Edit: Tiểu N
Bọn trẻ nhanh chóng mang bát lại, còn tiện tay mang luôn cả bát của người lớn. Đại Ngưu nhìn số mì trong hai nồi, trong lòng đoán chừng được cách chia, tính toán sẽ giữ lại nửa nồi, lát nữa đem sang cho Nhị Sơn thúc bọn họ.
Người thì đông, lượng mì chắc chắn không đủ ăn no, nhiều lắm mỗi người chỉ được một bát canh kèm vài sợi mì lót bụng.
Đại Ngưu cầm đũa lên, từ chối sự giúp đỡ của các đệ muội, tự mình chia mì vào các bát. Mỗi người chỉ được hai đũa mì, sau đó lại múc canh vào bát đổ mỗi bát một ít.
Bát mì canh bốc hơi nóng, dưới ánh lửa yếu ớt còn có thể thấy những vệt dầu hấp dẫn nổi lên trên mặt, khiến bọn trẻ vừa ngửi thấy đã như được tiếp thêm sinh lực.
Chúng nhanh nhẹn đưa bát đến tay người lớn, sau đó mới ôm bát nhỏ của mình chạy đến trước mặt Đại Ngưu, mắt sáng rực chờ được ăn mì.
Cuối cùng mì cũng đã chia xong, mấy đứa trẻ mừng rỡ ôm bát của mình, không kịp ngồi xuống mà đã bắt đầu thổi mì trong bát rồi nhấp ngay một ngụm canh nóng.
Vừa nhấp xong, cả đám trẻ đều sững người lại.
Hương vị kỳ lạ bùng nổ trong miệng, như thể lưỡi bị vị tươi mới đánh gục, hương vị ấy không ngừng thay đổi. Khi hồi tưởng lại cảm giác lại khác hẳn, mỗi lần nếm lại là một trải nghiệm mới lạ.
Hương vị của bát mì canh này thực sự không thể dùng lời lẽ tầm thường để diễn tả, chỉ biết rằng nó thơm ngon đến khó tin, chưa từng có từ bé đến giờ. Giống như bị trúng phải một mũi tên tình yêu, bọn trẻ chỉ muốn uống mãi, hết ngụm này đến ngụm khác.
Bọn trẻ ôm bát, trợn mắt há miệng kinh ngạc hồi lâu, sau đó mới tiếp tục húp lấy húp để bát canh.
Người lớn cũng chẳng khác là bao, mỗi người uống vài ngụm, mắt đều híp lại, không ngừng thở ra những tiếng thỏa mãn.
Có người còn cảm thán, trốn trong núi lâu như vậy, cuối cùng cũng có thể cảm nhận niềm vui của ăn uống. Trước kia chỉ sống vì sinh tồn, ai còn tâm trí để quan tâm đến hương vị của thứ gì vào miệng chứ.
Phải biết rằng ba gói gia vị này đã nấu thành hai nồi canh lớn, vốn đã bị loãng đi khá nhiều, cũng không đậm đà như bát mì bình thường. Nhưng vì bọn họ đã quen với việc chỉ uống nước nấu lá cây, lại đói cồn cào suốt một ngày, miệng nhạt nhẽo đến mức không còn gì để so sánh, nên khi nếm thử canh này, dù nhạt đến đâu, hương vị cũng được khuếch đại lên hàng nghìn lần, cảm giác như đang uống tiên tửu.
Mọi người đều đói không chịu nổi, lẽ ra phải ăn uống ngấu nghiến nhưng bát mì thần tiên này thật sự quá khó kiếm, ai nấy đều sợ sau bữa này sẽ chẳng bao giờ được ăn nữa, chẳng ai nỡ uống vội.
Dù uống chậm đến mấy, cuối cùng canh trong bát cũng cạn. Khi ấy những sợi mì cuối cùng dưới đáy bát mới lộ ra.
Mì này quả nhiên không hổ danh là thức ăn của yêu quái, từng sợi đều có độ dày như nhau, nếu bảo người phàm làm ra được như vậy, chẳng biết sẽ phải tốn bao nhiêu công sức nữa.
Khi nâng bát lên, thấy những sợi mì cuối cùng cùng với ngụm canh cuối chậm rãi trôi vào miệng, chỉ cần nhẹ nhàng nhai một chút, sợi mì dai mềm nhanh chóng tan chảy, chỉ còn lưu lại vị ngọt thơm trên đầu lưỡi.
Người may mắn hơn thì khi ăn mì có thể nhai được chút rau khô trong gói gia vị, một ít trứng gà vụn, hoặc mảnh thịt bò chỉ bằng một nửa móng tay, nhưng không ai nhận ra mình đang ăn gì, chỉ lo cảm nhận hương vị lạ lùng trong miệng.
Thấy mọi người ăn uống xong xuôi, Đại Ngưu liền chia phần canh trong một nồi còn lại, rồi bê nồi kia đặt sang bên cạnh. Chờ ăn xong, hắn sẽ mang nồi canh cùng vài sợi mì này qua cho Nhị Sơn thúc.
Sau khi nồi canh mới cũng đã được chia hết thì đến lúc bữa ăn hoàn toàn kết thúc, trời đã tối hẳn. Mọi người lót dạ xong, người lớn cảm thấy ấm áp trong người, liền bắt đầu dọn dẹp, mang bát đũa ra rửa, còn lũ trẻ cũng chạy theo giúp đỡ.
Đại Ngưu cũng bê nồi canh đi rửa. Tảo Nhi lau miệng đứng dậy, mang theo tiền mà mọi người đã đưa cho nàng, tính qua chỗ Phương Tiên Nhi xem thế nào.
Trước khi đi, nàng đột nhiên nhớ ra gì đó, vội cầm lấy ống tre đặt dưới chân, nâng lên lòng bàn tay xem kỹ. Đây cũng là thứ mà Phương Tiên Nhi đưa cho, lúc bận bịu với mì nàng đã quên mất, giờ mới nhớ ra chiếc ống tre chứa đầy nước này.
Ống tre có dạng hình trụ, độ dày vừa bằng hai tay ôm lại. Tảo Nhi lắc nhẹ thân ống, quả nhiên nghe thấy tiếng nước bên trong. Nàng thử cạy nắp ống nhưng không thể mở ra, khiến nàng tò mò không biết chiếc nắp này được cố định như thế nào.
Tảo Nhi loay hoay một hồi không tìm ra manh mối, đang chán nản thì vô tình vặn thử nắp. Bất ngờ phát hiện nó hơi lỏng ra.
"Hóa ra là mở như vậy!" Tảo Nhi hứng khởi, tiếp tục vặn vài vòng, cuối cùng cũng tháo được nắp ra.
Trong ánh sáng yếu ớt, nàng dùng tay sờ quanh mép nắp, chạm phải một trụ tròn dẹt nhô lên bên trong nắp, cao chừng hai ngón tay. Trụ này nhỏ hơn miệng ống một chút, mép ngoài lại lồi lõm không đều.
Tảo Nhi cầm nắp ống, bước đến bên ngọn lửa trong hang, ngắm kỹ dưới ánh sáng, mơ hồ nhìn thấy những hoa văn kỳ lạ trên nắp.
Nàng quan sát phần miệng bên trong ống tre, phát hiện cũng có những đường gờ gián đoạn quanh miệng.
Là con nhà thợ mộc, đầu óc Tảo Nhi nhanh chóng suy nghĩ, đoán rằng kiểu thiết kế này có liên quan đến việc giữ cho nước trong ống không bị rò ra ngoài.
Trong lòng nàng đầy phấn khích, muốn ngắm kỹ hơn nhưng lúc này không tiện, đành tạm gác lại, chờ sáng hôm sau mới xem tiếp.
Nàng chuyển sự chú ý sang phần nước trong ống. Như một thói quen, Tảo Nhi đưa lên mũi ngửi trước, một mùi hương thanh mát xộc vào mũi. Nàng nhấp thử một ngụm, vị ngọt lan tỏa trong miệng, thoang thoảng hương trái cây. Hóa ra đây là nước đường, một ống đầy nước đường!
Tảo Nhi vui mừng, xoay nắp lại đậy kín, cất ống tre vào chỗ an toàn, dự định sẽ để muội muội mình nếm thử sau.
Xong việc nàng không chần chừ nữa, châm một cây đuốc, nhanh chóng bước ra khỏi hang.
Bên ngoài trời đã tạnh mưa, Tảo Nhi ngẩng đầu nhìn lên, thấy bầu trời đêm đã được gột rửa, vài ngôi sao lấp lánh hiện ra.
Tâm trạng nàng bỗng dưng vui vẻ hẳn lên.
Chắc chắn là Phương Tiên Nhi đã hiển linh, xua tan mưa đi. Nếu ngày mai nắng lên, lại có thể ra ngoài kiếm thức ăn, sau mưa chắc hẳn sẽ có nhiều nấm mọc!
Nghĩ đến đó, bước chân Tảo Nhi càng nhẹ nhàng, rất nhanh đã đến trước tượng Phương Tiên Nhi.
Nàng không nói nhiều, cắm đuốc sang một bên, rồi lập tức quỳ xuống vái lạy: "Phương Tiên Nhi, cảm tạ người đã ban cho chúng con đồ ăn, còn có nước đường và dầu muối mà người đã ban tặng!"
Phương Tiên Nhi, chính là Thịnh Quân, nghe thấy vậy, đoán rằng nước đường chắc là nói về nước điện giải. Nhưng còn dầu muối thì là cái quái gì? Mì gói nghiền nát ra cũng đâu thể coi là dầu muối được?
Dù thắc mắc nhưng cô vẫn rất vui khi thấy Tảo Nhi, niềm nở chào hỏi lại: "Xin hãy bỏ xu vào!" Đâu cần phải khách sáo vậy nha, giao dịch sòng phẳng, vốn là chuyện đương nhiên mà!
Nghe được lời đáp của Phương Tiên Nhi, Tảo Nhi bật cười, rút ra một nắm tiền đồng, chừng mười văn rồi tiếp tục lẩm bẩm với Thịnh Quân: "Mì ngon lắm ạ, mọi người đã nấu hai nồi canh lớn để chia nhau ăn, ai cũng cảm tạ người. Vì vậy họ bảo con mang thêm tiền đến dâng cho người."
Nghe đoạn đầu, Thịnh Quân tự hỏi, chút mì ăn liền đó mà nấu thành hai nồi canh lớn thì còn vị gì nhỉ?
Nhưng rồi cô nghe đến chuyện Tảo Nhi muốn dâng tiền cúng, lại thấy nàng đưa ra cả một nắm tiền đồng, lập tức tinh thần phấn chấn.
"Xin hãy bỏ xu vào! Xin hãy bỏ xu vào!" Thả đi, thả đi, cô đã bảo mà, đây là đôi bên cùng có lợi. Số tiền này chắc đủ để cô duy trì thêm mười ngày nữa, lại còn giúp đám cổ nhân này có cái lót bụng, thật là một việc tốt đó.
"Thì ra người chấp nhận tiền cúng của chúng con, thật tốt quá!"
Tảo Nhi cho rằng mình đã hiểu ý của Phương Tiên Nhi, liền nhét hết số tiền đồng vào khe hở trên tượng.
"Xin hãy bỏ xu vào!" Đợi đã, nhét tiền một lúc như vậy, cô chưa có kinh nghiệm lắm, liệu việc xuất hàng có ổn không đây?
Thịnh Quân trong trạng thái tinh thần cũng gãi đầu một cái, nút bấm trên thân máy lại sáng lên.
Tảo Nhi thấy vậy, hơi do dự, rồi đưa tay nhấn vào chỗ mà nàng từng ấn trước đó. Ngay lập tức, Thịnh Quân nhả ra một gói mì bò hầm.
Nghe thấy tiếng động quen thuộc, Tảo Nhi ngẩn người. Lần này nàng đến là để dâng tiền, đồng thời muốn hỏi Phương Tiên Nhi xem có thể xin thêm đồ ăn để tích trữ cho mùa đông không.
Không ngờ Phương Tiên Nhi lại thoải mái như vậy, sau khi nhận tiền chưa kịp nói gì, đã hiểu được ý nàng rồi lập tức ban đồ ăn.
Tảo Nhi chợt tỉnh lại, thấy ánh sáng từ thần lực của Phương Tiên Nhi vẫn còn sáng. Nàng thử nhấn thêm một lần nữa, lại nghe thấy âm thanh quen thuộc. Nhìn vào, thấy những đốm sáng vẫn chưa tắt, điều này có nghĩa là Phương Tiên Nhi vẫn tiếp tục ban cho nàng thêm đồ.
Tảo Nhi cảm thấy đầu óc quay cuồng như bị phúc lộc từ trời rơi trúng. Nàng tiếp tục nhấn vào những đốm sáng, mỗi lần nhấn lại có tiếng động vang lên. Sau khi nhấn đi nhấn lại nhiều lần, không biết nghe bao nhiêu tiếng động, thần quang của Phương Tiên Nhi cuối cùng cũng biến mất.
"Xin hãy bỏ xu vào!"
Nhìn thấy dáng vẻ mơ màng của Tảo Nhi, Thịnh Quân không nhịn được bật cười. Trước khi xuyên không, cô có chút sợ giao tiếp xã hội, nhưng từ khi trở thành máy bán hàng tự động, độ dày của da mặt cô dường như đã giống hệt lớp vỏ kim loại. Việc giao tiếp với con người cũng không còn làm cô căng thẳng như trước.
À, tất nhiên phải có điều kiện: Đó là con người không được đốt cháy cô, và phải lịch sự, biết giữ lễ nghĩa.
Tóm lại dù có tồn tại rào cản ngôn ngữ, giống như "vịt nghe sấm" khi cô giao tiếp với người cổ đại, nhưng Thịnh Quân vẫn rất thích thú.
"Xin hãy bỏ xu vào!" Hehe, cảm ơn đã ủng hộ!
Xem xét việc Tảo Nhi mua nhiều như vậy, với mười văn tiền cô đã nhả ra tận mười hai gói mì, mua mười tặng hai, tuyệt đối hời!
Ngoài mười gói mì bò hầm, còn có thêm một gói gà nấm hầm và một gói bò sốt vang. Không chỉ vậy, cô còn tặng kèm một chai nước điện giải vị đào trắng cực ngon!
Thịnh Quân đang đắc ý, thì thấy Tảo Nhi ngồi xổm trước khe hàng lẩm bẩm: "Phương Tiên Nhi, người chờ ta một chút!"
Nói xong, nàng đứng dậy chạy nhanh ra ngoài.
Lúc đầu Thịnh Quân hơi bối rối, nhưng một lúc sau khi nhìn thấy Tảo Nhi quay lại với chiếc sọt lớn trên lưng, cô mới ngộ ra. Thì ra đồ quá nhiều, nàng phải đi lấy công cụ vận chuyển!
Tảo Nhi nhanh chóng quay lại, đặt sọt xuống, cẩn thận lấy đồ từ khe bán hàng và xếp vào sọt.
Khi sắp rời đi, giọng nói của Tảo Nhi thậm chí còn mang chút luyến tiếc:
"Phương Tiên Nhi, mấy ngày trước mưa rơi nhiều, trên thân người dính không ít bùn đất. Ngày mai con sẽ bảo muội muội qua đây, lau sạch cho người nhé!"
Thịnh Quân liền đáp lại một cách tích cực: "Xin hãy bỏ xu vào!"
Thật lòng mà nói, cô không cần ai lau chùi cả, chỉ mong có người thường xuyên đến mua đồ là đủ rồi!