Sau khi Triệu ma ma quay lại, kinh Phật trên bàn đều không thấy, chỉ còn lại có một nén bạc.

Ôn Nguyệt Thanh dựa người về phía sau chiếc ghế bành , mắt nhìn về bức tượng phật mạ vàng phía trước.

“Quận chúa, kinh Phật đâu? "

“Bán.”

Triệu ma ma sửng sốt: “Cái gì?”

Bà ta không có quá nhiều hiểu biết về sách vở, cũng không xem hiểu Kinh Phật, nhưng vừa rồi nghe tiểu sư phụ dẫn đường nói Kinh phật mà Ôn Nguyệt Thanh chép sát khí quá nặng, không thích hợp dâng lên phật tổ.

Thế nhưng không nghĩ đến lại có người mua.

Kinh Phật này dâng lên cho người khác, đến tột cùng người mua nó ôm tâm tư gì. Mà nghi hoặc này mấy ngày sau liền được giải đáp.

Ôn Nguyệt Thanh ở chùa Thiên Từ 4 ngày mà 4 ngày này trong kinh Thành đã xảy ra không ít chuyện lớn.

Đầu tiên Yến Lăng  phụng mệnh đi tìm cao tăng nhà phật hữu duyên đã trở lại kinh thành, mang về chín chín tám mươi mốt bản chép tay kinh phật, vì thái hậu bệnh nặng mà cầu phúc.

Nào biết Thái Hậu đang bệnh nặng thấy được một phần kinh phật cuối cùng liền ngất xỉu.

Không chờ trong cung náo loạn,  liền tỉnh dậy. Từ nay về sau bệnh tật tiêu tan hoàn toàn, thân mình khôi phục khỏe mạnh.

Việc này quá mức thần kỳ ,trên dưới triều đình không khỏi kinh ngạc.

Trong yến tiệc được tổ chức tại hậu cung, hoàng đế gọi riêng Yến Lăng đến tự mình hỏi chuyện.

Yến Lăng một thân quan phục màu đỏ, ăn mặc cũng giống như các quan viên khác, nhưng khuôn mặt quá mức tuyệt diễm cùng với khí chất tuyệt trần, vừa xuất hiện một cái, cả cung điện nguy nga đều bị lu mờ trước nhan sắc đó.

Lần này lập được công lớn nhưng sắc mặt Yến Lăng lại rất bình tĩnh.

Chỉ vì trời sinh nhan sắc chàng tuyệt diễm, mỗi lần giơ tay nhấc chân ,cũng mang theo một phong thái riêng biệt, cho dù động tác có hờ hững đi nữa  thì trong mắt người khác cũng vô cùng đẹp đẽ và có khí chất.

Trên ghế hoàng đế khẽ cười nói: " Thái hậu chuyển nguy thành an, không thể không kể đến công của Yến khanh, khanh lập được công lớn, trẫm nên thưởng cho khanh như thế nào mới xứng đáng?

Sắc mặt Yến Lăng nhàn nhạt chắp tay nói :" Thần không dám kể công"

Lúc này, trong đại điện, sau khi chàng tiến vào liền trở nên cực kỳ náo nhiệt.

Yến Lăng xuất thân trong một gia tộc xa hoa bậc nhất, cô mẫu là người được sủng ái ở hậu cung được phong làm Yến quý phi. Sau khi phụ thân Yến Lăng qua đời,  Yến gia có hơi sa sút nhưng bản thân Yến Lăng được mệnh danh là thiên tài, xứng đáng với bốn chữ "kinh tài tuyệt diễm".

( Kinh tài tuyệt diễm tức là tài năng đến mức Khiến người khác phải kinh ngạc)

Phóng tầm mắt khắp toàn bộ kinh thành thậm chí là toàn bộ Đại Huy Triều cũng không tìm được người thứ hai.

Huống chi hiện tại chàng là cận thần của thiên tử, là cánh tay đắc lực, quyền lực trong tay không thể xem thường.

Giống như một chiếc bánh ngon, đến nay chưa từng đính hôn, vậy nên trong nhà ai có nữ tử đến tuổi cưới gả, đều ngo ngoe rục rịch.

" Không tồi, thái hậu khỏi bệnh, đây đều là nhờ công lao của cao tăng chép kinh Phật". Dẫn đầu là Yến quý phi mặc một thân váy áo lộng lẫy, nhan sắc cực kỳ mỹ lệ, chẳng sợ hiện giờ đã qua tuổi xuân xanh, nhưng phong thái và nhan sắc vẫn không có gì thay đổi.

Yến quý phi ngồi ở bên cạnh hoàng đế cười duyên nói : " Yến Lăng chỉ bỏ chút thời gian đi một chuyến, sao có thể để hoàng thượng khen ngợi".

Người bên cạnh nghe xong lời này của nàng đều nghĩ thật khiêm tốn, cho dù có khen thưởng cũng không có ai phản bác.

Yến Lăng tuổi còn trẻ , mà đã ngồi lên vị trí thị lang Lại Bộ.

Thêm một thời gian nữa, chỉ sợ tiền đồ càng ngày càng rộng mở .

Hoàng hậu ngồi bên trái hoàng thượng lại nói lại nói: " Thật là, sau khi thái hậu khỏi bệnh, đã có mấy người tới trước mặt bổn cung hỏi về kinh phật của cao tăng".

" Yến Lăng, hiện giờ Khanh đang ở đây, không ngại nói cho mọi người biết, kinh phật giúp thái hậu chuyển nguy thành an, đến tột cùng xuất phát từ vị cao tăng nào?"

Lời này vừa ra, trong điện bỗng nhiên an tĩnh lại.

Rất nhiều phi tử thậm chí còn ngồi nghiêm chỉnh, chờ Yến Lăng trả lời.

Mỗi người ở đây tuy không phải ai cũng tin phật nhưng chỉ cần sống trên đời nhất định sẽ có việc cần cầu.

Nếu thật sự có cao tăng lợi hại như thế, ai mà không nghĩ sẽ tìm một chút cái gọi là duyên phật?

Sắc mặt Yến Lăng bình thản : " Bẩm Hoàng hậu nương nương,  thái hậu chuyển nguy thành an, kinh phật không phải xuất phát từ tay cao tăng".

Lời vừa nói ra trong điện nháy mắt lại náo nhiệt lên.

"Thế mà không phải do cao tăng viết?"

" Không biết xuất phát từ tay cao nhân nào?"

" Chẳng lẽ là của đạo sĩ?"

" Haiz, Lý Tiệp dư nếu không tin phật, cũng không nên ở đây nói hươu nói vượn. Phật và đạo vốn là hai nhà khác nhau, ngươi lại muốn đạo sĩ đi chép kinh phật, cái này mà truyền ra chỉ sợ sẽ làm trò cười cho cả thiên hạ". 

Trong điện nổi lên sóng ngầm dữ dội.

Tất cả những người ở đây đều mang tâm tư khác nhau.

Hôm nay Tiêu Tấn cũng vào đây, hắn ngước mắt lên nhìn về phía Yến Lăng.

Lại thấy Yến Lăng mặt không biểu cảm  nói: “Kinh Phật xuất phát từ tay Tư Ninh quận chúa .”

Khắp nơi kinh ngạc.

“ Khanh nói ai?” Ngay cả hoàng đế cũng kinh ngạc.

Khoan đã.

Tư Ninh, Ôn Nguyệt Thanh?

Một thời gian không nghe được tên này, hoàng đế lập tức còn chưa phản ứng lại.

Lại càng miễn bàn đến những người khác.

" Lời này của Yến đại nhân là sự thật? Tư Ninh quận chúa…… Theo ta được biết, nàng ngay cả cách cầm bút cũng không tinh thông , kinh phật này ?”

Tư Ninh không được sủng ái, những người ở trong cung đều có chung nhận thức, các phi tần đối với nàng tự nhiên cũng sẽ không có nhiều cung kính.

Rốt cuộc vẫn là bởi vì chuyện này quá mức vớ vẩn, thậm chí còn muốn vượt qua Thái Hậu người am hiểu về kinh Phật.

Nhưng người nói lời này lại chính là Yến Lăng.

Không nói đến thân phận của chàng, chỉ cần nói đến chuyện chàng cùng Ôn Nguyệt Thanh không có quen biết , vậy nên không có bất kỳ lý do gì để vì đối phương mà bịa ra một lời nói dối như vậy.

Ngồi ở phía trên, hoàng hậu khẽ nhíu mày, ánh mắt nhìn về phía Tiêu Tấn.

Lại thấy được sắc mặt phức tạp của Tiêu Tấn.

Vị hôn thê của hắn khi nào lại có năng lực này, mà hắn hoàn toàn không biết.

Sau khi cung yến chấm dứt,  sự việc Ôn Nguyệt Thanh tự tay chép kinh phật, làm bệnh tình thái hậu chuyển nguy thành an, giống như một cơn sóng, truyền khắp toàn bộ Kinh Thành.

Lời này do chính Yến Lăng nói, không một ai có can đảm nghi ngờ.

Nghĩ đi nghĩ lại, chỉ có thể quy cho việc vận khí của Ôn Nguyệt Thanh quá tốt.

Người bên ngoài nghĩ như thế nào không quan trọng.

Toàn bộ Ôn gia đều phản ứng mãnh liệt, thế nhưng…… từ ngày Ôn Nguyệt Thanh rời phủ đến bây giờ vẫn chưa trở lại.

Nàng ở lại trong chùa.

Ôn Tầm đã nói không hề quản nàng, nếu như đi đón người, thật sự là chính mình cho mình một bạt tai.

Nhưng mà những việc này cũng không phải do ông ta muốn, sau khi cung yến kết thúc không lâu, trong cung liền truyền tin đến, nói 7 ngày sau thái hậu mở tiệc, muốn Ôn Nguyệt Thanh vào trong cung dự tiệc.

Kể từ lúc đó, Ôn Tầm đều nghĩ cái mặt này không đánh không được.

Ông ta không bỏ được mặt mũi , chỉ để quản gia đi đón.

Thời điểm xe ngựa của phủ công chúa đến chùa Thiên Từ,  Triệu ma ma đã ăn cơm chay mấy ngày cả người đều gầy đi trông thấy. Khi nghe được việc này còn có chút ngây ngốc hỏi Ôn Nguyệt Thanh: " Quận Chúa,  Chuyện gì đã xảy ra?"

Ôn Nguyệt Thanh tay cầm chuỗi phật châu, đạm mạc nói: “ Thù lao bán kinh Phật đi".

Triệu ma ma:?

Quản gia phủ công chúa, vẻ mặt không kiên nhẫn ngày trước đã không còn.

 Tự mình tới cửa đón Ôn Nguyệt Thanh.

Sợ Ôn Nguyệt Thanh không phản ứng, ông ta nhanh mồm liền nói: “ Xích đu ở trong viện đã dựa theo phân phó của Quận Chúa mà gỡ bỏ, lão nô cũng đã cùng trụ trì chùa Thiên Từ bàn bạc, sẽ vận chuyển một bức tượng phật ở đây về phủ. 

Ôn Nguyệt Thanh: “Bằng vàng?”

Quản gia nghẹn lại, nhưng  vẫn nhớ sự phân phó của Ôn Tầm mà kiên nhẫn gật đầu.

Mạ vàng cũng là vàng đi?

Ôn Nguyệt Thanh lúc này mới gật đầu.

Vì thế xe ngựa của phủ công chúa, khi từ chùa Thiên Từ đi ra, liền kéo theo một bức tượng phật cao 2 mét, suýt chút nữa Tư Ninh Quận Chúa đã xuất gia, một đường mênh mông cuồn cuộn mà trở về kinh thành,

Ngay trước cửa phủ liền đổi một chiếc kiệu mềm.

Trên đỉnh chiếc kiệu được trang trí nhiều hoa, rèm kiệu là lụa sa tanh màu tím rủ xuống hai bên, từ bên ngoài nhìn vào có thể thấy bóng người ngồi ngay ngắn ở bên trong.

Chiếc kiệu với những tấm lủa mỏng, vừa xa hoa quý giá vừa đại diện cho thân phận, trước đây đã được Ôn Nguyệt Thanh sai người chế tạo.

Sau đó vì thân thể của Ôn Ngọc Nhược không tốt, Ôn Tầm liền bắt nàng đem chiếc kiệu kia ra.

Xa cách hồi lâu, hôm nay không ngờ lại dùng để đón nàng.

Đáng tiếc Ôn Nguyệt Thanh đối với việc này không có bất cứ cảm giác gì,  ngồi ngay ngắn ở trong kiệu, bị người ta nâng đi, hành động khó khăn, chỉ thấy đôi mắt đen láy đầy lành lùng của nàng cùng có bàn tay trắng ngần đang vân vê chuỗi phật châu.

Lại không nghĩ tới, kiệu còn không có vào cửa, liền bị người ta ngăn ở bên ngoài.

Người đến là một nha hoàn quen mắt.

Đột nhiên lao ra làm cho Triệu ma ma đi bên cạnh chiếc kiệu giật nảy mình.

“Cốc Vũ?” Triệu ma ma phục hồi tinh thần lại, nhận ra nha hoàn này: “Ngươi làm sao vậy?”

Cốc Vũ là nha hoàn nhị đẳng trong viện của Ôn Nguyệt Thanh, lúc trước khi Ôn Nguyệt Thanh bị giam ở trong phòng, tiểu cô nương này đã nhiều lần muốn vào xem hình hình của Ôn Nguyệt Thanh, nhưng đều bị các nha hoàn khác cản lại.

Nha đầu này tuổi còn nhỏ, tóc còn búi hai búi tròn.

Cốc Vũ vừa thở hổn hển vừa khóc.

Triệu ma ma tập trung nhìn vào, mới phát giác quần áo Cốc Vũ không chỉnh tề , cổ áo đều bị người ta xé toạc.

Da thịt bên trong lộ ra, trên còn có một một vết thương nhìn qua rất đáng sợ.

Sắc mặt Cốc Vũ bi thương, không đợi người bên cạnh phản ứng, liền bụp một cái quỳ xuống.

“Quận chúa! Cầu ngài làm chủ cho nô tì!” Tiểu nha hoàn liều mạng cắn môi, dưới vô số ánh mắt, nhẫn nhục chịu đựng cảm giác xấu hổ tột cùng.

Nhưng mà sự việc đã đến nước này, không còn có đường lui, chỉ có thể cao giọng nói: “ Quản sự trong phủ là Lưu Thận trước đây năm lần bảy lượt quấy rối nô tì".

" Nô tì đã nhiều lần chống cự, nhưng hắn lại càng được nước làm càn. Sáng nay cũng thế, hắn đột nhiên xông vào phòng của nô tì, muốn làm chuyện bậy bạ".

“Nô tỳ cố gắng phản kháng, hắn lại cố ý hành hung nô tỳ, may mà Hạ Chí tỷ tỷ ở cùng phòng nô tì trở về, phá vỡ việc này, nên hắn mới không thể thực hiện được!”

Cốc Vũ nâng mặt lên, rất nhiều người mới chú ý tới, má nha đầu này sưng đỏ , hiển nhiên là bị người khác đánh mạnh.

Triệu ma ma khẽ thở dài: “Loại sự tình này, ngươi nên đi bẩm báo với phu nhân mới đúng..…”

Cốc Vũ lập tức cao giọng nói: “Nô tỳ đã đem hết thảy nguyên do sự việc bẩm báo cho phu nhân, nhưng Lưu Thận lại nói nô tỳ có ý định câu dẫn hắn.”

“Nô tỳ chưa cập kê, Lưu Thận lại sớm có vợ con, trưởng nữ nhà hắn  chỉ nhỏ hơn so với nô tì hai tuổi, nô tỳ có bị mỡ heo che mắt đâu, mà làm ra chuyện như vậy.”

Cốc Vũ vừa dứt lời, phía sau mấy bà vú khỏe mạnh đã lao lên, đều là người trong viện của Trần thị - chính thê của Ôn Tầm.

Dẫn đầu là Tưởng ma ma làm việc bên cạnh Trần thị.

Đi lên không cần giải thích, liền gọi người đem Cốc Vũ kéo đi.

“Ngươi đây là muốn làm cái gì?” Tưởng ma ma đen mặt, tức giận nói: “Ngươi nói bị lăng nhục, phu nhân  đã đem  Lưu Thận xử lý, ngươi lại còn muốn chạy đến đây náo loạn!”

Sau đó xoay người đối với Ôn Nguyệt Thanh trong kiệu nói nói: " Lão nô nhất thời sơ suất, để nô tỳ này chạy tới quấy nhiễu quận chúa, mong Quận Chúa thứ tội"

Sau đó nói tiếp : “Việc này phu nhân đã có định đoạt! Lưu Thận đã bị xử lý, hạ nhân trong phủ không được nhắc lại!”

Quay đầu lại muốn lôi kéo Cốc Vũ đi, không nghĩ nô tỳ này thật sự quyết liệt, sức lực lúc này cực lớn, không màng tất cả mà đi phía lên trước cao giọng nói: “Lưu Thận chỉ bị trách phạt,  vẫn chưa bị trục xuất khỏi phủ, nô tỳ là nha hoàn trong viện của quận chúa,  việc này đương nhiên phải do quận chúa định đoạt!”

Thanh âm sắc nhọn, lúc này vang vọng khắp cả con đường.

Tưởng ma ma lập tức lạnh mặt, bà ta nhìn vào ánh mắt của mấy vú già bên cạnh, đối phương lập tức hiểu ý, dùng khăn bịt miệng Cốc Vũ.

Tưởng ma ma quay đầu lại, mặt không đổi sắc mà nói với Ôn Nguyệt Thanh: “Quận chúa, nha đầu này hiện giờ mất đi lý trí, hồ ngôn loạn ngữ".

Lời tuy như thế, nhưng hôm nay náo loạn tới bên ngoài rồi, nha hoàn này lại luôn miệng nói mình là người của Ôn Nguyệt Thanh.

Bà ta không thể không mở miệng dò hỏi ý kiến của Ôn Nguyệt Thanh : “Nô tỳ kia là nha hoàn trong viện của ngài , ngài cho rằng, nên xử trí như thế nào?”

Dứt lời, liền thấy mành che bị một đôi tay thon dài như ngọc vén lên.

Từ vị trí của bà ta chỉ có thể thấy nét mặt nghiêng xinh đẹp của Ôn Nguyệt Thanh, trong tay còn có một chuỗi Phật Châu bằng gỗ tử đàn.

Tưởng ma ma nghĩ về mấy ngày Ôn Nguyệt Thanh lên chùa chép kinh lễ phật, đôi mắt khẽ nhúc nhích.

Nhưng phu nhân Trần thị của bà ta, mấy năm nay cũng tĩnh tâm lễ Phật, nếu hỏi từ bi,  trong phủ này không thể tìm ra người nào từ bi hơn Trần thị.

Bà ta đang xuất thần, lại nghe thấy ngữ điệu bình thản của Ôn Nguyệt Thanh:

“ Lôi ra ngoài, đánh chết đi”

Tưởng ma ma đầu tiên là sửng sốt, ngay sau đó không thể tưởng tượng được mà ngẩng đầu.

Lúc này , bà ta đối diện với một đôi mắt đen láy , lạnh thấu xương.

Ôn Nguyệt Thanh mặt không biểu cảm nói: “Đem Lưu Thận kéo tới trong viện, đánh chết."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play