Ai cũng chưa nghĩ đến Ôn Nguyệt Thanh sẽ cho ra câu trả lời như vậy.
Quản gia cùng Tưởng ma ma liếc nhau, đều thấy được sự hoảng loạn trong mắt của đối phương.
Ôn Nguyệt Thanh tuy không được sủng ái, nhưng nàng cũng là chủ tử, là quận chúa, nếu nàng kiên định muốn Lưu Thận chết, hôm nay Lưu Thận đúng là không có khả năng sống được!
Sau lưng Tưởng ma ma đổ đầy mồ hôi lạnh, không kịp suy nghĩ gì, hoảng loạn nói: “Quận chúa không thể !”
Đôi mắt đen lạnh lùng kia dừng lại ở trên người bà ta.
Tưởng ma ma là trưởng sự ở bên người Trần thị đã lâu, trong viện, ngoài viện đều rất có uy danh.
Giờ phút này, đáy lòng bà ta hốt hoảng, mạnh mẽ trấn định, sau đó thấp giọng nói: “Lưu Thận có tội, nhưng phu nhân đã có phân xử, nếu ngài muốn khăng khăng như thế, chỉ sợ đối với thanh danh của ngài sẽ không tốt .”
Ôn Nguyệt Thanh không nói. Nhưng càng như thế, đáy lòng của bà ta càng sợ hãi bất an.
Nghĩ nghĩ, bà ta cắn răng nói: “Nô tỳ cũng là vì danh dự của ngài mà suy xét, nơi này không phải ở bên trong phủ công chúa, nhiều người để ý, tai mắt khắp nơi, ngài vừa mới hồi phủ, lại muốn đánh chết nô bộc, chuyện này mà rơi vào trong tai quý nhân, quận chúa chỉ sợ phải gánh cái danh "ác độc".
Lời này vừa nói ra, chung quanh đột nhiên an tĩnh.
Tưởng ma ma cũng biết lời này mạo phạm, nhưng Lưu Thận là do Trần Thị bồi dưỡng, nếu Ôn Nguyệt Thanh ở trước mặt mọi người đánh chết hắn, mới thật sự không ổn.
Bà ta cúi đầu xuống, khóe mắt liếc về phía Ôn Nguyệt Thanh đang từ trong kiệu đi ra, trên cổ tay mảnh khảnh trắng thuần, quấn một chuỗi hạt phật châu.
Bà ta nghe được giọng nói của Ôn Nguyệt Thanh không hề có sự nhỏ nhẹ, rơi trên đỉnh đầu bà ta, lãnh đạm nói : " Việc ta độc ác, hôm nay ngươi mới biết sao?"
Lập tức Tưởng ma ma không dám ngẩng đầu nên nhìn nàng, cảm giác áp bức xưa nay chưa từng có, trong lúc nhất thời hai chân mềm nhũn, suýt chút nữa ngã trên mặt đất.
“Đem Lưu Thận đánh chết. Nếu ai dám cùng Lưu Thận cầu tình , cũng lôi ra xử lý, đánh chết ngay lập tức.”
Chỉ một câu như thế. Từ nay về sau, không ai dám mở miệng, đều ngậm chặt miệng lại.
Sự việc phát sinh lúc này, rất nhanh truyền đến hậu viện của phủ công chúa.
Trần Thị vừa mới ở Phật đường tụng kinh xong, liền có người vội vã chạy tới đem sự tình bẩm báo rõ cho nàng ta.
" Phu nhân, hiện tại nên làm như thế nào? Có cần đi gọi lão gia trở về không?"
Trần Thị sắc mặt cực kỳ khó coi, nàng ta giương mất nhìn về phía chân trời, trầm mặc một lúc rồi nói :
“Không cần.”
“Vậy Lưu Thận?”
Quản sự nói chuyện, thấy Trần Thị đã nhắm hai mắt lại, lập tức hiểu rõ, muốn nói nhưng không biết nói như thế nào.
Chỉ phải căm giận nói: “Đúng là vô pháp vô thiên, ác độc làm bậy, khó trách bị Vĩnh An Vương chán ghét……”
“ Im miệng ” Trần thị trách mắng.
Quản sự lập tức ngậm miệng lại.
Sau đó nghe thấy Trần Thị nói : " Buổi tối nếu lão gia trở về, ngươi ngăn lão gia lại, nói ta bị đau đầu, mời lão gia đến tiền viện nghỉ ngơi".
Ôn Nguyệt Thanh chép kinh Phật cứu Thái Hậu, ngày đầu tiên hồi phủ đã ra lệnh đánh chết người.
Nàng ta cũng chỉ có thể cố tránh đi mũi nhọn
Bên kia, buổi tố Ôn Tầm hồi phủ, phát hiện không khí không đúng.
Cho người đi gọi quản gia nhưng quản gia chưa tới, thì người bên cạnh Trần Thị đã tới bẩm báo sự việc.
Ôn Tầm nhăn mày lại, đợi khi quản gia đến trực tiếp đặt câu hỏi: " Trong phủ đã xảy ra chuyện gì, hay Ôn Nguyệt Thanh lại đối với phu nhân bất kính?”
Ở trong mắt Ôn Tầm, hai mẹ con Trần Thị nhu nhược yếu đuối, còn Ôn Nguyệt Thanh quái đản thô bạo, luôn thừa dịp Ông ta không có ở trong phủ, khi dễ bắt nạt hai mẹ con Trần Thị.
Hôm nay cũng vậy.
Sắc mặt quản gia khó coi, sự việc hôm nay, đâu thể dùng một từ bất kính đơn giản như thế được.
Quản gia cũng không dám có điều gì giấu giếm, chỉ thấp giọng đem sự tình nhanh chóng bẩm báo lên.
Ôn Tầm sau khi nghe xong, không thể tưởng tượng được nói: “Cái gì?” Đánh chết người.....
Đây không phải là chuyện hiếm gặp, nhưng mà tất cả những nữ tử trong kinh thành đều yêu quý, trân trọng thanh danh, cho dù là ác nô, bất quá cũng chỉ đánh chửi, sau đó bán ra ngoài.
Vừa nghe đến hai chữ đánh chết, Ôn Tầm liền lặng người.
Sau khi phản ứng lại thì cực kỳ giận dữ.
" Nó miệng nói toàn đạo lý kinh phật, ta còn định đi nói lý lẽ với nó, không nghĩ rằng nó độc ác như vậy ". Ôn Tầm giận đến mức đập mạnh xuống bàn.
Chuyện này không cần phải hỏi nhiều, đều biết Trần Thị lấy lý do đau đầu để thoái thác.
Nàng ta là chủ mẫu trong phủ, sự việc này đã được xử lý xong, Ôn Nguyệt Thanh vẫn muốn vượt qua nàng ta đem Lưu Thận đánh chết!
Làm ác như thế, quả thực là……
Ôn Tầm lập tức liền muốn phát tác.
Nhưng khi đi bộ gần đến nơi ông ta lại dừng lại.
Trong mắt ông ta, nữ nhi nên giống như Ôn Ngọc Nhược nhu thuận, ôn hòa, thiên lương.
Còn Ôn Nguyệt Thanh, hẳn là...
Nhưng Ôn Nguyệt Thanh bảy ngày sau phải tiến cung, lại có sự kiện kinh Phật chữa khỏi bệnh cho Thái Hậu, lúc này xử lý nàng, những quý nhân cung quý nhân sẽ……
Ôn Tầm sắc mặt âm trầm.
Vừa lúc gặp người trong viện Ôn Ngọc Nhược tới bẩm báo, ông ta do dự một lát, vẫn là đi nhìn nhị nha đầu trước.
Ôn Ngọc Nhược sai người gọi ông ta, là bởi vì 5 ngày sau nàng ta làm lễ cập kê, nàng ta muốn mời một ít quý nhân tới phủ làm khách, cần đến Ôn Tầm ra mặt.
Ôn Tầm thất thần mà trả lời tiểu nữ nhi , từ trong sân Ôn Ngọc Nhược đi ra, trong lòng còn có chút tức giận.
Ông ta đi xuyên qua hoa viên rồi trở về tiền viện, khi đi ngang qua hoa viên lại nghe thấy âm thanh của mấy tỳ nữ trong phủ.
“…… Thật là ông trời mở mắt! Lưu Thận chết không đáng tiếc!”
“Hừ, muội muội, muội nói nhỏ thôi".
“Hồng Đậu tỷ tỷ, muội chỉ là quá mức cao hứng. Lưu Thận kia ỷ vào việc mình do phu nhân bồi dưỡng, ngày thường có không ít nha hoàn bị hắn hãm hại".
“Ta lần trước là may mắn chạy thoát, lại suýt nữa bị hắn đánh đến chết, tỷ tỷ muội lại……”
“Đây đều là mệnh.” Thanh âm Hồng Đậu đều mang theo vài phần hoang vắng.
Tự trách cái gì? Nếu muốn trách, cũng trách tỷ ý không có vận khí kia.
“Đúng vậy, ai có thể nghĩ đến, hạ nhân trong phủ, mỗi người đều đối với quận chúa tránh còn không kịp, nhưng rồi tới cuối cùng, lại là quận chúa đem chúng ta cứu ra khỏi nước sôi lửa bỏng.”
“Nhị tiểu thư ngày thường coi trọng Hồng Đậu tỷ tỷ như vậy, nhưng khi đó, như thế nào lại không có……?”
Hồng Đậu thanh âm phảng phất nói: “Nhị tiểu thư tuổi còn nhỏ, nhiều chuyện không hiểu hết.”
Nha hoàn bên cạnh dừng lại một lát, sau đó mới nói: " Tên đó nếu tồn tại một ngày, với chúng ta mà nói, không có biện pháp thoát khỏi cảnh bị nhục nhã”
“ Chết rất tốt! Hôm nay nếu hắn ta không chết, ngày sau ta dù có mất mạng cũng muốn lấy mạng chó của hắn……”
Âm thanh nói chuyện của mấy nha hoàn càng lúc càng xa.
Ôn Tầm từ bên cạnh đường nhỏ đi ra, sắc mặt càng lúc càng lạnh.
Vì chuyện này, ông ta rốt cuộc chưa tới trước mặt Ôn Nguyệt Thanh để răn dạy.
Hôm sau, Ôn Nguyệt Thanh báo mấy ngày nữa muốn vào cung.
Trước khi Ôn Tầm thượng triều, đã sai quản gia đi hỏi nàng, có yêu cầu gì về lễ vật không.
Đợi ông ta hạ triều trở về, quản gia liền cầm một tờ giấy viết mấy nghìn chữ đi đến.
Ôn Tầm:?
Ông ta vừa nhận lấy, phát hiện Ôn Nguyệt Thanh đúng là một chút cũng không khách khí.
Ăn mặc ngủ nghỉ, mọi thứ nàng đều viết ra.
Thậm chí còn muốn ở trong sân đào một hồ nước.
Ông ta đau đầu hỏi: “Đào hồ nước làm cái gì?”
Quản gia : "Quận chúa nói đó là hồ hứa nguyện, dùng để phóng sinh.”
Ôn Tầm:……
Nàng đây là muốn ở trong phủ xây dựng chùa miếu đúng không?
Ôn Tầm còn chưa mở miệng, Ôn Ngọc Nhược bên kia cũng đưa tới danh sách cho lễ cập kê.
Trước hết lễ cập kê quan trọng hơn, Ôn Tầm cũng không quản Ôn Nguyệt Thanh, cũng không cẩn thận xem qua tờ giấy kia, liền gật đầu đáp ứng.
Cho nên Ôn Nguyệt Thanh ở trong viện, mấy ngày tới đều vô cùng náo nhiệt.
Chỉ là nếu náo nhiệt, bất quá cũng không so được với Ôn Ngọc Nhược ở bên kia
Tới gần lễ cập kê, lễ vật như nước chảy vào trong sân của Ôn Ngọc Nhược.
Tiểu viện của Ôn Nguyệt Thanh mặc dù cách xa đến như vậy, nhưng cũng có thể nghe được những tiếng kinh hô, náo nhiệt ở bên kia.
“Đã nhiều ngày lễ vật được đưa đến, đều là người trong cung, không chỉ có hoàng thượng cùng hoàng hậu nương nương ban thưởng cho, ngay cả Yến quý phi cùng vài vị vương gia cũng sai người tặng lễ".
" Rất nhanh đồ trong viện không cất hết được, nói là phải mở hai gian phòng khác để đựng ".
“Nhìn xem vinh dự đến cỡ nào, toàn bộ kinh thành cũng chỉ có một người như nhị tiểu thư. "
“ Không chỉ có thế, khách hứa được mời đến dự lễ tập kê cũng rất lợi hại, nghe nói...."
“Khụ!” Cốc Vũ bưng một mâm hạch đào, đi ngang qua mấy tiểu nha hoàn lắm miệng kia, ho nhẹ một tiếng.
Ngay khi sự việc kia kết thúc, theo quy định của phủ, Cốc Vũ căn bản không được ở lại.
Cũng không biết do quản sự quên hay như thế nào, đến bây giờ vẫn chưa nói.
Cốc Vũ thấp thỏm mấy ngày, sau đó trong lòng mới dần dần yên ổn hơn, nên càng thêm cảm kích Ôn Nguyệt Thanh, tự nhiên nghe không được những lời nói kia.
Đem hạch đào đặt ở bàn trên tròn , Cốc Vũ cẩn thận nhìn theo phương hướng mà Ôn Nguyệt Thanh nhìn.
Nhớ rõ hai năm trước, thời điểm Ôn Nguyệt Thanh cập kê , trong phủ rất im ắng.
Đừng nói đến lễ vật. Ngay cả một buổi tiệc bình thường dành cho lễ cập kê cũng không có.
Quận chúa còn cùng Nhị tiểu thư tranh chấp, bị phạt quỳ trong từ đường, suốt đêm cũng không được trở về tiểu viện.
Ngày hôm sau trở về liền bị bệnh, chờ đến khi sức khỏe tốt hơn một chút, sinh nhật sớm đã qua vì thế càng không có ai để ý đến lễ cập kê của nàng.
Cốc Vũ trước kia chỉ cảm thấy kỳ lạ, hiện giờ có đối lập, mới hiểu được. Vì sao Quận Chúa lại ầm ĩ náo loạn như vậy.
Nếu trong nhà mình cũng có tỷ muội, trong mắt cha mẹ chỉ thấy được muội muội mà hoàn toàn bỏ qua mình, thậm chí còn tỏ ra căm ghét mình, chỉ sợ bản thân Cốc Vũ cũng khó có thể tiếp nhận được.
Cốc Vũ nghĩ muốn an ủi Ôn Nguyệt Thanh, nhưng lời nói đến bên miệng, lại không biết nên nói như thế nào.
Bên ngoài náo nhiệt, âm thanh càng lúc càng lớn. Sau giờ ngọ khách khứa của buổi lễ gặp kê tới càng lúc càng đông.
Toàn bộ phủ công chúa chỉ có tiểu viện này cùng bên kia không hợp, náo nhiệt trong phủ cùng với nơi này đều bị ngăn cách.
Cốc Vũ cảm thấy cô đơn khó chịu bất đồng. Sau khi Ôn Nguyệt Thanh tắm gội xong, bắt đầu thu dọn từ thư phòng đến khuê phòng, tất cả các phòng đều đốt đàn hương.
Rửa sạch bàn tay, sau đó lại dùng khăn lau khô.
Triệu ma ma ở một bên không rõ tình huống, thấy nàng tắm gội dâng hương, còn nghĩ rằng nàng muốn đến tiểu viện của Ôn Ngọc Nhược để phân cao thấp.
Rốt cuộc trong trường hợp này, Ôn Nguyệt Thanh không có khả năng để cho một mình Ôn Ngọc Nhược được nổi bật.
Bà ta đều đã chuẩn bị tốt, chỉ chờ lệnh của Ôn Nguyệt Thanh, rồi cùng nhau xuất phát.
Nào biết Ôn Nguyệt Thanh thong thả ung dung mà rửa tay, rồi ngồi xuống.
Sau đó……
Làm trò trước mọi người mặt, từ phía dưới dbàn phía, lấy ra một cái mõ.
Triệu ma ma:?
“Thịch thịch thịch!” Ôn Nguyệt Thanh chậm rì rì mà gõ mõ, tiếng mõ vang vọng, giống như đập vào trán của bà ta.
Cảm thấy kỳ quái không chỉ có một mình Triệu ma ma, người ở tiền viện đợi mãi cũng không thấy Ôn Nguyệt Thanh đều thấy cực kỳ kinh ngạc.
Kỳ thật lễ cập kê hôm nay náo nhiệt như vậy, một phần cũng đến vì Ôn Nguyệt Thanh.
Quá nhiều người tò mò, không biết kinh phật đến tột cùng có bộ dáng như thế nào mà có thể làm cho thái hậu khỏi bệnh, mới tính toán hôm nay đến thăm dò.
Nhưng lễ cặp kê đã sắp kết thúc Ôn Nguyệt Thanh vẫn không xuất hiện.
Lập tức liền có người chờ không được, mở miệng hỏi Ôn Tầm.
Ôn Tầm cũng cảm thấy Ôn Nguyệt Thanh hôm nay quá mức an tĩnh , nhưng nàng không xuất hiện cũng chưa chắc là chuyện xấu, nàng xuất hiện lại luôn muốn cùng Ôn Ngọc Nhược tranh chấp.
Mà ngày hôm nay, vai chính vốn là của Ôn Ngọc Nhược.
Nhưng ông ta cũng rất rõ ràng, hôm nay không ít người đến đây, bởi vì tò mò về kinh phật, cho nên ông ta vẫn cho quản gia đi mời Ôn Nguyệt Thanh, nhân tiện bảo nàng chép một phần kinh Phật cùng mang đến.
Quản gia rất mau trở lại, nhưng không mang theo Ôn Nguyệt Thanh mà là Cốc Vũ.
Ôn Tầm thấy Cốc Vũ, nhăn mày lại: " Tại sao lại là ngươi ? Quận chúa đâu?”
Cốc Vũ nhẹ nhàng hành lễ, sau đó thanh thúy nói : " Bẩm lão gia, quận chúa nói nếu như Lão Gia muốn hứa nguyện, có thể trực tiếp đi đến hồ hứa nguyện, nơi đó có tượng Phật. "
" Việc hứa nguyện quận chúa không quản".
“ Quận chúa đang có việc vội nên không tới.”