Ôn Nguyệt Thanh cũng mặc kệ sắc mặt Tiêu Tấn ra sao, lập tức đi xuyên qua hành lang dài, vào trong thiên điện.
Cung yến đã diễn ra một hồi, trong điện đều là nữ quyến đang nghỉ ngơi.
Người tới thiên điện càng ngày càng ít, đa số đều là thứ nữ trong nhà không được sủng ái hoặc là những nữ tử có xuất thân kém hơn một chút.
Nhưng tất cả đều là những nữ tử trẻ tuổi.
Tiêu Tấn mãi chưa thành hôn, Hoàng Hậu liên tiếp tổ chức yến hội, cũng muốn tìm một nữ tử trong số những người này để làm trắc Phi cho Tiêu Tấn.
Hiện giờ Tiêu Tấn vừa đi, rất nhiều người không khỏi cảm thấy tẻ nhạt.
Sự náo nhiệt ở trong điện giảm đi phân nửa, phần lớn nữ tử trong thiên điện hơn một nửa là có xuất thân không cao, bình thường khi nhìn thấy Ôn Nguyệt Thanh đều là đi đường vòng, thấy nàng tiến vào, tự nhiên cũng không dám nói chuyện..
Sắc mặt Ôn Nguyệt Thanh nhàn nhạt, sau khi ngồi xuống , liền sai người lấy đàn hương, thắp một nén, sau đó dựa nửa người trên ghế dài, nhắm hai mắt lại.
Mỗi khi nàng chép xong kinh phật đều rất buồn ngủ.
Triệu ma ma vừa quay đầu lại, thấy Ôn Nguyệt Thanh trực tiếp ngủ, lập tức im lặng.
Cốc Vũ đem đến một chiếc thảm đắp lên người nàng, rồi đứng chờ ở một bên.
" Từ khi hết cấm túc, Quận Chúa dường như thay đổi rất nhiều". Triệu ma ma thấp giọng nói thầm.
" Nô tỳ cảm thấy quận chúa hiện giờ khá tốt.” Cốc Vũ chỉnh lại thảm,, cũng không quay đầu lại mà nói..
Triệu ma ma cẩn thận suy nghĩ một chút, cảm thấy những ngày qua của bọn họ trôi qua thật tốt, liền bỏ qua, không hề nghĩ ngợi nhiều.
Cả hai người đều an tĩnh mà canh giữ bên cạnh Ôn Nguyệt Thanh, lại không ngờ rằng một giấc ngủ này của Ôn Nguyệt Thanh kéo dài thật lâu.
Thẳng đến khi mặt trời ngả về Tây, khí nóng ban ngày đã dần tản đi hết, trong cung điện liền có chút lạnh lẽo.
Vừa lúc gặp được cung nhân tới bẩm báo nói cho bọn họ biết, mọi người đã sang trung điện.
Cốc Vũ còn do dự nghĩ xem có nên đánh thức Ôn Nguyệt Thanh, liền nghe thấy bên ngoài vang lên một trận âm thanh ồn ào
Triệu ma ma từ bên ngoài trở về, thấp giọng nói: “ Thể tử gia của Trung Dũng hầu phủ tới.”
Cốc Vũ hơi giật mình.
Trung Dũng hầu là một đại thế gia trâm anh thế phiệt. Hiện giờ Trung Dũng hầu cũng là trọng thần trong triều rất được hoàng thượng coi trọng.
(Trâm anh thế phiệt là chỉ những người cao sang quyền quý có nhiều tiền tài quyền lực)
Chỉ tiếc Trung Dũng hầu duyên với con cái quá kém. Đến nay chỉ có một nhi tử lại còn là một người si dại.
( Si dại : Ngây ngốc)
Vì cả gia đình chỉ có đúng một người con nên phủ Trung Dũng hầu đối với thế tử ngu dại này phá lệ coi trọng.
Đặc biệt là lão thái thái của phủ Trung Dũng hầu, cơ hồ đem vị thế tử kia trở thành tâm can bảo bối của chính mình.
Không chỉ cung phụng như Phật Tổ, cho ăn ngon uống tốt, thời gian lâu liền đem vị thế tử ngu dại này nuôi dưỡng đến vô cùng béo tốt, mỗi lần đứng lên giống như một ngọn núi nhỏ, trời sinh hắn ngu dại nhưng sức lực lại cực lớn vì thế đã đắc tội không ít quý nhân.
Phủ Trung Dũng hầu xem con trai quan trọng hơn bất cứ điều gì, ngày thường nếu có yến hội các quý nữ đều muốn tránh xa hắn.
Trong cung quý nhân nhiều, hầu phủ trước nay đều không cho hắn tiến cung cũng không biết vì sao hôm nay lại mang hắn tham gia cung yến.
“ Mau đem quận chúa đánh thức đi, chỗ này gió mát, cẩn thận bị phong hàn.” Triệu ma ma nói.
Cốc Vũ vội gật đầu, đang nghĩ ngợi đem Ôn Nguyệt Thanh đánh thức như thế nào, không nghĩ ngoài điện lại truyền đến tiếng nói sắc nhọn của thái giám ——
“Hoàng Thượng giá lâm!”
Người trong thiên điện đều cả kinh, Cốc Vũ ngẩng đầu lên xem, thấy được hoàng đế dẫn đầu chúng triều thần, đi ngang qua hành lang dài.
Buổi sáng khi tiến cung, từng gặp qua Yến Lăng cũng ở đó.
Vài vị Vương gia, còn có huynh muội Ngụy gia, thậm chí là Ôn Ngọc Nhược cũng theo hầu ở một bên.
Hôm nay là ngày nghỉ tắm gội, lại có nhiều người ở trong cung như vậy, tất nhiên là có lý do không đơn giản.
“…… Hạo Chu mấy năm nay binh hùng tướng mạnh, mỗi một năm đều muốn tới quấy phá biên cảnh. Bá tánh ở biên cảnh sớm đã thống khổ không chịu nổi nhưng hôm nay lại đột nhiên đưa thư cầu hòa còn muốn lấy công chúa Đại Huy, này...."
Hoàng đế đầy mặt ý cười, nghe vậy nhìn Yến Lăng liếc mắt một cái.
Rời kinh ba tháng không phải chỉ đơn giản đi cầu thần bái Phật.
Làm trọng thần trong triều nhiều năm, thấy biểu hiện của hoàng đế, như thế nào còn không rõ, lập tức kinh ngạc nói:" Nguyên lai lại là công lao của Yến Đại Nhân".
“Yến đại nhân lặng yên không một tiếng động lập công, thực sự làm ta xấu hổ.”
“Hạo Chu khí thế kiêu ngạo, cũng không biết Yến đại nhân là dùng phương pháp gì……”
Yến Lăng thần sắc bình tĩnh, lời nói cũng cũng mang theo sự lạnh nhạt.
Mọi người ở đây đều biết thói quen, tính cách của chàng vậy nên đều tỏ rất thân thiện.
Tuổi còn trẻ, đã làm được như vậy, ai mà không ngưỡng mộ.
Ở trong Kinh Thành, đưa mắt nhìn khắp Đại Huy, cũng là lông phượng sừng lân.
( Lông Phượng sừng lân là vật hiếm có chỉ người tài giỏi )
Những ai trong nhà vừa có nữ nhi đến tuổi cưới giả, Yến Lăng lại không có đính hôn, các đại thần trong triều trong lòng cũng rục rịch.
Vài vị Vương gia trong lòng lại càng khó có thể bình tĩnh.
Năng lực của Yến Lăng, nếu không phải Yến quý phi vào cung tới nay vẫn luôn không có con, chỉ sợ vị trí Đông Cung , đã sớm định ra rồi.
Chỉ cần mượn sức của Yến Lăng là có thể đạt được đại nghiệp.
Hoàng đế đi trước, đoàn người vừa nói vừa đi, tiến vào hành lang dài , mới nhìn thấy bên trong cung điên Lâm Hồ có không ít người.
Hoàng đế bước chân hơi dừng, hỏi: “Hôm nay có cung yến?”
“Bẩm Hoàng Thượng nói, là Hoàng Hậu nương nương tự thiết yến”
Hoàng thượng nhẹ gật đầu, liền muốn cùng mọi người từ phía sau của cung điện đi ra.
Nào biết vào lúc này, lại có biến cố xảy ra.
Bởi vì trong cung điện đang náo nhiệt đột nhiên chạy ra không ít người, đa số đều là nữ quyến.
Trong điện có người hét thất thanh âm, thanh cực kỳ sắc nhọn.
Sắc mặt Tiêu Tấn đen thui, gọi người ngăn cản người chạy ra bên ngoài, trầm giọng hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Nữ tử bị ngăn lại sợ tới mức sắc mặt trắng bệch nghe vậy liền hoảng sợ nói: " Thế tử của phủ Trung Dũng hầu đột nhiên phát điên cắn bị thương rất nhiều người trong điện"
Trung Dũng hầu đứng ở phía sau hoàng thượng sắc mặt đại biến.
Vì sự kiện cầu hòa của Hạo Chu truyền vào trong kinh, nên hoàng đế triệu kiến bọn họ vào cung để bàn bạc.
Mấy ngày nay phu nhân hắn cùng mẫu thân vì Nhi Tử ngu dại mà muốn định ra một hôn sự, đã nhiều ngày cùng nhau đến chùa Thiên Từ..
Hắn không yên lòng để nhi tử ở nhà một mình, nghĩ chỉ vào cung một lát, liền đem theo nhi tử đi cùng, sau đó dặn người hầu ở bên cạnh cẩn thận hầu hạ.
Ai ngờ mới có một lúc lại xảy ra sự việc như vậy.
Cửa sổ xung quanh cung điện đều được mở, từ vị trí của bọn họ vừa lúc có thể nhìn thấy cảnh tượng ở trong đó.
Trung Dũng hầu liếc mắt một cái liền thấy được nhi tử đang phát điên, khuôn mặt lập tức tái nhợt.
“Người đâu! Nhanh đi ngăn thế tử lai!” Tiêu Tấn cao giọng nói.
Thị vệ trong cung đông đảo, hành lang này tuy dài nhưng không rộng, hoàng đế cùng các đại thần, đứng ở đó, vô tình cản đường, làm chậm trễ thời gian.
Chỉ trong giây lát thế tử phủ Trung Dũng hầu Chương Ngọc Lân đã chạy vào bên trong điện.
Hắn nổi cơn điên, hai mắt đỏ đậm, sức lực cực lớn, chỉ vỗ hai cái đã đem một cái bàn đập nát.
Nữ tử trong điện đều bị dọa, liên tục sợ hãi kêu lên, liều mạng trốn tránh.
Trong đó có một nữ tử mặc một thân váy áo màu vàng nhạt, chỉ là trong lúc chạy lại bị thị nữ bên cạnh hung hăng đẩy.
“A!” Nàng ấy ngã ngồi ở trên mặt đất, bị Chương Ngọc Lân nhào tới, cắn bị thương cánh tay.
Máu tươi theo quần áo nàng chảy xuống dưới, đọng ở trên mặt đất.
Sắc mặt nàng ấy tái nhợt, cả người phát run.
Quá đau đớn, đến giãy giụa cùng không làm được.
Sau đó bị Chương Ngọc Lân ấn ở trên mặt đất, cứ nghĩ sẽ bị cắn tiếp.
Chu Mạn Nương lung lay sắp đổ, trốn tránh không kịp, người gần như hỏng mất.
Nhưng vào lúc này, trước mặt nàng ấy chợt lóe sáng.
Một góc váy màu trắng xẹt qua, Chương Ngọc Lân đang đè trên người nàng ấy bị kéo ra.
Chu Mạn Nương ngây ngốc tại chỗ, vẫn chưa kịp phản ứng lại , liền thấy Chương Ngọc Lân, hốc mắt đỏ đậm, gân trên cánh tay gồ lên, chuẩn bị hướng về phía bọn họ xông đến.
Bên ngoài thị vệ đã vào tới cửa điện, nhưng vẫn cách thiên điện một khoảng.
Đứng ở trước mặt nàng ấy là một thân hình gầy yếu, so với nàng ấy còn nhỏ hơn.
Chu Mạn Nương tuyệt vọng nhắm mắt lại.
Nhưng vào lúc này, nàng nghe được một tiếng vang lớn, bỗng chốc mở bừng mắt.
Liếc mắt một cái, nàng ấy thấy một màn mà cuộc đời này không thể quên được.
Ôn Nguyệt Thanh đứng ở bên hông cửa thiên điện, Chương Ngọc Lân điên rồ, lại nhào về phía nàng.
Thân hình Chương Ngọc Lân to lớn cường tráng, đi lại tuy có chút khó khăn, chỉ nghe thấy tiếng bình bịch từ bên trong vọng lại.
Chạy về phía Ôn Nguyệt Thanh, dừng một chút rồi vọt qua.
Lại bị Ôn Nguyệt Thanh nhẹ nhàng tránh được.
Bên cạnh Chu Mạn Nương cũng không thấy rõ ràng động tác của Ôn Nguyệt Thanh, chỉ thấy, trước mặt Ôn Nguyệt Thanh, mọi người đều kinh sợ, hét ra tiếng.
Một chân, trực tiếp đem Chương Ngọc Lân đá xuống hồ.
Phanh!
Một tiếng vang lớn.
Làm cho mọi người hoàn toàn sững sờ ở tại chỗ.
Toàn bộ hành lang dài đều an tĩnh.
Ôn Tầm cứng đờ.
Ông ta nhìn thấy gì?
Ôn Nguyệt Thanh, đem Chương Ngọc Lân, đá, đá xuống hồ?
Đến cả hoàng đế cũng ngây ngẩn cả người.
Ôn Nguyệt Thanh đưa lưng về phía bọn họ, khi Chương Ngọc Lân lao đến, mọi người hoàn toàn cho rằng nàng sẽ bị đâm rơi xuống hồ.
Nhưng nàng tránh đi.
Kỳ thật chỉ cần tránh đi một chút, sau khi thị vệ đuổi tới, chỉ mất chút công phu là có thể chế trụ được Chương Ngọc Lân.
Trung Dũng hầu ở phía sau hoàng đế liền thở dài nhẹ nhõm.
Kết quả nàng vừa nhấc chân, trực tiếp đem người đá vào trong hồ.
Hoàng đế:……
“Thất thần làm cái gì! Cứu người! Mau cứu, cứu con ta!” Trung Dũng hầu thất thanh nói.
Một câu của Trung Dũng hầu làm bừng tỉnh rất nhiều người ở đây, thị vệ trong cung ào ào nhảy xuống hồ, nhanh chóng tìm được Chương Ngọc Lân.
Nhưng mà, lúc trước khi mấy thị vệ nhảy xuống, lại không thể kéo được người lên.
Phí sức lực thật lớn, 5 thị vệ cùng nhau mới đưa được người từ trong hồ nên bờ.
Khi Chương Ngọc Lân được nâng lên hai mắt nhắm nghiền, sắc mặt tái nhợt.
Ôn Tầm thấy thế, sắc mặt khó coi đến cực điểm.
Hôm nay nếu Chương Ngọc Lân chết trong hồ, sợ là ngày mai có thể ông ta sẽ bị lưu đày ba ngàn dặm.
Hoàng đế phục hồi tinh thần lại, bạo nộ nói: “Truyền thái y!”
Hoàng đế đi được hai bước, bỗng dừng chân, xoay người cả giận nói: “Đem Tư Ninh kêu tới!”
Mọi người bên cạnh biểu tình đều phức tạp.
Trong điện, Triệu ma ma đầy mặt kinh sợ, Cốc Vũ cố nén sợ hãi, đem Chu Mạn Nương bị ngã trên đất nâng lên.
Chu Mạn Nương hốc mắt đỏ lên, ánh mắt dừng ở trên người Ôn Nguyệt Thanh.
Mà Ôn Nguyệt Thanh……
Đang rửa tay.
Động tác của nàng thanh thản nhẹ nhàng, ánh mắt rũ xuống nhìn không ra cảm xúc.
Mặt Phật bạch ngọc từ trong vạt áo rơi ra bên ngoài.
Nàng cẩn thận rửa sạch những kẽ ngón tay lúc này mới ngẩng đầu lên.
Bên cạnh Cốc Vũ đưa khăn qua.
Thấy nàng đã rửa tay xong, Cốc Vũ còn có chút không phục hồi được tinh thần.
Vừa rồi trong nháy mắt, nàng cảm giác được cả người đều nổi da gà.
Sợ hãi tới cực điểm.
Nhưng hiện giờ cẩn thận nghĩ đến, rõ ràng cũng không phải bởi vì Chương Ngọc Lân.
Hơn nữa chỉ diễn ra rất ngắn ngủi như một cái chớp mắt.
Cốc Vũ nhẹ vỗ ngực, cho rằng thình lình xảy ra biến cố nên bản thân bị dọa sợ tim mới có thể đập nhanh như vậy.
Ôn Nguyệt Thanh đem vệt nước lau khô, ngước mắt nhìn, trong mắt đã một mảnh thanh lãnh.
“Quận chúa, Hoàng Thượng truyền ngài qua hỏi chuyện.”
“Đã biết.” Ôn Nguyệt Thanh ném khăn xuống, nâng bước rời đi.
Nàng bị cung nhân dẫn tới một khác chỗ trong cung điện, đứng không bao lâu, liền nghe thấy âm thanh của Ôn Tầm.
“…… Nàng hiện giờ là càng ngày càng vô pháp vô thiên, chuyện gì cũng dám làm!”
“…… Dù là như thế, cũng không nên đem thế tử đạp vào trong hồ, nếu thế tử có mệnh hệ gì xảy ra……”
Ôn Nguyệt Thanh nhẹ vân vê Phật châu trong tay,mặt vô biểu tình.
Xác thật không nên.
Nếu hôm nay không có sao chép kinh Phật, chỉ sợ Chương Ngọc Lân đã chết.
Trước mắt bỗng nhiên xuất hiện một cái hộp vuông.
Ôn Nguyệt Thanh ngước mắt, đối diện với một đôi mắt ngập tràn sương khói.
Yến Lăng thanh lãnh nói: “ Chuỗi phật châu bằng bạch ngọc này, được xin ở chùa Đại Bình Sơn .”
Thấy nàng chưa tiếp, chàng nói: “Không có người dùng quá.”
Hộp ở trước mặt nàng được mở ra, chuỗi phật châu bạch ngọc, lấp lánh kim quang.