Edit: Tiểu N
Hai người quay lại hang động, trong hang tối mờ không thể nhìn rõ bóng người. Những ngày này mưa liên miên, không thể ra ngoài kiếm củi. Củi cần để nấu nướng, dùng ít một chút là mất đi một chút, chẳng ai dám hoang phí để thắp sáng.
"A tỷ, có phải tỷ về rồi không?"
Tảo Nhi nghe ra giọng run rẩy của muội muội mình, vội đáp: "Là tỷ, tỷ đã về rồi!"
Trong hang ẩm ướt lạnh lẽo, thêm vào việc mọi người không có gì để ăn, thân thể cũng không ấm lên nổi, ai nấy đều giống như những hồn ma lang thang. May mắn là tạm thời chưa ai bị cảm lạnh, nếu không cuộc sống còn khốn khổ hơn nhiều.
Từ khi vào thu thì nhiệt độ ngày càng lạnh, đáng ra họ nên kiếm đá và bùn để đắp tường, che chắn cửa hang rộng mở, rồi làm một cánh cửa gỗ để chắn gió. Nhưng đó đều là những việc cần nhiều sức lực, mà với tình trạng hiện tại của họ, chắc chắn không thể làm được.
Nghĩ đến những việc vặt vãnh này, lòng Tảo Nhi dần trở nên nặng trĩu, nhưng Đại Ngưu đã nhắc nàng: "Tảo Nhi tỷ, mau xem thử xem có phải thức ăn không, nếu đúng thì cho muội muội ăn sớm cho ấm người!"
"Đúng vậy, đệ nói phải."
Tảo Nhi một tay cầm ống tre, một tay giữ lấy gói giấy, gói còn lại nhờ Đại Ngưu giữ giúp. Cả hai cùng bước ra phía cửa hang, Tảo Nhi đặt ống tre xuống dưới chân, sau đó rón rén mở gói giấy dưới ánh sáng mờ nhạt bên ngoài, lần này nàng có thể quan sát kỹ hơn.
Trong gói giấy là một chiếc bánh tròn trắng, trên mặt bánh có những sợi mảnh mịn, đan vào nhau một cách rõ ràng, nhưng nàng không rõ đó là gì và làm sao chúng lại dính vào nhau như vậy.
Tảo Nhi đưa mũi lại gần chiếc bánh ngửi thử, một mùi hương khó tả tràn vào khoang mũi nàng, vừa giống hương lúa mạch, lại vừa lạ lẫm như thứ gì đó nàng chưa từng gặp. Bản năng của nàng khiến nàng nuốt mấy ngụm nước bọt, bụng cũng không kìm được mà réo lên.
Tảo Nhi đã đói quá lâu, lâu đến mức khi ngửi thấy bất kỳ loại thức ăn nào, dù là bình thường cũng đều giống như mùi vị của tiên thực. Huống chi đây lại là mùi vị mà nàng chưa bao giờ được ngửi thấy.
Nhìn qua màu sắc hương thơm có vẻ là đồ ăn không sai, nhưng để an toàn cho trẻ nhỏ, nàng quyết định cẩn thận thử trước. Tảo Nhi định bẻ một miếng nhỏ để nếm thử hương vị.
Bàn tay nàng còn bẩn, không nỡ làm bẩn chiếc bánh trắng tinh, nàng do dự một lúc rồi quyết định bẻ một góc nhỏ bằng ngón tay út, qua lớp giấy mà cho vào miệng.
Nàng nhai nhẹ vài cái, phát hiện chiếc bánh khô và giòn, lúc bẻ ra thì rơi nhiều mảnh vụn, nhai trong miệng cũng phát ra âm thanh lạo xạo. Ban đầu nàng tưởng bánh cứng sẽ cào vào cổ họng, nhưng thực tế khi ăn vào thì rất dễ dàng.
Hương thơm lúc nãy giờ tràn ngập khoang miệng, càng nhai kỹ nàng càng nhận ra vị ngọt nhẹ thanh thoát, độc đáo. Tảo Nhi trân quý nhai từng chút một, cố gắng liên hệ mùi vị này với những loại ngũ cốc mà nàng biết.
Nàng có thể nhận ra một chút vị lúa mì, nhưng lúa mì vốn là loại lương thực tốt, mà nhà họ nếu có ăn cũng phải trộn thêm những thứ khác. Chiếc bánh này dường như chứa toàn lúa mì thuần, không hề trộn lẫn bất kỳ loại ngũ cốc thô nào khác.
Nhưng sao nó lại làm ra được kiểu giòn như thế này nhỉ? Ngon quá, thật sự ngon! Phương tiên nhi đúng là hào phóng, thật tốt bụng mà!
"Tảo Nhi tỷ, ăn được không thế? Sao tỷ lại khóc vậy?"
Tiếng nói lo lắng của Đại Ngưu kéo Tảo Nhi ra khỏi dòng suy nghĩ. Lúc này nàng mới nhận ra mũi mình cay cay, không biết từ bao giờ mắt đã đỏ hoe.
Khó nói là vì quá lâu rồi chưa được ăn bữa cơm đàng hoàng, hay là ông trời vẫn còn thương xót mà phái Phương Tiên Nhi đến cứu mạng họ. Trong tim lại bùng lên tia hy vọng sống, nhưng Tảo Nhi cũng chẳng có thời gian để suy nghĩ nhiều.
Nàng nhanh chóng lấy lại tinh thần, cầm chiếc bánh lên nói: "Ăn được đấy, thơm lắm, giống như bánh làm từ gạo tinh vậy. Phương Tiên Nhi thật sự đã đáp lại nguyện ước của chúng ta! Đại Ngưu, giúp ta nấu ít nước đi, lát nữa chúng ta cho hai cái bánh này vào nồi nước, mỗi người chia một bát uống nước canh!"
“Thế sao được? Đấy là lương thực tỷ xin từ Phương Tiên Nhi, vốn dĩ không có nhiều, lại còn là tiền của tỷ!” Đại Ngưu lắc đầu từ chối.
“Đến lúc này rồi, còn phân chia của ai nữa?” Tảo Nhi suy nghĩ một lát rồi nói, “Thế này đi, chúng ta chia nhau ăn trước, lấy lại chút sức rồi mang theo nhiều tiền hơn, lần nữa đi tìm Phương Tiên Nhi.”
“Cũng được.” Đại Ngưu gật đầu, “Nếu Phương Tiên Nhi thật sự phù hộ chúng ta, thì phải báo cho Nhị Sơn thúc biết nữa!”
Nói rồi Đại Ngưu đi lo nấu nước, còn Tảo Nhi tiếp tục nhìn vào gói giấy trên tay. Nhìn một lát, nàng chợt phát hiện dưới lớp bánh có thứ gì đó.
Tảo Nhi cẩn thận cầm chiếc bánh lên, mở rộng gói giấy, liền thấy ba gói nhỏ bọc bằng giấy dầu mỏng.
Nàng lấy ba gói giấy nhỏ ra, đặt bánh sang một bên, rồi mở một gói nhỏ, phát hiện bên trong là một loại bột xám mịn.
“Chẳng lẽ là thuốc bột?” Nàng lẩm bẩm rồi đưa mũi ngửi thử, thấy mùi rất thơm nhưng không rõ là gì.
Tảo Nhi dùng ngón út chấm một ít bột, đưa lên miệng nếm thử, vị mặn hòa cùng mùi thơm đột ngột lan tỏa trên đầu lưỡi.
“Là muối?” Nàng mở to mắt, không giấu nổi sự vui mừng.
Mặc dù màu sắc có chút lạ, nhưng muối từ lâu đã là thứ quý giá, huống chi đây lại là muối mịn và thơm ngon đến vậy!
“Thật tuyệt vời, có cái này thì sau này nấu lá cây ăn cũng có vị rồi!” Tảo Nhi cẩn thận gói kỹ lại, rồi mở gói tiếp theo. Truyện được edit bởi Tiểu N- đăng tải free trên TYT. Các tình yêu đọc ở chính chủ nha!
Trong gói này có chút lá rau khô, màu đỏ xanh xen lẫn, tuy số lượng ít nhưng cũng có thể thêm vị cho bát canh nhạt. Rau Phương Tiên Nhi ban cho chắc chắn thơm ngon hơn nhiều so với lá cây họ tự hái.
Sau khi xem xong gói rau, nàng mở gói cuối cùng, bên trong là một miếng chất rắn màu sẫm. Không cần nếm thử, nàng cũng nhận ra đó là một miếng mỡ đông.
“Còn có cả mỡ nữa, Phương Tiên Nhi thật chu đáo quá!” Tảo Nhi xúc động không nói nên lời.
Lúc trước nàng cũng không chắc liệu Phương Tiên Nhi có nghe được nguyện ước hay không, chỉ dám thử bỏ một văn tiền cúng. Không ngờ Phương Tiên Nhi lại đáp lễ nàng bằng món quà trăm lần quý hơn!
Đang lúc cảm thấy áy náy, Đại Ngưu đã chạy đến gọi: “Tảo Nhi tỷ, nước sôi rồi!” Vì người ăn đông nên hắn đã dùng hai chiếc nồi để đun nước, lát nữa cho bánh vào mỗi nồi một cái.
“Được rồi Đại Ngưu, đệ cho mấy thứ này vào nồi đi, thêm chút hương vị cho nước.” Tảo Nhi cắn răng, đưa cả ba gói nhỏ và hai chiếc bánh cho hắn.
Những ngày mưa này khiến ai nấy đều khổ sở, may mà Phương Tiên Nhi ban cho hai phần gói gia vị, một phần dùng ngay cho mọi người, ăn nhiều chút muối và dầu, có khi sẽ khoẻ lên.
Tảo Nhi không biết rằng hai gói gia vị này là gói nấu mì bò hầm.
Đại Ngưu cũng không hỏi nhiều, nhận lấy gói giấy rồi chạy ra nồi nước.
Hắn mở từng gói gia vị, chia đôi và đổ vào hai nồi, sau đó dùng gậy khuấy đều. Đang chuẩn bị thả bánh vào, thì một mùi thơm nức nở từ nồi bốc lên, nhanh chóng lan tỏa khắp hang động.
Mùi hương đậm đà từ gói gia vị bò hầm cổ điển, dù hàng trăm năm sau nấu lên vẫn khiến người ta không cưỡng lại được, huống chi là trong hoàn cảnh làng quê xưa, nơi bữa ăn đơn sơ và đói kém.
Nếu lúc này có ai đang ngất trong hang, chỉ cần ngửi thấy mùi thơm này, chắc chắn còn hơn cả thuốc chữa bệnh, lập tức có thể tỉnh dậy!
“Ca ca, ca ca về rồi à! Ca ca đang nấu gì thế, sao mà thơm vậy, cũng quá thơm đi!”
Đệ đệ, muội muội của Đại Ngưu vốn đang ngủ, nhưng bị mùi hương này đánh thức lập tức chạy đến, ánh mắt đầy háo hức nhìn vào nồi.
“Đây là đồ ăn mà Tảo Nhi tỷ cầu xin từ Phương Tiên Nhi, đừng vội, chờ thêm chút nữa là được ăn rồi!” Đại Ngưu nói cũng không nhịn được nuốt nước bọt, rồi mới thả bánh vào nồi.
Cha nương của Đại Ngưu và mấy người khác trong hang cũng bị mùi thơm đánh thức, ngồi dậy nhìn về phía ánh lửa.
“Ta có đang mơ không?” Cậu bé nhà Ngụy gia mơ màng hỏi.
Những người trong hang nghe vậy đều bật cười, bầu không khí ngột ngạt bỗng trở nên sinh động hơn nhờ nồi canh thơm lừng.
“Tảo Nhi tỷ, lại đây hong khô quần áo đi, canh bánh sắp chín rồi!” Đại Ngưu gọi Tảo Nhi.
“Ta đến đây!”
Tảo Nhi vừa cất kỹ tờ giấy dầu, ôm ống tre bước đến ngồi cạnh lửa.
Áo tơi không thể che hết mưa, quần áo bên trong của nàng vẫn còn ướt, khi dính vào người rất khó chịu.
Chiếc áo mới thay không lâu, vẫn còn mặc được, nàng tiếc không dám thay thêm. Nhưng quần thì tối đến phải thay, vì sau khi quỳ trong mưa bùn dính đầy lên rồi.
Hạnh Nhi xích lại gần, thân mật ôm lấy cánh tay của Tảo Nhi: “Tỷ ơi, tỷ tìm đâu ra đồ ăn ngon thế này?”
Giọng nói nhỏ nhẹ, nhưng mọi người trong hang đều nghe thấy và quay sang nhìn.
Tảo Nhi nói: “Tỷ đi tìm Phương Tiên Nhi, dâng tiền cúng thì được ban cho đấy.”
“Phương Tiên Nhi?” nương Đại Ngưu phát ra một tiếng nghi hoặc.
“Chính là con quái vật hình vuông đã xuất hiện trước đây.” Tảo Nhi vừa nói vừa kể lại chuyện của mình và Đại Ngưu, đồng thời còn nói về kế hoạch tìm quái vật sau khi ăn xong.
“Thì ra là do nó cho, không ngờ lại thơm đến thế!” Nương Đại Ngưu định nói thêm gì đó, nhưng nghĩ đi nghĩ lại lại nuốt lời. Đến lúc này rồi, có thức ăn là tốt lắm rồi, cho dù cái tinh quái có bỏ bùa phép vào cũng không sao, dù sao ăn no thì chết cũng xứng đáng.
Có lẽ mùi hương của món mì bò hầm đúng là có tác dụng, lúc này mọi người ngửi thấy mùi thơm lừng, trong lòng chỉ có nồi canh thơm phức, không ai còn tâm trí để nghi ngờ cái quái vật có đáng tin hay không. Nghe Tảo Nhi nói sẽ dùng tiền để dâng lễ cầu nguyện, mọi người liền lấy ra tiền tiết kiệm của nhà mình, đưa cho Tảo Nhi để nàng đi dâng lên cho Phương Tiên Nhi, xem có thể cầu thêm chút thức ăn không.
Tảo Nhi thấy vậy cũng thở phào nhẹ nhõm, nàng còn lo lắng có người kiêng kỵ đồ ăn của quái vật, vì vậy mới nói rõ nguồn gốc trước bữa ăn. Nhưng có vẻ nàng đã lo xa, khi đói bụng thì ai còn để ý đến chuyện khác, giống như cách của chính nàng vậy.
“Tảo Nhi tỷ, nhanh lại đây xem!” Đại Ngưu đột nhiên kêu lên.
Hắn đang cầm đuốc, ngạc nhiên nhìn vào bên trong nồi đất.
“Xem gì vậy?” Tảo Nhi đứng dậy, cũng nhìn vào trong nồi.
Mùi hương quyến rũ của nước canh tỏa ra hơi nước, sôi sục, chỉ thấy khi Đại Ngưu khuấy cái que trong nồi, trong nồi nổi lên vô số sợi mì cong queo, đâu còn thấy dấu vết của bánh?
“Là bánh khô biến thành thế này sao?” Tảo Nhi cũng rất ngạc nhiên, nhưng nhanh chóng nhớ đến hình dạng của miếng bánh, đoán ra điều gì đó, “Có lẽ là bánh mì khô đã được làm từ mì sợi mỏng, phơi khô nên mới giòn thơm như vậy.”
Chỉ có điều nàng hoàn toàn không ngờ, khi được nấu với nước, sợi mì lại mềm mại và không bị đứt.
Mấy đứa trẻ trong động vốn đã bị mùi hương quyến rũ, giờ nhìn thấy mì trong nồi, tay chân vui mừng không biết để đâu, xung quanh nồi không ngừng xoay vòng.
“Đừng có lắc lư, trông như khỉ vậy!” Tảo Nhi nhìn mà cười, trong lòng cảm thấy bọn trẻ có tinh thần như vậy là tốt lắm, “Nhanh đi lấy bát đũa nào, chúng ta sắp ăn cơm rồi!”