Edit: Tiểu N

Tại một nơi yên tĩnh sâu trong núi, bỗng vang lên một tiếng kêu yếu ớt nhưng nghe lại rất rõ ràng: "Đại bá mẫu, không ổn rồi, Xuyên Tử ăn nhầm nấm độc, người sắp không qua khỏi..."

Người hô hoán là một thiếu niên gầy gò, mặt vàng vọt. Trên khuôn mặt chẳng còn chút thịt nào, chỉ có xương cốt đỡ lấy lớp da mỏng. Hình dáng gầy yếu khiến người ta khó mà đoán được tuổi, chừng bảy, tám tuổi nhưng bước đi lại chậm chạp, xiêu vẹo như một ông lão, từng chút một cố gắng di chuyển.

Dẫm trên mặt đất khô cằn, mãi mới lê lết đến trước một cửa động, từ trong đó một người đàn bà trung niên như ôn dịch bước ra, vội vàng hỏi bằng giọng khẩn cấp nhưng không lớn: "Xuyên Tử đâu rồi?"

Đó chính là đại bá mẫu trong lời của thiếu niên, cũng là thân mẫu của Xuyên Tử.

Mẫu thân Xuyên Tử cả người phù thũng, làn da lộ ra màu tím đen không khỏe mạnh, bước đi lảo đảo như muốn ngã gục, nhưng nhờ gắng gượng nên vẫn giữ được thân hình đứng vững. Đôi mắt sưng húp như đinh chằm chằm nhìn thiếu niên trước mặt, bà hỏi lại một lần nữa: "Ta hỏi ngươi, Xuyên Tử ở đâu?"

Lần này bà như dồn hết sức lực vào tiếng hỏi, giọng trở nên chói tai.

Thiếu niên vốn đứng đơ tại chỗ, bị bà gọi đến giật mình như bị kim châm, đôi mắt thất thần bỗng tập trung lại. Cậu nuốt khan, rồi khẽ hé đôi môi khô nứt nẻ: "Xuyên Tử được Đại Ngưu ca cõng… cõng sắp tới rồi!"

Nghe xong lòng nương Xuyên Tử càng bồn chồn lo lắng, không còn hơi sức để hỏi thêm gì nữa. Bà lê bước qua thiếu niên, trừng mắt nhìn về phía xa. Cuối cùng bà cũng nhìn thấy hai bóng người lồng vào nhau đang di chuyển chậm chạp tới.

Chưa kịp chạy tới, bà đã nghe người phía dưới nói: "Thím, Xuyên Tử trông không ổn lắm, con cõng nó tới chỗ Triệu lang trung ngay. Người đi trước nói một tiếng, bảo là Xuyên Tử ăn phải nấm độc đi." Chính là giọng của Đại Ngưu trong thôn.

Đừng tưởng tên Đại Ngưu nghe to lớn, thực ra cũng chỉ là đứa trẻ mười hai tuổi. Nhờ hai năm trước có cái ăn, thân hình hắn cao lớn trông như thiếu niên mười lăm, mười sáu tuổi. Nhưng giờ hắn cũng gầy gò, chỉ còn da bọc xương.

"Được, được, ta đi ngay!" Nương Xuyên Tử đáp lời liên tục, không dám nhìn vào hình bóng trên lưng Đại Ngưu, sợ bản thân không chịu nổi, liền quay đầu chạy về phía một sơn động khác.

Gọi là chạy, nhưng cơ thể nương Xuyên Tử cũng chẳng còn sức, tốc độ còn chẳng nhanh hơn Đại Ngưu là mấy. Đi được vài bước, bà bắt đầu căm giận bản thân vì bước chân quá chậm, gắng gượng kéo thân mình bước nhanh hơn, cuối cùng cũng tạo ra khoảng cách với Đại Ngưu.

Theo lý tình hình khẩn cấp, bà nên gọi thêm vài người giúp Đại Ngưu khiêng Xuyên Tử để đưa cậu bé đi nhanh hơn. Nhưng trong làng, còn mấy ai có sức nữa, gọi họ đến chắc cũng chỉ lê lết mà thôi, chẳng bằng không gọi.

Đến trước cửa động, nương Xuyên Tử dồn hết sức lực còn lại, hô to vào bên trong: "Cữu công! Xuyên Tử mệnh khổ của ta, ăn phải nấm độc sắp mất mạng rồi, xin người cứu nó với!"

Lời vừa thốt ra, bà đã không kìm được mà bật khóc. Nhưng vì không còn sức, tiếng khóc của bà giống như gió lùa qua một tấm giấy dán cửa bị thủng, từng nhịp, từng nhịp yếu ớt phát ra.

"Cữu công, xin hãy cứu lấy mạng Xuyên Tử của ta!" Bà vừa rơi nước mắt vừa khẩn cầu, nước mắt chảy xuống khuôn mặt bẩn thỉu, tạo thành hai vệt trắng dài ngắn không đều.

Tiếng bà không lớn nhưng trong hang âm vang vọng lại, khiến mấy người đang nằm trên đất cũng mở mắt ra.

Bên ngoài trời còn sáng, nhưng ánh sáng vào đến hang đã mờ nhạt, chỉ còn nhìn thấy lờ mờ những bóng hình xám xịt của con người.

"Được rồi, Xuyên Tử đâu? Đưa đến để ta xem." Một giọng nói già nua vang lên. Người mặc áo quần rách rưới, tóc tai bù xù, đang ngồi trên đất là vị duy nhất không nằm, chính là Triệu lang trung, cũng là cữu công mà nương Xuyên Tử gọi tên.

"Xuyên Tử còn chưa đến, nó ăn phải nấm độc. Cữu công, xin hãy chuẩn bị thuốc trước, đợi nó tới là có thể uống ngay... Xuyên Tử của ta!" 

"Ta biết, nhưng nấm độc cũng có nhiều loại khác nhau." Triệu lang trung thở dài, chợt nhớ ra điều gì, "Nhưng thôi, cũng không còn nhiều thuốc để phân loại. Bà nó, giúp ta lấy cái bình đỏ ở dưới cùng trong bọc ra!"

Người nằm bên cạnh không lên tiếng để tiết kiệm sức, lục lọi một lúc rồi đưa ra một lọ nhỏ.

"Nương Xuyên Tử, ngươi đi tìm ít nước đi. Thuốc này phải uống cùng nước." Triệu lang trung nói.

Nghe vậy nương Xuyên Tử vội quay người đi tìm nước. Ngay lúc đó, từ dưới đất có tiếng khàn khàn vang lên: "Trong thùng ở cửa có nước."

"Được!" Nương Xuyên Tử nhận ra đó là giọng của bà lão nhà mình, liền bước đến thùng gỗ nhỏ ở cửa, múc ra nửa gáo nước, rồi quay vào hang, tiến đến trước mặt cữu công để nhận thuốc.

Đúng lúc này, Đại Ngưu cũng vừa cõng Xuyên Tử vào, đặt cậu xuống đất ngay khi vào hang. Đại Ngưu thở phào khi thấy Xuyên Tử còn cử động: "Thím, tình hình thế nào rồi?"

Nương Xuyên Tử vừa nhận thuốc từ tay Triệu lang trung, đó là một viên thuốc màu đen làm từ bột nghiền, bà vội vàng đi đến chỗ Xuyên Tử: "Có thuốc rồi!"

Bà run rẩy ngồi xuống cạnh Xuyên Tử, nhai nát viên thuốc, rồi nhấp nước cho Xuyên Tử uống.

Triệu lang trung nheo mắt nhìn về phía cửa hang, nơi phát ra tiếng động, ông không thể nhìn rõ được, trong lòng thầm thở dài: Sống chết có số vậy!

Ông không nói rõ với nương Xuyên Tử, thực ra số thuốc còn lại chẳng còn bao nhiêu, chủng loại cũng ít, khó mà biết chắc viên thuốc này có thể chữa được độc của Xuyên Tử hay không.

Chưa biết kết quả điều trị ra sao, ông cũng không quá bận tâm. Làm lang trung nhiều năm, ông đã quen với cảnh sinh tử, hơn nữa thời buổi loạn lạc, người chết quá nhiều, đến mức dân thường cũng trở nên tê liệt cảm xúc khi chứng kiến cái chết quá nhiều lần.

Hai năm nay, thời tiết không thuận lợi, hạn hán kéo dài, đất đai không thu hoạch được gì, người dân sống nhờ vào nông nghiệp đều không có cái ăn. Triều Đại Trần vốn chẳng thịnh vượng gì, giờ lại càng loạn lạc hơn.

Trước đây Triệu lang trung làm việc ở huyện, nhưng vì loạn lạc không còn cách nào mưu sinh, ông đành phải mang theo vợ già và đứa con duy nhất, đến nương nhờ tỷ tỷ đã gả vào thôn Thạch Đầu.

Tỷ ông có trượng phu khỏe mạnh, sinh được ba trai một gái.

Lão đại sớm bị bắt đi lính, gãy mất một chân, không lâu sau thì qua đời. Nương Xuyên Tử chính là tức phụ của anh ta, số phận bà cũng thật đau khổ. Bà sinh được hai đứa con, đứa nhỏ thì không qua khỏi, chết yểu lúc ba tuổi, chỉ còn lại mỗi Xuyên Tử. Nay bà lại mắc bệnh phù thũng, còn Xuyên Tử thì cũng không khá hơn.

Lão nhị của tỷ ông thì tạm thời vẫn ổn, cả gia đình đang sống cùng người già.

Lão tam là khuê nữ đã gả cho một thợ mộc trong huyện, khi loạn lạc nổ ra, họ đã theo gia đình trượng phu đi về phía nam.

Cậu út, tiểu nhi tử của tỷ ông, mới đây cũng bị bắt đi lính, đến nay sống chết chưa rõ.

Nói đến việc bị bắt lính, lúc đầu thôn Thạch Đầu còn bình yên, nhưng sau khi triều đình bất chấp sinh mạng người dân mà cưỡng ép thu thuế lương thực và bắt lính khỏe mạnh, cuộc sống của dân làng hoàn toàn sụp đổ.

Không còn lương thực dự trữ, lại mất đi nhiều lao động, dân làng chỉ còn cách lên núi tìm ăn, nhưng ngọn núi này cũng chẳng giàu có gì, cỏ cây thưa thớt, đã bị dọn sạch từ lâu.

Nhiều người đã chết vì ăn phải cỏ và nấm độc. Có loại độc quá mạnh, người ăn vào là chết ngay lập tức.

Triệu lang trung khi đó còn ở trong thôn, có những người ông cứu được, nhưng đa số là không kịp chữa. Dần dần, thuốc càng lúc càng khan hiếm. Để dành thuốc cho gia đình, ông nói với mọi người là thuốc đã hết, không lấy ra chữa bệnh nữa.

Về sau những thứ có thể ăn gần núi cũng bị cạn kiệt, lại nghe tin lại sắp có đợt bắt lính và thu thuế, dân làng không thể chịu nổi, hơn nửa làng đã bỏ trốn trong đêm, đi về phía nam tìm nơi khác sống.

Làng vốn có hàng chục hộ dân, nhưng chết chóc và bỏ trốn đã khiến giờ đây chỉ còn chưa đến mười hộ.

Những gia đình còn lại vốn thân quen, họ không muốn đi xa nên bàn bạc với nhau, gói ghém hành lý đơn giản, cùng nhau lên núi sâu tìm nơi sinh sống.

Triệu lang trung trước đó đã làm thuốc xua đuổi thú dữ, phát cho mỗi nhà một ít. Nhờ vậy mà cả đoàn lên núi khá an toàn.

Cũng may trời chưa đẩy họ vào đường cùng, họ tìm được vài hang động kín đáo, quanh đó lại có một dòng suối nhỏ, thế là họ định cư ở đây.

Từ khi ở lại, họ chưa gặp phải mãnh thú nào. Cha của Đại Ngưu biết chút nghề săn bắn, ban đầu vẫn bắt được vài con thú nhỏ để mọi người có chút thịt hầm. Nhưng sau đó, mắt ông đột nhiên không còn thấy rõ nữa, Triệu lang trung cũng bó tay. Không còn ai đi săn, chỉ còn Đại Ngưu thay cha ra ngoài đặt bẫy, nhưng cũng chẳng được mấy.

Xung quanh cỏ cây nhận biết được đều đã bị ăn sạch, nhiều loại cỏ cây Triệu lang trung chưa từng thấy, sợ có độc nên ông không dám cho ai ăn. Vì vậy họ chỉ còn cách ngày ngày ra ngoài kiếm tìm chút gì có thể ăn được.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play