Từ sáng sớm , dân làng đã tất bật chuẩn bị , đứng dọc theo con đường dẫn vào làng , rì rầm bàn tán . Nghe nói hôm nay gia đình Vân vương gia chuyển đến , lập phủ và sinh sống ở đây .
Làng chài , huyện Vân Thịnh gần biển , có gió trời lồng lộng nên được Vương gia để ý . Tri huyên Tứ Thịnh cũng đích thân đến tận nơi nghênh đón cùng đám tùy tùng đứng đầu làng chờ đợi . Đây là lần đầu vùng quê nhỏ này có quan lớn về , lên chuẩn bị rất trịnh trọng và chu đáo . Vân gia vốn là một gia tộc quyền quý , nổi tiếng với thế lực khủng và tài năng hiếm có của các công tử.
Chiếc xe ngựa lớn lăn bánh chầm chậm vào làng , cả đám người đổ dồn ánh mắt về phía đó . Cờ phướn bay phấp phố , tiếng vó ngựa dồn dập vang lên trên con đường sỏi đá .Mọi người háo hức nhìn chiếc xe ngựa chạm trổ cầu kì , lộng lẫy dừng lại trước mặt họ.
Cửa xe mở ra , Vân lão gia bước xuống , phong thái ung dung , điềm tĩnh nhưng chẳng kém phần uy nghi. Phu nhân quý phái , đoan trang theo sau , tay khẽ đỡ chiếc quạt tròn che nửa khuôn mặt , chỉ để lộ đôi mắt sắc sảo của bà . Hai người vợ lẽ cũng bước xuống nhìn quanh với vẻ tò mò .
Dân làng đứng dọc hai bên đường , cúi chào gia đình họ . Nha đầu ngốc từ đâu chạy ra , ngó đầu nhìn , thì thầm hỏi " Không phải các công tử nhà vương gia cũng đến sao ? Sao muội không thấy họ ? "
Dư Nguyệt lắc nhẹ đầu " suỵt ! Đây là nhà vương gia đấy , muội đừng hỏi linh tinh "
" Vương gia thì sao chứ " Nha đầu nhíu mày thắc mắc .
Gió từ đâu lại thổi tới , màn che của xe ngựa rung nhẹ . Đây là tam công tử Vân gia sao ? Cậu ta quả thật xứng với cái danh Công tử văn chương . Từ đầu đến chân chỗ nào cậu cũng giống một thư sinh hòa nhã .
Thư Nhan lại nhíu mày vì cảm nhận được mùi hương quen thuộc trên vị công tử này. Nghĩ một hồi cũng không nhớ ra đã ngửi thấy ở đâu .
Dư Nguyệt bị sự kiêu hãnh , lạnh lùng của vị nhị công tử trong xe làm u mê , cô như bị chìm đắm vào thế giới màu hồng . Vân Đại công tử lại không thanh nhã như các đệ đệ , cậu nói chuyện nhiều không ngớt lại được nhưng chỉ là dung nhan của cậu rất tuyệt mỹ . Sau khi Vân gia đi mất ,dân làng cũng giải tán chỉ riêng Thư Nhan là nhau nhó đúng im . Mãi đến khi Dư Nguyệt lôi đi , nàng mới chịu rời chân khỏi đó .
Thành Minh tìm được hai muội muội , liền lôi chúng vào đình làng . Hôm nay nghênh đón nhà Vân vương gia nên trưởng lão làm to , mời cả làng cũng ăn uống . Nhà Vân gia ngồi phòng riêng dành cho khách quý , nha đầu tò mò muốn nhìn kỹ dung mạo tam công tử nên nàng len lén vén một góc rèm . Nào có ngờ bị đại công tử đứngngoài nhìn thấy , cậu cứ thế xách áo nàng mang vào phòng nhỏ.
Nha đầu thấy đại gia đình Vân gia đang chăm chăm nhìn mình liền cười ngượng " Con ... không có í xấu ... " . Nha đầu cúi mặt xuống đất
Tam công tử nghe giọng nàng liền nhận ra ngay , cậu bé mỉm cười, nhìn lão gia " Phụ thân, muội ấy là người tốt '' . Cậu đỡ Thư Nhan dậy , nàng nấp sau lưng tiểu ca ca . Phụ mẫu chàng lần đầu thấy con trai bảo vệ người khác , lòng không khỏi bất ngờ Đại công tử lườm tiểu nha đầu , nha đầu cũng chỉ biết núp sau áo tam công tử .
" Nam Thanh , con quen tiểu cô nương này từ bao giờ thế ? " Đại phu nhân nhẹ hỏi , giọng bà trầm ấm
Nam Thanh không muốn nói vì sợ bí mật của cậu bị lộ mất .Thư Nhan thấy tiểu ca ca khó xử , xua tay nói :
" bọn con không có quen biết , là do tiểu ca ca có ý tốt nên mới nói giúp con ! Xin phu nhân đừng trách phạt huynh ấy "
Phu nhân liếc lão gia một cái , rồi lại nhẹ hỏi nàng " Nếu tiểu cô nương không quen biết công tử nhà ta , vậy con vào đây là muốn làm gì ? "
" muội ấy có lẽ là dạo chơi thôi " . Tam công tử ra hiệu cho đại công tử
Mọi người đổ dồn ánh mắt vào đại công tử , cậu ngại ngùng gật đầu . Vân phu nhân tự nhiên mở lời “ Tiểu cô nương con chắc chưa ăn gì nhỉ , Có muốn ở lại ăn với nhà ta không ? ”
Thư Nhan nhìn tiểu công tử , lắc đầu " Con đã làm phiền mọi người rồi , nếu còn ở lại có lẽ không được tốt cho lắm !Đa tạ phu nhân đã mở lời ạ"
Nha đầu lễ phép khiến phu nhân phải có vài phần quý mến , bà luôn nhìn vào đôi mắt phượng của nàng mà cười . Nha đầu hiểu chuyện , không nên ở lại lâu , nàng bước nhẹ ra ngoài bề ngoài nàng tỏ vẻ trầm ổn nhưng bên trong lại sợ họ có ý xấu Đêm hôm đó ,viên ngọc tảo trên thắt lưng nha đầu lại phát sáng . Từng tia sáng dịu dàng , như lời gọi của giấc mơ , vang vọng trong tâm trí nàng. Giống như ngọn đèn dẫn nối , cảm giác kì lạ tràn ngập , một thế lực vô hình nào đó đang dẫn dắt nàng .
Thư Nhan không cưỡng lại được mà vội chạy về phía biển , nơi sóng vỗ và ánh sáng hòa quyện . Nàng ngồi khoanh chân trên cát , đôi mắt khép lại , cảm nhận từng cơn gió mơn man da thịt . Mọi thứ như hòa lẫn vào nhau , sóng , ánh sáng , rồi một giấc mơ . Nha đầu từ từ bước vào giấc mộng thẳng của chính mình .
Tiên nhân biết nàng đã tới , ông tay bốc thuốc chỉ từng loại , đến loại nào ông đều liệt kê các tác dụng của nó " con nhìn đi , đây là sài đất nó thường xuất hiện ở ven đường , và những nơi có độ ẩm vừa phải. Chữa viêm họng , mụn nhọt , và bệnh ngoài da "
Ông lại nói tiếp " Độc hoạt thường ở vùng núi cao , nơi khí hậu mát mẻ . Loài này thích hợp với đất ẩm , giàu dinh dưỡng , cũng hay mọc hoang trong rừng . Thường dùng để chữa đau nhức , phong thấp giúp bổ thận "
Cây mã tiền , thổ phục linh , hoắc hương , hương nhu , địa liền , kim ngân , bạch chỉ ...đều được ông giới thiệu một lượt . Kỳ lạ thay , nha đầu vừa nghe đã nhớ, không giống như những lời dặn dò mà nàng hay quên kia . Có lẽ là do ngọc tảo , nó đang giúp nàng .
Lúc nha đầu mở mắt thì nàng đã ở nhà Xuyên bá , cơ thể nàng không nhúc nhích nổi , người cũng nóng ran cả lên . Thì ra vừa nãy lúc nàng chìm trong mộng cảnh , cơn sóng mạnh đã vỗ vào bờ , đẩy vào nàng , thêm gió lạnh heo hút khiến nàng nhiễm phong hàn mà sốt cao , Xuyên Ý cũng lại lần nữa cứu nàng . Thấy nha đầu đã dậy , bà liền đỡ nàng , ân cần đút thuốc cho uống . Mùi thuốc đắng , khiến nha đầu muốn thẳng tay từ chối , nhưng họng nàng lại như lửa đốt , khiến việc nói cũng khó khăn . Nha đầu chỉ có thể uống hết nó , đến sau một canh giờ mùi đó vẫn còn vương vấn trong người . Triêu Hoàng dậy không thấy con gái , liền chạy đi tìm . Nha đầu để Xuyên Ý dìu về nhà trong cơn mê man , nàng không để bà bế bổng mà muốn tự đi . Triêu Hoàng thấy nàng đổ bệnh ,liền đau lòng nghĩ lại về những năm qua số lần nàng bị ốm chỉ đếm trên đầu ngón tay , giờ lại liên tiếp sốt cao .
Phụ thân nàng đã hoãn việc ra khơi nhiều ngày , nên chỉ có thể để Hiền Uyển một tay chăm sóc . Bà vén tóc con gái nên , không ngừng lấy khăn hạ nhiệt . Đám nhóc kia chờ nha đầu dưới gốc đa mãi mà chẳng thấy , liền theo Dư Nguyệt đến nhà gọi vì sợ nha đầu quên . Đám nhóc mở cái cổng cũ kĩ , cứ két két két một tiếng dài , tiếng kêu làm Hiền Uyển chạy ra tưởng có khách . Bà thấy đám trẻ thì đưa chúng vào nhà , mang bánh mang trà cho chúng uống . Chúng thấy nha đầu bị ốm , tới cạnh giường trò chuyên một lúc rồi về.
Thư Nhan bị giày vò bởi cơn sốt , nước mắt cứ tuôn rơi . Hiền Uyển sót con gái , ôm nàng trong lòng , đắp khăn lên trán cho hạ sốt. Cả ngày mê man trên giường nàng cũng đỡ hơn một chút