DƯƠNG LIỄU ĐÀN CHIA LY

Chương 1


2 tuần


Dưới gốc cây liễu có nữ tử lẻ bóng cô liêu, nàng đứng giữa hồ Duyên , dào dạt tán lá vàng rơi xuống như những giọt thời gian vụn vỡ

“Cô nương, ánh dương sắp tàn, sao cô còn đứng đây ? ”. Giọng nói của lão bà vang lên phía sau , nhẹ nhàng như xuyên thấu trái tim nàng 

"Lão bà ! Ta đang đợi phu quân trở về, chàng ra chiến trường xa xôi, bảo vệ an nguy xã tắc. Sao ta thảnh thơi được ?”

Lão bà mỉm cười nhẹ nhàng xoa tay lên cây gậy đào của mình.Lão là Mạnh Bà dưới địa phủ , lão lên đây là để hít thở không khí trần gian.Còn nàng là nữ tử đến đây để chờ người thương trở về, ánh mắt nàng kiên định hướng về phía Tây như thể lòng đã quyết đời này chỉ có mình chàng là thê lang 

___

Tại một ngôi làng chài,có tiểu nha đầu tên Thư Nhan vừa hay hôm nay lại là sinh thần thứ 10 của cô bé 

 " Nhan nhi ,chúng ta mau lên đường thôi " 

  Tiểu nha đầu nghe thấy vậy liền tung tăng chạy ra ngoài ,xoay vài vòng khoe xiêm y mới rồi lại thắc mắc hỏi phụ thân" Hôm nay biển không có cá cho phụ thân đi bắt sao?" 

  Triêu Hoàng mỉm cười nhẹ nhàng xoa đầu đứa trẻ “Cá thì ngày nào chẳng có ,nhưng vì lời hứa với Nhan nhi nên ta gác lại cũng không sao”

 Đi có nửa ngày mà nha đầu bị lớn bị nhỏ mang theo , nhưng lại toàn là những đồ không cần dùng tới . Đến dưới núi hai người phải gửi ngựa ở nhà gần đó rồi leo lên, mấy cái bị của nha đầu cũng phải vất lại trên ngựa.Bậc thang dài mà cao nối liền nối liền nhau mãi chẳng thấy hồi kết

  Cả 2 người phải mất hơn canh giờ mới tới được Bạch Vân Tự. Đây là ngôi chùa lớn được thái hậu tự tay góp quỹ dựng lên với tượng Phật tĩnh đầu tiên ở Vĩnh Thành (quốc). Cũng là nơi mà Thư Nhan muốn mở rộng tầm mắt 

  Mới bước vào cổng chào , nha đầu đã cởi túi đeo quai chéo của mình đưa phụ thân cầm giữ rồi chạy khắp chùa phiêu du khám phá . Triêu Hoàng biết nữ nhi không đi xa , nên cũng yên lòng vào chánh điện cầu an cho nhà hạ (nghèo) . Ở chánh điện có tượng phật A Di Đà lớn , có hương đèn , có kinh sách , có câu đối mà tự tay thái hậu viết tặng :

"Tâm an tự tại , thượng thiện nhân gian Nguyện cầu phúc đức, hòa bình vạn thế ". (Câu đối này nghĩa là tâm hồn an yên tự tại , hướng tới điều thiện lành thế gian, cầu mong phúc đức , hòa bình cho thế giới . ) 

  Tiểu nha đầu chả biết đâu với đâu , chạy lung tung lại chẳng may rơi vào tiên cảnh có vị đạo sư sống ẩn dật ở đó . Trong tiên cảnh yên bình , ánh sáng hòa quyện với những làn sương mỏng , cánh đào trên cao nhè nhẹ rơi xuống . Cánh hoa mềm mại như tơ , bay lượn trong không khí tạo nên vũ điệu huyền ảo . 

  Nha đầu ngốc thích thú đơn điệu hòa mình vào không gian mà chẳng mảy may để ý đến lão tiên nhân râu ria . Vị tiên nhân đứng trên không trung lớn giọng hỏi “ Tiểu cô nương từ đâu đến ? Không sợ lão già này làm hại sao ? ”

  Thư Nhan ngốc phát hiện ra bản thân đã vào nhầm chỗ không nên vào " Thư Nhan không may lạc vào , nếu ta vô tình làm phiền lão , ta xin tạ lỗi với lão" . Tiên nhân im lặng vuốt bộ râu dài , đồng tử của ông bỗng mở rộng chiếu thẳng vào mắt nha đầu . Lão mấp máy mồm như đọc thần chú , nàng thấy lão kì lạ nên định chuồn đi nhưng nào có cơ hội ,  lão chặn nàng lại . 

" Tiểu công nương vào tiên cảnh của ta , không từ biệt mà rời đi sao ? " 

" Ta với tiểu cô nương đây có chút duyên nên khuyên cô vài điều !  Sinh , ly , tử, biệt là điều ai cũng phải trải đừng cố cưỡng cầu nó để rồi sinh tâm bệnh hết phương cứu chữa " 

  Nha đầu còn nhỏ nào có hiểu được lời lão nói , nhưng ngài đã có lời thì nàng cũng phải nhận, nha đầu gật đầu rồi chạy ra khỏi nơi đó . Tiếng sáo vang vẳng từ đâu thanh điệu thanh thoát , trong trẻo mà lại sắc bén làm nàng tò mò lần theo tiếng sáo . Len lách qua dòng suối nhỏ , nàng đến được một thác nước lớn , cạnh đó là gốc cây liễu có tiểu công tử vung kiếm theo gió thì ra âm điệu đó là từ kiếm phát ra . 

  Người luyện kiếm tinh thông nhạy bén , vật cách 10 dặm di chuyển còn nhận ra nói gì là tiểu nha đầu ngốc lấy 2 cành cây che mặt đứng nhìn kia . Nha đầu thấy không giấu được liền ngại ngùng ló mặt " Tiểu ca ca đang tập kiếm sao ? "  . 

  Tiểu công tử thấy người che mặt đó là một cô nhóc , không có ý xấu nên cậu cũng buông bỏ cảnh giác với cô bé ,  cậu nhẹ giọng hỏi " Muội không phải người kinh thành ?  đến đây là để cầu an sao ? " 

  Nàng gật đầu lia lịa , chỉ vào kiếm" kiếm của huynh có sáo, ta chưa nghe bao giờ nên mới đến xem thử , ta không có ý làm phiền ca ca tập luyện " 

   Tên tử này ấy vậy mà lại cười " đồ ngốc , kiếm của ta nào có sáo , tiếng sáo dẫn muội tới đây là kiếm pháp của ta " . Tiểu nha đầu nhíu mày nhẹ " kiếm pháp là gì ?  không phải là múa kiếm sao ? " 

" muội có thể hiểu kiếm pháp là một chiến thuật riêng, cần tập trung vào sự nhanh nhẹn, sức mạnh, hoặc sự linh hoạt của người sử dụng kiếm."

 Hắn giơ thanh kiếm lên trước mặt " kiếm pháp này của ta tên là Điệp Phong Khúc ! " Cậu nói xong thì phi gươm theo gió , quả thật xứng với cái tên gọi này , kiếm vừa vung ngàn bướm đã theo đó bay lượn , mũi kiếm thanh thoát xé gió làm đôi . Thư Nhan đứng nhìn mắt trợn to ngưỡng mộ , nàng vỗ tay không ngừng khen ngợi ,  tiểu công tử bị nàng khen đến nỗi đỏ ửng cả mặt .

Nha đầu hậu đậu không may ngã xuống thác nước , hôm nay nước chảy không  mạnh nên tiểu công tử  vớt được nàng lên. Nha đầu ngã trẹo chân , xiêm y cũng bị nước làm ướt nhẹp , tiểu tử hết cách chỉ đành cõng nàng về Bạch Vân Tự . 

" Muội đúng là đồ ngốc , đá ở tháp dính nước mọc đầy rêu xanh , nhảy lên đấy ngã là phải " 

Nha đầu im lặng một lúc mới mấp mé miệng nhẹ giọng cảm ơn tiểu ca ca vì đã giúp đỡ nàng . Tiểu công tử cười " Ta chỉ là tiện tay giúp đỡ , có gì mà phải cảm ơn ? " 

Cậu đặt nàng dưới cổng Bạch Vân " Muội muội  gặp lại muội sau , ta có việc phải về sớm , tạm biệt muội ở đây nhé ". 

" tạm biệt tiểu caca ! " nha đầu ngồi đó đợi bóng dáng tiểu tử xa dần mới khập khiễng đứng đậy vào chánh điện.Triêu Hoàng thấy người nữ nhi đẫm nước,  nhăn mặt hỏi , nha đầu trả lời cho qua loa chuyện rồi giấu dẹp đi tiểu caca kia . 

Nàng nhìn ngang nhìn dọc cuối cùng cũng thấy vị Phật tĩnh đang ngồi trên đài sen kia, vẻ mặt người toát lên nét hiền hòa phúc hậu . Tượng Phật cao mà trang nghiêm , nha đầu ngắm nhìn người một lượt rồi ngoan ngoãn quỳ xuống trước mặt Phật . Nàng nhắm chặt mắt lại , chắp tay cầu nguyện cho bệnh tình của mẫu thân có sự chuyển biến tốt , cầu cho phụ thân ra biển bắt được nhiều cá . 

Nàng đến Bạch Vân cũng chỉ để cầu an cho phụ mẫu , đến một lời cho bản thân cũng không có 

 Lúc hai cha con về đến nhà thì trời cũng sẩm tối , Nha đầu vừa bước vào cổng đã chạy đi kể chuyện cho mẫu thân . Triêu Hoàng dắt ngựa đi trả lão Hải hàng xóm , rồi lại phải xách mấy cái bị to nhỏ của nha đầu về . Bữa cơm tối hôm đó chỉ toàn là Bạch Vân Tự 

  

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play