Ôn Tầm không nghĩ tới nàng hoàn toàn không để tâm đến lời nói của mình lập tức liền phát hỏa: “Ngươi……”
“Làm tốt lắm!” Ông ta còn chưa dứt lời, liền bị người khác đánh gãy.
Sắc mặt Ôn Tầm khó coi không thể tưởng tượng được mà nhìn thấy một người.
Ngụy Lan Chỉ cả kinh nói: “Tổ mẫu?”
Người tới đúng là lão phu nhân của Trấn Quốc Công Trịnh Thị.
So với lần đầu tiên gặp mặt, hôm nay tinh thần của lão phu nhân tốt hơn nhiều, một đường đi tới, tuy bên người có một ma ma cẩn thận đỡ nhưng nhìn kỹ lại có thể phát hiện thực ra ma ma kia chỉ đỡ hờ.
Do sức khỏe tốt lên ánh mắt của Trịnh lão phu nhân liền khôi phục sự sắc bén, lúc nhìn người khác đều mang theo 3 phần áp bách.
Ôn Tầm chết lặng, ông ta vì Ôn Ngọc Nhược mà thỉnh tượng Phật, muốn mời người có bối phận cao để dâng nén hương đầu tiên, kỳ thật người đó chính là Trịnh lão phu nhân.
Luận về thân phận tôn quý, trừ bỏ mấy vị chủ tử ở trong cung thì lão phu nhân cũng là người cao khó với được.
Nhưng Trịnh lão phu nhân lại cự tuyệt.
Cũng bởi vì điều này hắn mới đi bái kiến Trấn Quốc công.
Hôm nay khi phủ Trấn Quốc công tới, cũng không thấy nhắc đến lão phu nhân.
Ôn Tầm liền cho rằng, Trịnh lão phu nhân sẽ không tới.
Không nghĩ tới người lại xuất hiện ở nơi này.
“Ngoại tổ mẫu, sao người lại tới đây?” Tiêu Tấn đi đến bên cạnh người Trịnh lão phu nhân.
Mama đang nâng tay Trịnh lão phu nhân thuận thế thả ra để cho hắn đỡ.
Trịnh lão phu nhân mắt sáng như đuốc, dẫn đầu nhìn về phía Ôn Tầm: “Quận chúa phân biệt đúng sai, hành sự quyết đoán, việc này xử lý thật tốt.”
Ôn Tầm thần sắc khẽ biến, ông ta không nghĩ tới Trịnh lão phu nhân tới vì Ôn Nguyệt Thanh, còn nói chuyện giúp nàng.
Thấy ông ta không nói, Trịnh lão phu nhân liền lạnh lùng nói: “ Là một tên nô tài không có quy củ, hôm nay dám tự ý xông vào phòng của chủ tử để lấy đồ, ngày khác liền có thể ăn trộm đồ ở trong phủ mang ra ngoài bán, đợi một thời gian sau, sẽ tạo cơ hội cho người ngoài lợi dụng, việc ăn cắp sẽ càng diễn ra thuận lợi".
Phú Thuận bị ấn ở trên ghế sắc mặt lập tức trắng bệch.
Trịnh lão phu nhân cai quản hậu trạch nhiều năm, nhìn sắc mặt hắn ta như vậy nào còn không thấu mọi chuyện.
Sau đó hừ lạnh nói :" Xem ra đã làm việc này không ít lần".
Bà nhìn sắc mặt Ôn Tầm không tốt, đại khái cũng có thể biết được suy nghĩ của Ôn Tầm
Ôn Tầm cũng không phải muốn che chở cho gã sai vặt này, mà chỉ là không hi vọng ở trước mặt phủ Trấn Quốc công tạo ra chuyện dèm pha như vậy.
Nhưng đối với Trịnh lão phu nhân, nếu muốn người ta hoàn toàn không biết thì ngay từ ban đầu đừng làm ra chuyện như thế.
Chuyện đến nước này chỉ có thể nói Trình Thị quản nhà không nghiêm.
Bà đối với sự tình của phủ công chúa cũng không rõ, từ trước đến giờ chỉ đối với đứa trẻ ngoan ngoãn như Ôn Ngọc Nhược có yêu thương hơn chút.
Hiện giờ xem ra, Ngọc Nhược tuy tốt, nhưng mẫu thân nàng lại có vài phần hồ đồ.
“Lão phu nhân răn dạy đúng”. Ôn Tầm rốt cuộc ở quan trường lăn lộn nhiều năm, biết lúc nào nên dừng, lúc nào nên đi.
Với thân phận của Trịnh lão phu nhân một khi bà đã mở miệng, Ôn Tầm cũng không có khả năng ở trước mặt Tiêu Tấn không cho người ta mặt mũi.
Lại nhìn về phía bên kia, Ôn Nguyệt Thanh từ đầu tới đuôi không để ý đến bọn họ, trong viện chỉ vang lên tiếng gậy.
Nàng tay cầm phật châu bạch ngọc, mắt lạnh đứng ở phía trước xem.
“Lão phu nhân hôm nay như thế nào sẽ qua đây, trước đó vài ngày nghe Lan Chỉ tỷ tỷ nói ngài không được khỏe, vãn bối còn muốn đi vấn an ngài .” Tất cả những gì đang diễn ra trong viện, tựa hồ cũng chưa ảnh hưởng đến Ôn Ngọc Nhược.
Nàng ta thân mật mà kéo cánh tay của Trịnh lão phu nhân cười đến rạng rỡ.
Ngụy Lan Chỉ xem đến mà tặc lưỡi, chính nàng cũng không dám nói chuyện với tổ mẫu như vậy.
Trịnh lão phu nhân thấy Ôn Ngọc Nhược, ánh mắt nhu hòa hơn rất nhiều, vỗ nhẹ tay nàng ta.
Mama hầu hạ bên cạnh Trịnh lão phu nhân cao hứng nói :" Nhị tiểu thư có điều không biết. Lần trước lão phu nhân ở trong viện của Quận Chúa cầu nguyện, về sau thân thể liền dần dần tốt lên"
“Hôm nay lại đây, là tới lễ tạ .” Ma ma phất tay, liền có rất nhiều tôi tớ của phủ Trấn Quốc Công, mang theo nhiều hộp cấm đi vào.
" Có một ít lễ vật, mong quận chúa nhận lấy".
Lời này nói ra, trong viện không khí đều có vài phần quái dị.
Trịnh lão phu nhân không đáp ứng đi đến viện của Ôn Ngọc Nhược thắp hương, nhưng lại mang theo vô số vật quý đến cảm tạ Ôn Nguyệt Thanh……
Cốc Vũ đều có chút hoảng loạn.
Việc này có phải hay không, không bình thường?
Nhưng mà chủ tử của nàng ấy mặt mày vô cùng lạnh nhạt.
Ôn Nguyệt Thanh: “ Hồ hứa nguyện hữu dụng, cảm tạ cũng nên cảm tạ ba ba".
Ngụy Lan Chỉ:?
Nàng có biết chính mình đang nói gì không?
Càng vớ vẩn hơn, Trịnh lão phu nhân cũng gật gật đầu.
Ma ma kia cười nói: “Cho nên hôm nay lại đây, lão phu nhân còn mang cho ba ba công rất nhiều cá.”
Ở đây người:……
Ba ba công? Đây là xưng hô gì?
Vừa lúc gặp hạ nhân trong phủ tới báo.
“Lão gia, người gác cổng tới báo, ngoài phủ lại có khách .”
Ôn Tầm hơi dừng “Người nào?”
" Là Tam tiểu thư trong phủ Phụ quốc đại tướng quân, cùng Tứ tiểu thư của đại lý tự thiếu khanh".
Ôn Tầm sửng sốt.
Đại Huy trọng văn khinh võ, lúc tiên đế còn cai trị được thể hiện rất rõ ràng, về sau khi hoàng thượng kế vị, vùng biên cảnh bị Hạo Chu không ngừng xâm chiếm, võ tướng dần dần mới được trọng dụng.
Trong giới võ tướng, ngoại trừ phiêu Kỵ đại tướng quân, thì chính là Phụ Quốc và Trấn Quốc.
Nhưng ông ta từ trước đến nay không cùng võ tướng lui tới, cháu gái của Phụ Quốc đại tướng quân như thế nào lại tới phủ bái kiến.
Ôn Tầm suy nghĩ một lát, còn tưởng rằng là bạn tốt của Ôn Ngọc Nhược, đang muốn hỏi, lại nghe thấy một âm thanh nhỏ nhẹ vang lên: “Là khách của ta".
Thế nhưng là của Ôn Nguyệt Thanh.
Điều này làm cho người chung quanh đều không khỏi nhìn về phía nàng.
Ác danh của Ôn Nguyệt Thanh đã truyền khắp nơi, tất cả quý nữ trong kinh thành không ai muốn làm bạn với nàng, hiện giờ sao đột nhiên lại cùng cháu gái của Phụ Quốc đại tướng quân có liên quan?
Nhưng Ôn Nguyệt Thanh căn bản không có ý định giải thích.
Nhìn hai bái thiếp được đưa tới vào mấy ngày trước, nhất định là vào mấy ngày trước lúc Ôn Ngọc Nhược đi bái Phật thấy được..
Bên này trừng phạt đã kết thúc, Phú Thuận bị người ta nâng xuống.
Ôn Nguyệt Thanh dùng nước rửa tay, sau đó chậm rãi đi về phía Thiên viện.
Trịnh lão phu nhân muốn đi lễ tạ, Tiêu Tấn cùng Ngụy Hành Chi muốn đi cùng bà nên cùng nhau tới thiên viện.
Ma ma hầu hạ lão phu nhân dâng hương, Ôn Nguyệt Thanh còn có khách, bọn họ không ở lại lâu.
Chờ khi ra khỏi Thiên viện Tiêu Tấn quay đầu lại nhìn khoảng sân trước mặt đã không còn giống như lần trước.
Tượng Phật to lớn ngồi ngay ngắn dưới bóng lá xanh, kim quang tràn ngập.
Ngoài cửa thiên viện treo một tấm bảng hiệu mạ vàng.
Bút tích ngập tràn sát khí cùng xuất phát từ tay một người.
Bên trên viết: Ngăn, Cấm.
Quả thực chỉ cần nhìn một cái liền làm cho người khác cảm thấy hai chữ kia hơi ghê sợ.
Ngụy Hành Chi đi bên cạnh hắn, thanh âm hơi trầm xuống: “Tư Ninh quận chúa dường như không giống trước.”
Tiêu Tấn thu hồi tầm mắt, ánh mắt dừng ở thân ảnh của gã sai vặt đang dẫn hai người khách đi về hướng thiên viện.
Chu Mạn Nương.
Khi ở trong cung yến Ôn Nguyệt Thanh đã cứu nữ tử kia.
Bên kia, Lục Hồng Anh vừa tiến vào thiên viện đã bị tượng Phật lớn mạ vàng làm cho giật mình.
Nàng nhỏ giọng nói với Chu Mạn Nương : “Nguyên lai lời đồn đãi bên ngoài là sự thật.”
Quận chúa thực sự thờ phụng một bức tượng Phật lớn ngay trong viện của mình.
Chu Mạn Nương giơ tay, hướng về phía tượng Phật lớn bái lạy, ý bảo Lục Hồng Anh đừng nói chuyện lung tung.
Lục Hồng Anh hiểu ý, ngậm miệng lại. Nhưng mà cách trang trí trong viện này vượt qua khả năng nhận thức của nàng.
Trong phòng tiếp khách, ở vị trí trên đầu treo một bức tượng Phật, trên chiếc bàn gỗ vuông màu đỏ có để một chiếc mõ.
Ở ngay bên cạnh có một bức tượng Bồ Tát bằng Bạch Ngọc với vẻ mặt hiền từ như đang nhìn nàng.
…… Không phải, nhà ai lại đem tượng Bồ Tát coi như bảo vật quý giá?
Nàng ấy giật mình, hoàn toàn quên mất lời dặn dò của Chu Mạn Nương, chỉ lo nhìn khắp nơi.
Chờ nghe được thuộc hạ gọi quận chúa lúc đó mới phục hồi tinh thần.
Vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Ôn Nguyệt Thanh một thân váy áo màu xanh đen chậm rãi bước vào phòng tiếp khách.
Chu Mạn Nương ở bên cạnh nàng ấy đứng dậy, khuôn mặt nhỏ không biết như thế nào mà đột nhiên đỏ bừng, đối với Ôn Nguyệt Thanh, lắp bắp nói không nên lời, một câu hoàn chỉnh cũng nói không ra.
“Quận, quận chúa, ngày ấy đa tạ ngài…… Không, quận chúa ra tay tương trợ.”
Chu Mạn Nương là thứ nữ, từ nhỏ đã phải tìm cách sinh tồn ở trong tay mẹ cả, tính cách nhát gan nhút nhát.
Lần này tới phủ công chúa cũng là do được sự cổ vũ nhiệt tình của Lục Hồng Anh nên mới có dũng khí đi đến.
Lục Hồng Anh đỡ trán, nàng ấy liền biết, hôm nay mà không theo đến, thì tiểu bằng hữu của nàng nhất định sẽ nói không nên lời.
Nàng ấy cùng Chu Mạn Nương không giống nhau, Lục Hồng Anh xuất thân từ gia đình võ tướng, trong nhà chỉ có một mình mẫu thân, phía trước còn có hai ca ca, từ nhỏ đã được sủng ái, lăn lộn ở trong quân doanh mà lớn lên, cho nên thập phần phóng khoáng hào sảng.
Nàng ấy vỗ vỗ tay, một gã sai vặt chân tay nhanh nhẹn đưa lên một vò rượu.
Lục Hồng Anh mở nắp của vỏ rượu, nghĩ thế nào vẫn lấy chén trà bên cạnh rót đầy một ly.
Sau đó đứng lên, liền nói với Ôn Nguyệt Thanh :“Quận chúa, lần trước trong cung yến, Mạn Nương bị kẻ gian hãm hại, may mắn được quận chúa ra tay cứu giúp, hôm nay ta cùng nàng ấy tối nói lời cảm tạ".
" Kính quận chúa một ly".
Dứt lời liền nâng ly rượu, uống một hơi cạn sạch.
Sau khi uống xong ,Lục Hồng Anh vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Chu Mạn Nương đang khóc.
Lục Hồng Anh:?
Chu Mạn Nương âm thanh tinh tế mà nhắc nhở: “Hồng Anh…… Quận chúa lễ Phật.”
Lục Hồng Anh vỗ trán một cái, nhìn đầu óc của mình đúng là hay quên. Nàng ấy hay nói cùng người khác lui tới với nhau đúng là phiền toái, ở trong quân doanh muốn cảm tạ, không phải chỉ cần một ly rượu là xong rồi sao?
Đang là vò đầu bứt tai không biết nên làm như thế nào, chợt nghe ở phía trên có một âm thanh vọng lại: “Không ngại.”
“Phật Tổ sẽ không để ý.” Ôn Nguyệt Thanh vân vê Phật châu, mặt vô biểu tình nói.
Lục Hồng Anh cùng Chu Mạn Nương hai mắt nhìn nhau, đều bị lời nói của nàng làm cho kinh ngạc..
Đặc biệt là Lục Hồng Anh, chỉ bằng một câu đó, nàng ấy liền sinh ra vô số hảo cảm đối với Ôn Nguyệt Thanh.
Quận Chúa cũng rất phóng khoáng.
Lúc này Lục Hồng Anh để ý thấy ánh mắt của Ôn Nguyệt Thanh dừng trên cánh tay của Chu Mạn Nương.
Chương Ngọc Lân trời sinh sức lực cực lớn, ngày đó lại hoàn toàn mất đi lý trí, khi Ôn Nguyệt Thanh thấy nàng ấy, cánh tay nàng ấy đã máu tươi đầm đìa ,huyết nhục mơ hồ một mảng..
Tuy nhiên mới qua bảy tám ngày, trên cánh tay nàng ấy lại không phải quấn băng gạc. Chỉ là hành động có chút khó khăn, vẫn có thể nhìn thấy được một vết sẹo mờ.
Chu Mạn Nương chạm đến tầm mắt của Ôn Nguyệt Thanh, ngượng ngùng cười: “Để quận chúa chê cười, di nương của tiểu nữ thân mình không tốt, tiểu nữ từ nhỏ liền theo nữ y học tập cũng hiểu được một chút dược lý".
" Cánh tay của ngươi là tự mình chữa khỏi?" Ôn Nguyệt Thanh nói.
Ở chung một lúc, Chu Mạn Nương phát hiện, quận chúa không phải là người khó gần, nên dần dần trở nên tự nhiên, nghe vậy gật đầu nói :" Đúng thế".
Nhắc tới việc này, Lục Hồng Anh liền vui vẻ, nàng cao hứng nói: “Quận chúa có điều không biết, Mạn Nương nhà chúng ta đừng nhìn tuổi còn nhỏ nhưng y thuật lại rất tốt, lúc trước ta cùng nàng ấy quen biết chính là bởi vì ta bị ngã từ trên ngựa xuống, suýt chút nữa chân tay không còn, là Mạn Nương đi ra ngoài hái thuốc cứu được ta".
“Nếu không phải có nàng ấy, ta chỉ sợ đã sớm mất mạng.”
Chu Mạn Nương thấy nàng ấy cực kỳ hưng phấn, nhịn không được lắc lắc đầu, Lục Hồng Anh chính là như vậy, gặp được người thích, hận không thể đem cả sự kiện khi mình 5 tuổi còn đái dầm ra kể.
Nhưng…… Đối phương là Ôn Nguyệt Thanh.
Chu Mạn Nương cảm thấy cũng có thể.
Ánh mắt Chu Mạn Nương trong như nước, khi nàng nhìn về phía Ôn Nguyệt Thanh mang theo sự sùng bái.