Đây là người có phật duyên thâm sâu?
Ôn Tầm nhìn nhìn về phía bức tượng phật mạ vàng kia, nhất thời không nói gì.
Những người cùng lại đây với Trấn Quốc công phủ cũng vô cùng kinh ngạc.
Ôn Nguyệt Thanh trước đây hao hết tâm tư, muốn cùng Trấn Quốc Công phủ kéo gần mối quan hệ, ngày lễ ngày tết, thường đưa không ít lễ vật đến phủ Trấn Quốc công.
Nhưng lão phu nhân đối với nàng vẫn vô cùng lạnh nhạt.
Hôm nay lại chủ động nói chuyện cùng nàng, thái độ còn như thể.......
Chẳng lẽ trên người nàng thật sự xuất hiện cái gọi là Phật duyên?
Càng quỷ dị chính là thái độ của Ôn Nguyệt Thanh.
Nếu như trước đây cung kính lấy lòng thì bây giờ lại vô cùng lạnh nhạt.
Bên cạnh có một nha hoàn bưng tới một chậu nước lạnh.
Ôn Nguyệt Thanh đem đôi tay rửa sạch, một bên nói: " Vãn bối cùng với bốn chữ Phật Duyên thâm sâu không có quan hệ."
(Phật Duyên thâm sâu là chỉ những người có kỳ ngộ đặc biệt đối với phật pháp.)
Cốc Vũ dâng lên khăn tay.
Nàng đem nước trên tay lau khô, đôi mắt lạnh lùng nói : "Tự mình ngẫm ra mọi chuyện, đó là do bản thân lão Phu nhân có phật duyên".
“Cùng vãn bối không hề lên quan.”
Bốn chữ không hề liên quan cùng với thái độ trước đây có thể nói là khác nhau một trời một vực.
Chẳng nói đâu xa ngay cả Ngụy Lan Chỉ cũng kinh ngạc.
" Đây là thái độ gì ? Hay là nàng bị quỷ ám?” Ngụy Lan Chỉ nhỏ giọng cảm khái.
Ngụy Lan Chỉ là đích nữ của phủ Trấn Quốc công, rất được sủng ái, nhưng ngày thường cũng không dám nói chuyện với lão phu nhân như vậy.
Nhưng càng làm cho bọn họ không thể tưởng tượng được là thái độ của lão phu nhân.
Lão phu nhân vẫn trầm mặc như cũ, từ trước đến giờ để tiếp cận được lão phu nhân là vô cùng khó khăn. Nhưng hiện giờ ánh mắt thần thái kia của Ôn Nguyệt Thanh, sự lạnh nhạt khi nói ra bốn chữ kia càng thêm quỷ dị.
Ôn Nguyệt Thanh vẫn như cũ bình tĩnh lãnh đạm, ngược lại càng làm cho nàng trở nên thâm sâu khó lường.
Có phải hay không, những ai đã xem qua kinh Phật đều sẽ biết.
Lão phu nhân liếc nhìn về phía người hầu bên cạnh.
Ma ma kia hiểu ý, đánh giá thái độ của lão phu nhân đối với Ôn Nguyệt Thanh, sắc mặt hòa hoãn nói: " Thời gian gần đây trong lòng lão phu nhân luôn cảm thấy nặng nề, tinh thần bất ổn. Quận Chúa là người có phật duyên, có thể hay không nhờ ngài tự tay chép một phần kinh phật tặng cho lão phu nhân, giúp lão phu nhân giải quyết tâm sự trong lòng".
Đây là chủ động mở miệng muốn!
Ôn Tầm hơi giật mình, người khác thì thôi đi nhưng phủ Trấn Quốc công thân phận đặc biệt, từ trước đến nay không cùng người khác tiếp xúc nhiều, hôm nay có thể mở miệng nói những lời này quả thực không tầm thường chút nào.
Triệu ma ma cũng nhịn không được nhìn về phía Ôn Nguyệt Thanh.
Không ai hiểu rõ tình huống này hơn so với bà ta, mấy năm nay Ôn Nguyệt Thanh đã tặng rất nhiều lễ vật cho phủ Trấn Quốc công.
Phủ Trấn Quốc công lần nào cũng nhận, hầu hết nhận những lễ vật có giá trị. Nhưng khi quận chúa tự tay làm túi tiền, đai buộc trán, khăn thêu, thì phủ Trấn Quốc công một lần cũng chưa nhận.
Hôm nay mặt trời thực sự mọc từ hướng Tây, có thể làm cho phủ Trấn Quốc công mở miệng yêu cầu?
Tuy nói là do hạ nhân mở miệng nhưng cấp bậc lễ nghĩa vẫn rất chu toàn.
Ôn Nguyệt Thanh chắc chắn sẽ vô cùng cao hứng.
Nhưng kết quả cùng với suy nghĩ của bọn họ hoàn toàn trái ngược.
Ôn Nguyệt Thanh sắc mặt bình thường, không có nửa điểm vui mừng khi được phủ Trấn Quốc công tìm tới.
Nàng đem khăn tay đưa cho nha hoàn, hờ hững nói : " Lão phu nhân nếu yêu cầu kinh Phật thì nên đi chùa miếu. Vãn bối không phải là cao tăng, sở dĩ chép kinh Phật cũng không phải để chữa bệnh nên không thể thỏa mãn nguyện vọng của ngài".
Nàng cư nhiên không hề nghĩ ngợi, liền cự tuyệt?
Mấy người Ôn gia chưa kịp phản ứng, Ôn Tầm liên nghe thấy Ôn Nguyệt Thanh nói ra một câu mà ông ta cảm thấy cực kỳ quen tai.
“Muốn hứa nguyện, ta không quản..”
Tốt, một câu này nói cho tất cả mọi người ở đây nghe.
“Này……” Vị ma ma bên người lão phu nhân sắc mặt khẽ đổi, bà ta trăm triệu lần không nghĩ tới sẽ có người từ chối lời thỉnh cầu của phủ Trấn Quốc công.
Càng không nghĩ đến người này lại là Ôn Nguyệt Thanh.
Đây là người mà ngày lễ ngày tết đều tới phủ Trấn Quốc công để vấn an hay sao?
Tiêu Tấn ngước mắt nhìn về phía Ôn Nguyệt Thanh, đáy mắt u ám, cảm xúc cực kỳ kích động.
Ôn Nguyệt Thanh mỗi khi gặp hắn thường bày tỏ ít nhiều cảm xúc trên khuôn mặt. Nàng luôn hướng tình cảm của mình về phía hắn nhưng hắn ta lại chưa bao giờ đáp lại.
Nhưng Ôn Nguyệt Thanh trước mặt, hắn ta không thể nhìn ra bất kỳ tâm tư nào của nàng từ trên nét mặt nữa.
Ngụy Lan Chỉ bên cạnh nói: " Quận Chúa trước kia còn muốn tới trước mặt tổ mẫu để bày tỏ lòng hiếu thảo, như thế nào hiện tại một phần kinh phật chép tay cũng không muốn đưa".
Ngụy Lan Chỉ không thích Ôn Nguyệt Thanh, xác thực mà nói, toàn bộ phủ Trấn Quốc Công đều đối với vị quận chúa kiêu ngạo, độc ác này không vừa lòng.
Nàng ta còn muốn nói nhưng bị lão phu nhân cản lại.
“Lan Chỉ!”
Lão phu nhân sắc mặt hơi trầm xuống, Ôn Nguyệt Thanh cự tuyệt làm trong lòng bà ấy cũng không thoải mái.
Nhưng người có phật duyên thâm sâu, không muốn tùy ý tặng kinh phật cho người khác cũng là bình thường.
Ánh mắt lão phu nhân ngưng lại, cuối cùng rơi xuống hồ nước mới đào kia.
“Cái này ao?” Lão phu nhân chần chờ nói: “ Quận Chúa đào riêng cái hồ này chỉ để nuôi ba ba?”
Cũng không giống, ba ba hung tính nhìn không giống như vật để nuôi trong nhà.
" Bẩm lão phu nhân, đây gọi là hồ hứa nguyện". Nếu hỏi điều này bản thân Cốc Vũ cũng biết một chút.
Tiểu nha đầu nhẹ giọng nói: “ Khi đem tài vật bỏ vào trong hồ hứa nguyện, còn có…… À trong hồ vương bát sẽ nghe được tâm nguyện.”
( Vương bát = con rùa)
Ôn Nguyệt Thanh:……
Thật ra cũng không phải.
Đào cái hồ hứa nguyện này thuần túy là bởi vì trước kia khi còn ở mạt thế, nàng không thích cùng người khác lui tới, liền đào một cái ao, phàm những ai có việc cần tìm nàng, đều có thể đến cái ao đó, ném xuống một đồ vật quan trọng.
Nếu không nói, nàng cũng một mực không nghĩ ra.
Dùng hồ hứa nguyện, xem như giao dịch.
Nàng dùng nó để ngăn chặn sát khí, hiện giờ, bất quá chỉ là thói quen làm việc trước kia mà thôi.
Ai mà ngờ lão phu nhân nghe xong, lặng im một lát, thế nhưng thật sự cởi một chiếc vòng tay ngọc bích trên cổ tay mình xuống, cầm ở trước ngực, nhắm mắt âm thầm cầu nguyện sau đó ném vào trong ao.
" Tõm” Vòng ngọc rơi vào hồ, phát ra tiếng vang thanh thúy.
Lão phu nhân chắp tay trước ngực, ngước mắt nói: “Quận chúa nói có lý, việc hứa nguyện, đương nhiên phải để cho vật linh tính đến làm.”
Ôn Tầm:……
Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, ông ta nhất định cho rằng lão phu nhân bị ma nhập..
Nhưng bị ma nhập không chỉ có một người.
Lão phu nhân rốt cuộc tuổi lớn, ở lại không bao lâu liền trở về phủ.
Sau khi Lão Phu nhân rời đi, tất cả khách khứa hôm nay tham gia lễ cập kê không biết từ nơi nào nghe được Ôn Nguyệt Thanh có hồ hứa nguyện, có cầu ắt có quả, lại sôi nổi tiến lên cầu nguyện.
Cốc Vũ cứ như vậy trợn mắt há hốc mồm mà đứng ở bên cạnh hồ nước, nhìn những quý nhân trong kinh , một người lại một người thi nhau ném vàng bạc, ngọc thạch vào trong hồ.
Mình chưa cầu nguyện sao?
Cốc Vũ chợt cảm thấy chuyện này cũng thật mới lạ, muốn thử cầu nguyện xem, dù sao quận chúa nói chỉ cần một đồng tiền cũng có thể cầu nguyện.
Mà trước mắt những người này……
Cây trâm, vòng ngọc, ngọc bội, ôi còn có cả một nén vàng.
Ngắn ngủi có một buổi chiều, cái áo này đã nhận được không ít vàng bạc châu báu, nhưng cũng làm kinh động đến những con cá trong ao.
Hồ nước này, từ một chiếc hồ nuôi cá cho ba ba, bây giờ đã thăng chức trở thành một hồ nước nạm vàng ngọc.
Cả người Cốc Vũ đều choáng váng.
Kỳ quái nhất chính là sau khi lễ cập kê của Ôn Ngọc Nhược kết thúc hai ngày, toàn kinh thành không phải nghị luận về cây trâm của Ôn Ngọc Nhược hoặc lễ cài trâm.
Mà là hồ hứa nguyện của Ôn Nguyệt Thanh.
Lại qua hai ngày theo lời đồn đại, không ngừng có người tới cửa cầu kiến. Hỏi ra mới biết là tới hồ hứa nguyện.
Còn có tới dâng hương cho tượng Phật.
Đường đường là phủ công chúa. Tuy nhiên không thể để người khác tùy ý ra vào.
Nhưng trong kinh thành đông đảo quý nhân, chỉ có vài người, người gác cổng mới dám cản, còn lại thì không dám..
Cuối cùng Ôn Nguyệt Thanh cũng cảm thấy phiền hà, nên đem tất cả những người liên quan ngăn ở ngoài cửa.
Lúc này mới an tâm chút.
Hai ngày sau, Thái Hậu trong cung triệu kiến.
Lần này nói là triệu kiến Ôn Nguyệt Thanh, kỳ thật là trong cung mở tiệc, nhân tiện để Ôn Nguyệt Thanh đến bái kiến Thái Hậu.
Đây là yến tiệc riêng của hoàng hậu, Ôn Ngọc Nhược mấy năm nay rất được Hoàng Hậu sủng ái, cho nên sáng sớm đã được người trong cung đón vào.
Chờ tới khi Ôn Nguyệt Thanh ra khỏi phủ để tiến cung thì cung yến đã sắp bắt đầu.
Xe ngựa dừng lại trước cửa cung, Ôn Nguyệt Thanh chậm rãi xuống xe, giương mắt, liền thấy ở phía trước bức tường cung có một màu đỏ thẫm, nhìn kỹ mới nhận ra đó là một bóng người.
Đối phương nghe thấy tiếng liền quay đầu lại chỉ một cái liếc mắt liền vĩnh viễn không thể quên được khuôn mặt kia.
Giữa ngày hè nắng nóng khó chịu, người này vừa xuất hiện giống như một núi băng tuyết cực kỳ đẹp, nhưng không thể tới gần.
Gió thổi bay góc áo chàng, hình ảnh này vốn dĩ đã cực kỳ tuyệt diệu giờ lại thêm vài phần phong lưu.
“Yến đại nhân.”
Yến Lăng dung mạo khuynh tuyệt, toàn bộ Kinh Thành đều truyền đi như sấm bên tai. Triệu ma ma chợt vừa nhìn thấy, kinh ngạc gọi một tiếng, bất giác cảm thấy thất thố, vội dời đi tầm mắt cười nói: “Đại nhân cũng tới tham gia yến hội sao? Thật trùng hợp.”
Yến Lăng là một người rất khó tiếp cận, rất ít khi tham gia các loại yến hội, cung yến như thế này.
Yến Lăng có một đôi mắt như khói sóng mênh mông, lạnh nhạt nói: “Không khéo, ta đã ở chỗ này chờ quận chúa lâu rồi.”
Triệu ma ma kinh ngạc mà há mồm.
Ngày ấy bà ta đi hậu viện dùng cơm chay, vẫn chưa trực tiếp gặp được Yến Lăng.
Ánh mắt Yến Lăng dừng trên người Ôn Nguyệt Thanh.
Hôm nay nàng mặc quần áo có hơi trang trọng, cổ áo bị đóng kín, hành động rất khó khăn, trên cổ có thể thấp thoáng nhìn thấy nàng đeo vòng ngọc, là một chuỗi hồng bạch ngọc.
Đôi mắt Yến Lăng hơi trầm xuống, chàng thu hồi tầm mắt.
Ngày hôm nay Ôn Nguyệt Thanh mặc một thân cung trang thật sự rất gây chú ý.
Chớ nói đến các quý nữ, chính là trong hậu cung cũng khó có thể nhìn thấy một người như vậy, một đường đi tới, tất cả mọi người đều không nhịn được mà ngoái nhìn.
Chỉ vì Ôn Nguyệt Thanh mặc một chiếc váy màu trắng xanh bên ngoài khoác một chiếc áo màu đen.
Quần áo là vải dệt xa tanh tốt nhất, dưới ánh nắng có thể thấy được sự tinh tế của hoa văn, nhưng đây không phải là trọng điểm mà trọng điểm là trên quần áo đều thêu kinh phật!
Trên nền sắc đen trầm tĩnh, nổi bật lên vô số văn tự được thêu bằng chỉ vàng.
Văn tự kéo dài từ trên đến tận sau vạt áo.
Liếc mắt nhìn lại một cái chỉ cảm thấy ánh vàng chói lọi, suýt nữa làm hỏng đôi mắt của người khác.
Đã từng nhìn thấy rất nhiều trang phục lộng lẫy khi tiến cung, nhưng chưa ai thấy một thân phật quang.
Thế cho nên tuy cách rất xa, Tiêu Tấn vẫn thấy được ánh vàng rực rỡ kia...
Còn có Ôn Nguyệt Thanh đang đứng bên cạnh Yến Lăng.
Yến Lăng làm người xa cách, cũng không cùng người khác lui tới chứ đừng nói là thân thiết.
Chẳng sợ là thần tử thân cận của Thiên Tử, lại nói trữ quân ( thái tử) chưa lập, vài vị huynh trưởng và thứ đệ của hắn đều ít nhiều muốn mượn sức của Yến Lăng nhưng chưa bao giờ hắn thấy ai đến gần được.
Hôm nay lại đi cùng Ôn Nguyệt Thanh.
Khi đến gần, hắn nhìn thấy ánh mắt của Yến Lăng rơi xuống phía sau cần cổ của Ôn Nguyệt Thanh.
Bỗng dưng, Tiêu Tấn lạnh mặt.
Bên kia, hai người bọn họ đi song song, Yến Lăng sắc mặt nhàn nhạt nói: “Quận chúa vì sao lễ Phật?”
Trước mắt, nàng khoác một thân phật duyên, cũng ngăn không được sát khí nơi đáy mắt.
Đôi mắt kia rất sâu và lạnh tựa như một hồ nước không đáy, trắng đen phân minh.
Trắng và đen chồng chéo lên nhau, thiện và ác cùng nhau tồn tại, tuy vô cùng mâu thuẫn, nhưng cũng có một vẻ đẹp hoang dại.
Nhưng so với vẻ đẹp bên ngoài, sát khí ẩn sâu dưới lớp Phật Quang của nàng càng khiến người ta chú ý.
Giống như mặt hồ vô cùng yên tĩnh, nhưng dưới đáy hồ sâu thẳm, lại chứa đựng sát khí cực lớn, từng bước, từng bước đi bên cạnh nàng, gió thổi qua cũng tạo cho người ta cảm giác áp bách.
Ôn Nguyệt Thanh cười, cặp kia đen trắng phân minh lãnh đạm nhìn chàng nói :
“ Không lễ Phật, có thể giết người.”
“Ngài nói đúng không, Yến đại nhân?”