Thấy ông ấy khăng khăng như thế, hoàng đế cũng không truy cứu nữa.

Chỉ cảnh cáo Ôn Nguyệt Thanh không được làm như thế nữa, sau đó liền cho bọn họ rời cung.

 Ôn Tầm nhẹ nhàng thở rađồng thời, vốn định giáo huấn Ôn Nguyệt Thanh một phen, nào biết cả quãng một đường, Trung Dũng hầu đều đi theo bọn 

Ông ấy kích động đều không phải là giả vờ, đối với Ôn Nguyệt Thanh cũng xác thật là vô cùng cảm kích.

“…… Ta sẽ cho Ngọc Lân tới dập đầu cảm ơn Quận Chúa.”

Ôn Nguyệt Thanh: “Không cần.”

“Về sau quận chúa chính là ân nhân của phủ Trung Dũng hầu, chuyện của ngài chính là chuyện của chúng ta , chờ thêm mấy ngày nữa khi Ngọc Lân tốt hơn, ta liền mang theo già trẻ trong nhà tới cửa cảm tạ." 

Trung Dũng hầu vốn muốn tiễn họ đến tận cửa cung, trước khi Ôn Nguyệt Thanh lên xe ngựa, ông ấy còn cao giọng nói: " Nếu ngày sau ai dám cùng quận chúa đối nghịch, chính là cùng phủ Trung Dũng hầu ta đối nghịch. Trời tối quận chúa đi đường cẩn thận"

Ôn Tầm kéo kéo khóe miệng, nhìn thấy Ôn Nguyệt Thanh nhắm mắt vân vê phật châu rốt cuộc cũng không nói ra lời.

Mấy ngày hôm sau Trung Dũng hầu thật sự mang theo Chương Ngọc Lân tới cửa để cảm tạ.

Chương Ngọc Lân trời sinh cao lớn, đi lại giống như một ngọn núi nhỏ di động. Nhưng tính tình lại thật thà chân chất.

 Vừa đến phủ của Ôn Nguyệt Thanh, liền quỳ xuống đập đầu trước mặt Ôn Nguyệt Thanh.

 Triệu ma ma cùng Cốc Vũ sợ tới mức vội vàng tránh đi, Cốc Vũ hít sâu mấy hơi, mới tiến lên đem hắn nâng dậy.

Nhưng hắn quá mức cường tráng, sức lực của Cốc Vũ cũng đủ lớn, nhưng lại không hề khiến hắn mảy may động đậy.

Thời tiết quá nóng, đầu Chương Ngọc Lân đổ đầy mồ hôi, hắn nhận khăn tay Cốc Vũ đưa qua cười ngây ngô nói: " Cô nương không cần đỡ. Tự ta đứng dậy".

Dứt lời liền đúng dậy. Cốc Vũ là một cô gái đã thành niên. Nhưng đứng ở trước mặt hắn lại giống như một hài tử nhỏ xinh.

Trung Dũng hầu nhìn vừa vui mừng, vừa có chút phiền muộn: “Khuyển tử hiện giờ đã trở nên bình thường, nhưng trước mắt đã 21 tuổi, lại không học vấn, không hiểu bút mực, đến chuyện đối nhân xử thế bình thường nhất cũng phải từ từ dạy bảo".

Ngu dại nhiều năm. Nếu muốn lập tức giống như một người bình thường là điều cực kỳ khó khăn.

Tuy là như thế nhưng có thể được như bây giờ Trung Dũng hầu đã cực kỳ thỏa mãn.

Ôn Nguyệt Thanh đứng ở bên đình hóng gió.

 Ngày hè khô nóng trên người nàng lại không có đến một giọt mồ hôi.

Gió nổi lên, thổi qua bay mái tóc nàng, làm cho âm thanh của nàng cũng trở nên nhẹ nhàng hơn.

Ngày ấy ở trong điện nàng chưa nhìn kỹ Chương Ngọc Lân.

Hôm nay nhìn lại phát hiện bộ dáng của hắn có bảy tám phần giống với số 9.

Đời trước, trong thời kỳ mạt thế, ở phòng thí nghiệm " Đồ Chư " Nàng là vật thí nghiệm số 7.

Kế hoạch của Đồ Chư là sở hữu một vạn vật thí nghiệm. Mạt thế năm thứ 277 chỉ còn lại có bốn người.

Số 0, số 4, nàng cùng số 9.

Trừ nàng ra ba người khác đều chết trong chiến dịch Sơn Hà Hải ở mạt thế năm thứ 279.

Số 9 có chiều cao 3,16m cân nặng khoảng 500 kg giống như một tòa nhà di động.

Chiến đấu nhiều năm, virut tan thi cũng không ngừng tiến hóa, trong chiến dịch Sơn Hà Hải đụng phải tan thi cao cấpmặc dù số 9 trời sinh có thần lực nhưng cũng không thể đối kháng được.

Số 9 cứ thế ngã xuống trong biển máu, khi tìm được thân thể, cả người máu thịt bị gặm cắn hơn phân nửa, hoàn toàn biến dạng.

“Lạch cạch.” Chuỗi  phật châu bằng gỗ trong tay Ôn Nguyệt Thanh theo tiếng mà đứt đoạn.

Những hạt châu mượt mà rơi đầy đất , người bên cạnh đều sửng sốt.

Nàng dường như chưa phát hiện ra, chỉ hờ hững nói: " Thế tử trời sinh sức lực lớn, nếu như hầu gia có ý bồi dưỡng, không bằng hãy cho học võ".

Số 9 là vật thí nghiệm được tạo ra giống như một cỗ máy, thân thể có nhiều siêu năng lực hơn so với người thườngChương Ngọc Lân so không được.

Nhưng ở đây đã không phải là mạt thế.

Khi Trung Dũng hầu rời đi tâm tình cực kỳ vui sướng.

Tin tức trong kinh thành được truyền đi nhanh chóng, thế tử ngu dại của Phủ Trung Dũng hầu đã khôi phục bình thường, cả kinh thành dường như náo nhiệt hơn.

Nhưng việc này lại có quan hệ với Ôn Nguyệt Thanh, làm cho người ta không tự giác nghĩ đến việc nàng đang lễ phật.

Dẫn đến việc thời gian tới, người đến chùa Thiên Từ vô cùng đông đúc.

Rất nhiều thế gia trong kinh thành cũng ở nhà thờ phụng Tượng Phật.

Ôn Tầm vốn dĩ cảm thấy ở trong nhà mà thờ phụng tượng Phật lớn thì có chút quái dị, hiện giờ sau khi nghe những tin đồn được truyền đi ở trong kinh, lại có suy nghĩ khác.

Không đến hai ngày phủ công chúa liền nhộn nhịp.

Triệu ma ma đi ra ngoài lãnh bạc hàng tháng, hỏi thăm Hạ nhân mới biết được chuyện gì đã xảy ra.

“Cho nên lão gia tính toán ở trong viện của Nhị tiểu thư , thỉnh một tôn tượng Phật về thờ phụng?” Cốc Vũ nghe xong xong, đầy mặt khó chịu: “ Lần trước khi Quận Chúa muốn thỉnh tượng phật, thời điểm mang tượng phật về lão gia còn tìm mọi cách không muốn, hiện giờ lại làm ngược lại". 

Triệu ma ma vội nói: “Haiz, ngươi  nhỏ giọng thôi, việc này để cho quận chúa biết, còn không biết sẽ ầm ĩ như thế nào đâu.”

“Nghe nói là vì muốn sức khỏe của của Nhị tiểu thư tốt hơn, lão gia, phu nhân tự mình đến chùa  Thiên Từ, nhưng trong chùa không muốn nhường ra tưởng Phật lớn, liền quyên góp một khoản tiền nhang đèn lớn để thỉnh một bức tượng Phật bằng Ngọc đã được thờ phụng ở chùa nhiều năm về".

“Lại nghe cao tăng nói, thỉnh tượng phật về nhà, tất cả những người có thân phận tôn quý ở trong phủ, đều phải tiến lên thắp một nén nhang mới giúp cho nhị tiểu thư được bình an".

" Lão gia tự mình đi đến phủ Trấn Quốc công để nhờ người dâng nén hương đầu tiên". Triệu ma ma nói, đè thấp tiếng nói, nói: “Hiện giờ bên ngoài đều nói, vận khí của quận chúa thay đổi tất cả đều nhờ vào việc tin phật".

" Cứ nghĩ hành động này vô cùng vớ vẩn , ta cũng tưởng rằng phủ Trấn Quốc công sẽ không đáp ứng không nghĩ tới thế nhưng lại đồng ý ".

Hiện giờ trừ bỏ tất cả những người ở viện của quận chúa còn lại toàn phủ đều đang chuẩn bị cho việc này.

Sợ Ôn Nguyệt Thanh trong lòng bất bình, nháo lên sẽ khó coi, còn đang gạt nàng.

Nhưng chuyện như vậy,  nào có thể giấu được.

Sáng sớm hôm nay khi triệu ma ma ra cửa đã thấy xe ngựa của phủ Trấn Quốc công thậm chí Vĩnh An Vương cũng tới.

Động tĩnh lớn như vậy không có khả năng là Ôn Nguyệt Thanh không biết.

Việc này Ôn Tầm làm đến quá mức, đừng nói là Cốc Vũ, ngay cả Triệu ma ma cũng cảm thấy bất bình.

Nhưng Ôn Nguyệt Thanh thần sắc như thường, thậm chí đến hỏi cũng không có hỏi đến.

Ôn Nguyệt Thanh như cũ đi ra đình, tĩnh tâm ngồi thiền, Triệu ma ma không yên lòng, đi đến tiền viện  tìm hiểu tin tức, chỉ có Cốc Vũ đi theo bên người Ôn Nguyệt Thanh.

Tháng 8 vốn là thời điểm nóng nhất nhưng hôm nay gió lại khá lớn.

Cốc Vũ lo lắng Ôn Nguyệt Thanh bị cảm lạnh, liền trở lại thiên viện lấy thêm áo choàng.

Đình các cách thiên viện không xa, nếu đi vòng qua hoa viên sẽ nhanh hơn một chút.

Bên này cảnh sắc thật tốt, cây xanh sum xuê, tạo thành những bóng râm lớn, Vào ngày hè đứng bên dưới hóng mát thật tốt.

Cho nên trước đây vẫn luôn trở thành nơi hóng gió.

Hôm nay phù Trấn Quốc công chịu đến, Ôn Ngọc Nhược làm chủ nhà, Tất nhiên là muốn tiếp đãi huynh muội Ngụy gia cùng Vĩnh An Vương thật tốt.

Thỉnh tượng Phật vô cùng rắc rối còn phải có cao tăng chủ trì.

Trong viện người quá nhiều, Ôn Ngọc Nhược liền dẫn bọn họ tới hoa viên du ngoạn.

Vừa vào trong hoa viên nàng ta bỗng nhớ đến chỗ này có đình hóng gió.

Liền sai mấy nha hoàn đi lấy bàn cờ tới muốn ở trong đình hóng gió cùng Tiêu Tấn đánh cờ.

Đối với yêu cầu của Ôn Ngọc Nhược, Tiêu Tấn đáp ứng vô điều kiện.

Chỉ là khi bọn họ lại đây cũng không nghĩ tới trong đình có người.

Xung quanh đình, bốn phía được treo mảnh trướng, nàng ta nghĩ rằng cái này do nha hoàn bố trí để bọn họ ở chỗ này nghỉ ngơi.

Ôn Ngọc Nhược kéo cánh tay Ngụy Lan Chỉ , đi ở phía sau, cười duyên nói chút chuyện riêng tư của nữ nhân.

Tiêu Tấn lại là cùng huynh trưởng của Ngụy Lan Chỉ là  Ngụy Hành Chi đi ở phía trước.

Ngụy Hành Chi là đích trưởng tử của phủ Trấn Quốc công,  từ nhỏ đã cùng Tiêu Tấn  lớn lên, hiện giờ vào triều, cũng là vì Tiêu Tấn làm việc.

Hai người bọn họ đàm luận công việc, rất nhanh đã đi tới trước đình hóng gió.

Khi Ngụy Hành Chi duỗi tay đi kéo mành trướng ra, Tiêu Tấn lại nhăn mày.

Hắn phát hiện bảng tên đã đổi, đến gần mới nhìn rõ, là Thiền Tĩnh Tự.

Chữ viết tung hoành mang theo sát ý.

Chỉ cần nhìn thấy một lần vĩnh viễn không thể quên được bút tích.

Đang muốn nhắc nhở, Ngụy Hành Chi đã kéo mành trướng ra.

Màn trướng màu xanh bị gió thổi tung lên, mùi đàn hương trong đình tả ra thanh lãnh đến cực điểm.

Ôn Nguyệt Thanh một thân váy áo nguyệt bạch ( màu xanh trắng) , tóc đen xõa ra, hai chân ngồi xếp bằng, mũi chân này áp vào đầu gối của chân kia.

 Hai tay đặt lên trên đầu gối dáng ngồi rất kỳ quái

Tiêu Tấn từng bồi thái hậu ở chùa Quốc Tự hoàng gia hơn nửa năm, liếc mắt một cái liền nhận ra, đây là tư thế ngồi xếp bằng số một của nhà phật.

Ôn Nguyệt Thanh thế nhưng ở chỗ này ngồi thiền.

Ngụy Hành Chi tự nhiên cũng nhìn thấy Ôn Nguyệt Thanh, hắn có ấn tượng cực kém với Ôn Nguyệt Thanh,  lập tức liền nhíu mày, nghĩ đến những tin tức nghe được về Ôn Nguyệt Thanh. Chẳng lẽ ở sẵn chỗ này để chờ?.

Lúc Cốc Vũ vội vàng đi tới, thấy ở chỗ này tụ tập nhiều người như vậy nàng ấy vô cùng hoảng sợ.

Bất chấp lễ nghi bước nhanh vào đình, liền lấy áo khoác, khoác lên người Ôn Nguyệt Thanh.

“Quận chúa sao lại ở chỗ này? ”  Sắc mặt Ngụy Hành Chi lạnh lùng.

Ôn Nguyệt Thanh nghe tiếng ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt đối phương.

Chợt đối diện với một cặp mắt lạnh lùng.

Chỉ trong chớp mắt sắc mặt của Ngụy Hành Chi khẽ thay đổi..

Đôi mắt kia đen nhánh như mực, thâm sâu phảng phất như không nhìn thấy đáy.

" Ngồi thiền, không nhìn thấy sao?" Ôn Nguyệt Thanh mặt vô biểu tình nói.

Ngụy Hành Chi dừng lại, tuy hắn vừa mới thấy một màn kia nhưng không cảm thấy Ôn Nguyệt Thanh là người có thể tĩnh tâm lễ Phật.

Đang muốn mở miệng, lại nghe thấy âm thanh bên ngoài ầm ĩ.

“Là Hạ Chí tỷ tỷ.” Cốc Vũ vội nói.

Hạ Chí trong miệng Cốc Vũ chính là người mà ngày thứ nhất khi Ôn Nguyệt Thanh tới, nàng ta cũng ngồi ở hành lang, vài lần ngăn cản Cốc Vũ cùng một vài nha hoàn khác vào bên trong xem xét.

Bên ngoài Hạ Chí nghe được âm thanh, liền không màng ngăn cản nói: " Quận chúa! Nô tỳ có chuyện quan trọng cần bẩm báo!”

Ôn Nguyệt Thanh đứng dậy ra khỏi đình , liền thấy một nha hoàn toàn thân chật vật, trên vạt áo còn bị bẩn, tóc mái cũng bị mồ hôi chảy ra làm ướt nhẹp.

“Chuyện gì?”

Sau khi Hạ Chí đến đây mới phát hiện ,ở chỗ này có không ít người hơn nữa có cả Vĩnh An Vương.

Mặt Hạ Chí biến sắc nhưng vẫn cắn răng nói: “Mới vừa rồi quận chúa cùng Triệu ma ma đều không ở trong viện, mấy gã sai vặt ở tiền viện tới, không nói gì liền vào thư phòng đem lư hương bằng ngọc đặt ở trước tượng phật mang đi".

“Nô tỳ không ngăn cản kịp, còn bị Vương Thuận dẫn đầu đẩy một phen, trơ mắt nhìn bọn họ đem lư hương cướp đi!” Hạ Chí sắc mặt khó coi.

Hạ chí trước từng là người trong viện của Trần Thị sau đó bị bắt đến hầu hạ bên người Ôn Nguyệt Thanh, bởi vì Trần Thị, Hạ Chí bị Ôn Nguyệt Thanh chán ghét, nàng ta dừ là một đại nha hoàn nhưng lại ở trong sân vẩy nước quét nhà.

Trong lòng nàng ta khó chịu đối với Ôn Nguyệt Thanh oán giận cực lớn.

Cho đến khi Ôn Nguyệt Thanh tựa như thay đổi hoàn toàn.

 Cốc Vũ từ lần trước sau khi được cứu, vẫn luôn  hầu hạ bên cạnh  Ôn Nguyệt Thanh, dần dần được trọng dụng..

Trái lại nàng ta càng ngày càng đi xuống bị Triệu ma ma tùy tiện sai bảo quét dọn ở trong thư phòng.

 Hạ Chí giờ phút này rất là hoảng loạn.

Lư hương ở trong viện của Ôn Nguyệt Thanh, đều không phải là lư hương tầm thường.

Đó là di vật cũ của trưởng công chúa Tuệ Di lưu lại, Ôn Nguyệt Thanh từ trước tính cách táo bạo, đập rất nhiều vật trang trí, lại chưa từng động đến lư hương kia.

Hiện giờ bị người ta lấy đi, nàng ta không thể không gánh tội danh thất trách.

Hạ Chí  cảm thấy Ôn Nguyệt Thanh hiện giờ tính tình thay đổi lớnsớm đã không giống như trước, hiện giờ nàng ta đối với  Ôn Nguyệt Thanh, có một loại sợ hãi phát ra từ nội tâm, cho nên mới không màng tất cả vọt tới đây, đem sự tình báo cho Ôn Nguyệt Thanh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play