Khi mùa hè đến, cây cối đều sum xuê tươi tốt. 

Giữ tháng bảy gió thổi qua nhưng lại mang theo cái oi nóng đặc trưng của mùa hạ. Xen lẫn trong đó là tiếng ve kêu râm ran từng hồi, càng khiến cho tâm tình của người ta trở nên phiền chán.

Nắng nóng khó chịu, trong viện đám nha hoàn ngồi tụ tập dưới mái hiên hóng mát.

Trong đó có một nha hoàn chải kiểu tóc búi hai bên, dung mạo thanh tú, quay đầu nhìn căn phòng im ắng, trong mắt mang theo vài phần thấp thỏm lo âu.

Nàng ta đè thấp tiếng nói hỏi: “ ....Đã vài ngày, sao một chút tiếng động cũng không có? Chúng ta cứ thế mặc kệ sao?”

Bên cạnh là một nha hoàn mặc một thân y phục màu hồng phấn, nghe thấy vậy liền buông chiếc quạt tròn để che trán xuống, giọng nói hờ hững: “ Đối với chúng ta có quan hệ gì? Lão gia đã hạ lệnh cấm, bất luận kể nào cũng không được đến xem, càng không được đưa thức ăn cho người bên trong phòng.”

“ Người còn dám làm phản cãi lời sao?” Nha hoàn kia dừng lại một chút rồi cười khẩy nói: “ Huống chi tính tình của vị bên trong hiện giờ đang nóng như lửa, nếu như cứ thế mà đi lấy lòng, sợ rằng ngươi không còn mạng để mà ăn cơm”.

Nha hoàn lúc trước nói chuyện hình như nhớ ra điều gì đó, lập tức co rúm thân mình, liên tục lắc đầu.

Nha hoàn mặc váy đỏ không kiên nhẫn phe phẩy chiếc quạt tròn, ánh mắt dừng lại ở bên ngoài cửa viện: “ Không phải nói, đã phái người đến chỗ phu nhân để hỏi về việc thả người ư? Cứ chờ xem sao?”

Vừa nói xong, ngẩng đầu lên liền nhìn thấy một ma ma thân hình mập mạp, búi tóc tròn, mặc váy áo màu xanh đen, nổi giận đùng đùng mà đi đến.

Mấy nha hoàn lười biếng hóng mát ở hành lang đột nhiên chạy đi, nha hoàn váy đỏ kia không quá ngạc nhiên, không nhanh không chậm mà đứng lên.

Triệu ma ma sắc mặt tối sầm lại, giờ phút này cũng không có sức mà răn dạy các nàng, chỉ cao giọng nói với người khóa cửa, bảo quận chúa đã được lão gia cho ra ngoài, hết cấm túc.

Khóa cửa vừa được mở ra, Triệu ma ma đã gấp không chờ nổi nữa mà đẩy cửa đi vào bên trong.

Bên ngoài ánh nắng chói chang, bên trong phòng cửa sổ được đóng lại, cả phòng tối tăm ảm đạm. Khí nóng của mùa hạ quanh quẩn trong phòng, không tiêu tan.

Bình đựng đá ở góc tường đã không còn, cửa sổ lại được đóng lại, khí nóng không hề giảm đi chút nào.

Trong phòng so với bên ngoài còn nóng hơn vài phần.

Triệu ma ma cau mày, chịu đựng tức giận nói: “ Quận chúa, lão gia vừa mới hạ lệnh, bỏ cấm túc ngài”.

Trong phòng im ắng, cũng không có tiếng trả lời.

Sắc mặt Triệu ma ma càng thêm khó coi, ánh mắt bà ta nhìn khắp phòng. 

Trên chiếc bàn tròn lớn trong phòng, đặt một bộ ấm chèn bằng xứ tráng men xanh, mặt bàn lộn xộn, dưới đất còn có một chén trà rơi xuống.

Bà ta đến gần nhìn, phát hiện trong ấm trà căn bản không có nước.

Trong lòng Triệu ma ma giật thót.

Bà ta nhớ tới mấy ngày trước, vị trong phòng này vì muốn tranh được mấy cuộn vải, đã náo loạn ầm ĩ muốn tuyệt thực.

Sau lại bị cấm túc, Triệu ma ma cũng bị liên lụy theo, bị nhốt ở phòng chứa củi 5 ngày.

Nhưng trong vòng 5 ngày đó, ba ta đều được một tiểu nha hoàn mang cho chút thức ăn, còn vị kia thì...

Trong lòng bà ta bất an, cuống quýt tiến lên xem xét.

Phía sau bình phong là một chiếc giường dài Bát Bộ, giờ phút này rèm đang buông xuống, nhìn xuyên qua tấm rèm, có thể thấy thấp thoáng bóng dáng một người đang nằm.

Tấm rèm được đẩy ra, bà ta đối điện với một đôi mắt đen như mực kèm theo cảm giác lạnh thấu xương.

Chỉ mới đối mắt trong giây lát, Triệu ma ma cảm thấy máu trong người như đông cứng lại, khí nóng quanh người tiêu tán, phảng phất giống như bản thân đang ở trong hầm băng.

Động tác của bà ta cứng đơ, đợi đến khi phản ứng lại, cẩn thận quan sát, chỉ mới có 5 ngày, người trước mắt đã gầy đi rất nhiều. 

Khuôn mặt vốn mượt mà nay đã hốc hác, càng làm cho đôi mắt phượng của nàng trở nên thâm thúy hơn. Nhìn vào đôi mắt đó, xuýt nữa bà ta cho rằng người trước mắt là một người xa lạ. 

Đặc biệt đôi đồng tử lạnh lùng kia, làm cho ánh nhìn của nàng trở nên vô cùng lạnh lẽo, giống như....Thứ bà ta nhìn thấy, không phải là một người sống, mà chỉ là một cái xác không hồn.

Triệu ma ma bị chính suy nghĩ của mình dọa sợ. Khi phản ứng lại bất giác thấy buồn cười.

Vị quận chúa này bản tính vụng về lại kiêu ngạo, chỉ vì thấy lão gia tức giận, cấm túc 5 ngày, một ngụm nước cũng không muốn uống, bà ta lại có thể bị người này dọa sợ sao?

Trước mắt bày ra dáng vẻ này, lại âm mưu làm chuyện xấu ư?

Bà ta lập tức tức giận nói: “ Quận chúa sao không trả lời?”

Ôn Nguyệt Thanh bình thường tính tình không tốt, bà ta ở trước mặt nàng cũng không dám hô to gọi nhỏ.

Nhưng lần này bị nhốt 5 ngày, làm cho một thân già của bà ta tý nữa thì tan, trong lòng liền oán giận, nhịn không được nói: 

“ Quận chúa lần này cư xử có chút quá mức, suy cho cùng nhị tiểu thư cũng là muội muội của ngài, ngài vì sao nhất định ở trước mặt nhiều người một hai làm khó nhị tiểu thứ, không cho nhị tiểu thư chút mặt mũi?”

“ Nhị tiểu thư từ nhỏ thân thể đã ốm yếu, bình thường bị gió thổi qua cũng ngã bệnh, ngài sao có thể phạt nàng ấy quỳ mấy canh giờ giữa trời nắng choi chang, khiến cho bệnh tim của nhị tiểu thư tái phát, không chỉ khiến cho Vương gia loạn hết lên, còn bị ăn phạt”.

“ Lão gia lẽ ra muốn cấm túc ngài nửa năm, cũng may là phu nhân lương thiện, cầu tình với lão gia, lại đúng hôm nay là ngày Thất tịch, cho nên ngài mới được ra ngoài sớm”.

Triệu ma ma thao thao bất tuyệt nói, cũng mặc kệ tình hình của người trên giường, trong phòng nóng không chịu được, bà ta trước đem của sổ đều mở hết ra.

Đúng vào giờ ngọ, ánh mặt trời nóng rực, nha hoàn ở hành lang đều nhễ nhại mồ hôi.

Nằm ở trên giường, trên người còn đắp chăn bông, nhưng Ôn Nguyệt Thanh đến một giọt mồ hôi cũng không có. 

Nàng nhẹ ngước mắt nhìn lên, liền có thể thấy những hàng cây xanh tốt, phủ bóng một khoảng sân, trên trời không một gợn mấy.

Đây là cảnh mà ở mạt thế không thể thấy được.

Tất cả mọi người đều không biết, trong 5 ngày qua, nguyên chủ Ôn Nguyệt Thanh đã được đổi thành một người khác.

Trước đó Ôn Nguyệt Thanh tuyệt thực ba ngày, nhưng lại bị giam thêm 5 ngày, thời gian đó không có người chăm sóc, đến ngày thứ 7, ở thời khắc cuối cùng của sinh mệnh, nguyên chủ cố gắng bò lại bên chiếc bàn, muốn uống một ngụm nước.

Nhưng trong ấm không có nước.

Nguyên chủ có gọi người, nhưng không ai trả lời, cuối cùng trước khi ngất đi, đụng phải bàn, chén trà rơi xuống đất.

Chén trà rơi xuống đất phát ra âm thanh thanh thúy, nhưng trong viện vẫn im lặng như tờ.

Ôn Nguyệt Thanh kế thừa tất cả ký ức của nguyên chủ, thậm chí nàng còn nghĩ mình biết nhiều hơn thế.

Nguyên chủ xuất thân cao quý, mẹ là trưởng công chúa Tuệ Di.

Đáng tiếc, sau khi hạ sinh nguyên chủ, không bao lâu liền bị bệnh qua đời.

Hoàng đế luôn nhớ thương đến trưởng tỷ, nguyên thân lại còn nhỏ mà đã mất mẹ, khi chưa đầy một tuổi, đã được phong hào quận chúa. 

Lẽ ra, nàng lên được chiều chuộng yêu thương mà lớn lên.

Nhưng ngày vui ngắn ngủi chóng tàn.

Phụ thân của Ôn Nguyệt Thanh là một nhân tài, trụ cột của quốc gia, sau khi nhận chức thượng thư Bộ Công thì lập được không ít công lao.

Hoàng đế khai ân, cho ông ta tái giá.

Không bao lâu, sau khi thành thân, một năm sau liền hạ sinh một nữ nhi , gọi là Ôn Ngọc Nhược.

Mà từ khi Ôn Ngọc Nhược ra đời, Ôn Nguyệt Thanh chưa từng nhận được một  chút tình cảm nào từ người phụ thân kia.

Không những thế, khi Ôn Ngọc Nhược dần dần trưởng thành, thân thể nàng ta mảnh mai, yếu đuối đi đến đâu cũng đều được người ta chiếu cố nhiều hơn.

Hoàng đễ cữu cữu , cậu ruột của Ôn Nguyệt Thanh cũng thương nàng ta, hoàng hậu cũng xót nàng ta, ngay cả vị hôn phu được định từ nhỏ của Ôn Nguyệt Thanh là Vĩnh An Vương cũng yêu chiều sủng ái nàng ta.

Thời gian về sau, Ôn Nguyệt Thanh càng trở nên điên cuồng, kiêu ngạo.

Từ ăn mặc , ngủ nghỉ, tất cả mọi thứ, Ôn Nguyệt Thanh đều muốn tranh với Ôn Ngọc Nhược.

Nhưng nàng trời sinh vụng về ngốc nghếch, lại thêm việc không được dạy dỗ chu đáo, khắp nới khắp chốn cùng người khác đối đầu, nhưng lần nào cũng bị thua thiệt. 

Mọi người đều yêu Ôn Ngọc Nhược, mà càng như thế thì Ôn Nguyệt Thanh càng ghen ghét đố kỵ , không thể tự khống chế được.

Đến khi nàng ầm ĩ đòi tuyệt thực, còn ở trong tiệc trà hoa phạt Ôn Ngọc Nhược quỳ, thì liền rơi vào tình cảnh tứ cố vô thân, bị cô lập, không ai đoái hoài.

Đừng nói toàn bộ phủ công chúa, mà cả kinh thành, cũng không có lấy một người thích nàng.

Nhìn thấy nàng, chỉ có sự căm ghét.

Mà trước khi chết, nguyên chủ oán khí ngập trời, không hiểu vì sao cuộc đời mình lại như vậy.

Ôn Nguyệt Thanh biết. Bởi vì nơi nguyên chủ ở, chỉ là một thế giới trong một cuốn tiểu thuyết, mà nàng không phải là vai chính. 

Nữ chính chính là người muội muội nhận hết vô vàn sủng ái Ôn Ngọc Nhược, một vạn nhân mê, còn Ôn Nguyệt Thanh chỉ là một nữ phụ ác độc bị vạn người ghét, là đá kê chân cho nữ chính.

Ý nghĩa tồn tại là lót đường và làm nổi bật cuộc sống hạnh phúc, suôn sẻ của nữ chính.

Chẳng cần Ôn Ngọc Nhược phải làm gì, chỉ cần nằm thẳng, cũng có hết người này đến người khác tình nguyện sủng ái chiều chuộng yêu thương nàng ta, giống như tre già măng mọc, cứ thế không dừng.

Còn cái mà Ôn Nguyệt Thanh cả đời đều hi vọng lại chẳng có ai cho nàng.

Ôn Nguyệt Thanh cả đời chỉ ganh đua tranh đoạt, có chết cũng muốn cùng một người phân cao thấp, khoảnh khắc trước khi chết biết được chân tướng, lại không muốn trở thành vai phụ, đá kê cho kẻ khác, vì thế đổi thành Ôn Nguyệt Thanh thời mạt thế.

Bên cạnh Triệu ma ma vẫn còn ồn ào, bà ta vẫn còn sợ hãi chuyện bị nhốt trong phòng củi mấy ngày, trong lòng không yên:

 “ ....Đêm nay trong phủ mở tiệc, quận chúa ngàn vạn lần đừng tùy hứng, không lão gia lại nổi nóng, tối nay Vương phủ cũng đến, nếu quận chúa còn muốn cùng nhị tiểu thư gây chuyện, chỉ sợ...”

Bà ta còn chưa dứt lời, bên cạnh chợt có người đi qua.

Triệu ma ma lắp bắp kinh hãi, vội vã xoay người đi xem.

Vị kia 5 ngày chưa ăn gì, đến một ngụm cháo cũng không có, thế mà có thể đi ra cửa phòng được.

Dưới ánh mặt trời chói chang, thân hình nàng mảnh khảnh, tay phải để phía sau, vân vê một chuỗi phật châu không biết lấy ở đâu.

Để bản thân tắm mình dưới ánh mặt trời, Ôn Thanh Nguyệt híp mắt lại, tầm nhìn từ ngọn núi xa xa lại trở về những bông hóa rực rỡ trong sân.

Ở mạt thế, thời tiết thay đổi rất lớn, virut tang thi lan tràn khắp nơi.

Cảnh sắc này, thật sự đã lâu không thấy.

Vừa bước ra khỏi sân trước, liền thấy gã sai vặt trong phủ cầm những chiếc hộp gấm tinh xảo, khuôn mặt đầy vui sướng mà đi vào bên trong.

Đội ngũ kéo dài không hết, nhìn qua vô cùng khoa trương, khiến cho mấy hạ nhân đang lười biếng cũng náo nhiệt hẳn lên, khe khẽ thì thầm không ngừng.

Hộp gấm rực rỡ muôn màu, mọi người nhìn thấy hoa cả mắt.

“ Đây là lễ vật của phủ đệ nào đưa tới? Sao lại nhiều như vậy?”

“ Hôm nay là ngày hội Thất Tịch, xem phương hướng này....chẳng lẽ là Vương gia đưa cho quận chúa?”

Triệu ma ma đi theo Ôn Thanh Nguyệt ra tới, chợt thấy lời bàn tán như vậy, cũng sửng sốt.

Bà ta theo bản năng cảm thấy, đây không thể là lễ vật mà Vĩnh An Vương đưa cho Ôn Nguyệt Thanh, nhưng lại nhận ra người dẫn đầu là quản sự của vương phủ.

Liền không nhịn được mà hỏi: “ Chu quản sự, đây là...?”

Chu quản sự trong miệng Triệu ma ma mặc một thân quần áo xanh đậm, được vuốt phẳng phiu, nhìn thấy Ôn Nguyệt Thanh cũng không hành lễ, sắc mặt lạnh nhạt nói: “ Đây là lễ vật vương gia đưa cho nhị tiểu thư”.

Bốn phía an tĩnh .

Sắc mặt Triệu ma ma cứng đơ: “ Nhị tiểu thư?”

Giọng Chu quản sự lạnh hẳn đi: “ Vương gia nói, sự việc trong tiệc trà hoa lần trước, nhị tiểu thư chịu nhiều ủy khuất, đây chỉ là một vài món đồ chơi nhỏ, đưa cho nhị tiểu thư coi như bồi thường”.

Triệu ma ma nhìn những lễ vật đó, có đồ cổ, tranh chữ , gấm Thục thêu tinh sảo, mỗi thứ đều là ngàn vàng khó mua nổi. Đây mà là đồ chơi nhỏ?

Ôn Nguyệt Thanh cùng Vĩnh An Vương có hôn ước từ nhỏ, nhưng chưa bao giờ nhận được nhiều lễ vật như vậy.

Bà ta không phải là Ôn Nguyệt Thanh, nhưng vào giờ phút này cảm thấy vô cùng khó chịu, nhịn không được nhìn về phía Ôn Nguyệt Thanh.

“ Để vương gia lo lắng.....” triệu ma ma cắn răng nói từng chữ.

Chu quản sự cũng mặc kệ hai chủ tớ bọn họ, chỉ nhẹ gật đầu: “ Tiểu nhân cáo lui trước”.

Làm hạ nhân của vương phủ, hắn không chỉ đối xử với Ôn Nguyệt Thanh lạnh nhạt , mà còn mang theo vẻ cao cao tại thượng.

Cho dù thế nào, dù người đến là quản gia, hay là một hạ nhân khác, thậm chí bao gồm cả Triệu ma ma , đều cảm thấy thái độ như vậy là bình thường.

Ôn Nguyệt Thanh trong tay vân vê chuỗi phật châu, ánh mắt vẫn chưa hề dừng trên những người đó, mà nhìn về phía chiếc xích đu hoa.

Ôn Nguyệt Thanh thích hơn thua, nhất định phải ở viện này, đơn giản vì chiếc xích đu hoa này.

Năm đầu tiên Vĩnh An Vương lần đầu tới phủ chơi, đã sai người làm nó.

Chỉ làm chiếc xích đu, nhưng lại không nói là tặng cho Ôn Nguyệt Thanh.

Người đầu tiên ngồi trên chiếc xích đu này là Ôn Ngọc Nhược.

Cho nên mọi người trrong phủ đều cảm thấy, Ôn Ngọc Nhược mới là chủ nhân của chiếc xích đu đó.

Ôn Nguyệt Thanh tự nhiên không phục, trăm phương ngàn kế, thậm chí còn đi đến trước mặt hoàng đế ầm ĩ, cuối cùng cũng như ý nguyện, dọn vào đây ở, để trông coi chiếc xích đu này.

Vì thế Ôn phụ vô cùng đau lòng cho Ôn Ngọc Nhược, trong viện của nàng ta cho xây một suối nước nóng, để nàng ta có thể chăm sóc hoa cỏ bất cứ lúc nào.

Năm thứ 2 Ôn Nguyệt Thanh chiếm được cái xích đu này, Vĩnh An Vương lại một lần nữa tới phủ. Ngày thứ 2, trong viện của Ôn Ngọc Nhược liền có một chiếc xích đu hoa vô cùng xinh đẹp.

Đã mấy năm trôi qua, Ôn Nguyệt Thanh đối với chiếc xích đu này vô cùng yêu thích, nhưng theo thời gian, nó đã không còn dáng vẻ ban đầu nữa.

Trái lại, trong viện của Ôn Ngọc Nhược, có thợ thủ công thường xuyên chăm sóc, mặc dù nàng ta một năm ngồi không đến 2, 3 lần, nên vẫn xinh đẹp tinh xảo như ban đầu.

Chu quản sự xoay người muốn đi, chợt nghe thấy phía sau vang lên một âm thanh khàn khàn.

“ Cái này”. Ôn Nguyệt Thanh chỉ về chiếc xích đu: “ Phá đi”.

Cách đó không xa, đoàn người vừa bước đi liền dừng lại.

Giọng nói của Ôn Nguyệt Thanh vang vọng trong tai mỗi người.

Sắc mặt quản gia đại biến, biết Ôn Nguyệt Thanh sẽ không cam tâm mà phá: “ Phá bỏ, phá bỏ? Quận chúa....”

“ Vẫn còn tốt, phá đi làm gì?”

Động tác xoa chuỗi phật châu của Ôn Nguyệt Thanh hơi dừng lại: “ Đổi thành tượng phật”.

Âm thanh của nàng bình thản nhẹ nhàng : “Bằng vàng”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play