Edit: Tiểu N

Tảo Nhi đột nhiên lắc đầu nói: "Bên trong đồ vật đều có thể nhìn thấy rõ ràng, chắc chắn không thể giấu người được. Vật này chỉ đơn giản là một thứ có thể nói chuyện! Nghe giọng nó, vừa lạnh lùng vừa kỳ quái, không thể phân biệt vui buồn, hoàn toàn không giống lời nói của con người!"

"Nghe cũng có lý, nhưng câu nó nói 'xin hãy bỏ xu vào', rốt cuộc có nghĩa là gì?" Tôn tử lớn của Lý bà bà, Thiết Trụ, gãi đầu hỏi.

"Liệu có phải chúng ta nghe nhầm không? Có khi nó đang bảo 'xin dập đầu', ý là muốn chúng ta quỳ xuống dập đầu trước nó?" Đại Ngưu phỏng đoán.

"Dập đầu cũng có thể lắm. Thần tiên, yêu quái chẳng phải thường thích nhìn người ta dập đầu sao?"

Lưu Nhị Sơn vừa nói, liền quỳ xuống đất, bắt đầu dập đầu lia lịa, miệng lẩm bẩm: "Thần tiên tổ tông ơi, chúng con thực sự chịu không nổi nữa rồi. Cái đầu này con cũng đã dập cho người rồi. Nếu người thực sự có linh ứng, chúng con chẳng mong cầu gì, chỉ xin người đừng ra ngoài ăn thịt người lung tung là được!"

Lưu Nhị Sơn là người lớn tuổi nhất trong nhóm, thấy hắn làm vậy, mọi người không chút do dự, liền đồng loạt quỳ xuống, cùng nhau dập đầu cầu xin.

Một đám người dập đầu lộn xộn một hồi rồi ngồi đó chờ đợi. Sau một thời gian dài, vật kỳ lạ trước mắt vẫn im lặng, không phát ra thêm âm thanh nào nữa.

Lửa đã tắt từ lâu, màn đêm đen kịt dần nhạt đi khi trời sắp sáng. Lưu Nhị Sơn đứng dậy, phủi bụi trên người lên tiếng:

"Đi thôi, mai xem tình hình thế nào. Những gì cần làm chúng ta đã làm rồi, phần còn lại đành trông vào ý trời! Mọi người về ngủ đi, dưỡng sức mai còn phải tiếp tục ra ngoài tìm thức ăn."

Họ vốn là một nhóm người nghèo khổ, sống ngày qua ngày trong cảnh thiếu thốn, không mong sống nhưng cũng chẳng muốn chết. Đêm nay sống sót, ngày mai lại không chắc chắn.

Vật kỳ lạ này có thể xuất hiện bất ngờ ở đây, nếu thật sự có ý đồ gì, họ - một nhóm già yếu bệnh tật - cũng không thể chống cự, và cũng chẳng có cách nào di chuyển đi nơi khác.

Vậy nên đành chấp nhận số phận, họ còn có thể làm gì hơn?

Đám người lũ lượt bỏ đi, chỉ để lại vật kỳ lạ đứng trơ trọi giữa trời đất.

Những người dân trong làng không hề biết rằng, bên trong vật quái lạ đó thực sự có một người, và người ấy đã chứng kiến toàn bộ hành động của họ từ đầu đến cuối. Chỉ đến khi họ đi hết, người ấy mới thở phào nhẹ nhõm.

Nói là "giấu người" cũng không hẳn đúng, vì thực tế, vật kỳ lạ ấy vốn chính là một người biến thành!

Thật ra đó không phải là yêu quái gì cả. Nếu nhiều năm sau, người của thế kỷ XXI nhìn thấy nó, dù là một người dân bình thường nhất cũng có thể nhận ra ngay đó là gì — một chiếc máy bán hàng tự động.

Đúng vậy, thứ mà dân làng gọi là "vật kỳ lạ", thực chất chỉ là một chiếc máy bán hàng tự động bình thường. Mẫu mã của nó không tiên tiến, thậm chí còn không hỗ trợ thanh toán quét mã, chỉ có thể trả bằng cách bỏ xu vào mua hàng.

Nếu nói nó có điểm gì đặc biệt, thì có lẽ chính là việc chiếc máy bán hàng tự động này từng là một phụ nữ loài người thực sự, tên là Thịnh Quân.

Thịnh Quân đến từ thế kỷ XXI, là một người phụ nữ bình thường kém may mắn. Cô sinh ra ở một thành phố nhỏ, điều kiện gia đình không tốt nhưng bầu không khí ấm áp, hòa thuận. Từ khi sinh ra, cô đã sống một cuộc đời bình lặng theo quy củ, cuối cùng thi đỗ đại học và hoàn thành việc học hành.

Sau khi tốt nghiệp, Thịnh Quân làm việc hai năm, dành dụm được chút tiền, vừa trả xong khoản tiền đặt cọc cho ngôi nhà mới mua, chưa kịp sửa sang thì trên đường về, cô bị một chiếc xe tải mất lái đâm trúng và qua đời.

May mắn thay sau khi chết, cô đã được liên kết với một hệ thống có tên "Hệ thống quản lý siêu thị".

Không biết vì lý do gì, hệ thống này có vẻ rất vội vã khi liên kết với cô, chỉ nói rằng sẽ đưa cô đến một thế giới khác để mở siêu thị, qua việc bán hàng có thể tích lũy năng lượng. Khi tích đủ năng lượng, cô sẽ được hồi sinh trở về nhà.

Nghe có hy vọng được sống lại, Thịnh Quân lập tức đồng ý, nhanh chóng ký kết khế ước với hệ thống. Ai ngờ vừa ký xong, hệ thống liền biến mất không một lời giải thích. Gọi mãi chẳng thấy phản hồi, cô đành tự mình tìm tòi trong không gian của hệ thống, cuối cùng không biết bấm phải cái gì, một luồng ánh sáng trắng lóe lên, và thế là cô liền xuyên không.

Khi Thịnh Quân mở mắt lần nữa, cô nhận ra mình dường như đã xuyên không và bị vứt vào một ngọn núi đen kịt.

Cô thử gọi hệ thống, nhưng vẫn không nhận được phản hồi. Chưa kịp lo lắng về sự an toàn của bản thân, Thịnh Quân cảm thấy cơ thể mình có gì đó không ổn. Mắt cô dường như đã tiến hóa, không chỉ có thể nhìn thấy bốn phía mà còn có khả năng nhìn nội thể. Cô vội vàng kiểm tra bên trong và phát hiện ra rằng mình đã biến thành... một chiếc máy bán hàng tự động!

Ngay lập tức, một bảng điều khiển hiện ra trong đầu cô, cho biết hiện cô chỉ có thể bày bán hai loại hàng hóa: mì gói và hai loại nước điện giải đóng chai.

Trên đỉnh bảng điều khiển còn có một thanh năng lượng, cho thấy cô hiện có 0 điểm năng lượng. Ở cuối thanh có ghi “0/100”, Thịnh Quân đoán rằng cô cần tích lũy đủ 100 điểm năng lượng để nạp đầy thanh này.

Mặc dù hệ thống từng nói rằng tích đủ năng lượng sẽ giúp cô trở về nhà, nhưng Thịnh Quân không lạc quan đến mức nghĩ rằng 100 điểm năng lượng sẽ dễ dàng giúp cô quay lại. Chắc chắn sẽ có những khó khăn khác trừ khi 1 điểm năng lượng rất khó kiếm.

Không rõ vì sao hệ thống siêu thị lại biến cô thành máy bán hàng tự động, nhưng Thịnh - người đã chết một lần - Quân, nhanh chóng chấp nhận sự thật này.

Nhìn theo hướng tích cực, nếu cô xuyên không thành con người, dù có nắm giữ hệ thống, cô cũng phải lo lắng về việc mở cửa hàng, nghĩ ra một câu chuyện bịa để giải thích thân phận, lo chuyện ăn uống, sinh hoạt và các mối quan hệ xã hội, chưa kể phải đề phòng mọi thứ.

Nhưng giờ thì tốt rồi, cô trực tiếp biến thành máy bán hàng tự động, không cần ăn, không cần giải thích nguồn gốc hàng hóa, không cần giao tiếp hay lo việc mở tiệm. Chỉ cần bán hàng, ngồi im một chỗ thu tiền và tích năng lượng về nhà!

Cô đã làm việc cật lực suốt hơn 20 năm trước khi bị tai nạn, giờ nằm nghỉ ngơi một chút chắc cũng không quá đáng, đúng không?

Với suy nghĩ lạc quan đó, Thịnh Quân tiếp tục nghiên cứu bảng điều khiển.

Do đã trở thành máy bán hàng tự động, hệ thống cung cấp cho cô nhiều ưu đãi như việc bổ sung hàng hóa không tốn tiền và không giới hạn số lượng. Cô có thể bổ sung bao nhiêu tùy thích và thậm chí tự định giá hàng hóa.

Tuy nhiên cũng có tin xấu, cô hiện tại đang trong giai đoạn bảo vệ dành cho người mới. Khi giai đoạn ba ngày này kết thúc, mỗi ngày cô sẽ tiêu hao một điểm năng lượng để duy trì hoạt động. Nếu không đủ năng lượng, cô sẽ rơi vào trạng thái tắt máy, hàng hóa sẽ bị tháo xuống, và cô sẽ mãi mãi chìm vào hôn mê.

Điều đó có nghĩa là nếu tắt máy, cũng chẳng khác gì chết, và mọi hy vọng trở về nhà sẽ tiêu tan.

Tuyệt đối không thể để tắt máy!!!

Nhưng hiện tại, cô đang bị ném vào một khu rừng hoang vu, khó có thể tưởng tượng sẽ có người đến đây mua hàng!

Suy nghĩ này khiến sự lạc quan của Thịnh Quân biến mất hơn nửa, thay vào đó là lo lắng tràn trề.

May mắn thay, trời không tuyệt đường người. Với thính giác nhạy bén, trong lúc tuyệt vọng, cô đột nhiên nghe thấy tiếng người từ xa vọng lại.

Có người nghĩa là có khách hàng, thanh năng lượng trống rỗng của cô đã có hy vọng rồi!

Thịnh Quân ngay lập tức bắt tay vào chuẩn bị, luống cuống xếp hàng hóa lên kệ. Hiện tại cô chỉ là một máy bán hàng tự động cấp thấp, bên trong trống rỗng, chỉ có một tầng kệ và chỉ có thể bày bán năm sản phẩm.

Cô nhìn vào khung nhập hàng, nhận thấy mình có thể chọn bày bán bốn loại mì gói: mì bò hầm, mì bò tê cay, mì gà hầm nấm và mì bò sốt vang.

Đều là những loại mì khá ngon, cô quyết định bày hết cả bốn loại, vừa đủ lấp đầy bốn ô trưng bày.

Sau khi bày xong mì, cô nhìn sang nước điện giải. Loại này có ba hương vị: đào trắng, chanh xanh và vải.

Thịnh Quân do dự một chút rồi chọn loại chanh xanh, vì nó có độ phổ biến cao nhất.

Khi những bao bì sặc sỡ lấp đầy chiếc máy trống trải, nó trở nên sinh động hơn hẳn. Hiện tại cô chưa rõ điều kiện để tăng thêm loại hàng hóa là gì, nhưng trước mắt thế này là đủ.

Bước tiếp theo là định giá.

Không hiểu vì lý do gì, trên thân máy bán hàng không hiện giá, điều đó có nghĩa là số tiền thu được và hàng hóa bán ra hoàn toàn do Thịnh Quân quyết định.

Ban đầu cô định giá theo trí nhớ mơ hồ của mình, nhưng suy nghĩ kỹ lại, việc quan trọng nhất lúc này là có người mua hàng, mở bán thành công. Vậy nên cô quyết định mở chương trình khuyến mãi khai trương, tất cả đồng giá một xu – mức giá thấp nhất mà hệ thống cho phép.

Chiến lược là bán hàng với giá rẻ để thu hút, sau đó theo dõi cách năng lượng chuyển đổi rồi tính tiếp.

Sau khi hoàn tất mọi chuẩn bị, Thịnh Quân thấy không còn thiếu sót gì nữa. Cô nghe tiếng bước chân rầm rập ngày càng gần và háo hức chờ đợi nhóm người xuất hiện.

Tuy nhiên điều khiến cô sững sờ là, người xuất hiện trong tầm mắt cô lại là một nhóm... cổ nhân!

Cổ nhân thì cũng đành chịu, nhưng cả đám người này quần áo rách rưới, bẩn thỉu, gầy gò hốc hác, nhìn như dân tị nạn hoặc ăn mày, hoàn toàn không giống những người có tiền mua hàng, và họ còn mang theo vũ khí!

Sự việc ngoài dự tính xảy ra quá nhanh, Thịnh Quân suýt ngất xỉu. Nhìn cây rìu sáng loáng trong tay một người trong đám, cô lập tức cảm thấy nguy hiểm.

Vì quá phấn khích, cô suýt quên mất điều này. Là một chiếc máy bán hàng tự động không có khả năng tự vệ, liệu cô có bị nhóm người này phá tan để lấy hàng không?

Cũng may nhóm cổ nhân cầm đuốc đến gần với vẻ thận trọng, sau một hồi vẫn chưa nhận ra cô là gì, có lẽ vì còn sợ hãi nên không dám động thủ ngay.

Thịnh Quân thấy vậy, định lợi dụng cơ hội này giả thần giả quỷ để trao đổi với họ, xem liệu có thể thuyết phục họ mang tiền đến đổi lấy thức ăn không.

Người tiến đến gần cô là một cô nương thận trọng, trông không lớn tuổi lắm, có vẻ không phải người ngang ngạnh, chắc có thể nói chuyện bình thường.

Suy nghĩ nhanh chóng, Thịnh Quân chuẩn bị sẵn một lời mở đầu, rồi cô cố gắng điều khiển thân máy phát ra âm thanh.

Cô thử nói: “Xin chào.”

Nhưng điều khiến cô tuyệt vọng là âm thanh phát ra lại trở thành một câu lạnh lùng: “Xin hãy bỏ xu vào!”

Thôi tiêu rồi, cô dường như không thể giao tiếp bằng lời với con người.

Cô nương kia rõ ràng không ngờ chiếc máy lại phát ra âm thanh, lập tức lùi lại vài bước đầy sợ hãi. Những người khác cũng giơ vũ khí, cảnh giác nhìn chằm chằm vào cô.

Thịnh Quân lập tức căng thẳng, lo rằng chỉ một giây sau, cô sẽ bị đám người này đập phá. Hệ thống thì không phản hồi, cô cũng không biết chuyện gì sẽ xảy ra nếu một chiếc máy bán hàng tự động bị hỏng, nhưng chắc chắn sẽ không phải là điều tốt.

Đối diện một lát, một cậu bé mặt mày lấm lem đen nhẻm đột nhiên hét lên về phía cô, hỏi cô là người hay yêu quái, bảo ra mặt nói chuyện.

Thịnh Quân cũng chẳng biết làm sao, giờ cô không phải là người trốn trong máy nữa, mà là chính cái máy bán hàng tự động, không tài nào nói được.

Cô thử xoay người, nhưng cả thân máy không nhúc nhích, đành phải lên tiếng lần nữa: "Ta không có ác ý với các ngươi."

Đáng tiếc, câu nói vừa ra khỏi miệng lại biến thành một tiếng vang rõ ràng: "Xin hãy bỏ xu vào!"

Lần này Thịnh Quân hoàn toàn không dám lên tiếng nữa, chỉ lo lắng nhìn chằm chằm vào động tĩnh của những người cổ đại. May mắn thay, lần này họ như đã chuẩn bị sẵn tâm lý, không còn quá kinh ngạc, mà bắt đầu xì xào đoán già đoán non câu nói của cô.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play