Edit: Tiểu N

Đoàn người mang gùi đầy ắp quay về, đã lâu rồi họ chưa có lần thu hoạch phong phú như vậy.

Tảo Nhi đi phía trước, bước chân nhẹ nhàng. Tâm trạng nàng rất vui, không chỉ vì tìm được nhiều đồ, mà trong lúc rảnh nàng còn suy nghĩ về hoa văn trên nắp ống tre. Mặc dù chưa hiểu rõ ý nghĩa, nhưng làm một cái tương tự bằng gỗ chắc cũng không quá khó.

Nhưng việc này không cần vội, vì nó đòi hỏi sự tỉ mỉ mà nàng lại có quá nhiều việc phải làm, chỉ có thể tranh thủ thời gian rảnh mà làm.

Những người đi cùng Tảo Nhi, sức bền không bằng nàng, hôm nay lại đi khá xa, đến cả Đại Ngưu cũng bắt đầu tỏ ra mệt mỏi. Lúc này thấy Tảo Nhi vẫn tràn đầy năng lượng, ai nấy đều ngưỡng mộ không thôi.

Thiết Trụ không nhịn được đùa: "Tảo Nhi tỷ, chẳng lẽ Phương Tiên Nhi thiên vị tỷ rồi, sao đi bao nhiêu đường mà chúng ta mệt mỏi rã rời, còn tỷ thì vẫn khỏe khoắn thế?"

Một người khác cũng lên tiếng: "Đúng vậy, cùng ăn quả lê lông mà giờ bụng ta đã đói đến ba lần, chân tay rã rời, hoàn toàn không theo kịp Tảo Nhi tỷ!"

Nghe họ nói vậy, Tảo Nhi cũng thấy kỳ lạ. Nàng vốn có sức khỏe không hơn gì họ.

Nàng sờ bụng ngạc nhiên nói: "Đúng thật, đến giờ ta cũng chưa thấy đói, thân thể vẫn còn sức!"

Nghĩ kỹ việc Phương Tiên Nhi thiên vị nàng cũng không phải không có khả năng, ai bảo nàng là người đầu tiên cầu xin Phương Tiên Nhi?

Tảo Nhi cười hạnh phúc.

Đoàn người đi mãi, cuối cùng cũng về đến gần hang, từ xa đã thấy một đám trẻ đứng ngóng đợi.

"A tỷ!"

"Đại ca ta về rồi!"

Bọn trẻ thấy họ, mừng rỡ chạy đến, định giúp mang đồ. Đến nơi miệng ríu rít không ngừng, khoe khoang những việc mình đã làm hôm nay.

Có bát mì nóng để ăn, ai nấy đều tràn đầy sức sống.

Tảo Nhi cười nói: "Hôm nay nhiều đồ, các ngươi không mang nổi đâu, về gọi các thím chuẩn bị đi. Lần này ra ngoài tìm được nấm, thịt thỏ và lê lông rừng, phải xử lý hết để phơi khô làm đồ dự trữ!"

“Thật tuyệt, có nhiều đồ ăn quá!” Bọn trẻ reo hò, lời khen ngợi cứ thế tuôn ra không ngừng, rồi lại vội vàng chạy về báo tin cho người lớn.

Thấy nhiều người quay về, Hạnh Nhi không đi nữa, cô bé bước đến khoác tay Tảo Nhi, mắt sáng rực nói: “Tỷ ơi, bọn muội đã lau sạch người cho Phương Tiên Nhi rồi ạ, giờ sạch sẽ lắm!”

“Hạnh Nhi thật giỏi, tỷ đã biết là muội khéo léo nhất mà!” Tảo Nhi khen ngợi nồng nhiệt.

Hạnh Nhi ngại ngùng cười.

“À đúng rồi, muội giúp tỷ một việc, lấy năm quả lê lông rừng trong giỏ ra rồi mang đi dâng cho Phương Tiên Nhi nhé.” Tảo Nhi vừa nói vừa dừng bước, ngồi xổm xuống.

Hạnh Nhi vui vẻ nhận lời, ngoan ngoãn đi ra sau lưng tỷ, đếm năm quả lê lông rừng trong giỏ ôm vào lòng, số năm là con số rất may mắn trong việc dâng lễ.

“Như thường lệ, cứ bái lễ trước rồi báo với Phương Tiên Nhi một tiếng, sau đó bỏ quả vào cái khe nhận tiền là được.” Tảo Nhi nhớ lại cái khe cúng khá lớn, quả lê lông rừng chắc có thể nhét vào.

Dặn dò xong, Tảo Nhi yên tâm quay về hang động, việc này không khó, muội muội nàng lại thông minh, chắc sẽ không xảy ra chuyện gì.

Tạm biệt tỷ, Hạnh Nhi ôm năm quả lê lông rừng đi về phía Thịnh Quân.

Lúc này Thịnh Quân đang xem phim.

Đây là tính năng mà cô đã tìm ra sau khi lục lọi hệ thống rất kỹ lưỡng.

Dù hệ thống im ắng như đã chết, không trả lời bất cứ câu hỏi nào của cô, nhưng trong không gian dữ liệu của nó lại chứa rất nhiều phim ảnh và hoạt hình, thể loại vô cùng phong phú.

Điều này khiến Thịnh Quân hoàn toàn cảm thấy mình như có một siêu thị mini riêng, mỗi ngày ngồi tại quầy thu ngân xem phim, buôn bán thoải mái, tâm trạng thật tự tại.

Nếu không phải lo lắng về tính mạng, thỉnh thoảng có thể ra ngoài dạo chơi, thì cuộc sống nhỏ bé này sẽ càng thêm tuyệt vời.

Thấy cô bé đã lau người cho mình lúc sáng bước tới, Thịnh Quân tạm dừng bộ phim đang xem, tò mò không biết cô bé có việc gì.

Quét mắt qua một lượt, Thịnh Quân nhìn thấy trong lòng cô bé là mấy quả kiwi. Không ngờ thời cổ đại cũng có loại quả này, cô đã lâu lắm rồi không ăn.

Nhớ đến việc cổ nhân coi cô như thần tiên, cô lập tức đoán được những quả này chắc cũng là đồ lễ dâng cho mình. Dù sao thì trước bàn thờ thần tiên nào chẳng có hai đĩa trái cây?

Tiếc là cô không phải thần tiên thật, những quả kiwi này chỉ có thể nhìn chứ không ăn được.

Khi Thịnh Quân còn đang tiếc nuối, cô bé đã cúi đầu bái lạy, miệng nói mang đến cho cô quả lê lông rừng, rồi đưa tay nhét những quả kiwi vào khe nhận tiền của cô.

Thịnh Quân lập tức trợn tròn mắt: “Xin hãy bỏ xu vào!”

Khoan đã nào, chỗ đó có phải để nhét quả vào đâu!

Tiếc thay có lẽ cô đã nói câu này quá nhiều lần, khiến cổ nhân miễn nhiễm, động tác của cô bé vẫn không dừng lại, còn nở nụ cười ngọt ngào: “Phương Tiên Nhi, có vẻ người cũng rất thích những quả này nhỉ?”

Thịnh Quân không thể nào giải thích được, đành từ bỏ giao tiếp, vội vàng kiểm tra xem mấy quả kiwi đã bị nhét vào đâu.

Vừa nhìn, Thịnh Quân ngạc nhiên phát hiện, năm quả kiwi sau khi rơi vào đã biến mất, nhưng lại giúp cô tăng thêm 2.5 điểm năng lượng.

Đây là một tin tốt, chứng tỏ ngoài việc nhận tiền, cô còn có thể trao đổi bằng vật phẩm.

Điều này có nghĩa là sau này nếu cổ nhân tiêu hết tiền, họ vẫn có thể mang đặc sản địa phương tới thay cho tiền, khả năng cô phải tắt máy sẽ giảm đi đôi chút!

Chỉ là không biết việc trao đổi vật phẩm này có điều kiện gì không, chắc hẳn không thể đổi đồ bằng đá được. Có lẽ phải là thứ có giá trị, như trái cây kiwi này chẳng hạn.

Thịnh Quân đang suy nghĩ, đèn nút bấm trên thân máy lại sáng lên, Hạnh Nhi trước giờ chỉ nghe tỷ tỷ kể về pháp thuật của Phương Tiên Nhi, đây là lần đầu tiên cô bé tận mắt chứng kiến, miệng há hốc, không dám chạm vào.

Không phải vì sợ, chỉ là cô bé nhớ tỷ đã từng nói rằng, mỗi khi Phương Tiên Nhi phát sáng pháp thuật, điều đó có nghĩa là người vui mừng và muốn tặng quà cho họ.

Nhưng lần này cô bé chỉ đơn thuần đến dâng lễ, nếu nhận quà từ Phương Tiên Nhi thì có phải không nên đúng không?

Thịnh Quân thấy cô bé cứ chần chừ không làm gì, không nhịn được phải giục: “Xin hãy bỏ xu vào!”

Mau chọn đồ đi nào, chọn xong cô còn phải tiếp tục xem phim, phim truyền hình cô đang xem đang đến đoạn gay cấn nhất, không xem tiếp thì lòng cô cồn cào không yên đó.

Hạnh Nhi như hiểu ý cô, ngượng ngùng nói: “Cảm ơn Phương Tiên Nhi!” rồi rướn chân lên, chạm nhẹ vào nút chọn nước điện giải.

Thịnh Quân lập tức nhả ra một chai nước điện giải vị vải, Hạnh Nhi cúi xuống nhặt lấy ống tre, thấy pháp thuật của Phương Tiên Nhi vẫn chưa tắt, nhưng cô bé không dám lấy thêm đồ.

“Phương Tiên Nhi, cảm ơn người đã tặng nước đường, lần sau con sẽ đến thăm người nữa!” Hạnh Nhi nói xong, vội vàng cúi đầu bái lạy rồi chạy như thỏ ra ngoài.

Thịnh Quân sững sờ. Cô không ngờ chuyện lại thành ra thế này.

Đành phải nói rằng cổ nhân thật quá ngây thơ, không hiểu đây là một giao dịch, còn nghĩ rằng Phương Tiên Nhi tốt bụng, tặng đồ miễn phí cho họ.

Giờ phải làm sao đây? Cô có chút ám ảnh cưỡng chế, khi đèn nút bấm sáng mà không có ai mua hàng, cô thấy khó chịu lắm đó!

Không còn cách nào khác, Thịnh Quân đành phải chuyển sự chú ý, tiếp tục xem phim. Dù sao cô mỗi ngày tiêu thụ một lượng năng lượng cố định, không tiêu tốn thêm điện, cứ thế này trước đã.

Cổ nhân rồi sẽ lại đến, ánh đèn này sớm muộn cũng sẽ tắt thôi.

---

Tác giả có lời nói:

Hạnh Nhi: Phương Tiên Nhi, người có thích quả kiwi mà chúng con dâng không? (ngại ngùng)

Thịnh Quân:?

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play