Trong đình từ trên xuống dưới đều an tĩnh.
Ngụy Hành Chi nhíu mày, hắn đối với Ôn Nguyệt Thanh không có cảm xúc gì, Cho nên theo bản năng cảm thấy nàng đang chuyện bé xé ra to. Nhưng rốt cuộc đây là việc của phủ công chúa hắn là người ngoài không có quan hệ.
Nhưng thật ra Ngụy Lan Chỉ liếc về phía Hạ Chí, nghi hoặc nói: “ Lời này của ngươi nói chính là thật? Mấy tên nô tài cũng dám công khai xông vào trong viện của quận chúa để cướp đồ vật?"
Chớ nói Ôn Nguyệt Thanh là quận chúa, Cho dù là trong gia đình bình dân cũng không có chuyện như vậy.
Hạ Chí cao giọng nói: “Việc này thiên chân vạn xác.”
( Thiên chân vạn xác : hoàn toàn chính xác)
Ngụy Lan Chỉ lại hỏi: “ Bọn họ đem lư hương đi đâu?"
Hạ Chí trầm mặc.
Ngụy Lan Chỉ càng xem càng cảm thấy kỳ quái, ánh mắt dừng ở trên người Ôn Nguyệt Thanh cùng Tiêu Tấn.
Thường xuyên lui tới cũng không phải không có chuyện như vậy, nhưng nếu là vì mục đích, Ôn Nguyệt Thanh có thể làm vậy…… Điều này không cần nói cũng biết.
“Như thế nào? Ngươi nói đồ vật bị cầm đi, lại không biết bị cầm đi nơi nào sao? Hay là người đang tự địa ra một lời nói dối".
Ngụy Lan Chỉ ý ở ngoài lời, những người ở đây đều nghe hiểu.
Hạ Chí là một nha hoàn, làm sao dám bịa đặt, khả năng là cùng người khác bày mưu tính kế.
Ánh mắt Tiêu Tấn cực kỳ hờ hững, dừng ở trên người Ôn Nguyệt Thanh.
Nhưng mà cái liếc mắt này, hắn vẫn không nhìn ra một chút cảm xúc gì trên khuôn mặt của nàng, ngược lại nhìn thấy chuỗi Phật châu trên cổ tay của nàng đã biến thành một chuỗi hạt toàn thân trắng như tuyết, mượt mà óng nhuận. Đó là chuỗi phật châu được làm bằng Bạch Ngọc.
“Lan Chỉ.” Ngụy Hành Chi quét mắt liếc muội muội một cái: “Đây là sự tình của phủ công chúa"
Với tính tình của Ôn Nguyệt Thanh nếu như bị vạch trần không biết sẽ náo loạn ầm ĩ đến mức nào.
Hạ Chí nghe hiểu ý ngoài lời mà bọn họ nói, nhẹ nhàng nâng mắt nhìn Ôn Nguyệt Thanh, liếc một cái.
Phía trên lại là đôi mắt không nhìn rõ cảm xúc của Ôn Nguyệt Thanh.
Trái tim nàng ta run rẩy lập tức ném hết mọi sợ hãi ra phía sau nói thẳng với Ôn Nguyệt Thanh: “…… Kia gã sai vặt nói, trong viện của nhị tiểu thư cần dùng tới lư hương”
Lời vừa nói ra khỏi miệng xung quanh lại yên tĩnh.
Ôn Ngọc Nhược đầu tiên là ngơ ngẩn, sau đó liền nói: “Không có khả năng.”
Nàng ta dung nhan cũng được coi là kiều mị ( xinh đẹp động lòng người), khi trau mày, cũng khiến người khác sinh ra cảm giác thương tiếc.
Cho dù đang ở thế hạ phong, nàng ta cũng không tức giận ngược lại còn nghiêm túc nói: “Hôm nay trong viện thỉnh tượng Phật, xác thật có hơi rối loạn.”
“Nhưng nói ta đi đoạt đồ vật của tỷ tỷ …… tuyệt đối không có khả năng , trong phủ có nhiều lư hương như vậy không đến nỗi phải đến phòng tỷ tỷ để lấy?"
Bộ dạng gầy yếu mảnh mai nhưng nói chuyện lại cực kỳ có trật tự.
Cốc Vũ lo lắng mà nhìn Ôn Nguyệt Thanh, liếc mắt một cái.
Chỉ vì như vậy, mỗi lần đối diện với nhị tiểu thư, Ôn Nguyệt Thanh giống như người điên, cảm xúc không ổn định, chỉ biết tức giận nổi điên, hoàn toàn không nói đạo lý.
Chẳng sợ nàng ta không đúng. Chỉ cần biểu hiện vừa rồi mọi người cũng đều cảm thấy nàng ta không có lý do gì để đi chiếm tiện nghi.
Sắc mặt Hạ Chí trắng bệch, cố gắng giải thích: “ Nguyên nhân sự việc cụ thể như thế nào nô tì cũng không biết, nhưng việc này hoàn toàn chính xác, hạ nhân trong viện của quận chúa đều nhìn thấy, nhị tiểu thư chỉ cần tìm người hỏi là biết".
Ôn Ngọc Nhược nghe vậy, tuy vẫn là không tin, Nhưng rốt cuộc cũng phân phó nha hoàn đi dò hỏi.
Nha hoàn nàng ta phái đi rất mau đã trở lại, còn có một người đến cùng đó là Ôn Tầm.
Ôn Tầm bước đi vội vàng, sắc mặt đen thui.
Ông ta bước lên hành lễ với Tiêu Tấn thấp giọng nói :" Một chút việc nhỏ, người phía dưới không hiểu chuyện, để vương gia chê cười”
Sau đó sụ mặt, nhìn về phía Ôn Nguyệt Thanh: “Hôm nay bên trong phủ bận rộn hạ nhân nghe lầm ta sẽ gọi người đem đồ vật trả về cho ngươi".
Dứt lời còn cảnh cáo mà nhìn nàng một cái: “Bất quá chỉ là một cái lư hương cũng đáng để nguôi ở trước mặt vương gia ầm ĩ ?
Ôn Tầm cũng biết chuyện này không thể đổ lên đầu Ôn Nguyệt Thanh , nhưng trong mắt ông ta thể diện so với bất cứ thứ gì cũng quan trọng hơn.
Hôm nay Tiêu Tấn ở đây, trên dưới phủ Trấn Quốc Phong cũng ở đây, nếu ầm ĩ như vậy không phải sẽ bị người ngoài chê cười sao?
Gã sai vặt cũng thật hồ đồ, chỉ nghe quản sự phân phó, nói muốn tìm một chiếc lư hương đã thờ phụng phật, liền đi đến trong viện của Ôn Nguyệt Thanh lấy.
Việc này nên phạt nhưng không phải là hiện tại.
Ở trước mặt Tiêu Tấn làm ra sự tình này lại không phải là Ôn Nguyệt Thanh.
Triệu ma ma nghe được tin tức vội vàng tới, gần như liền nghe được lời này của Ôn Tầm.
Lập tức cảm thấy bất công.
Lão gia là người làm việc lớn cho nên không để tâm việc này.
Việc lớn nhỏ của hậu trạch trong mắt ông ta nhỏ đến mức không thể nhỏ hơn. Thậm chí có thể dùng hai chữ hiểu lầm để cho qua chuyện.
Ông ta thậm chí chưa bao giờ nghĩ tới vì sao gã sai vặt trong phủ dám đối với Ôn Nguyệt Thanh như vậy.
Triệu ma ma sống nhiều năm như vậy, đã chứng kiến bao nhiêu chuyện xấu xa của hậu trạch, đều biết đây là điêu nô khinh chủ.
Dù gã nô bộc kia có đáng giận nhưng tạo thành kết quả như vậy lại do người phía trên.
Đây là một đạo lý quá đơn giản.
Ôn Nguyệt Thanh mất đi sủng ái, ở trước mặt hoàng đế cũng không có mặt mũi, bất quá hiện giờ Quận Chúa chỉ là một danh xưng mà thôi.
Mà trong phủ bây giờ đều phải dựa vào Công Bộ thượng thư Ôn Tầm.
Tất cả mọi người biết Ôn Tầm cưng con gái út, không có phụ thân yêu thương, không được vị hôn phu thích, lại có ác danh bên ngoài, Quận Chúa cùng với bé gái mồ côi có gì khác nhau?.
Tên điêu nô kia chính là cậy thế, thuần túy là bắt nạt người khác.
Tất nhiên là không đem Ôn Nguyệt Thanh đặt ở trong mắt.
Ôn Tầm không biết những suy nghĩ trong lòng của Triệu ma ma, , chỉ hai ba câu liền đem việc này bỏ qua.
Triệu ma ma khẽ thở dài, nữ tử muốn tồn tại được trong hậu Trạch phải biết nhìn sắc mặt người khác còn không chính là phải dựa vào việc được yêu thương sủng ái.
Hiện giờ Ôn Nguyệt Thanh cái gì cũng không có, vậy chỉ có thể dựa vào thông minh.
Nếu như thông minh, nói không chừng , một ngày nào đó Ôn Tầm sẽ để ý rồi sinh ra vài phần áy náy sau đó sẽ đối xử với nàng tốt hơn một chút.
Lại không nghĩ đế Ôn Nguyệt Thanh vẫn rất bình thản.
Nàng chỉ nói: “Đem đem lư hương về cất lại vào nhà kho".
" Mặt khác đưa tất cả những người hôm nay tự ý xông vào, ngoại trừ Hạ Chí,các nha hoàn trong viện tất cả mang đến đây".
Nàng vừa dứt lời Ôn Tầm ở bên cạnh đã ngây ngẩn cả người.
Ông ta lập tức nói: “Ngươi muốn làm gì?”
Nàng còn ngại không đủ mất mặt?
Ôn Nguyệt Thanh cũng không nhìn ông ta.
Nàng hôm nay chưa trang điểm, tóc tai tán loạn, chỉ mặc trên người một bộ váy áo màu Nguyệt bạch nhìn qua vô cùng đơn bạc.
Cùng một đám người bọn họ có vẻ không hợp nhau.
Nhưng một khi đã mở miệng sẽ khiến tất cả mọi người phải chú ý.
Cốc Vũ chỉ nghe Ôn Nguyệt Thanh, nàng ấy đã nhanh chóng chạy đi, không thèm quan tâm tới sắc mặt của Ôn Tầm.
Triệu ma ma có tâm muốn khuyên bảo Ôn Nguyệt Thanh, nhưng lại không có gan mở miệng.
Bà ta cùng Hạ Chí đều giống nhau, đều có nỗi sợ phát ra từ tận sâu đáy lòng đối với Ôn Nguyệt Thanh.
" Ta đã cho người đem lư hương trả lại cho ngươi, Ôn Nguyệt Thanh, ngươi còn muốn như thế nào?” Ôn Tầm giận không thể át: “Hôm nay là ngày lành của Ngọc Nhược, ngươi đừng làm càn".
Ôn Nguyệt Thanh giương mắt: “Ta nhớ rõ ta đã cho ngươi câu trả lời.”
Ôn Tầm đang muốn mắng, bỗng nhiên nhớ tới một ngày trước khi nàng đi đến chùa Thiên Từ có nói.
“Nơi này là phủ công chúa, Ôn đại nhân.” đôi mắt Ôn Nguyệt Thanh lạnh lẽo như chuông đồng, u ám nói : “Ngươi không có nhà của mình sao?”
Cho dù có chuẩn bị tâm lý nhưng những người ở đây đều bị lời nói trắng trợn không hề che giấu của nàng mà kinh sợ.
Đôi mắt Tiêu Tấn thật sâu, bên cạnh , sắc mặt của Ngụy Hành Chi lại thay đổi.
Làm trò trước mặt nhiều người như vậy Ôn Nguyệt Thanh nói ra lời này nàng không sợ bị gán tội danh bất hiếu hay sao?
Ôn Tầm mắng xối xả, mặt ông ta đỏ lên nói : “ Đồ bất hiếu.”
" Đúng vậy" Ôn Nguyệt Thanh không chút do dự đồng ý. Thậm chí còn nhìn bọn họ cười.
Nàng trời sinh có bộ dáng động lòng người, chỉ một nụ cười như vậy, cũng làm cho tâm người ta ngứa ngáy.
Sau đó thản nhiên nói :" Ta độc ác bất hiếu thủ đoạn tàn nhẫn hôm nay ngươi mới biết sao?".
Toàn trường yên tĩnh.
Tuy Ngụy Hành Chi đối với Ôn Nguyệt Thanh có thành kiến, giờ phút này cũng lắp bắp kinh hãi.
Từ trước đến nay điều mà Ôn Nguyệt Thanh không thể chịu nổi chính là để người khác dùng bối phận mắng nàng, hoặc là hướng về Ôn Ngọc Nhược.
Trên thực tế, hôm nay Ôn Tầm đứng ra xử lý cũng không tốt.
Nhưng từ đầu đến cuối Ngụy Lan Chỉ rõ ràng thấy sự thay đổi của một người.
Ngụy Hành Chi đứng bên cạnh Tiêu Tấn, sắc mặt càng lúc càng phức tạp.
Ôn Ngọc Nhược cũng bị phản ứng của Ôn Nguyệt Thanh làm cho sợ hãi, một lúc sau cũng chưa lấy lại được tinh thần.
Chờ đến khi Ôn Nguyệt Thanh muốn nói tiếp thì Cốc Vũ đã sai người đem mấy người kia đưa đến đây.
Kẻ lấy đồ vật, cùng hạ nhân hầu hạ trong viện của Ôn Nguyệt Thanh, phía trước phía sau tổng cộng có 11 người.
Khi những người này bị gọi tới còn có chút mờ mịt.
Mà mấy gã sai vặt hôm nay gây ra chuyện trong lòng cực kỳ lo lắng nhưng thấy có nhiều người ở đây cũng trộm an tâm phần nào.
Gã sai vặt cầm đầu tên là Phú Thuận thậm chí còn cười tủm tỉm nói : “Nô tài ra mắt các vị chủ tử.”
Hắn cợt nhả mà nói với Ôn Nguyệt Thanh : “Quận chúa thứ lỗi! Nô tài hôm nay vì công việc trong viện của nhị tiểu thư, trong lúc vội vàng không may làm ra chuyện xấu".
“Quận chúa đại nhân, đại lượng, tha thứ cho tiểu nhân lần này”
Lúc này giá sai vặt chỉ kém không viết bốn chữ " không có sợ hãi " lên mặt.
Chớ nói người khác đến Ngụy Lan Chỉ đứng bên cạnh cũng sẽ nhăn mày.
Trong số những người ở đây ít người biết được vì sao gã sai vặt này lại làm càn như thế ngoại trừ Triệu ma ma cùng Ôn Ngọc Nhược.
Phú Thuận là con trai duy nhất của Vương ma ma. Mà Vương ma ma lại là người của Trần Thị.
Vương ma ma là bảo mẫu của Ôn Ngọc Nhược, đã đi theo Trần Thị nhiều năm, so với Tưởng ma ma còn cao hơn một bậc.
Hắn ta thấy Ôn Ngọc Nhược ở chỗ này, liền cho rằng mình sẽ không có việc gì.
Nói chuyện cũng không có quy củ.
Nhưng vừa mới dứt lời liền thấy Ôn Nguyệt Thanh mặt không biểu cảm nói :" Kéo xuống. Đánh 40 gậy".
Khuôn mặt của Phú Thuận tức khắc cứng đờ.
Ôn Nguyệt Thanh đến nhìn cũng không thèm nhìn hắn.
Chỉ uống một ngụm trà tâm sen do cốc Vũ đưa qua, mí mắt cũng không nâng lên.
" Đánh chết thưởng 20 lượng phí mai táng, đánh không chết đuổi ra khỏi phủ công chúa".
" Hôm nay những kẻ tự ý xông vào thiên viện đều đánh 20 gậy, đuổi khỏi phủ".
" Những nha hoàn, gã sai vặt còn lại trong thiên viện làm việc thất trách, đánh 15 gậy sau đó đưa đến viện của Ôn phu nhân"
Yên lặng.
Ngụy Lan Chỉ há to miệng, vẫn không thể phục hồi tinh thần.
Nhiều người ở đây đột nhiên nghĩ tới một chuyện.
Ngày đầu tiên sau khi Ôn Nguyệt Thanh từ chùa Thiên Từ hồi phủ, liền hạ lệnh đánh chết một nô tài.
Trước đây tất cả mọi người cho rằng nàng là ỷ vào việc chính mình sắp sửa tiến cung, cố ý gây sự không cho Trần thị không mặt mũi.
Trăm triệu không ngờ tới nàng lại là người làm việc như vậy.
Hạ Chí đang quỳ cả người phát run suýt chút nữa ngất trên mặt đất.
Giờ phút này nàng ta cảm thấy vô cùng may mắn vì mình đã đưa ra quyết định chính xác. Nếu không trong số những người bị phạt hôm nay nhất định sẽ có nàng ta.
“Ngươi……” Ôn Tầm đã bị hành động của nàng làm cho câm nín.
Lại thấy Ôn Nguyệt Thanh nhẹ nâng mắt lên, trong làn sương mù được tỏa ra từ cốc trà, cặp mắt kia làm cho người ta không phân biệt được cảm xúc, chỉ có thể nhìn thấy một mảnh đen nhánh.
Nàng buông chung trà, thanh âm bình thản, nhẹ nhàng nói: “Thất thần làm cái gì? Đánh.”