Cuộc sống thời cổ đại của máy bán hàng tự động

Chương 4: Biến thành máy bán hàng tự động, tùy duyên bán đồ vật (2)


2 tuần

trướctiếp

Edit: Tiểu N

Nhìn những suy đoán của họ dần trở nên kỳ lạ, mới nói chưa được mấy câu thì đột nhiên tất cả quỳ rạp xuống, đập đầu côm cốp vào đất, miệng lẩm bẩm cầu xin cô đừng ăn thịt người. Chưa từng thấy cảnh tượng nào như vậy, Thịnh Quân ngớ người ra, lời nói nghẹn lại trong cổ họng, mãi mới thốt ra được. Chẳng bao lâu sau, đám người đó đã nhanh chóng rút hết.

Thịnh Quân nhìn theo bóng lưng của họ mà cảm xúc phức tạp. Một mặt thì thở phào nhẹ nhõm, tạm thời không phải lo bị đập hỏng. Mặt khác cô lại sốt ruột, ước gì có người nhanh đến mua hàng của mình.

Ba ngày đếm ngược cuộc sống như ngọn núi đè nặng lên đầu Thịnh Quân. Trong lúc lo lắng, cô lật qua lật lại kiểm tra bảng hệ thống, bỗng phát hiện một chức năng không mấy bắt mắt: thêm một ký hiệu hình ảnh hệ thống cung cấp ở bên cạnh khe bỏ xu của máy bán hàng.

Có thể chọn hình vẽ như đồng tiền, thỏi vàng, hay mũi tên màu đen.

Không chần chừ, Thịnh Quân lập tức chọn kiểu đồng tiền và thỏi vàng. Vừa thao tác xong, cạnh khe bỏ xu liền hiện ra hình đồng tiền và thỏi vàng đơn giản màu đen.

Nhìn ra bên ngoài, cô rất hài lòng khi thấy dáng vẻ của mình. Việc còn lại chỉ là chờ đến khi trời sáng, nhóm người cổ kia quay lại nhìn kỹ, thấy được hình vẽ liên quan đến tiền này, có lẽ sẽ hiểu được chức năng của cô là bỏ tiền vào mua hàng.

Cô tạm thời không dám nghĩ đến khả năng nhóm người trông giống dân tị nạn đó, liệu có tiền hay không.

Khi trời bắt đầu hửng sáng, lác đác vang lên vài tiếng chim hót không rõ ràng. Dù máy bán hàng không cần ngủ, nhưng Thịnh Quân vẫn giữ thói quen nghỉ ngơi nửa đêm, nếu không thì nằm đó không làm gì, mở to mắt cả đêm quá là chán đi.

Nghe thấy tiếng người từ xa vọng lại, cô lập tức tỉnh táo, dùng mắt quét qua thấy ở đằng xa có vài đứa trẻ đang tiễn một nhóm người đeo giỏ sau lưng, trông như chuẩn bị ra ngoài tìm gì đó.

Trong đoàn người mang giỏ, có kẻ cảnh giác liếc về phía cô vài cái, sau đó quay đầu thì thầm dặn dò lũ trẻ. Thịnh Quân có thể đoán ra, chắc là bảo mọi người tránh xa yêu quái này, cẩn thận kẻo bị nó ăn thịt.

Tình hình này mà kéo dài thì không ổn, không ai dám đến gần, vậy làm sao bán được hàng đây?

Thịnh Quân hít một hơi sâu, quyết định sử dụng tuyệt chiêu cuối cùng:

"Xin hãy bỏ xu vào!"

"Xin hãy bỏ xu vào!"

"Xin hãy bỏ xu vào!"

Cô kêu ba tiếng liên tiếp, quả nhiên làm nhóm người cổ đại bị giật mình quay lại nhìn. Vừa lúc cô đang đắc ý thì thấy cả đám tản ra thật nhanh, người đeo giỏ cũng không đi nữa, cả đám đồng loạt rút về sau những tảng đá ngoài tầm mắt cô.

Ôi, cô thật sự không phải là yêu quái ăn thịt người mà!

Thịnh Quân hoàn toàn uể oải.

Ở phía bên kia, đám dân làng cũng bị tiếng gọi của Thịnh Quân làm cho hoang mang không yên. Họ đang định ra ngoài tìm kiếm đồ ăn thì gặp cảnh này, chẳng ai dám đi nữa, đành phải quay về bàn bạc đối sách.

"Nhị Sơn thúc, con quái kia sao đột nhiên nổi điên vậy?" Tảo Nhi lo lắng hỏi.

Lưu Nhị Sơn cũng không hiểu nổi tâm tư của nó, nhíu mày đáp: "Khó nói, nhưng ta thấy tối qua nó không gây chuyện, cũng không di chuyển chỗ nào, nếu chỉ là gọi vài tiếng thì vấn đề hẳn không lớn."

Tối qua hắn không ngủ được, mãi suy nghĩ về chuyện này, cảm thấy hình dạng con quái kia chắc là một cái tủ, chỉ là bên trong có gì đó mới có thể phát ra tiếng. Nó có thể xuất hiện giữa rừng, lại nghe động tĩnh như rơi từ trên trời xuống, phần lớn là nhốt yêu quái bên trong.

Đã bị nhốt thì chắc một thời gian nữa cũng không thể chạy ra gây hại.

Lưu Nhị Sơn nghiêm túc nói: "Nhớ kỹ, đừng có ai lại gần. Ta từng nghe gã bán hàng rong đến làng mượn nước kể một chuyện, nói có yêu quái chọc giận thần tiên, bị nhốt dưới đất, phát ra tiếng để dụ người đến gần. Đợi đến khi có người không cưỡng lại được sự cám dỗ mà chạm vào nó, sẽ bị kéo xuống lòng đất thay yêu quái chịu khổ!"

"Biết rồi ạ!" Những người xung quanh đều lộ vẻ sợ hãi.

"Đi thôi, trước tiên tìm cái ăn quan trọng hơn, già trẻ trong nhà đều trông cậy vào chúng ta!" Lưu Nhị Sơn vẫy tay gọi, mọi người theo hắn đi ra ngoài.

Tảo Nhi không di chuyển, do dự nói: "Thúc, hay là con ở lại đi, trông chừng động tĩnh của con quái kia, nếu không trong lòng con thấy không yên."

Nàng là người đáng tin, trong nhà cũng chỉ có hai người miệng ăn, thức ăn dễ dàng kiếm được. Lưu Nhị Sơn đương nhiên đồng ý: "Được, vậy Tảo Nhi nhớ trông kỹ nhé!"

Thời gian không thể chần chừ, nhóm tìm thức ăn rất nhanh đã rời đi.

Tảo Nhi quay đầu, nói với đám trẻ theo cùng: "Các ngươi đi làm việc đi, ta sẽ đi trông con quái."

Sống ở trong núi, ai cũng phải làm việc, trẻ con cũng phải phụ nhặt củi, gánh nước, tìm côn trùng về làm thức ăn cho gia đình.

Đợi bọn trẻ đi hết, Tảo Nhi quay về động lấy cái rìu, rồi đi đến cách con quái mười bước, tìm một tảng đá ngồi xuống, không nhúc nhích mà chăm chú nhìn nó.

Thịnh Quân rất vui mừng vì có người đến gần, nhìn kỹ thì thấy quen quen, hóa ra là cô nương tối qua đã đến quan sát cô.

Chỉ là cô nương này từ đầu đến chân đều mang vẻ cảnh giác, ngồi ở đằng xa, không chịu lại gần. Đôi mắt đen nhánh nhìn chằm chằm vào cô, khiến lòng Thịnh Quân lạnh buốt.

Cô cẩn thận chào hỏi: "Xin hãy bỏ xu vào!"

Thôi được rồi, giọng nói mặc định của máy bán hàng không thể hiện được sự cẩn trọng của cô. Cô nương nghe thấy liền giật bắn lên, lập tức đứng dậy, cầm rìu chỉ về phía cô.

Thịnh Quân đành lặng lẽ im lặng.

Cô nương híp mắt lại, bước tới gần hai bước, từ trên xuống dưới dò xét cô. Đầu tiên nhìn vài lần qua những gói mì ăn liền và chai nước điện giải, có lẽ là không nhìn ra được điều gì từ bao bì lòe loẹt kia, sau đó ánh mắt chuyển xuống, dừng lại ở ký hiệu bên cạnh khe bỏ xu.

Trong lòng Thịnh Quân vừa dấy lên chút hy vọng, đã nghe cô nương lẩm bẩm: “Quả nhiên là tinh quái, còn biết dùng bạc để dụ người. Đáng tiếc là với đám chúng ta thì chẳng có tác dụng, còn thua xa so với lương thực thực tế.”

“Này, bạc cũng chỉ là vẽ lên, đến một đồng thật cũng không chịu bỏ ra!”

Thịnh Quân chẳng ngờ tư duy của đối phương lại đi lệch đến vậy, hình như cô nương kia xem cái khe bỏ tiền là chỗ lấy tiền.

Thịnh Quân đành bất lực, yếu ớt đáp lại: “Xin hãy bỏ xu vào!”

Cô nương tên Tảo Nhi lại quay về ngồi trên tảng đá, không còn để ý đến Thịnh Quân nữa.

Không biết qua bao lâu, trời bất chợt đổi sắc, những đám mây xám tro cuồn cuộn tích tụ trên bầu trời, sẵn sàng trút xuống những hạt mưa. Nhìn cảnh tượng, chắc hẳn sẽ là một trận mưa lớn.

Tảo Nhi ban đầu vui mừng rồi bỗng ngơ ngác, cuối cùng nét mặt lại trở nên trầm tư. Đất đai khô hạn cần mưa, nhưng với đám người như bọn họ, một trận mưa lớn đồng nghĩa với việc đi lại khó khăn, đường sá sẽ trở nên lầy lội, rất khó để ra ngoài tìm lương thực.

Nghĩ tới đây, nàng chẳng còn hứng thú ngồi đó nữa, vội quay về động gọi lũ trẻ chuẩn bị sẵn sàng.

Thịnh Quân cô đơn đứng giữa cơn mưa nhỏ, cảm thấy bản thân thật đáng thương. Một cái máy bán hàng tự động mà trong ngày mưa thế này, ai sẽ ra ngoài mua đồ đây?

*

Lưu Nhị Sơn cùng đám người của hắn kịp trở về trước khi mưa to đổ xuống, nhưng thu hoạch không mấy khả quan.

Trước đó trời hạn hán quá lâu, núi đã vào thu, thứ gì có thể ăn được càng ngày càng ít. Bọn họ phải giữ sức, không thể đi xa hay trèo lên núi cao.

“Mọi người ăn dè một chút, không biết cơn mưa này sẽ kéo dài đến khi nào.” Lưu Nhị Sơn gom góp những thứ thu thập được, chia cho mọi người, lòng vẫn nặng trĩu.

Thức ăn mang về chẳng no được, lại càng không thể để dành lâu, số này chỉ đủ cho mọi người tạm sống qua ngày mai. Cuối cùng họ vẫn phải dầm mưa mà ra ngoài. Hiện tại đã khó khăn thế này, còn đến mùa đông thì phải làm sao? Trên núi chắc chắn sẽ có tuyết rơi!

Cơn mưa kéo dài suốt một ngày một đêm, không có dấu hiệu dừng lại. Mưa thu kèm theo cái rét, đám dân làng cuộn mình trong cái hang lạnh lẽo, rễ cây và vỏ cây đã sớm hết sạch, đành phải đun nước uống cho ấm bụng, nước tích trữ cũng sắp cạn. May mà hang động nằm ở nơi cao, phía trước dốc xuống nên không bị ngập nước, nếu không thì họ đã phải ngâm mình trong nước mà sống qua ngày.

Có lẽ vì trong lòng quá nhiều lo lắng, Lưu Nhị Sơn cũng đổ bệnh, sau khi uống thuốc của Triệu lang trung thì lăn ra ngủ mê mệt. Nhìn thấy tình trạng của hắn, đám dân làng như mất đi chỗ dựa, hoang mang tột độ.

“A tỷ, muội đói quá…” Muội muội của Tảo Nhi rúc vào lòng tỷ mà rơi lệ.

“Muội ngoan, tỷ đi tìm đồ ăn ngay đây.” Tảo Nhi lòng quặn đau, vuốt đầu muội muội, gượng dậy mặc lên mình chiếc áo tơi thô kệch, đeo chiếc giỏ trên lưng, chuẩn bị ra ngoài.

Đại Ngưu vội chặn nàng lại: “Tảo Nhi tỷ, tỷ điên rồi sao! Nhìn tỷ như thế này, có đi được không?”

“Nhưng chẳng lẽ cứ ngồi đây đợi chết đói sao? Nếu mưa không ngừng, chúng ta cứ thế mà ngồi đợi đến khi chết đói ư?” Tảo Nhi nhíu mày đáp.

Đại Ngưu thở dài: “Trời mưa lạnh lắm, để ta lấy thêm áo mà mặc, ta sẽ cùng tỷ đi!”

Hắn gọi với nương mình một tiếng, rồi đi đến bên túi đồ, lôi ra chiếc áo cũ của cha mình, giũ mạnh, hai đồng tiền đồng rơi xuống đất, lăn thẳng đến chân Tảo Nhi.

Tảo Nhi không muốn cúi người nhặt, chỉ lấy đầu ngón chân khều khều, nhắc Đại Ngưu: “Đây là số tiền còn lại sau khi mua lương thực?”

“Đúng vậy.”

Khi loạn lạc bắt đầu, dân làng đã dùng hết số tiền dành dụm để mua lương thực, nhưng giá lương thực thì quá cao, nên cũng chỉ mua được chút ít. Sau này cho dù có tiền cũng không mua được nữa, mỗi nhà đều còn vài đồng tiền lẻ chưa tiêu hết.

Cơn mưa ngoài kia dường như đã nhẹ bớt, tiếng nước rơi không còn lớn nữa, Tảo Nhi cúi đầu nhìn hai đồng tiền trên mặt đất, rồi từ trong màn mưa mờ nhạt nghe thấy tiếng tinh quái không ngừng vang lên:

“Xin hãy bỏ xu vào!”

“Xin hãy bỏ xu vào!”

Giọng nói lạnh lẽo hòa cùng cơn mưa lạnh dường như mang theo vài phần thê lương.

Không hiểu sao, Tảo Nhi đột nhiên nhớ lại lần nương nàng còn sống, cha nàng đã dẫn nàng đi đến một ngôi chùa rất xa để cầu phúc cho nương. Hôm đó cũng là một ngày mưa nhẹ.

Lúc ấy vị hòa thượng trọc đầu đã nói thế nào nhỉ?

“Tiền áp thắng cầu phúc, chỉ cần ném đồng tiền vào hồ rùa Phật là được.”

Ném tiền, bỏ tiền, có lẽ nào thứ tinh quái kia đang hô “Xin hãy bỏ xu vào!” chăng?


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp