Edit: Tiểu N
Từ biệt Phương Tiên Nhi xong, Tảo Nhi mang theo mì trở về với niềm hân hoan ngập tràn.
Về đến hang, nàng liền gọi Đại Ngưu tới giúp phân phát đồ ăn cho mọi người. Cả nhóm vừa thấy đã cúng Phương Tiên Nhi mà lại thực sự nhận được đồ ăn thì ai nấy đều phấn khởi không thôi.
"Thế là từ nay ta không tin thần phật nữa, cũng chẳng thờ thần phật nữa, chỉ tin vào Phương Tiên Nhi của chúng ta thôi!" Tức phụ Trương gia nhìn gói giấy trên tay mà thốt lên.
Những người khác đều gật đầu đồng tình, như câu nói "có sữa là nương", mà với tình cảnh hiện tại, ai cho miếng ăn thì người đó chính là tiên thần thực sự.
Bận rộn một lúc, mọi thứ cũng được cất gọn gàng, Tảo Nhi lại gọi muội muội tới, cho cô bé nếm thử nước đường Phương Tiên Nhi đã ban tặng.
"Tỷ ơi, cái này ngon lắm, tỷ uống thử đi!" Hạnh Nhi vui vẻ nhắm mắt, rồi đưa ống tre lại gần miệng Tảo Nhi, muốn tỷ tỷ uống.
Tảo Nhi xoa đầu muội muội: "Ngoan, tỷ không uống đâu, muội đem chia cho tỷ muội nhà Thúy Thúy một chút đi."
Nàng vừa nhận thêm được một ống nước đường từ Phương Tiên Nhi, nên chỗ này cứ để mọi người cùng uống trước đã.
Làm xong mọi việc, Tảo Nhi cầm theo một gói mì, bước ra ngoài và đi đến hang của gia đình Lưu Nhị Sơn.
Cái hang này lớn hơn chỗ của Tảo Nhi, lại có nhiều người hơn. Gần đó còn có một hang nhỏ hơn, cả hai nơi cùng nhau che chở cho ba gia đình lớn. Những người già sống trong hang nhỏ có ánh sáng tốt, còn thanh niên trai tráng cùng con nhỏ thì ở chung trong hang lớn để tránh làm ồn đến giấc ngủ của người già, ban ngày mọi người mới cùng nhau ăn uống.
Điều kiện sống khắc nghiệt thế này, cùng nhau sống sót qua ngày cũng chẳng thể đòi hỏi nhiều.
Lúc này ánh lửa trong hang le lói, nhưng bầu không khí lại vô cùng ảm đạm. Mọi người đang chia nhau nồi canh mì vừa được Đại Ngưu mang tới, nồi canh này đã pha thêm nước lần nữa, nửa nồi còn lại được mang sang cho người già.
Lưu Nhị Sơn yếu ớt ngồi dựa vào vách hang, còn tức phụ hắn thì đang dùng bát múc canh đút cho trượng phu.
Tảo Nhi nhìn thoáng qua, thầm nghĩ Nhị Sơn thúc đã có thể ngồi dậy, chắc là bệnh tình có chuyển biến tốt hơn, trong lòng cũng vui mừng.
Nàng bước nhanh tới, Lưu Nhị Sơn nghe tiếng động liền cau mày nhìn nàng: "Đừng lại gần ta quá, kẻo truyền bệnh khí cho ngươi."
Tảo Nhi nghĩ một chút rồi nghe lời đứng lại, vẫy tay cầm gói giấy lên: "Nhị Sơn thúc, Đại Ngưu có kể với thúc về chuyện của Phương Tiên Nhi chưa?"
Lưu Nhị Sơn gật đầu, thở dài: "Nói rồi."
Hắn lúc này có chút cảm giác phức tạp. Trước đây hắn vừa nhắc nhở mọi người phải tránh xa cái tinh quái kỳ quái đó, vậy mà trời lại đổ mưa, hắn thì đổ bệnh. Cả nhóm người đói rét mấy ngày, cuối cùng cũng phải nhận đồ ăn từ cái tinh quái đó.
Món ăn từ tinh quái quả nhiên không phải tầm thường, chỉ cần một ngụm canh thôi đã thơm đến không giống đồ của người phàm rồi.
Tảo Nhi ném gói giấy trong tay cho hắn: "Nhị Sơn thúc, ta vừa đi gặp Phương Tiên Nhi lần nữa. Ta nghĩ nó chắc là một tiên tốt, chỉ cần bỏ tiền ra cúng nó, chân thành đối xử tốt với nó, thì nó cho đồ ăn cũng rất rộng rãi!"
Lưu Nhị Sơn nhận lấy gói giấy, mở ra xem, bên trong chính là mì mà Đại Ngưu đã nhắc tới, trông trắng mịn sạch sẽ, kiểu dáng mới lạ.
Hắn do dự giây lát rồi nói với Tảo Nhi: "Ngươi kể lại rõ ràng cho ta nghe một lần."
Những người trong hang cũng ngồi xuống gần đó, lắng tai nghe hai người trò chuyện.
Tảo Nhi bèn kể lại từ lần đầu tiên nàng đi tìm Phương Tiên Nhi, cho đến lần này nàng cúng mười văn tiền, Phương Tiên Nhi vui vẻ ban cho hẳn mười mấy gói mì.
Nghe đến đây, Lưu Nhị Sơn không thể ngồi yên nữa, vội hỏi: "Phương Tiên Nhi thật sự đã cho mười gói mì?"
Người trong hang cũng trở nên xôn xao, ánh mắt chằm chằm nhìn Tảo Nhi, không dám chớp mắt.
Tảo Nhi gật đầu: "Thật đấy ạ, mì đã được mang về hang rồi. Sau đó ta mới qua đây kể cho mọi người. Hay mọi người cũng mang chút tiền theo, cùng ta đi gặp Phương Tiên Nhi thử xem?"
Mấy gia đình chạy trốn vào núi này chắc đều có chút tiền tiết kiệm, dù không đủ mua lương thực nhưng vẫn còn chút ít.
Ai mà ngờ được số tiền tưởng như vô dụng kia lại có thể mang đến cơ hội tốt thế này?
Cả nhóm người vội vàng tìm tiền.
"Cha nó, ta mang thử mười văn trước nhé?" Tức phụ Lưu Nhị Sơn, Hà Hoa, lôi ra mười văn tiền từ bọc quần áo, rồi quay sang nhìn nương Xuyên Tử: "Đại tẩu, tỷ đi không?"
"Đi chứ, nhất định phải đi. Xuyên Tử nhà ta vừa được cứu sống, cần phải có chút đồ ăn tẩm bổ để giữ mạng!" Nương Xuyên Tử cũng nắm chặt tiền trong tay đứng dậy.
"Đúng vậy, chúng ta phải cúng thêm tiền để cầu Phương Tiên Nhi giúp. Bên hang kia cũng có người già mà."
Không giống như gia đình Tảo Nhi có ít người, những nhà này đều phải lo cho cả người già và trẻ nhỏ.
"Hay là mang theo một cái giỏ đi, không dùng cũng không sao, chỉ sợ đến lúc cần lại không có." Tảo Nhi đề nghị.
Mỗi gia đình đều mang theo giỏ tre, chỉ có nương Xuyên Tử là không có, đành đi tay không.
"Không sao đâu, nếu xin được đồ thì đại tẩu cứ để vào giỏ của ta, hoặc để Đại Nữu nhà ta cầm giúp." Hà Hoa nói.
Sau khi bàn bạc xong xuôi, cả nhóm đeo giỏ mang theo tiền, dắt díu nhau ra khỏi hang, tiến về phía Phương Tiên Nhi.
Trời đã khuya, Thịnh Quân vốn định nhắm mắt nghỉ ngơi, nhưng bất chợt nghe thấy tiếng động, nhìn lên thì thấy một nhóm người đang đi về phía cô với dáng vẻ hùng hổ.
Đám người đông đúc khiến cô có chút sợ hãi, dù sao thì không thể chắc chắn trong đó có ai xấu bụng không. Nhưng khi nhìn thấy Tảo Nhi trong nhóm, Thịnh Quân thở phào nhẹ nhõm. Cô đã giao tiếp với Tảo Nhi vài lần, cảm thấy cô nương này là người đáng tin.
Theo lệ cũ, vừa đến nơi, đám người cổ đại liền quỳ xuống dập đầu cung kính.
Tảo Nhi mở lời: "Phương Tiên Nhi, lại làm phiền người rồi. Dạo này chúng con gặp nhiều khó khăn, thiếu ăn thiếu uống, có lẽ phải thường xuyên đến đây cúng bái người, mong người rộng lượng mà giúp đỡ."
Thịnh Quân hiểu ý, nàng ấy đây là muốn nói sẽ thường xuyên ghé qua để bỏ tiền mua đồ.
“Xin hãy bỏ xu vào!” Mua đồ là tốt rồi, Thịnh Quân giơ cao gói mì tôm chào đón!
Tảo Nhi cười nói: “Phương Tiên Nhi đã đồng ý rồi.”
Tài thật đấy!
Thịnh Quân kinh ngạc nhìn Tảo Nhi, không hiểu sao nàng ấy có thể nghe ra lời đồng ý từ ba chữ lạnh lùng đó.
“Các ngươi trước đây chưa từng dâng lễ cho Phương Tiên Nhi, có thể bỏ chút tiền thử xem.” Tảo Nhi quay sang nói với nương Xuyên Tử và những người khác.
Nàng nói vậy cũng là để xua tan lo lắng của mọi người, vì thực ra Tảo Nhi cũng không thể chắc chắn Phương Tiên Nhi lần nào cũng sẵn lòng cho họ đồ ăn. Nếu cầu mà không được, ít nhất còn có đường khác để thử.
“Vậy ta thử trước nhé, nên làm thế nào đây?”
Nương Xuyên Tử từ dưới đất đứng dậy, bước lên một bước, căng thẳng vặn vặn góc áo. Trước đây bà chỉ nghe nói về Phương Tiên Nhi, trong lòng có chút sợ hãi cũng không dám đến gần. Giờ cũng vì muốn có chút đồ ăn cho Xuyến Tử mà mạnh dạn bước tới.
“Thím à, thím đi tới trước, bỏ tiền đồng vào cái lỗ bên kia, thử bỏ một văn trước đi.” Tảo Nhi chỉ dẫn.
Nương Xuyên Tử hồi hộp bước tới trước mặt Thịnh Quân, lấy ra một văn bỏ vào khe. Ngay sau khi đồng xu rơi vào, đèn trên máy bán hàng sáng lên làm bà giật mình, theo phản xạ lùi lại hai bước.
Tảo Nhi đến đỡ bà, giải thích: “Đây là pháp thuật của Phương Tiên Nhi, thím phải dùng tay chạm vào để nó biết rằng thím không có ác ý, có thế nó mới có thể cho thím đồ.”
Lời giải thích này mới mẻ, Thịnh Quân không khỏi kéo khóe miệng, không ngờ những người cổ đại lại có thể tưởng tượng ra một câu chuyện hợp lý như thế chỉ dựa vào quy trình chọn sản phẩm.
Nương Xuyên Tử lại tin là thật, trong lòng lẩm nhẩm rằng mình không có ý xấu, sau đó mới nhấn vào nút mì bò tê cay.
Thịnh Quân lập tức cho ra phản hồi, một gói mì rơi xuống chỗ nhận hàng, đèn cũng tắt ngay sau đó.
“Thím ơi, Phương Tiên Nhi đã cho thím đồ rồi, thím lấy đi là được!” Tảo Nhi vui mừng nói.
“Thật, thật cho ta rồi sao?”
Nương Xuyên Tử không dám tin, cúi xuống đưa tay vào lỗ lấy hàng, quả nhiên lấy ra một gói giấy. Bà mở một góc ra xem, đúng là loại mì mà trước đó Tảo Nhi đã lấy!
Mọi việc diễn ra quá nhanh, lại không hề làm khó người khác. Quả thực như Tảo Nhi nói, Phương Tiên Nhi rất hào phóng. Với lòng dạ rộng lượng thế này, sau này chắc chắn sẽ tích được nhiều công đức, trở thành Đại Phương Kim Tiên!
“Giờ lương thực quý giá như vậy, Phương Tiên Nhi đúng là đã ban ơn lớn cho chúng ta, ta phải bỏ hết số tiền này vào cúng!” Nương Xuyên Tử đứng lên, đem toàn bộ sáu văn còn lại bỏ hết vào khe.
Phương Tiên Nhi không phụ lòng mọi người, một lần nữa phát sáng.
Nương Xuyên Tử lần này đã có kinh nghiệm, vội vàng dùng ngón tay chạm vào luồng sáng, lần này chọn món mì bò sốt vang.
Mì rất nhanh rơi xuống nhưng đèn vẫn chưa tắt. Nương Xuyên Tử cũng đã hiểu cảm giác ngỡ ngàng của Tảo Nhi trước đó, liên tục nhấn vào luồng sáng.
Bà không chỉ nhấn một chỗ như Tảo Nhi, mà còn thử tất cả các loại mì, thậm chí còn không bỏ qua nước điện giải.
Thấy đông người nên Thịnh Quân không đưa thêm mì nữa, chỉ cho bà thêm một chai nước điện giải.
Đồ ăn cứ liên tục rơi xuống, nương Xuyên Tử nghe tiếng “bịch bịch” rơi như tiên nhạc, bà cảm thấy thật kỳ diệu.
Bà đưa tay vào lỗ nhận hàng, thấy đầy mì gói và thậm chí có cả ống tre. Bà lấy ra từng món, trên mặt đất dần chất thành một đống nhỏ.
Đứng phía sau, Hà Hoa vội thúc giục khuê nữ: “Đại Nữu, mau ra giúp thím Xuyến một tay!”
Đại Nữu năm nay mới chín tuổi nhưng rất tháo vát, liền đáp lời chạy tới giúp. Đồ không nhiều lắm, tổng cộng sáu gói mì và hai ống tre, hai người có thể mang hết nên không cần bỏ vào giỏ của Hà Hoa.
Nương Xuyên Tử đã dâng lễ xong, những người còn lại nóng lòng đi tới, đều muốn dâng tiền cho Phương Tiên Nhi.
Từng người một, gương mặt ai cũng hớn hở khi tiếp xúc với thuật pháp kỳ diệu của Phương Tiên Nhi, ai nấy đều cúng tiền với gương mặt rạng ngời.
Cuối cùng nhà Hà Hoa nhận được mười gói mì và hai ống nước. Lý gia thì cúng nhiều hơn, lấy được tới mười lăm gói mì và ba ống nước. Tảo Nhi nhìn thấy thì trong lòng nghĩ sẽ về báo với mọi người trong hang, ngày mai nhất định phải quay lại, vì bây giờ trong kho của họ là ít nhất.
“Ăn tạm mấy thứ này đi, đợi ngày mai nắng lên, lại có thể ra ngoài tìm thêm đồ ăn, thế nào cũng trụ được thêm một thời gian!” Hà Hoa vui vẻ nói.
Hiện nay bên ngoài loạn lạc, khó mà ra ngoài cũng không có cách nào kiếm tiền. Tiền trong tay phải tiết kiệm mà dâng cúng mới được. Chỉ mong tiền nhang đèn dâng lên có thể khiến Phương Tiên Nhi phát lực, che chở cho họ qua được mùa đông là tốt rồi.
Một nhóm người lại bái lạy Thịnh Quân một lượt, sau đó vác đầy lương thực trở về. Đi đường mà khí thế hào hùng, chẳng khác gì những tướng quân chiến thắng trở về.
Tảo Nhi vẫy tay tạm biệt đoàn người, không quên dặn cách ăn mì cụ thể rồi quay về hang của mình.
Sau một ngày phấn khích, giờ nàng có phần mệt mỏi, định về ngủ sớm, mai còn phải ra ngoài lo liệu nữa.
Hà Hoa và mọi người cũng trở về hang, người trong hang lập tức ra đón vây quanh họ. Dù là những người không tiện đi lại cũng nhìn về phía họ với ánh mắt đầy mong chờ.
Khi nhìn thấy những gói mì trong giỏ, lũ trẻ reo hò, ngay cả Lưu Nhị Sơn cũng không kìm được mà hô lớn một tiếng khen ngợi!
Có những gói mì cứu mạng này, họ có thể cầm cự qua những ngày mưa liên tiếp không có lương thực, áp lực tìm kiếm đồ ăn cũng giảm đi, còn có thể ăn ngon hơn!
Tối đó mọi người đều uống canh mì, tuy không no nhưng cũng không ai dám ăn thêm, ai nấy đều cất mì để dành cho ngày mai.
Chỉ có nương Xuyên Tử mang nồi đất ra, định nấu một gói mì cho Xuyến Tử bồi bổ. Những người khác thấy thế cũng liền xúm lại giúp đỡ, tiện thể xem quá trình nấu.
Nước sôi rất nhanh, nương Xuyên Tử nhớ lại lời Tảo Nhi dặn, đổ ba gói gia vị trong gói mì vào trước. Một mùi thơm lạ lùng nhanh chóng lan tỏa từ nồi, khiến mọi người đều nuốt nước miếng.
Đại Nữu có khứu giác nhạy bén, ngửi thử rồi reo lên: “Thím ơi, mùi này khác với nước canh mà Đại Ngưu ca mang về á!”
Sợi mì trong nồi đang bốc hơi thơm phức, nhưng khi nhìn vào nồi, nương Xuyên Tử nhận ra nó có vẻ không giống với nồi canh mà Đại Ngưu đã mang trước đó. Màu sắc của nồi canh của nàng nhạt hơn nhiều.
Khi thấy thời gian đã đủ, nương Xuyên Tử liền làm theo lời Tảo Nhi, ném mì vào nồi nước đang sôi.
Đang chăm chú theo dõi nồi nước, Xuyên Tử, đứa nhi tử đang ngủ mê man trên đất, bất chợt tỉnh dậy, lẩm bẩm gọi nương.
"Xuyên Tử, nương ở đây này!" Nương Xuyên Tử vội vàng bước tới, sờ vào trán cậu bé. Cảm thấy trán không còn nóng nữa, bà mới thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng ngay lập tức, bà nghe thấy cậu bé mơ màng lẩm bẩm: "Nương, con sắp chết rồi phải không? Sao... sao con lại ngửi thấy mùi canh gà thế này?"
Nghe vậy nương Xuyên Tử nổi giận đến choáng váng, chẳng còn quan tâm nhi tử còn bệnh hay không, liền mạnh tay tát nhẹ vào miệng cậu, rồi quay người phun nước miếng mấy lần: "Mày đang nói bậy bạ cái gì thế hả? Đúng là đồ nghiệt tử đến đòi nợ ta mà!"
---
Tác giả có đôi lời muốn nói:
Thịnh Quân: Hả?? Ta vừa nghe thấy cái gì thế này? Nấu mì gói mà để bồi bổ sức khỏe á??