Cuộc sống thời cổ đại của máy bán hàng tự động

Chương 5: Dâng lễ cho quái vật hình vuông


2 tuần

trướctiếp

Edit: Tiểu N

Dưới cơn mưa dập gió vùi, máy bị bùn đất bám đầy trên người Thịnh Quân, cảm thấy vô cùng ảm đạm tuyệt vọng.

Những cổ nhân vốn đã tránh xa cô, giờ lại gặp phải những ngày mưa liên tục, họ hoàn toàn không ra khỏi nhà, càng không có khả năng đến bên cô.

Khi thời gian bảo vệ ba ngày sắp kết thúc mà Thịnh Quân vẫn chưa mở hàng, cô đứng trước nguy cơ phải tắt máy vĩnh viễn.

Nếu không vì phải có tiền xu mới có thể nôn hàng, cô thà rằng mình có thể nôn ra hai gói mì để xả giận.

Cứ như vậy, khi cô hoàn toàn tắt máy, có lẽ cổ nhân nhìn thấy những gói mì sẽ biết mình đã bỏ lỡ một cái máy bán hàng thần kỳ và hối hận không kịp cho coi.

Thịnh Quân chỉ có thể tự an ủi mình bằng cách nghĩ đến sự chiến thắng tinh thần, không thể không căm phẫn hét lên: “Xin hãy bỏ xu vào!!”

Dù sao cũng sắp tắt máy rồi, cô quyết định trong thời gian còn lại sẽ tiếp tục làm đau tai cổ nhân.

Hơn nữa trước khi kết thúc, Thịnh Quân vẫn giữ chút hy vọng, biết đâu có thể làm người ta phiền quá phải đến mua hàng của cô?

Thịnh Quân không biết rằng tiếng hét của mình bị tiếng mưa nuốt mất phần lớn, chỉ tiếp tục kêu gọi liên tục.

Kêu gọi không biết bao lâu, trong màn mưa mờ mịt, quả nhiên xuất hiện hai bóng hình. Thịnh Quân thấy vậy càng thêm hăng hái.

Hai bóng hình dần dần tiến lại gần, đó là hai người mặc áo tơi đội nón lá.

Thịnh Quân quan sát kỹ, nhận ra lại là cô nương từng đến vài lần trước. Cậu bé đi cùng trông cũng có vẻ quen mắt, nhưng Thịnh Quân không nhớ rõ.

Hai người dừng lại cách Thịnh Quân vài bước, bắt đầu nói chuyện.

“Tảo Nhi tỷ, không phải nói là đi tìm thức ăn sao? Sao lại đến bên cái quái vật này?” Cậu bé hỏi.

“Đại Ngưu, ta đột nhiên nhớ ra câu nói trước đó của nó, rất có thể là muốn chúng ta dùng tiền để cung phụng nó, giống như những thần phật trong chùa. Cha ta đã dẫn ta đến đó để cầu phúc, chắc cái tinh quái này cũng có thể được cung phụng rồi sẽ thực hiện điều ước.” Cô nương trả lời.

"Chuyến bái Phật lần đó không thành, ta nghĩ kỹ rồi, có lẽ là vì lúc ấy nguyện cầu mạng sống quá lớn mà lại dâng ít tiền, cho nên mẫu thân ta mới không qua khỏi. Nhưng lần này chúng ta chỉ xin có chút thức ăn, ước nguyện cũng không lớn, biết đâu có thể linh nghiệm thì sao!"

Thịnh Quân vừa nghe thấy lời này, toàn thân lập tức rùng mình, cô nương này quả thực nói trúng điểm rồi! 

Cô chăm chú quan sát kỹ dung mạo của cô nương, ghi nhớ cái tên Tảo Nhi, còn âm thầm quyết định trong lòng, nếu Tảo Nhi thực sự bỏ tiền vào cô nhất định sẽ tìm cách nhả thêm hai gói mì ra, còn tặng kèm một bình nước điện giải nữa, coi như tạ lễ!

Nghĩ đến đây, Thịnh Quân không kìm được liền gọi to: "Xin hãy bỏ xu vào!!"

Hai người cổ nhân giật mình kinh hãi, ngơ ngác nhìn cô một lúc lâu rồi mới tiếp tục trò chuyện.

"Mọi người tuy không nói nhưng trong lòng ai cũng hiểu, ngày tháng của chúng ta sắp hết rồi, bây giờ mỗi ngày trôi qua đều là chịu đựng. Chỉ mới mưa vài ngày mà chúng ta đã thế này, thử nghĩ xem khi mùa đông tới thì sao?" Tảo Nhi thở dài nói.

"Chỉ cần nghĩ đến chuyện sẽ chết đói, chết rét, chết vì bệnh, thì yêu quái thật ra cũng chẳng còn đáng sợ nữa. Dù cho nó có làm như nhị thúc nói, bắt ta vào cái hộp nhốt lại, ta cũng chẳng sợ!"

Đại Ngưu lộ vẻ do dự, một lúc lâu sau mới thở dài: "Cũng phải, mỗi lần chúng ta vào núi đều là đi liều mạng, bái một con yêu quái thì có gì khác? Thôi, thử xem sao!"

"Để ta thử là được!" Giọng điệu của Tảo Nhi đầy kiên định.

Mấy ngày qua nàng đã suy nghĩ rất nhiều chuyện, bao nhiêu lo sợ đều đã trải qua trong lòng, bây giờ đứng trước yêu quái, không hiểu sao tâm nàng bỗng trở nên bình tĩnh lạ thường.

Tảo Nhi bước nhanh tới trước mặt Thịnh Quân, mở bàn tay đang nắm chặt ra, lộ ra một văn tiền. Sau đó nàng từ trên xuống dưới đánh giá Thịnh Quân một lượt, lộ vẻ mơ hồ.

Mặc dù Tảo Nhi vừa nói đầy quyết tâm, nhưng đây cũng là lần đầu tiên nàng giao tiếp với yêu quái, hoàn toàn không biết nên dâng tiền như thế nào cho đúng.

Thịnh Quân nhìn thấy đồng tiền trong tay nàng, lòng nôn nóng đến mức sắp vỡ ra, vội vàng thúc giục mấy lần: "Xin hãy bỏ xu vào! Xin hãy bỏ xu vào!"

Tảo Nhi không phụ lòng mong đợi của cô, ánh mắt chợt ngưng lại lẩm bẩm: "Đúng rồi, phải tìm chỗ để bỏ tiền vào!"

Ánh mắt nàng nhanh chóng dừng lại ở khe bỏ tiền của chiếc máy bán hàng.

Đó là lỗ hổng dễ thấy nhất trên thân yêu quái, vừa nhìn đã biết là nơi để nhét đồ vào.

Khe bỏ tiền của Thịnh Quân khác với máy bán hàng thông thường, nó to hơn có hình chữ nhật, có lẽ là được thiết kế để phù hợp với thời cổ đại, không chỉ có thể bỏ tiền xu, mà cả một thỏi bạc cũng có thể nhét vào, nhưng lại có một lớp chắn vô hình bảo vệ, không thể thò tay vào lấy đồ ra được.

Trước đó Tảo Nhi đã để ý đến cái lỗ vuông này, vì bên cạnh có vẽ hình đồng tiền và bạc.

Lúc ấy nàng nghĩ yêu quái đang dùng bạc để dụ người, muốn ai đó thò tay vào lấy, rồi thừa cơ làm điều xấu, giờ nghĩ lại, biết đâu nó đang đòi tiền?

Tảo Nhi ngần ngại một chút, cẩn thận nhét đồng xu vào lỗ rồi quỳ xuống đất, hai tay chắp lại thành kính, nhắm mắt khấn:

"Yêu quái đại nhân, chúng ta không hỏi xuất thân của ngài, cũng không cầu xin gì nhiều, chỉ mong một miếng ăn thôi. Nếu ngài đồng ý, sau này dù vét hết của cải trong nhà, chúng ta cũng sẽ dâng lên cúng tế, cầu xin ngài phù hộ cho chúng ta!"

Mưa vẫn rả rích rơi, bùn đất bám đầy vào ống quần của Tảo Nhi. Nói xong lời khấn, nàng khó nhọc mở đôi mắt ướt mưa, nheo lại nhìn chằm chằm vào yêu quái trước mặt.

Ngay giây tiếp theo, Tảo Nhi bỗng trợn to mắt, lộ vẻ kinh ngạc, đến nỗi mưa tràn vào mắt cũng không khiến nàng chớp lấy một cái!

Chỉ thấy những đồng tiền tròn dẹt gắn trên thân yêu quái bỗng sáng lên rực rỡ, đó là một thứ ánh sáng trong suốt màu xanh biếc, lấp lánh, nhẹ nhàng mà huyền ảo tựa như tiên quang.

Chẳng lẽ yêu quái đã đáp lại lời thỉnh cầu của nàng?

Vậy bước tiếp theo phải làm gì, quay về động mà đợi bánh từ trên trời rơi xuống sao?

Tảo Nhi ngẩn ngơ, khẽ hé miệng, sững sờ quỳ trên mặt đất.

Đại Ngưu đứng cách vài bước bỗng chạy tới, chạm nhẹ vào vai nàng, lo lắng gọi: "Tảo Nhi tỷ?"

Hắn cũng vừa thấy mấy tia sáng đó, sợ rằng chúng có tà khí, sẽ bắt hồn của Tảo Nhi đi mất.

"Không sao đâu." Tảo Nhi lấy lại bình tĩnh đứng dậy, gan dạ đưa tay chạm vào một luồng ánh sáng xanh biếc, thấy nó cứng cứng và lạnh lẽo, nàng lại ấn thử, quả thật có thể ấn xuống.

Tảo Nhi hành động quá nhanh, Đại Ngưu không kịp ngăn cản, đành nắm chặt tay nhìn nàng giao dịch với yêu quái trong lo lắng.

Cả hai đều nín thở, chờ đợi động thái tiếp theo của yêu quái.

Nhưng yêu quái Thịnh Quân chẳng hề hay biết nỗi lo lắng của hai người cổ nhân, cô đang vui vẻ hát trong đầu.

Vừa rồi cô đã thành công kiếm được đồng xu đầu tiên trong đời của mình, tăng thêm chút năng lượng. Điều quan trọng nhất là với giao dịch này, cô có thể nhả hàng ra, để cho cổ nhân nếm thử một lần. Biết đâu họ sẽ quay lại thường xuyên hơn để mua hàng.

Thịnh Quân thầm nghĩ, quả là không thể coi thường trí tuệ của cổ nhân. Sau khi cô nương bỏ tiền vào, cô còn đang đau đầu không biết làm sao để hướng dẫn nàng ta bấm nút chọn món, không ngờ đối phương chẳng cần dạy, tự nhiên đã biết bấm nút dưới gói mì bò hầm.

Máy bán hàng chỉ có thể xuất hàng theo sản phẩm đã chọn và giá niêm yết, mọi thứ của cô đều được bán với giá một xu, đổi sang thời đại này tức là một văn tiền. Cô nương vừa bỏ một văn vào, theo lý chỉ có thể mua được một gói mì bò hầm, nhưng Thịnh Quân nhớ đến lời hứa tạ lễ lúc trước, bèn nghĩ ra một ý tưởng.

Nàng phải tuân thủ nguyên tắc bán hàng theo giá, nhưng có thể làm một chút mẹo ở góc độ rơi của hàng hóa.

Trong thời hiện đại, khi mua đồ từ máy bán hàng, đôi khi nhiều hơn một món rơi xuống, hoặc có món bị kẹt không rơi cũng là chuyện thường, thuần túy là do may mắn, không liên quan gì đến máy nha.

Thịnh Quân cho một gói mì bò hầm rơi nghiêng xuống, đẩy rơi thêm gói mì gà hầm nấm, rồi gói mì gà hầm nấm lại chạm vào và làm rơi thêm một chai nước điện giải vị chanh xanh.

Chỉ nghe ba tiếng "bịch bịch bịch", hai gói mì và chai nước lần lượt rơi vào khe nhận hàng, khe này có nắp che, cần nhẹ nhàng đẩy mới lấy được đồ bên trong.

May mà Tảo Nhi đang đối diện với máy bán hàng, thấy rõ ràng có vật gì đó rơi xuống đáy, nàng nuốt khan rồi từ từ ngồi xuống, cẩn thận chạm vào tấm chắn ở dưới cùng của yêu quái. Tấm chắn hóa ra có thể đẩy vào trong, mở ra một khe hở.

"Tảo Nhi tỷ, có phải yêu quái muốn chúng ta thò tay vào lấy đồ không?" Đại Ngưu cũng hiểu ra ý tứ.

Hắn nhanh chóng ngồi xổm bên cạnh Tảo Nhi, chưa để nàng kịp lên tiếng, đã đẩy tấm chắn ra thò tay phải vào trong, miệng vội vàng nói: "Tay của tỷ phải giữ để làm nghề mộc, để đệ lấy cho!"

Sắc mặt Đại Ngưu tái nhợt, hắn mím môi rút từ trong ra hai gói giấy dầu và một ống tre, đặt vào lòng Tảo Nhi, sau đó nghiến răng sờ thêm vài lần nữa trong bụng yêu quái, khi cảm thấy không còn gì nữa mới thu tay lại, rồi ngồi phịch xuống đất, cả hơi thở cũng run rẩy.

Tảo Nhi cũng thở phào nhẹ nhõm, vỗ vai Đại Ngưu an ủi.

Sau khi lấy lại bình tĩnh, hai người mới có tâm trí nhìn xem những gì họ vừa nhận được từ yêu quái.

"Đệ vừa lắc thử, ống tre này chắc là chứa nước." Đại Ngưu nói xong liếc nhìn mấy gói giấy vuông vức kia, "Còn đây là thức ăn sao?"

"Ta cũng không rõ." Tảo Nhi cẩn thận chạm vào lớp giấy dầu gói mì, "Nhưng giấy dầu này phẳng phiu quá, đúng là đồ của yêu quái, còn tốt hơn cả loại giấy gói thuốc của y quán dưới huyện!"

"Trên gói giấy này còn có chữ nữa, tiếc là chúng ta không đọc được." Đại Ngưu tiếc nuối nói.

Những người sống trong núi như họ, ngoài Triệu lang trung ra thì chẳng ai biết chữ. Nhưng Triệu lang trung cũng đã già, mắt đã kém, giống như cha của Đại Ngưu - một thợ săn lão luyện, chỉ có thể chẩn mạch nhờ cảm giác tay thôi.

Nghe hai người trò chuyện, Thịnh Quân cũng tò mò nhìn qua, phát hiện bao bì của mì và nước điện giải này khác hoàn toàn so với trong máy bán hàng. Túi nhựa đã được thay bằng giấy dầu cổ kính, chai nhựa thì biến thành ống tre.

Không biết là do sợ người cổ đại không quen với bao bì hiện đại mà máy đã tự điều chỉnh, hay lo lắng túi nhựa gây ô nhiễm môi trường cổ đại, dù sao thì cách làm này cũng thật chu đáo.

Tảo Nhi mở hé một góc của gói giấy, liếc mắt nhìn: "Hình như là một cái bánh?"

"Thật sao?" Mặt Đại Ngưu sáng lên, hắn đề nghị, "Mưa sắp lớn rồi, chi bằng chúng ta đem về hang rồi hãy xem kỹ, kẻo bị ướt mất."

Tảo Nhi gật đầu: "Được, nhưng đợi ta bái thêm lần nữa đã."

Nàng cẩn thận đưa gói giấy và ống tre cho Đại Ngưu giữ, sau đó lại thành kính quỳ trước máy bán hàng: "Phương tiên nhi, lần này cảm ơn ngài đã ban ân, bất kể thứ gì ngài cho có thể dùng được, ngài đã đưa tay cứu giúp chúng ta, ta nhất định sẽ ghi tạc trong lòng!"

Tảo Nhi không gọi yêu quái nữa, đã đổi sang gọi Thịnh Quân là Phương tiên nhi. Không chỉ vậy, nàng còn nghĩ trong lòng, nếu những thứ Phương tiên nhi cho thật sự là đồ ăn uống bình thường, cứu được bọn họ lúc nguy cấp, thì sau này nàng sẽ thờ phụng ngài như tổ tiên, tìm mọi cách để cúng tế.

Thịnh Quân thấy vậy cũng hơi bất đắc dĩ.

Ôi, người cổ đại cái gì cũng tốt, chỉ là cứ động tí là quỳ lạy khiến cô hơi ái ngại.

Tảo Nhi bái xong, đứng dậy cùng Đại Ngưu vội vã đi về phía hang động. Hai người vốn yếu ớt, cả người lạnh lẽo, nhưng giờ đây vì có hy vọng nên cả cơ thể đều tràn đầy sức lực, chỉ muốn nhanh chóng xem xem liệu trong gói giấy dầu của Phương tiên nhi có phải là bánh thật không.

 --- 

Phương tiên nhi dịch ra là thần tiên hình vuông. 

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp