Bên ngoài cửa viện, cách một bức tường, người đi đầu khí thế bức người, giờ phút nghe được lời nói của Ôn Nguyệt Thanh, ánh mắt lạnh lùng, nét mặt khó nhìn ra được tâm tư..
Một người đứng ở bên cạnh phụ thân của Ôn Thanh Nguyệt, Ôn Tầm, thấy thế sắc mặt lạnh nhạt, cao giọng trách cứ: “ Làm càn”.
Hắn vừa mở miệng, người trong viện mới kinh ngạc phát hiện ra hắn.
Lại nhìn thấy Ôn Tầm ở phía sau, sôi nổi điều chỉnh nét mặt.
“ Bái kiến Vĩnh An Vương”.
Vĩnh An Vương Tiêu Tấn là con trai thứ 4 của đương kim hoàng thượng, cũng là vị hôn phu trên danh nghĩa của Ôn Thanh Nguyệt.
Vì là yến tiệc tư gia, Tiêu Tấn chỉ dẫn theo hai người hầu, một thân quần áo màu đen, phía trên có dùng chỉ vàng thêu hình con mãng, đầu đội phát quan bằng bạch ngọc, chân đi một đôi ủng thêu hình mây trắng.
{Mãng chỉ con rắn to có hoa, ở đây là áo mãng, tức là áo chầu có thêu con mãng}
Nhưng dù vậy, khí thế vẫn bức người.
Cặp mắt hẹp dài lạnh lẽo kia nhìn tới, chỉ cảm thấy đáy mắt một mảnh đen tối, đầy khinh thường.
“ Xem ra bị cấm túc 5 ngày, ngươi còn chưa tỉnh táo lại!”, Tiêu Tấn chưa mở miệng, Ôn Tầm đã bắt đầu gây khó dễ.
Ôn Tầm đã ngoài 40, nhưng được chăm sóc tốt, ở quan trường làm việc nhiều năm, tự nhiên có khí thế không giận mà uy.
Mới vừa mở miệng, Triệu ma ma bên cạnh Ôn Nguyệt Thanh cuống quýt quỳ xuống.
Trong viện im lặng, tất cả đều nghe Ôn Tầm xử lý Ôn Nguyệt Thanh.
Giống như những người khác, Ôn Tầm cho rằng, Ôn Nguyệt Thanh thấy Tiêu Tấn tặng lễ vật cho Ôn Ngọc Nhược nên trong lòng bất bình, mới có thể ở đây nói linh tinh.
“ Trang trí trong phủ, khi nào đến lượt ngươi xen vào”. Ông ta nhíu mày, ánh mắt nhìn về phía Ôn Nguyệt Thanh, ẩn chứa cảnh cáo.
“ Ngươi còn muốn làm loạn, liền lập tức trở về phòng cho ta, đóng cửa ăn năn đi”.
Mấy năm uy nghiêm của Ôn Tầm trên quan trường cao hơn rất nhiều, ngược lại Ôn Nguyệt Thanh mất đi sự sủng ái, nàng mặc dù kiêu ngạo, nhưng cũng không dám ở trước mặt Ôn Tầm làm càn.
Ôn Tầm mở miệng, tất cả mọi người đều cho rằng nàng sẽ từ bỏ.
Không nghĩ tới....
Ôn Nguyệt Thanh ngước mắt nhìn ông ta:
“ Phụ thân không thích?”
Xung quanh yên tĩnh.
Ôn Tầm...
Đây đâu phải là người bình thường, người bình thường có ai để một tượng phật bằng vàng cao hơn hai thước ở trong sân?
Hơn nữa, nàng không phải chỉ mượn đề tài thôi sao? Còn có thể vì tượng phật?
“ Làm sao bây giờ?”, mấy ngày nay chưa được ăn một ngụm cháo nào, âm thanh Ôn Nguyệt Thanh phá lệ nghẹn ngào.
Người không kiên nhẫn như Tiêu Tấn cũng phải ngước mắt nhìn nàng.
Ôn Nguyệt Thanh tính tình không tốt, nhưng dung mạo lại tuyệt đẹp.
Chỉ là có dung mạo đẹp thì sao? Ôn Nguyệt Thanh cũng không bao giờ nói được lời hay.
Khuôn mặt nàng đẹp đến động lòng người, có một đôi mắt phương, khí chất như thiên tiên, mặc dù nàng ngày thường lỗ lực che lấp, cũng không ngăn được cặp mắt kia phóng ra phong tình.
Hôm nay không biết vì sao, nàng không thèm che giấu một thân cốt khí, gương mặt cũng không mang theo sự ngượng ngùng như mọi khi.
Một thân xiêm y trắng, cả người phá lệ nhỏ gầy, gió thổi cuốn bay vạt váy của nàng, giống như muốn đem cả người nàng thổi đi.
Khuôn mặt so với ngày thường tái nhợt hơn nhiều, nhưng lại càng tôn lên cặp mắt phượng lãnh đạm kia.
Nàng cứ thế đứng đó, khoanh tay mà đứng, giọng nói nhẹ nhàng mà nhu thuận, giống như người tình nhỏ đang thủ thỉ tâm tình.
“ Làm sao bây giờ? Như vậy....”
“ Các người phá bỏ đi”.
Lời vừa nói ra, trong viện lại lần nữa yên tĩnh.
Triệu ma ma quỳ gối bên cạnh nàng, không thể tưởng tượng được mà nhìn về phía nàng.
Nàng đang nói cái gì?
“ Nơi này là phủ công chúa, không phải phủ thượng thư”. Trong không khí yên tĩnh, Ôn Nguyệt Thanh thông thả ung dung nói :
“ Không bằng phụ thân trở về phủ của mình, thích làm thế nào thì làm thế đấy”.
Hoang đường!
Cứ như vậy. Trong nháy mắt, tất cả mọi người đều hoài nghi lỗ tai của mình có nghe nhầm không?
Trên đời này, lại có nữ nhi đuổi phụ thân mình ra khỏi cửa?
Ôn Tầm bị nghĩ khí của nàng chọc giận, muốn răn dạy nàng, nhưng há mồm ra lại không biết phản bác như thế nào.
Căn cứ vào luật pháp của Huy triều, sau khi công chúa qua đời, danh hào phò mã bị thu hồi, phủ công chúa được giữ lại, tất cả đều là nhân lúc hoàng đế đau lòng cho Ôn Nguyệt Thanh còn nằm trong tã lót mới được phong hào quận chúa.
Ôn Nguyệt Thanh hiện giờ đến mặt hoàng đế cũng không gặp được, nhưng nàng vẫn là quận chúa, là nữ nhi của công chúa, phủ công chúa này, xác thực cùng người Ôn gia không có nửa điểm quan hệ.
Đáng thương Ôn đại nhân nổi giận nửa ngày, cũng chỉ nghẹn đến mức mắng nàng bất hiếu.
Nhưng lời này còn chưa nói ra, chợt nghe phía dưới hạ nhân vội vã bẩm báo: “ Lão gia, nhị tiểu thư ngất rồi”.
Sắc mặt Ôn Tầm ngay lập tức thay đổi.
“ Sao lại thế này? Nhanh đi chung nhân đường mời Lưu đại phu lại đây”.
Tiêu Tấn trầm giọng nói: “ Lấy lệnh bài của bổn vương, mời Chu ngự y lại đây”.
Người hầu bên cạnh hắn thấp giọng vâng lệnh.
Điều này thật ra làm Ôn Tầm có lý do trách cứ Ôn Nguyệt Thanh, ông ta tức giận nói:
“ Ngọc Nhược thân mình đã yếu ớt, người còn khinh nhục con bé, người quả thật là kẻ độc ác, vừa bất hiếu vừa bất nhân”
Nhưng lời ông ta còn chưa dứt, Ôn Nguyệt Thanh đã cắt bước đi.
Nàng đi qua bên người Tiêu Tấn, Tiêu Tấn ngửi thấy được trên người nàng có mùi trầm hương cổ, rồi nhìn đến sườn mặt tái nhợt của nàng, cùng cặp mắt không hề có chút dao động nào.
Tiêu Tấn hơi dừng lại.
Bên cạnh Ôn Tầm tức giận mắng: “ Ngọc Nhược đang ở bên trong gặp nguy hiểm, ngươi còn muốn đi đâu? Ôn Nguyệt Thanh nếu hôm nay người bước ra khỏi cánh cửa này, sau này đừng đặt chân vào phủ dù chỉ nửa bước!”
Trả lời ông ta, là Ôn Nguyệt Thanh không chút do dự xoay người.
Tà váy trắng biến mắt trước mắt, trong phủ, quản gia cùng triệu ma ma vội vàng đi theo.
Khi trở lại chỉ có một mình quản gia.
Quản gia đánh giá sắc mặt Ôn Tầm, nhỏ giọng nói: “ Quận chúa lên xe ngựa, ra khỏi thành, nói là đi tìm nơi thích hợp mua Tượng phật”.
Sắc mặt Ôn Tầm đen kịt, không nói nữa.
“ Tiểu nhân sợ một mình quận chúa ra ngoài gặp nguy hiểm nên đã để Triệu ma ma đi theo, lão gia cứ yên tâm”.
Ôn Tầm lúc này không tức giận như trước nữa, chỉ cầm chén trà, lạnh lùng nói: “ Phân phó người gác cổng, buổi tối khóa cổng lại, nó đã ngỗ nghịch bất hiếu như vậy, sau này cũng không cần quản nó”.
Lời này quản gia không dám đáp, chỉ cẩn thận mà liếc nhìn Tiêu Tấn một cái.
Cũng may sự chú ý của Tiêu Tấn đều đặt trên người Ôn Ngọc Nhược đang được ngự y bắt mạch, căn bản không để chuyện của Ôn Nguyệt Thanh trong lòng.
Bên kia Triệu ma ma đi theo Ôn Nguyệt Thanh, một đường đều lo lắng sợ hãi.
Nếu là bình thường, chỉ cần Ôn Nguyệt Thanh bị ủy khuất, chắc chắn sẽ muốn vào trong cung , đưa thẻ bài muốn cầu kiến Hoàng hậu.
Mấy năm nay hoàng thượng đối với nàng không kiên nhẫn, còn hoàng hậu, cầu kiến 10 lần, gặp nàng 1 lần đã là không tồi rồi.
Bà ta không sợ Ôn Nguyệt Thanh đi ngự thư phòng cáo trạng, chỉ sợ nàng lại ầm ĩ làm to chuyện.
Dù thế nào bà ta cũng không nghĩ đến, Ôn Nguyệt Thanh thế nhưng muốn đi chùa. Xe ngựa một đường chạy thật nhanh, cuối cùng dừng ở bên ngoài chùa Thiên Từ cách kinh thành không xa.
Từ trên xe ngựa xuống, triệu ma ma vẫn chưa hết bàng hoàng.
Ôn Nguyệt Thanh đã vào cửa lớn, bà ta phải chạy nhanh để đuổi kịp.
Đợi đến khi vào trong, phát hiện Ôn Nguyệt Thanh thật sự đi dâng hương, sau đó còn ở một chỗ trong đại điện, ngồi ngay ngắn chép kinh phật.
Triệu ma ma liền có chút ngồi không yên.
Lăn lộn một hồi lâu, bụng bà ta đã đói.
Khi ở trên xe ngựa, Ôn Nguyệt Thanh có dùng qua điểm tâm, còn bà ta thì không có.
Thấy bên cạnh không có người, bà ta liền rời khỏi đại điện, đi về phía hậu viện, tìm một tiểu sư phụ xin cơm chay.
Triệu ma ma vừa đi, một lúc sau cũng không thấy quay lại.
Mặt trời dần dần xuống bóng, một đoàn người tiến vào bên trong.
Đi đầu là một người mặc một thân quần áo màu trắng như tuyết, trên áo có thêu cành hoa mai, đai lưng được làm bằng vải lụa, trên đai lưng có treo một khối ngọc màu đen.
Hoàng hôn buông xuống, những tía nắng cuối cùng chiếu lên khối ngọc, tạo ra khúc xạ ánh sáng làm chói mắt người khác.
Người này một thân trang phục không tầm thường, khí chất cũng không tầm thường, mà dung mạo của chàng cũng thế.
Mái tóc đèn dài mượt như thác nước, chỉ dùng một cây trâm bạch ngọc cố định.
Ánh chiều tà rơi phía sau lưng chàng, càng làm tôn thêm dung nhan tuyệt sắc.
Sinh ra đẹp đến mức kinh diễm như vậy, mặt mày lại lạnh lùng như băng tuyết ngàn năm, lạnh đến cực điểm, nhìn thôi đã khiến người ta sợ hãi, chứ đừng nói là đụng vào.
“ Yến đại nhân, mời”.
Bước vào đại điện, dẫn bọn họ tới chỗ trụ trì, mới kinh ngạc phát hiện bên trong có người.
Yến Lăng ngước mắt, thấy trong điện đã bị ánh hoàng hôn nhuộm lên một màu vàng nhạt.
Bàn bên cạnh có người, một nữ tử đang ngủ gục trên đó.
Tóc đen rơi trên án kỷ, càng làm tôn thêm làn da trắng tái nhợt, mặt mày đẹp như tranh vẽ.
Hô hấp có chút khó khăn, quần ảo mỏng manh, thế nhưng đôi ngực phập phồng, đẹp hơn tiên cảnh.
Ánh chiều tà chiếu vào bức tượng phật trang nghiêm được mạ vàng , ánh sáng phản chiếu bao trùm cả người nàng.
Sự lạnh lẽo giữa hai lông mày nàng giảm đi một chút.
Trụ trì chùa Thiên Từ đã sớm tránh đi.
Ánh mắt Yến Lăng đạm mạc.
Đang muốn xoay người đi, chợt nghe thấy tiếng xào xạc của giấy Tuyên Thành.
Ôn Nguyệt Thanh nằm gục trên án kỷ, bên dưới là những trang giấy tràn ngập kinh phật .
Chữ viết sắc sảo đẹp đẽ, từng nét như được trạm trổ, nét chữ cứng cáp.
Nhưng kinh phật chép trên đó, mỗi một chữ đều tràn ngập sát khí trời sinh. Sát khí này dung hợp với kinh phật, vừa mâu thuẫn vừa bí ẩn.
Chữ đã như thế, nhưng khi đọc, không phải là kinh Phật, mà là oán hận đầy trời.
Nếu trụ trì chùa Thiên Từ còn ở đây, không biết sẽ phải niệm bao nhiêu câu a di đà phật.
“ Có chuyện gì?”
Yến Lăng ngước mắt, người trước mắt đã tỉnh, ánh mắt lạnh lùng, không thấy một chút mơ hồ nào, rõ ràng là bộ dạng cực kỳ thanh tỉnh.
Ôn Nguyệt Thanh nhẹ chống cằm, dù bận nhưng vẫn ung dung ngước nhìn nam nhân trước mặt.
Trong đại điện, ánh mắt nàng mị hoặc, âm thanh lười biếng do vừa mới thức dậy.
Sắc trời bắt đầu tối, khuôn mặt thanh lãnh của Yến Lăng chìm dưới ánh trắng, toàn thân tỏa ra khí thế người chết chớ tới gần.
“ Có bán kinh phật không?” Giọng nói của chàng như một thứ rượu lâu năm thơm ngon và tinh khiết, làm người ta không thể chối từ.
Ôn Nguyệt Thanh nhìn chàng.
Ánh mắt của chàng lại dừng trên tờ giấy.
Sau một lúc nàng nói: “ Mười lượng”.
Khi Yến Lăng đi khỏi đại đện, người hầu từ chỗ tối đuổi theo, thấp giọng nói: “ Bên trong chính là....”
“ Tư Ninh quận chúa”. Yến Lăng từ trong tay người kia nhận lấy khăn tay, tinh tế chà lau ngón tay thon dài như ngọc, đôi mắt sáng rõ ở trong bóng đêm, nhưng làm cho người khác không thấy được cảm xúc.
Người hầu hơi kinh ngạc, người vừa rồi là Tư Ninh quận chúa, tiếng ác đồn xa ngàn dặm?
Hắn vẫn luôn đi theo ở phía sau Yến Lăng, không nhìn rõ bộ dạng của đối phương, nhưng lại từ trong tay Yến Lăng cầm lấy kinh phật, cảm giác được sát khí cuồn cuộn.
Người hầu của Yến Lăng đều là tử sĩ, đã từng trải qua vô số trận chém giết, nhưng chưa từng gặp qua ai có thể viết ra sát khí.
Hắn lập tức tính toán tiến lên hộ chủ, nhưng bị Yến Lăng ngăn lại.
Càng như thế, hắn càng thêm kinh ngạc.
Tư Ninh quận chúa lớn lên ở trong khuê phòng, làm sao có thể có sát khí?
Hắn tự đặt câu hỏi, nhưng thấy thần sắc trên mặt Yến Lăng vẫn đạm mạc, không có biểu tình dư thừa nào, liền nuốt lời muốn hỏi xuống.
Ban đêm gió mát, thổi bay khăn tay màu trắng trong tay Yến Lăng.
Chàng lạnh lùng nói: “ Sai người đem kinh phật này vào trong cung”.
Sắc mặt người hầu đại biến.
Chủ tử nhà hắn ba tháng trước rời kinh thành, chỉ vì thái hậu ở trong cung bệnh nặng.
Thái hậu lễ phật nhiều năm, luôn tin tưởng rằng mình có duyên với cửa phật, thánh thượng lệnh cho Yến Lăng đi khắp thiên hạ tìm cao tăng cầu phúc cho thái hậu.
Chùa Thiên Từ là điểm dừng chân cuối cùng, cũng là nơi quan trọng nhất.
Nhưng hắn ta trăm triệu lần không ngờ được, cao tăng không thấy đến, Yến Lăng lại đưa vào một phần kinh phật.
Bóng đêm càng lúc càng sâu, hắn ta nhìn mặt qua sườn mặt của Yến Lăng, không dám nói câu gì.