“Vội? Quận chúa có thể có việc gì mà vội". Ôn Tầm suýt chút nữa bị làm cho tức chết.
Nhưng ông ta chưa kịp tức giận, liền nghe người phía dưới bẩm bảo: “Lão gia, lão phu nhân của Trấn Quốc công Phủ tới.”
Vị lão phu nhân này thân phận quả thực không bình thường, bà ấy không chỉ là nhất phẩm cáo mệnh phu nhân, hơn nữa còn là bà ngoại của Vĩnh An Vương, cũng chính là mẹ đẻ của đương kim hoàng hậu.
Luận về thân phận địa vị, ở kinh thành này không ai có thể vượt qua bà ấy.
Lễ cập kê của Ôn Ngọc Nhược có thể mời lão phu nhân đến làm khách, chính là đối với Ôn gia từ trên xuống dưới là một sự kiện cực kỳ có thể diện
Vị lão phu nhân này tuổi tác đã cao, mấy năm gần đây lại tĩnh tâm lễ phật hiếm khi xuất hiện trước mặt người khác.
Lần này cũng vì Vĩnh An Vương tự mình ra mặt, mới mời được lão phu nhân tới.
Ôn Tầm lúc này không để ý đến Ôn Nguyệt Thanh, vội vàng đứng dậy đi ra ngoài tiếp đón.
Mới vừa ra đến cổng chính, liền thấy được một đám người đang vây quanh lão phu nhân đi vào phía trong này.
Lão phu nhân Trịnh thị năm nay đã ngoài 60 tuổi, trên người mặc một thân váy áo màu sẫm, cổ tay quấn một chuỗi Phật Châu, theo thời gian vẫn còn có thể mơ hồ nhìn thấy dung nhan và khí phách của bà ấy khi còn trẻ. Khuôn mặt của bà ấy tương đối trầm tĩnh dường như rất ít khi cười nói, nên tạo cho người khác cảm giác thật khó gần gũi.
Cũng chỉ đối với đứa cháu ngoại Vĩnh An Vương mới có thể lộ ra một chút tươi cười.
Tiêu Tấn đi ở bên cạnh lão phu nhân, vào cửa chính của phủ Công Chúa, lại nghe bên cạnh có người hô lên.
“Đó là vật gì?”
Bên này Ôn Tầm nghe tin cũng đã tới, theo tiếng hô mà ngước mắt nhìn lên.
Trong viện trồng mấy cây ngô đồng, hiện tại là thời điểm mà cây phát triển tốt, cành lá sum xuê, gió thổi qua tán cây ngô đồng, lá xanh xào xạc.
Trong không gian xanh tươi ấy, có một mảnh kim quang rực rỡ, xen kẽ giữa những phiến lá xanh là ánh sáng lấp lánh chói rực.
Đến gần nhìn kỹ……
Quản gia ở bên cạnh Ôn Tầm nói : " Đó là tượng Phật của Quận Chúa"
Ôn Tầm:……
Ông ta biết ngay.
"Trong phủ công chúa lại thờ một pho tượng Phật lớn?" Lão phu nhân im lặng một lúc rồi nói.
“Đúng vậy.” quản gia khó xử nói: “ Pho tượng phật này được thờ ở trong đại điện của chùa Thiên Từ, một vài ngày trước được Quận Chúa thỉnh về..."
“Quận chúa?” một thiếu nữ mặc váy xanh biếc đi theo bên người lão phu nhân nghi hoặc nói:
“Quận chúa khi nào thì tin phật?”
" Hơn nữa tượng phật được thỉnh từ chùa về lại có thể tùy tiện thờ ở trong nhà hay sao?"
“Chỉ Nhi.” Trấn Quốc công phu nhân quát khẽ: “Không được vô lễ.”
Thiếu nữ đang nói chuyện hiện giờ là cháu gái của Trấn Quốc công Ngụy Nhiễm tên là Ngụy Lan Chỉ cũng là biểu muội của Tiêu Tấn.
Ngụy Lan Chỉ trời sinh tính tình hoạt bát, nhưng hàng năm lễ Phật,ở trước mặt lão phu nhân luôn nghiêm túc, cũng không dám làm càn.
Không ngờ lão phu nhân sau khi nghe nàng ấy nói lại giật đầu đồng ý: “ Lời Lan Chỉ nói không sai".
" Tượng Phật ở chùa Thiên Từ không phải ai cũng có thể thỉnh về phủ". Lão phu nhân hơi dừng lại nhìn về phía Ôn Tầm: " Thân già này là người lễ Phật. Hiện giờ vào quý phủ thấy được tượng Phật nếu như không đi cúng lễ thì không hợp với lẽ thường".
“Không biết Ôn đại nhân có cảm thấy bất tiện không?”
Ôn Tầm sửng sốt, Ôn Nguyệt Thanh không phải đùa giỡn? Thật đúng là sẽ có người tới dâng hương lễ phật cho bức tượng phật kia.
Đứng ở bên cạnh đôi mắt của Tiêu Tấn hơi trầm xuống, hắn nhìn về phía lão phu nhân nói: "Tượng phật ở bên trong thiên viện, đi lại khá bất tiện, hơn nữa giờ lành đã đến, ngoại tổ mẫu cũng nên đi đến chính viện".
“Không quan trọng.” Lão phu nhân chuyển động Phật châu trong tay: “ Chờ sau khi lễ cập kê kết thúc lại đi dâng hương cũng không muộn".
Thấy lão phu nhân cứ khăng khăng như thế, Tiêu Tấn cũng không khuyên bảo nữa.
Ôn Tầm vội nói: “Lão phu nhân nếu muốn dâng hương, bất kể lúc nào cũng được".
Nhân lúc lễ cập kê sắp sửa bắt đầu, bọn họ cũng không dám chậm trễ, liền đi đến chính viện trước.
Vai chính hôm nay là Ôn Ngọc Nhược đã sớm chờ ở một bên, thấy Lão Phu nhân đến, vội vàng tiến lên vấn an.
Ôn Ngọc Nhược dung mạo thanh lệ, thân mình mảnh mai yếu ớt, giống như hoa phù dung, sớm nở tối tàn.
Lão phu nhân cũng thương tiếc đứa nhỏ này, đối đãi với nàng ta so với nhiều người khác có thêm vài phần ôn hòa.
Lễ cài trâm bắt đầu, xung quanh bỗng nhiên trở nên vô cùng náo nhiệt.
Lúc này, Ôn Ngọc Nhược cài chiếc trâm vô cùng đẹp đẽ và quý giá do Hoàng Hậu ban cho. Chuyện này trước đây đã nhiều lần được người ta nhắc đến.
Hiện giờ lễ cập kê lại được làm phô trương thanh thế, hơn nữa lễ cài trâm lại dùng một cây trâm quý giá. Tất cả những khách mời ở đây đều có thân phận cao, ai cũng biết từ nay về sau, tiền đồ của Ôn Ngọc Nhược vô cùng tốt đẹp.
"Hôm nay náo nhiệt như vậy, nhưng sao không thấy Tư Ninh quận chúa.."
" Hôm nay là ngày lành của nhị tiểu thư, với tính nết kia của Tư Ninh quận chúa sợ là xuất hiện không được thỏa đáng ".
" Tính nết không tốt thì có thể làm gì, hiện giờ xem ra Ôn phủ ước chừng cũng không có chỗ cho nàng dừng chân".
“Cho nên quận chúa mấy ngày nay đột nhiên lễ Phật, là do đã nghĩ thông suốt?”
“Hơn phân nửa là thấy Nhị tiểu thư được sủng ái, trong lòng khó chịu, lúc này mới đi lễ Phật để trốn tránh hiện thực, cũng miễn cho quận chúa ở trước mặt tự mình xấu hổ, như vậy cũng không tốt".
Trong không khí náo nhiệt ,lễ cài trâm hoàn thành.
Kết thúc buổi lễ là thời gian bắt đầu yến hội.
Theo lý mà nói não phu nhân Trấn Quốc Công hôm nay là khách mời chính phải ngồi vào vị trí đầu tiên mới đúng.
Cũng không biết vì sao, lễ cài trâm vừa kết thúc, lão phu nhân liền gọi người tới rồi rời khỏi chính viện.
Trong đại sảnh toàn bộ khách khứa không biết chuyện gì đã xảy ra, hỏi hạ nhân của phủ Công Chúa mới biết được lão phu nhân muốn đến thiên viện để dâng hương lễ Phật.
Lai lịch của bức tượng phật kia trong lòng những người ở đây đều hiểu rõ.
Hơn nữa Tư Ninh Quận Chúa cùng Vĩnh An Vương có hôn ước, lão phu nhân đi dâng hương cho bức tượng phật mà Tư Ninh quận chúa thỉnh về, mọi người đều cảm thấy mới lạ.
Vĩnh An Vương là con trai duy nhất của Hoàng Hậu tuy đều không phải là trưởng tử nhưng thân phận vô cùng tôn quý, cao không thể với tới.
Hôn ước của Ôn Nguyệt Thanh và Tiêu Tấn được định ra khi Ôn Nguyệt Thanh chưa sinh ra.
Hoàng thượng miệng vàng lời ngọc, chẳng sợ hiện giờ thanh danh của Ôn Nguyệt Thanh đã mất hết, cũng không muốn hủy hôn.
Quan trọng nhất là mẹ đẻ của Ôn Nguyệt Thanh, chính là trưởng Công Chúa quá cố Tuệ Di, tuy bà cùng hoàng đế không phải do một mẹ sinh ra nhưng trước khi hoàng đế chưa đăng cơ, đã chiếu cố hoàng đế rất nhiều.
Cho nên sau nhiều năm sống hoang đường, hôn ước của Ôn Nguyệt Thanh trước sau vẫn còn đó.
Chỉ là mấy năm nay, Đặc biệt sau 2 năm Ôn Nguyệt Thanh cập kê, dù là trong cung hay Trấn Quốc công phủ đều nhìn ra được Vĩnh An Vương chuẩn bị từ hôn.
Người trong kinh dần dần hiểu ra được, quý nhân trong cung đối với hôn sự này cực kỳ bất mãn.
Kéo dài đến bây giờ chỉ sợ chính là chờ Ôn gia chủ động tới cửa giải trừ hôn ước.
Ôn Tầm thật ra cũng hiểu được lòng người nhưng Ôn Nguyệt Thanh thì chưa chắc……
Trong cảm giác vi diệu đó, rất nhiều người đối với hành động của lão phu nhân cực kỳ tò mò.
Cho nên lần dâng hương lễ phật này, có rất nhiều người đi cùng.
Lễ cài trâm kết thúc, một đám người tản đi.
Một người xưa nay luôn trầm ổn như Trần Thị sắc mặt cũng có chút căng chặt.
" Cứ tưởng rằng hôm nay quận chúa đóng cửa không ra ngoài, là biết được tốt xấu, không nghĩ tới sự tình lại như vậy". Vương ma ma bên người Trần Thị thấp giọng chửi rủa.
Tưởng ma ma đứng ở bên cạnh Trần Thị lại khá yên lặng.
Từ sau khi sự việc kia xảy ra, bà ta đối với Ôn Nguyệt Thanh tự nhiên sợ hãi, hiện giờ đâu dám tùy ý nghị luận..
“Gọi người nhìn kỹ, chăm sóc tốt cho Ngọc Nhược". Trần thị trầm giọng nói.
“ Vâng ạ " thuộc hạ vội đáp ứng.
Bên kia, trong thiên viện.
Khi lễ cài trâm bắt đầu, bên ngoài náo nhiệt sôi nổi, Ôn Nguyệt Thanh hoàn toàn không có bất kỳ dao động nào.
Triệu Ma ma liền tranh thủ lúc nghỉ ngơi, kêu mấy tiểu nha hoàn ở trong sân, cách một bức tường nghe chút náo nhiệt.
Chờ đến sau giờ ngọ, thời tiết nóng tan đi một chút.
Ôn Nguyệt Thanh mới từ trong thư phòng đi ra.
Triệu ma ma nghĩ sẽ theo sau hầu hạ, không nghĩ tới âm thanh náo nhiệt kia càng lúc càng gần.
Bà ta vừa quay đầu thế nhưng lại thấy một lão phu nhân được nha hoàn bên cạnh đỡ, đi vào trong thiên viện.
Triệu ma ma đầu tiên ngẩn ra sau khi thấy rõ đối phương là ai thì sắc mặt đều thay đổi.
“Lão phu nhân? Ngài như thế nào lại tới đây?”
Lão phu nhân đối với người hầu bên cạnh Ôn Nguyệt Thanh còn có chút ấn tượng mơ hồ, nghe vậy chỉ nhẹ gật đầu nói : " Ta tới đây dâng hương lễ Phật".
Triệu ma ma lúc này mới phát hiện, nha hoàn đi theo bên cạnh, trên tay cầm không ít đồ vật, tất cả đều là những vật dụng dành riêng cho việc dâng hương lễ Phật.
Bà ta sửng sốt.
Trăm triệu lần không nghĩ tới lão phu nhân sẽ tới đây dâng hương lễ Phật.
Nhưng vừa quay đầu, liền nhìn thấy bức tượng phật mạ vàng. Nhìn còn cao hơn so với đình các, đứng lặng lẽ ở trong viện. Ánh mặt trời chiếu lên tượng phật, suýt chút nữa làm chói mù đôi mắt của người khác
Nhìn không kỳ quái mới lạ.
Triệu ma ma xoa xoa tay, chẳng lẽ quận chúa ngay từ đầu đem bức tượng phật về chính là có mục đích này?
Nhưng lão phu nhân cũng đã đến rồi, vậy quận chúa đang ở đâu?
“Tổ mẫu!” Bên ngoài càng thêm náo nhiệt, Ngụy Lan Chỉ cùng Tiêu Tấn trước sau bước vào thiên viện.
“Lan Chỉ cũng tới cùng ngài cùng nhau dâng hương lễ Phật Phật.”
Triệu ma ma ngẩng đầu nhìn ánh mặt trời, đúng thật là thấy quỷ.
Bình thường thiên viện đều không có người vào.
Hôm nay sao lại đều đến đây?
Không chỉ có một mình bà ta kinh ngạc mà những người khác cũng đồng dạng như thế.
Chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi, trong viện đã thay đổi đến long trời lở đất.
Tiêu Tấn ánh mắt hơi dừng lại, nhìn về phía bức tượng phật phía trên.
Trước đó là chiếc xích đu hoa, bây giờ thật sự đã hoàn toàn bị dỡ bỏ.
Thiên viện nằm ở vị trí hẻo lánh nên vô cùng trống trải.
Trước viện có một mảnh đất trống lớn, hiện giờ đã đào thành hồ nước, bên trong hồ có trồng hoa sen.
Cho nên vào những ngày hè, cảm giác mát mẻ hơn rất nhiều.
Mà ở phía trên mặt hồ có một chiếc cầu gỗ màu đỏ.
Giờ phút này Ôn Nguyệt Thanh đang đứng trên chiếc cầu gỗ đó.
Bên này tự nhiên có nhiều người tiến vào như vậy, phía xa còn có không ít người đứng ở bên ngoài.
Nàng lại một chút cũng không thèm để ý.
Sau khi bị cấm túc Ôn Nguyệt Thanh gầy ốm đi rất nhiều, thời gian này có chăm sóc bồi bổ cũng không trở về như trước được.
Nàng mặc một thân váy áo màu xanh đen, cổ tay áo hơi rộng, quanh eo chỉ dùng một sợi dây mỏng, làm nổi bật vòng eo mảnh khảnh của nàng.
Một tay nàng được ống tay áo dài che lại, trên cổ tay có đeo một chuỗi Phật Châu tay còn lại đang cầm thức ăn cho cá ăn.
Bàn tay trắng giơ lên, cá ở trong hồ thi nhau phát ra âm thanh.
Khi Ôn Tầm đi vào còn đang suy nghĩ không biết nàng có việc gì mà bận, nguyên lai là đang ở trong sân bận cho cá ăn.
Đàn cá thực sự kích động ở dưới đáy ao thi nhau ngoi lên.
Vốn dĩ đây là một cảnh tượng hài hòa nhưng mà trong nháy mắt từ bên trong những bụi cỏ tươi tốt quanh hồ chui ra một con ba ba.
Con ba ba bình thản không nhanh không chậm bò đến vị trí nơi có bầy cá cuồn cuộn, há mồm liền cắn một con cá nhỏ.
Ôn Tầm:……
Trong viện an tĩnh, chỉ nghe thấy thanh âm con ba ba cắn nuốt cá.
Ôn Nguyệt Thanh nhàn nhạt thu hồi hành động ném thức ăn cho cá.
“Biểu ca!” Ngụy Lan Chỉ bị hoảng sợ, trốn đến bên cạnh Tiêu Tấn, đôi tay gắt gao bắt lấy ống tay áo của Tiêu Tấn.
Tình cảnh này không nói đến Ngụy Lan Chỉ chỉ là một tiểu cô nương, mà ngay cả Ôn Tầm nhìn thấy cảnh vừa rồi cũng hoảng sợ.
Hóa ra hồ nước này nàng không phải nuôi cá mà là nuôi ba ba.
Này không khỏi cũng có chút quá mức……
Ôn Tầm nghĩ không ra nên dùng kiểu từ ngữ gì để hình dung hành vi của Ôn Nguyệt Thanh, nhìn thấy Ngụy Lan Chỉ bị dọa sợ, liền trách cứ nói: “Ngươi thế nhưng ở trong viện nuôi đồ vật này?”
Ông ta không muốn ở trước mặt mọi người răn dạy Ôn Nguyệt Thanh nhưng hôm nay lão phu nhân cũng ở đây.
Lão phu nhân cũng bị hoảng sợ ông ta làm sao có thể cho Trấn Quốc công 1 lời giải thích?
Nào biết ông ta vừa định mở miện , lại nghe thấy bên cạnh lão phu nhân đã bừng tỉnh. Sau một hồi tự trấn an, liền ngẩng đầu nhìn về phía bức tượng Phật màu vàng, thật lâu sau mới nói: “Vạn pháp tự nhiên……”
" Quận Chúa Pháp Duyên thâm sâu, thân già này xin lĩnh giáo".
Ôn Tầm:?
(Vạn pháp tự nhiên có nghĩa là Mọi sự vật trong đời đều thuận theo tự nhiên.)