Yến Lăng nhìn về phía người bên cạnh.
Quần áo của nàng nay nhiễm một chút mùi đàn hương, đàn hương xưa nay chủ yếu được dùng ở chùa miếu, có tác dụng tĩnh tâm, an thần, nhưng khi dùng trên người nàng lại mang theo một vị ngọt nhè nhẹ.
Cùng cần cổ trắng nõn mịn màng như ẩn như hiện , giống như sợi tơ hồng.
Nhìn như thành kính, nhưng lại cực kỳ giống khinh nhờn.
Yến Lăng hơi rũ đôi mắt, âm thanh hờ hững nói: “Trên thế gian này, người cầu thần bái phật, nguyện vọng dù nhiều cũng chỉ vì hai chuyện, chuộc tội hoặc cầu xin."
" Hoặc là có người đều vì cả hai điều đó".
Chàng như dừng lại sau đó nói: " Thật ra quận chúa cùng với người khác không giống nhau".
Đâu chỉ là không giống nhau.
Âm thanh nói chuyện của hai người bọn họ cực kỳ nhỏ, Triệu ma ma cùng đám người phía sau đều không thể nghe rõ, nhưng người hầu bên cạnh Yến Lăng toàn là người phi phàm, có thể đem lời nói của Ôn Nguyệt Thanh nghe rõ ràng.
Bọn họ lập tức nheo mắt lại.
Hắn nhớ tới ngày hôm đấy, tử sĩ đi theo Yến Lăng nói, suýt nữa cho rằng Tư Ninh quận chúa động sát tâm, hiện giờ xem ra, đúng là không hề khoa trương.
“Chỉ là không biết.” Yến Lăng dừng lại : “Quận chúa hôm nay còn muốn giết ta?”
Ngày mùa hè, trời khô nóng, gió đột nhiên im bặt.
Ôn Nguyệt Thanh đối với chàng không mang theo bất luận cảm xúc gì. Người trước mặt dung mạo khuynh tuyệt, nhưng đáy mắt như được bao phủ bởi một lớp sương mù dày đặc, rõ ràng cùng người ta nói chuyện, ở ngay trước mặt, nhưng phảng phất như cách xa ngàn dặm.
" Đúng vậy". Đôi mắt Ôn Nguyệt Thanh đen như màn đêm, giọng nói của nàng hờ hững, từng câu từng chữ như mang theo cái lạnh buốt da : " Mang theo kiếm dính máu vào phật đường".
“Yến đại nhân đây chính là xúc phạm thần linh. ”
Yến Lăng khẽ chớp chớp mắt , hơi nghiêng người, ánh mắt lại dừng sau cổ nàng .
Da thịt trắng như bạch ngọc, bên trên nở rộ một đóa hoa sen.
Kiêu sa, lại động lòng người.
“Yến đại nhân.” Tiêu Tấn bước nhanh đi tới, người hầu bên cạnh hắn lên tiếng với âm thanh sắc nhọn.
Yến Lăng thu hồi mắt, Tiêu Tấn nhìn chàng với ánh mắt u ám : “Cung yến sắp bắt đầu, Yến đại nhân sao còn ở chỗ này?”
Hắn lại nhìn về phía Ôn Nguyệt Thanh: “Thái Hậu muốn gặp ngươi.”
Yến Lăng bên cạnh đã dừng bước chân, Tiêu Tấn hơi gật đầu, nâng bước ý bảo Ôn Nguyệt Thanh đuổi kịp.
Yến Lăng đứng yên tại chỗ, đến khi thân ảnh của họ biến mất ở phía trước mới xoay người rời đi.
Gã sai vặt phía sau nhẹ giọng hỏi: “Chủ tử, có đến cung yến nữa không?”
Yến Lăng mặt không đổi sắc nói: “Hồi phủ.”
Muốn gặp người, đã gặp được.
Bên kia Tiêu Tấn tính toán sẽ cùng cung nhân đi tới Từ Ninh Cung cùng Ôn Nguyệt Thanh. Nhưng một đường này, Ôn Nguyệt Thanh không có hành động gì, không nhiều lời, không cuốn lấy hắn, cũng không giả bộ giống như trước, trên người nàng luôn thoang thoảng một mùi đàn hương.
Tiêu Tấn đôi mắt u ám, suy nghĩ miên man, chẳng mấy chốc đã cùng nàng cùng nhau vào Từ Ninh Cung.
Thái Hậu hàng năm lễ Phật, trong cung cũng có mùi đàn hương.
Nhưng khi vào bên trong, hắn lại cảm thấy bên trong điện mùi đàn hương quá nồng, hoàn toàn không giống như mùi trên người Ôn Nguyệt Thanh làm người ta an tĩnh.
Sau khi vào trong cùng đi thỉnh an Thái Hậu.
Thái hậu một thân cung trang màu sẫm, một tay cầm phật châu bằng ngọc bích, một tay đặt nhẹ lên tay cung nhân, vừa đi vào bên trong điện, ánh mắt đã dừng trên người Ôn Nguyệt Thanh.
Ngày xưa ở trong chốn hậu cung đấu đá tranh đoạt, thái hậu cũng không thích mẹ đẻ của Ôn Nguyệt Thanh là trưởng công chúa Tuệ Di, nên ấn tượng đối với Ôn Nguyệt Thanh cũng không tốt.
Nhưng bà nhớ rõ trước đây Tư Ninh là một tiểu cô nương ương ngạnh tùy hứng.
Nhưng trước mắt……
" Ban ghế". Ánh mắt thái hậu dừng ở trên thân ảnh của hai người, nhìn đến Tiêu Tấn - cháu đích tôn, khuôn mặt nhu hòa hơn một chút: " Ai gia đã nhiều ngày chưa được gặp Tấn Nhi".
Thái hậu đã hai lần trải qua sống chết, đôi mắt rất có thần, vẫn còn mang theo uy vọng của tiên đế , không giận tự uy.
“Tôn nhi bất hiếu.” Tiêu Tấn nói.
Thái Hậu xua xua tay, xoay người phân phó cung nhân: “Đem kinh Phật mang tới.”
Cung nhân rất nhanh mang một phần kinh phật chép tay đưa cho Ôn Nguyệt Thanh.
Chỉ là lúc ấy Ôn Nguyệt Thanh tùy ý ở trên giấy Tuyên Thành mà viết, không như bây giờ, kinh phật này, được người ta đóng thành sách, cẩn thận bảo quản.
Cung nhân đem kinh Phật mở ra, chỉ vào một tờ ở trong đó.
Trước đó, Tiêu Tấn ngày ngày ở trong cung, nhưng cũng chưa được nhìn thất kinh Phật trong lời đồn.
Vừa nhìn thấy hắn liền ngẩn ra.
Kinh Phật này được viết trên loại giấy Tuyên thành bình thường chứ không phải là giấy Tuyên thành thượng đẳng mà các thế gia hay dùng.
Nhìn kinh Phật trên giấy, vô luận như thế nào cũng không thể nói ra hai chữ tầm thường.
Cho dù là mặt nào đi nữa, chỉ riêng việc nói về chữ viết.
Tuyệt diêu!
Trong số đông đảo người tài, sau khi Tiêu Tấn vào triều làm việc, cũng đã gặp qua không ít người viết chữ đẹp.
Nhưng nhìn khắp toàn bộ triều đình, ước chừng cũng không thể nhìn ra người thứ hai có thể viết ra chữ viết được như vậy.
Chữ viết cứng cáp hữu lực, từng nét như trạm trổ..
Đáng chú ý nhất là, chữ viết phóng khoáng, tràn ngập sát ý, khí thế quá cường đại, nếu nói là kinh phật, không bằng nói là thiên tự của trời cao".
“Ai gia lần đầu nhìn thấy kinh Phật này, từng cho rằng nó xuất phát từ tay cao tăng .” Thái Hậu đích thị đối với phần kinh Phật này yêu thích không buông tay, bà nhìn về phía Ôn Nguyệt Thanh:
" Không nghĩ tới lại do chính tay ngươi viết"
" Chỉ là phần kinh Phật này có một đoạn còn thiếu, hôm nay kêu ngươi lại đây, cũng là muốn ngươi chép nốt phần đó.” Thái Hậu thấp giọng phân phó, liền có cung nhân chuẩn bị bàn, giấy và bút mực.
Triệu ma ma thầm kêu không tốt, kia rõ ràng đã đầy đủ, chỉ muốn kiểm tra thực hư.
Thái hậu rõ ràng muốn xác nhận xem, kinh Phật này có phải là do Ôn Nguyệt Thanh tự tay viết hay không.
Tiêu Tấn cũng nghe hiểu lời của Thái Hậu .
Hắn lần trước nhìn thấy chữ viết của Ôn Nguyệt Thanh là vào mấy năm trước. Khi đó hắn còn khen chữ viết của Ôn Ngọc Nhược xinh đẹp, mất một thời gian dài Ôn Nguyệt Thanh khổ cực rèn luyện, sau đó liền chạy tới trước mặt hắn khoe khoang. Đáng tiếc, chữ viết ra rời rạc, mềm mại vô lực, thậm chí so với nha hoàn của hắn tùy tiện viết cũng tốt hơn.
Nàng không thể kiên trì, được mấy ngày, liền nói là mình khổ cực luyện ra.
Lại xem chữ viết bây giờ, thật khác nhau một trời một vực.
Ngày đó viết kinh phật xác thực là thiếu mấy chữ.
Nàng cầm phật châu đã được khai quang, như cũ sát ý ngập trời, sau đó mới lấy mặt phật Bạch Ngọc cùng với ngọc bội ở trước ngực.
" Chuẩn bị nước” Ôn Nguyệt Thanh nói.
Cung Nhân bên cạnh sửng sốt, giương mắt nhìn về phía Thái Hậu, nhận được sự đồng ý mới dùng thau đồng đựng nước mang lên.
Ôn Nguyệt Thanh rửa tay, nhận lấy khăn tay cung nhân đưa để lau khô.
“Dâng hương.”
Thái Hậu lễ Phật, trong điện nhiều đàn hương.
Cung nhân lấy một nén, thắp ở trên bàn.
Nàng bất quá chỉ viết có vài chữ nhưng lại yêu cầu rất nhiều
Nếu là ngày thường, Tiêu Tấn tất nhiên sẽ không kiên nhẫn.
Nhìn động tác của nàng như nước chảy mây trôi, cùng là một loại đàn hương nhưng khi nhiễm ở trên người nàng, liền biến thành hương vị thanh lãnh.
Có như vậy trong nháy mắt, Tiêu Tấn thậm chí cảm giác, người trước mặt thật sự đang lễ Phật.
Cung nhân chuẩn bị tốt nghiên mực, Ôn Nguyệt Thanh lấy bút chấm viết.
Trực tiếp viết lên cuốn kinh Phật đã được đóng thành sách kia.
Thấy nàng như thế, cung nhân kinh hãi.
Trên bàn có bày ra loại giấy Tuyên thành tốt nhất, theo ý tứ của Thái Hậu, trước tiên kêu nàng viết trên giấy, thế nhưng không ai ngờ được nàng trực tiếp đặt bút viết lên cuốn sách kia.
Giờ phút này nhắc nhở đã là không kịp.
Sắc mặt Thái Hậu trầm xuống, đứng dậy quan sát.
Nhưng thấy sát ý tung hoành trên giấy, cuối cùng một chữ lại một chữ cứ như thế viết ra, tựa như dưới ngồi bút của nàng, mọi thứ được sinh sôi nảy nở.
Sắc mặt Thái Hậu tái nhợt, lập tức che ngực, lui về phía sau một bước.
Cung nhân ở phía sau vội vàng tiến lên đỡ lại thấy nét mặt vui mừng của Thái hậu : “Giống như thần tích! Tốt .”
Ôn Nguyệt Thanh đã gác bút, một lần nữa đem đôi bàn tay trắng ngần nhúng vào trong nước lạnh.
Ánh mắt Tiêu Tấn sâu như biển, tĩnh lặng nhìn nàng.
Nàng dường như, cùng với trước không giống nhau.
Cung nhân thu dọn bàn, Thái Hậu đem cuốn kinh phật đã được hoàn thiện coi như trân bảo.
Ôn Nguyệt Thanh nhẹ nhàng lau hai bàn tay, kinh Phật đã viết xong sau, đối với nàng liền vô dụng.
" Đi, đem chuối phật Châu phỉ thúy của ai gia mang tới đây, ban cho Quận Chúa". Thái Hậu nhìn về phía Ôn Nguyệt Thanh trong mắt nhiều thêm chút nóng bỏng: “Tư Ninh ngày sau có rảnh, nhớ tiến cung nhiều hơn để bồi ai gia.”
Ôn Nguyệt Thanh rũ mắt, vẫn chưa đáp lại.
Thái Hậu một lòng đắm chìm trong vui sướng, vì kinh Phật đã hoàn chỉnh, nên chưa để ý tới.
Sau khi đem Phật châu tặng cho Ôn Nguyệt Thanh, liền cho bọn họ lui.
Đi ra khỏi Từ Ninh Cung, Tiêu Tấn thấy Ôn Nguyệt Thanh cũng không tính toán đeo chuỗi Phật châu , chỉ nhìn qua, liền gọi người cho vào hộp gấm.
Chuỗi phỉ thúy phật Châu kia là vật mà thái hậu thích nhất trong cung, cũng không nhiều người được nhìn qua, lần này ban thưởng cho nàng, nhưng nàng lại phản ứng quá mức bình thường.
Nếu đổi lại là trước kia, chỉ sợ sớm đã đeo lên , đi đến cung yến khoe khoang.
Tiêu Tấn nhìn sườn mặt trắng như bạch ngọc của nàng bỗng nhiên hỏi : " Từ khi nào mà quận chúa lại tinh thông thư tự đến như vây? Ngươi tập lúc nào?"
Tiêu Tấn đã lớn như thế này nhưng là lần đầu tiên đối với Ôn Nguyệt Thanh có chút ôn nhu.
Người đi theo phía sau nàng hoàn toàn kinh ngạc.
Nàng lại lấy một chiếc khăn mới ra để lau tay, nghe vậy cũng không ngẩng đầu lên nói: " Có lẽ là ở trong mộng.”
Dứt lời nâng bước rời đi.
Đôi mắt Tiêu Tấn khẽ nhúc nhích, không hỏi nữa, đi theo phía sau nàng.
Cung nhân dẫn đường đưa họ tới chỗ cung yến.
Sau giờ ngọ thời tiết càng ngày càng nóng, nơi tổ chức cung yến đã được đổi đến bên trong điện Lâm Hồ.
Bốn phía, cửa sổ đều được mở hết ra, có thể nhìn hồ, lại có tránh nóng, là một nơi vô cùng tốt.
Chỉ là lúc này người ở bên trong và bên ngoài điện không nghĩ rằng Ôn Nguyệt Thanh sẽ cùng Tiêu Tấn đến.
Một vài chuyện của Ôn Nguyệt Thanh liên quan đến phật duyên, trong kinh đã truyền đi ồn ào huyên náo, nhưng ai cũng chưa nghĩ đến, Ôn Nguyệt Thanh lại lần nữa lộ diện, cả người như đều thay đổi.
Ôn Nguyệt Thanh đi về phía trước, vừa lúc gặp cung nhân bên cạnh Hoàng Hậu, cung nhân tuyên Ngụy Lan Chỉ cùng Ôn Ngọc Nhược đi vào chăm sóc, nhưng cũng không hề nhắc đến Ôn Nguyệt Thanh.
Rất nhiều người còn tưởng rằng, nàng hôm nay sẽ không vào cung.
Nhưng Ôn Nguyệt Thanh không được sủng ái, ai cũng biết, đây không phải là ngày một, ngày hai . Hoàng Hậu bỏ qua nàng cũng là bình thường, không bình thường, là Tiêu Tấn lại đi cùng nàng.
Người ở trong điện, ngoài điện đều nói thầm, vừa vặn, Tiêu Tấn còn không có vào trong điện, liền có một cung nhân bước nhanh đi tới.
“Vương gia!” Cung nhân sắc mặt hoảng loạn, vội la lên: “Ôn tiểu thư không biết vì sao cùng Phúc Thụy công chúa nổi lên tranh chấp, công chúa tức giận, muốn phạt Ôn tiểu thư!”
Sắc mặt Tiêu Tấn trầm xuống, lạnh lùng nói: “Không phải đi chăm sóc mẫu hậu sao? Như thế nào đụng phải Phúc Thụy?”
Phúc Thụy công chúa là con gái của Đoan phi , cùng thứ huynh trưởng của Tiêu Tấn là một mẹ sinh ra. Hơn nữa hoàng đế chỉ có một nữ nhi, nên từ nhỏ đã được nuông chiều mà lớn lên. Hơi có chút vô pháp vô thiên, không coi ai ra gì.
Cung nhân khó xử nói: “…… khi đi vòng qua Ngự Hoa Viên, vừa vặn đụng phải, Phúc Thụy công chúa liền cãi nhau với Ôn tiểu thư, không cho nàng rời đi.”
Hắn ta vừa dứt lời, lại có một cung nhân khác vội vàng chạy tới, hành lễ với Tiêu Tấn sau đó nôn nóng nói: “Vương gia, Phúc Thụy công chúa phạt Ôn tiểu thư đứng dưới trời nắng chói chang, Ôn tiểu không chống đỡ nổi, liền ngất xỉu”
Tiêu Tấn lạnh lùng lên tiếng, sắc mặt càng lúc càng âm trầm : “Dẫn đường!”
Triệu ma ma nhỏ giọng hỏi Ôn Nguyệt Thanh: “Quận chúa có cần phải đi xem không?”
Đây không phải là do bà ta lắm miệng mà sức khỏe Ôn Ngọc Nhược không tốt, Ôn gia trên dưới đều đem nàng ta đặt ở trước mắt , Ôn Nguyệt Thanh cũng ở trong cung, Nếu như biết việc mà không qua chỉ sợ trở về sẽ bị Ôn Tầm mắng.
Ôn Nguyệt Thanh mặt vô biểu tình: “Ta đi làm cái gì? Tụng cho nàng ta một bài kinh?”
Triệu ma ma nghẹn lại.
Thanh âm của nàng không hề đè thấp, người xung quanh đều nghe được rõ ràng, bao gồm cả Tiêu Tấn.
Tiêu Tấn ngoái đầu lại nhìn nàng, cung nhân bên cạnh thấy thế chỉ có thể nói: “Ôn tiểu thư cũng là muội muội của quận chúa…”
Ôn Nguyệt Thanh: “Ta không phải đại phu, trị không hết bệnh của nàng.”
Tiêu Tấn trầm mặc như nước.
Cung nhân bên cạnh thầm kêu không tốt, Ôn Ngọc Nhược mỗi lần đều ngất rất kịp thời, cũng không có khả năng nhiều lần đều do thân mình không tốt, nếu nói như vậy, chỉ sợ là một bước cũng không ra khỏi cửa được.
Vương gia trong lòng cũng không phải không rõ ràng.
Nhưng bất luận như thế nào, đều có người đem nàng ta phủng ở trong lòng bàn tay, nhận hết sủng ái của mọi người, tất nhiên sẽ được người ta thiên vị.
Triệu ma ma trong lòng cũng sốt ruột, thái độ của Tiêu Tấn đối Ôn Nguyệt Thanh thật vất vả mới tốt hơn một chút, hiện giờ sợ là lại như trước.
Bọn họ đều nghĩ sai rồi.
Tiêu Tấn chỉ cảm thấy Ôn Nguyệt Thanh xác thật cùng với trước đây hoàn toàn khác biệt, lúc trước Ôn Ngọc Nhược bị bệnh, bất luận trong lòng nàng có nghĩ như thế nào , cũng sẽ đi theo phía sau hắn, một vẻ lo lắng không yên.
Hiện tại, nửa điểm giả bộ cũng không có.
Nói chuyện là ngữ điệu bình thản, giống như câu nàng nói ở trong mộng kia, sắc mặt giống như khi nàng ở trong cung thái hậu cúi đầu rửa tay.
Cứ như vậy, Tiêu Tấn đều phải cho rằng, nàng chỉ đang trần thuật một sự thật.