Tiếng cười trêu trọc từ đâu vang xa , đám nhóc trong làng tiến đến , không ngừng chế nhạo , một thằng nhóc bạo gan lớn miệng " Ê , tụi bây là con hắc nhà ông Hải đúng không ? Chó nhà ông ấy đấy !" . Nói xong bọn chúng cười to như được mùa
Thư Nhan , Thành Minh , Dư Nguyệt và An Mặc nghe thấy , cả bốn đứa đỏ mặt tía tai . Chúng đang cố phớt lờ nhưng được một hồi sự tức giận dâng trào trong lòng cả bọn
Thành Minh nghiến răng , nhìn thẳng vào đám nhóc" nói cái gì đó , nói lại thử xem ? "
Bọn gan lì nào có sợ , chúng còn hò reo to hơn " con hắc , con hắc nhà ông Hải nổi giận rồi bây ơi , gâu gâu ''
Nha đầu liếc nhìn Dư Nguyệt , An Mặc , Thành Minh một lượt , ánh mắt rực lửa . Cả bọn không nói lời nào mà xông lên như cơn lốc
Những đứa trẻ kia chưa khịp phản ứng đã bị cả bọn tóm lại , răng đứa nào đứa đấy cắn mạnh . Dư Nguyệt ngày thường trầm tình, nay cũng không ngại xông vào , nhéo tai thằng nhóc vừa lớn miệng nhất .
Trong phút chốc , cảnh tượng trở nên hỗn loạn . Cả bốn đứa trẻ không khác gì bầy chó hoang , chẳng ngại gì mà nhảy bổ vào miếng mồi ngon . Đám trẻ kia sợ quá , chạy toán loạn bỏ đi .
" Chọc nữa đi , xem ai là 'con hắc' ! ". Nha đầu đắc ý cố tình kêu lớn để bọn nhỏ nghe thấy .
Nào có ngờ , bọn kia chạy thẳng vào nhà trưởng lão mách lẻo .Chẳng mất bao lâu , trưởng làng đã xuất hiện mặt nghiêm nghị “ Lớn đầu rồi mà ngày nào cũng gây chuyện ,ngày nào ta cũng phải giải quyết chuyện của 4 đứa con ”
Đây không phải là lần đầu bọn chúng gây chuyện , trưởng lão và dân làng cũng đều quá quen , phạt bọn chúng vẫn vô tích sự .
Cả đám cúi đầu , Thư Nhan định mở miệng cãi lí nhưng lại bị Thành Minh đạp nhẹ vào chân ra hiệu im lặng. Dù không lời nào , cả bốn vẫn bị dẫn về đình làng lĩnh phạt
Đứng xếp hàng ngay ngắn ,đám nhóc mặt quay vào bức tường cũ kỹ suy ngẫm . Không gian tĩnh lặng , vậy mà lại bị An Mặc phá mất , cậu cười khúc khích .
" Này nhìn mặt An Mặc kìa , trông như mèo hoang bị cháy đuôi ấy ! " Thư Nhan thì thầm , cố nén tiếng cười
Thành Minh vẫn là nhìn không nổi , cười khẽ " Dư Nguyệt lúc nhảy vào trông như bà nội trợ giận giữ đòi tiền nợ ! "
Dư Nguyệt bĩu môi " Thôi đi , còn ai thắng tù xì cười to nhất là ai ? "
Bốn đứa trẻ dù bị phạt úp mặt suy ngẫm vẫn không ngừng trêu trọc nhau , như thể hình phạt này chẳng có là gì . Trong lòng bọn chúng vui , là do bọn chúng trút giận được đám trẻ kia
Chiều tối , ánh hoàng hôn nhuộm màu cam đỏ rực trên mặt biển. Những con sóng nhẹ nhàng xô vào bờ cát , hòa quyện với tiếng gió rì rào . Thư Nhan dạo trên bờ biển , đôi mắt nhìn theo những chiếc thuyền chài nhỏ trên khơi . Nàng mỉm cười , gió biển mát lạnh khẽ lướt qua mái tóc dài , cuốn theo những suy tư nhẹ nhàng .
Cơn choáng mặt ập đến , đôi chân nàng lảo đảo . Không kịp phản ứng , nha đầu đã ngã xuống cát mềm , đôi mắt từ từ khép lại , trước khi hoàn toàn chìm vào hư vô .
Trong cơn mộng , nàng thấy mình lạc vào một cảnh tưởng kì ảo , bầu trời xanh thăm thẳm , những đám mây trắng bồng bềnh như lụa , bao phủ cả không gian . Nàng đứng giữa một khu vườn tràn ngập sắc hoa , nhưng không phải là loài hoa thường ngày mà nàng thấy , mà là những bông hoa dược thảo rực rỡ màu sắc , tỏa ra mùi hương nhẹ .
Phía trước , một vị dược nhân hiện ra , dáng vẻ ung dung và thanh thoát . Người khóc chiếc áo dài trắng , mái tóc bạc như mây phủ xuống vai , đôi mắt sáng ngời như hiểu thấu mọi chuyện trên đời . Ông nhìn nàng , giọng nói vang lên như tiếng gió thầm thì " Con là người có duyên phận với cỏ cây , hãy giữ lấy trái tim thuần khiết , con đường con đi sẽ mở ra những bí mật của y thuật "
Ngọc tảo trên thắt lưng nha đầu phát sáng như thấy thứ mà nó muốn thấy , ngọc tảo này là do một sư thầy trong Bạch Vân tặng nàng . Ngọc tảo trong như nước xanh của biển , mát lạnh như gió trời , đẹp tựa như dải ngân hà , mùi thơm như thải dược quý . Nó là duyên phận đưa nàng tới gặp vị dược nhân , sau này có lẽ nàng là truyền nhân của lão
Nha đầu mơ hồ nhìn quanh , chưa kịp hỏi han điều gì thì khung cảnh đã mờ dần , nàng cảm thấy như cả thế giới quay cuồng , kéo mình trở lại thực tại
Nha đầu từ từ mở mắt , cơ thể nàng nặng nhọc . Mọi thứ xung quanh mờ mờ hiện ra .Trời đã tối , ánh đèn lập lòe trong căn phòng quen thuộc . Khung cảnh này không xa lạ với nàng chút nào , ngôi nhà tranh dưới ánh nến vàng hiện lên vẻ ấm áp , thân thương
Tiếng bước chân nhẹ vang lên gần bên , rồi một giọng nói quen thuộc , lo lắng vang lên " Nhan nhi , con tỉnh rồi à ? "
Mẫu thân nàng , với ánh mắt đầy âu yếm , ngồi bên cạnh , vội vã áp tay lên trán nàng . Triêu Hoàng , đứng cạnh giường , nét mặt căng thẳng không giấu nổi sự nhẹ nhõm khi nàng tỉnh lại .
Thì ra lúc nàng ngất đi , được dân làng phát hiện mà đưa về , có lẽ ngày mai nàng phải đi 1 chuyến để tạ ơn rồi .
Nha đầu mệt mỏi nhìn phụ mẫu , cảm giác ấm áp và an toàn dâng trào . Dù đầu óc còn mơ hồ vì cơn sốt , nàng vẫn biết đây là nơi thân thương nhất
Nha đầu khẽ mỉm cười , đôi môi khô khốc run run " Con ... Không sao đâu , phụ mẫu đừng lo . Chỉ là giấc mơ kì lạ thôi! "
Phụ mẫu nàng nhìn nhau không hiểu về giấc mơ mà nàng nói . Hiền Uyển vốn sức đã yếu , nay lại thức khuya nên bị nhiễm phong hàn . Triều Hoàng hết cách , phải bỏ một chuyến ra khơi , ở nhà chăm sóc mẹ con nàng . Nha đầu sáng dậy sớm thấy phụ mẫu ngủ say , liền rón rén đi thay xiêm y . Nàng lại ra bờ biển , gặp người hôm qua đã cứu nàng .
Bà ấy là Xuyên Ý ,từng là mỹ nhân nỗi danh trong kinh thành . Nay bà đã già , vết chân chim lộ rõ nhưng chẳng thể che hết được nét đẹp của bà . Xuyên Ý từng vì một nam tử mà bỏ cả sự nghiệp dang dở ở kinh thành để về ngôi làng chài hưởng cuộc sống bình yên với người bà yêu . Bà và mẫu thân nàng là bạn thân thích từ lúc nàng chưa chào đời,nhà bà không con gái chỉ có 2 người con trai nên bà luôn coi Thư Nhan là nữ nhi của mình .
Nha đầu thấy bà liền cúi đầu tạ ơn , Xuyên Ý dịu hiền nhìn nàng say sưa " Con còn chưa hết bệnh, sao đã ra ngoài trời ngày gió ? "
" Thư Nhan không sao rồi ạ ! Đa tạ bá đã quan tâm "
Bà khẽ mỉm cười , nhẹ nhàng cởi áo khoác bông ân cần khoác lên người nàng . Hai người dạo một hồi bên bờ biển , Xuyên Ý ngỏ lời muốn đưa nàng về nhà choi bầu bạn vói bà một lúc , Thư Nhan cũng chẳng nghĩ ngợi nhiều mà đồng ý .
Nhà bà có hai cậu thư sinh tài giỏi , đang trong phòng ôn bài chuẩn bị cho kì thi tú tài sắp tới . Nàng cũng biết ý , nên giữ mình không làm phiền các huynh đang học . Nha đầu và hai ca ca đó từng rất thân thiết , nhưng giờ vì khoảng cách nên không chơi nhiều với nhau .
Nha Đầu ở gian chính trò chuyện uống trà hoa với Xuyên Ý , đến trưa bà lại giữ nàng lại ăn cơm cùng, nhưng nàng lại nghĩ tới phụ mẫu ở nhà nên từ chối mà về với phụ mẫu.
Ở nhà bếp phụ mẫu nàng bận rộn trong đám khói xám xịt kia . Thư Nhan bị khói làm cay mắt, không chịu được mà chạy ra
Triêu Hoàng nhìn con gái mà cười không ngớt , mẫu thân nàng nhìn hai cha con trêu chọc nhau đôi mắt lại rơi lệ . Có lẽ đây là bữa cơm trưa đầu tiên mà họ được bên nhau trong những năm kinh tế hậm hụt này .
Hiền Uyển bỗng ho sặc sụa , làm hai cha con lo lắng , ngọc tảo Thư Nhan lại phát sáng nhưng nàng lại không để ý . Cũng may là bà không sao , phụ thân nàng dìu bà vào nhà rồi lại vào bếp dọn cơm ra . Cả nhà quây quần bên nhau trên chiếu trúc nát cũ kỹ , đầm ấm mái nhà tranh nhỏ