Edit: Tiểu N

Mì mà Nương Xuyên Tử nấu lần này không giống cách nấu trước đây của Đại Ngưu. Nương Xuyên Tử không chia gói gia vị ra làm hai mà đổ toàn bộ vào nồi đất.

Món bà nấu là mì gà hầm nấm, tuy hương vị không mạnh mẽ như mì bò hầm, nhưng vì đủ đậm đà nên tỏa ra hương thơm ngọt ngào khó cưỡng, lan tỏa khắp hang động, không thể phai nhạt.

Nếu không có câu nói của Xuyên Tử, mọi người có lẽ còn chưa nhận ra hương vị của nồi mì này. Nhưng khi nghe cậu bé nhắc đến canh gà, ký ức về bát canh gà lâu rồi chưa được nếm của mọi người bỗng trở nên sống động. Cộng thêm làn hơi nóng từ nồi mì, càng nghĩ càng cảm thấy hương vị trở nên hấp dẫn hơn.

Lũ trẻ trong hang cũng bị mùi canh gà này dụ dỗ đến thèm thuồng, nhưng hiểu được hoàn cảnh khó khăn của gia đình, đứa nào cũng ngoan ngoãn, không đứa nào dám đòi cha nương nấu thêm mì cho mình.

Nương Xuyên Tử nhìn vào nồi, khuấy đều một chút rồi nhận thấy mì đã mềm, chắc chắn là đã chín. Bà vội bưng chén lại, múc nửa bát cho Xuyên Tử, sau đó gọi mọi người trong hang: "Nhiều nước lắm, chúng ta không uống hết đâu, mọi người lại đây nếm thử đi!"

Sống chung với nhau đã lâu, mọi người thường ăn chung một bữa, chẳng ai tính toán chuyện ai ăn nhiều hay ít, sau này đều sẽ trả lại cho nhau.

Người lớn gật đầu đồng ý, lũ trẻ thấy vậy liền reo hò, nhanh chóng cầm chén xếp hàng để uống canh.

Nương Xuyên Tử cũng không phải là người keo kiệt, bà chia cho mỗi đứa trẻ một nhúm mì. Sau khi chia xong, trong nồi vẫn còn một ít, bà múc cho mình một bát nhỏ, phần còn lại dự định mang sang cho công bà bên nhà và cữu công.

(*) Công bà là bố mẹ chồng

Xuyên Tử là người đầu tiên nhận được mì, cũng là người may mắn ăn nhiều nhất.

Nhìn bát mì thơm ngào ngạt trước mặt, Xuyên Tử hai mắt sáng rực, vội vã cầm đũa gắp một đũa bỏ vào miệng. Vị mì tươi ngon đậm đà thấm đẫm nước dùng, mềm mại đến lạ thường, hương gà thơm phức len lỏi qua mũi, vị giác và khứu giác đều được thỏa mãn. Xuyên Tử cảm giác như toàn thân bừng tỉnh khỏi cơn mê.

"Nương, mì này ngon quá! Nương cũng mau ăn đi!" Xuyên Tử vừa nhồm nhoàm mì trong miệng vừa giục nương.

Cậu bé nghĩ mình sẽ không bao giờ quên được hương vị của bát mì gà này.

"Được, nương cũng ăn đây!" Nương Xuyên Tử gắp một đũa mì cho vào miệng. Vừa nếm thử, bà đã ngạc nhiên sững sờ.

Bà chẳng còn nhớ lần cuối cùng mình được ăn món gì ngon lành là khi nào, nhưng dù trước đây có món nào ngon đến đâu, cũng không thể sánh bằng bát mì này. Vị mì quá tuyệt vời, thật sự khiến người ta thỏa mãn.

Trong hang động, một khoảng thời gian ngắn chỉ còn lại tiếng xì xụp ăn mì và uống canh. Khi mọi người đã ăn uống xong xuôi và dọn dẹp, nằm xuống nghỉ ngơi, vẫn còn cảm giác phấn khởi.

Mọi người đều nghĩ về việc có được Phương Tiên Nhi cùng nhiều gói mì như vậy, lòng ai nấy đều thấy ấm áp. Những ngày tuyệt vọng trước đây bỗng chốc có vẻ như đã có tia sáng hy vọng.

Sau khi ăn uống no đủ, đêm đó ai cũng ngủ ngon lành. Xuyên Tử còn mơ thấy mình được ăn mì gà, trong giấc ngủ không ngừng liếm môi nhoẻn miệng cười.

Ngày hôm sau, một ngày nắng hiếm hoi đã đến.

Sáng sớm Tảo Nhi và mọi người đã thức dậy, ăn chia nhau một gói mì rồi chuẩn bị ra ngoài tìm đồ ăn.

Thân thể của Lưu Nhị Sơn vẫn chưa khỏe hẳn, lần này không thể đi cùng nên nhóm tìm kiếm thức ăn do Tảo Nhi dẫn đầu.

Mang theo giỏ trên lưng, Tảo Nhi suy nghĩ một chút, liền lấy ống tre đựng nước đường uống dở hôm qua, cho thêm nước suối vào. Đi lại trong rừng tốn sức, nước đường này biết đâu sẽ giúp ích lúc khẩn cấp.

Hơn nữa ống tre này đựng nước rất tiện lợi, không làm nước bị đổ ra ngoài. Nàng định khi nghỉ ngơi sẽ ngẫm nghĩ kỹ hơn về cách làm ra nó.

"Thứ này dùng để đựng nước đúng là rất hợp!" Đại Ngưu nhìn ống tre mà không khỏi trầm trồ.

Tảo Nhi chợt nhớ ra: "Ta còn một cái nữa, hôm qua Phương Tiên Nhi cho ta. Đệ hãy đổ nước đường ra bát trước, rồi lấy ống nước đó mà dùng!"

"Đệ cảm ơn!" Đại Ngưu vui mừng khôn xiết, vội vàng đi lấy ống tre.

Sau khi đổ hết nước đường ra, hắn giao cho Hạnh Nhi cất giữ cẩn thận, rồi đổ đầy nước uống vào ống tre. Rồi hào hứng dùng sợi dây gai buộc chặt, thắt ngang eo mang theo.

"Thế này mang theo sẽ tiện hơn. Để ta buộc cho tỷ một sợi nữa!" Đại Ngưu nói rồi nhanh chóng buộc thêm một sợi dây cho ống tre của Tảo Nhi.

Sau khi chuẩn bị xong mọi thứ, hai người ra khỏi hang, trước tiên đi đến chỗ Nhị Sơn thúc để chào hỏi, rồi nói với mọi người về việc ống tre có thể đựng nước. Nhìn thấy mấy người còn lại cũng lục tục mang theo ống tre, họ mới chính thức xuất phát.

Trước khi đi, Tảo Nhi không quên dặn dò Hạnh Nhi và mấy đứa nhỏ: "Hãy đi lau chùi cho Phương Tiên Nhi một chút nhé." 

Đám trẻ vui vẻ nhận nhiệm vụ. Mọi người đều rất yêu thích Phương Tiên Nhi, yêu đã mang lại đồ ăn ngon cho bọn họ.

Hai nhóm nhanh chóng chia nhau hành động.

Hạnh Nhi dẫn theo vài bạn nhỏ, mang theo hai chậu nước và khăn lau rồi tiến về phía Phương Tiên Nhi.

Lúc này Thịnh Quân đang xem xét bảng hệ thống. Trong hai ngày qua, đám cổ nhân đã mua khá nhiều đồ, khiến chỉ số năng lượng của cô đã lên tới 42. Tuy chưa đạt tới ngưỡng 100, nhưng ít nhất trong một tháng tới, cô sẽ không cần lo lắng về vấn đề sinh tồn nữa.

Cẩn thận suy tính thì Thịnh Quân cảm thấy hơi lo lắng, không biết số tiền tiết kiệm của những người này còn có thể cầm cự được bao lâu.

Mong rằng họ cũng có chút ý thức về sự bấp bênh. Nếu tiền không đủ, hy vọng họ sẽ kiếm thêm chút tiền để mua đồ tiếp.

Đáng ghét thật, suy nghĩ như vậy đúng là không khác gì một tên tư bản ác độc!

Đang suy nghĩ, vài đứa trẻ nhỏ đã bưng chậu nước tiến đến trước mặt Thịnh Quân.

Trước đây đều là người lớn đến bắt chuyện với cô, đây là lần đầu tiên cô tiếp xúc gần với mấy đứa nhỏ.

Nhìn những đứa trẻ chăm chỉ bày giẻ lau, định lau chùi thân máy cho cô, Thịnh Quân bỗng tinh nghịch lên tiếng: "Xin hãy bỏ xu vào!"

Âm thanh bất ngờ vang lên, khiến một đứa nhỏ giật mình ngã ngồi xuống đất.

Những đứa trẻ lập tức hoảng hốt, bắt chước dáng vẻ người lớn, nằm phục xuống đất: "Thưa Phương Tiên Nhi đại nhân, chúng con không có ý xấu, chỉ muốn giúp người lau dọn thôi!"

Thấy bọn trẻ sợ hãi như gà con, Thịnh Quân cảm thấy có chút áy náy, dường như cô đã làm chúng hoảng sợ rồi.

Cô chỉ có thể lên tiếng xin lỗi: "Xin hãy bỏ xu vào!" Thật xin lỗi, vừa rồi không nên làm các em sợ.

Một cô bé đột nhiên dè dặt hỏi: "Phương Tiên Nhi đại nhân, có phải người chấp nhận cho chúng con lau dọn giúp không? Nếu đồng ý, xin người hãy lên tiếng lần nữa!"

"Xin hãy bỏ xu vào!" Thịnh Quân thấy đây là cách giao tiếp khá hay, nên đáp lại ngay.

Cô bé tên là Hạnh Nhi liền thở phào nhẹ nhõm, mỉm cười đáp: "Vâng, bọn con sẽ làm ngay!"

Mấy đứa trẻ lấy giẻ lau vây quanh Thịnh Quân, cố gắng cẩn thận lau sạch những vết bùn trên thân cô. Nhưng có lẽ do vỏ ngoài quá cứng và dày, nên Thịnh Quân chẳng cảm nhận được gì sất.

Phát hiện này khiến cô yên tâm hẳn, nghĩ rằng sau này nếu có bị đánh đập, chắc cũng không làm cô đau đớn đâu.

*

Ở phía bên kia, Tảo Nhi và mấy người vẫn đang tìm kiếm trong rừng. Gần đây trời mưa nên họ cũng tìm được không ít nấm, cẩn thận chọn lọc loại ăn được rồi bỏ vào gùi, mỗi người cũng đã đựng được nửa gùi, thu hoạch khá tốt.

Không chỉ vậy, như sau cơn mưa trời lại sáng, vận may liên tục đến với họ. Mấy ngày trước, Đại Ngưu đã đặt một cái bẫy góc rất tinh vi, trời mưa mà nước không tràn vào, bên trong lại có hai con thỏ rừng, khi sờ vào còn thấy chúng thở yếu ớt!

Đại Ngưu vui vẻ tiến đến, nhấc hai con thỏ lên buộc lại rồi bỏ vào gùi.

Hôm nay vận may thật tốt, họ còn mang theo ống tre đựng nước, khi khát có thể uống. Tảo Nhi liền đề nghị đi xa thêm chút nữa thử vận may.

Không hiểu sao hôm nay nàng lại có sức khỏe dồi dào, cũng không thấy đói bụng.

Đi mãi, họ cũng đến được đỉnh núi, và phát hiện một cây lê lông rừng dại. Mặc dù quả trên cây thưa thớt nhưng vẫn có khá nhiều trái lê nhỏ, dưới đất còn có vài quả đã rụng dập nát, chắc là do mưa rơi xuống.

"Thật sự là Phương Tiên Nhi phù hộ chúng ta!" Tảo Nhi vui mừng khôn xiết, vội vàng bước lên, bóp nhẹ trái lê thấy nó vẫn còn cứng.

Phải biết rằng lê lông này ăn rất ngọt, nước lại nhiều. Trái trên cây còn cứng, có thể để thêm một thời gian cho mềm rồi ăn, đủ để ăn trong thời gian dài. Nếu trời đẹp, còn có thể phơi khô để dành cho mùa đông!

Tảo Nhi phấn khởi lấy ống tre uống ngụm nước đường, ra hiệu cho mọi người nhanh chóng hái lê bỏ vào gùi: "Thấy quả nào mềm quá, sợ đem về bị dập thì có thể ăn luôn!"

"Tảo Nhi tỷ, tỷ thử cái này, đệ sờ thấy nó mềm rồi." Đại Ngưu lập tức hái một quả, chia cho nàng một nửa.

"Cảm ơn." Tảo Nhi không khách sáo, bóc lớp vỏ mỏng thô ráp thấy bên trong là lớp thịt quả xanh mướt, khóe miệng nàng không giấu nổi nụ cười.

Đưa lên miệng cắn một miếng, quả thực ngọt lịm đến tận lòng!

"Phương Tiên Nhi đúng là ước gì được nấy, không chỉ cho chúng ta đồ ăn mà còn phù hộ cho chúng ta tìm thấy lê lông rừng!"

Thiết Trụ nhà Lý gia cũng được ăn một quả lê mềm, nước quả dính đầy miệng, nhưng trên gương mặt lại rạng rỡ hạnh phúc: "Chờ về nhà, chúng ta đem lê cho Phương Tiên Nhi nếm thử đi!"

Lời tác giả:

Lê lông rừng (Lê mao tử) = Quả kiwi dại

Thật ra tên đúng là ' Lê Mao (lê rừng)' nhưng trong truyện có nhân vật Tảo Nhi (trái táo) và Hạnh Nhi (quả hạnh), nên đặt tên thành 'lê lông rừng' cho hợp với câu chuyện.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play