Edit: Tiểu N

Nơi rừng sâu không biết đến thời gian, tiết trời càng ngày càng lạnh, sức khỏe của họ cũng ngày càng yếu đi.

Theo tình hình này, e rằng khi mùa đông thực sự đến, không biết còn bao nhiêu gia đình có thể cầm cự được, cuộc sống khổ cực này cũng sắp chấm dứt rồi.

"Xuyên Tử! Mau nói với nương, con còn chỗ nào khó chịu không?"

Một tiếng hét chói tai đã cắt ngang dòng suy nghĩ của Triệu lang trung. Ông tỉnh lại, nhận ra Xuyên Tử có vẻ may mắn, lần này đã được cứu sống.

“Lại múc thêm chút nước cho Xuyên Tử uống đi.” Ông dặn dò một câu.

Nương Xuyên Tử đáp một tiếng, nhanh chóng đi lấy nước.

Đại Ngưu đứng bên cạnh, thấy Xuyên Tử đã không sao liền nói: “Thím cứ làm việc đi, con đi tìm Nhị Sơn thúc trước.”

“Được, Đại Ngưu, con mau đi đi, hôm nay chuyện này thím thật sự phải cảm ơn con...” Nương Xuyên Tử vừa nói, chợt nhận ra với hoàn cảnh hiện tại, bà cũng chẳng có gì để tạ ơn, đành lúng túng xoa góc áo.

Đại Ngưu khoát tay: “Thôi được rồi thím, bây giờ ai cũng sống chung một nhà, còn nói gì cảm ơn nữa. Con đi đây!” Cách nói năng chững chạc của hắn khiến người ta gần như quên mất hắn vẫn chỉ là một đứa trẻ.

“Ừ.” Nương Xuyên Tử cúi đầu nhìn thấy trên quần hắn có một vết rách mới, liền nghĩ trong lòng, lát nữa sẽ vá lại cho hắn.

Đại Ngưu quay người rời khỏi sơn động, không còn phải cõng Xuyên Tử nữa nên bước chân của hắn nhẹ nhàng hơn nhiều, theo lối cũ mà đi.

Đi được một đoạn, hắn gặp vài người đang đeo sọt trên lưng, có cả nam lẫn nữ, cao thấp không đều, ai nấy gầy gò đến đáng thương, nhưng tinh thần trông có vẻ mạnh mẽ hơn những người vừa nằm trong động nhiều.

Đây là đội ngũ hằng ngày đi tìm thức ăn, vốn dĩ hôm nay Đại Ngưu và Xuyên Tử cũng nằm trong đó, nhưng vì chuyện xảy ra nên họ phải về trước.

“Nhị Sơn thúc, Tảo Nhi tỷ!” Đại Ngưu chạy tới chào hai người dẫn đầu.

Lưu Nhị Sơn là một hán tử có làn da nhăn nheo, gật đầu hỏi tình trạng của Xuyên Tử, rồi tháo sọt trên lưng xuống, lấy ra một nắm lá khô héo cùng một miếng vỏ cây lớn bằng bàn tay: “Mau về mà nấu ăn đi!”

Đại Ngưu nhận lấy, cảm ơn một tiếng rồi không dừng lại lâu, quay đầu trở về sơn động, vì ở nhà còn vài người đang đợi ăn.

Sơn động có hạn, vì vậy mấy hộ gia đình đều ở chung với nhau, nhà Đại Ngưu có cha nương và hai đứa em song sinh, sống chung với ba hộ khác trong cùng một động.

Vừa vào đến động, đã nghe có người gọi: “Là Đại Ngưu ca về, chắc tỷ tỷ của ta cũng sắp về rồi!”

Đại Ngưu nhoẻn miệng cười: “Đúng, Tảo Nhi tỷ bọn họ đang đi phía sau.”

Nghe vậy mọi người trong động đều trông ngóng ra ngoài, chờ đợi người thân của mình trở về.

Hai thân hình nhỏ bé chạy tới bên cạnh Đại Ngưu, là cặp em song sinh của hắn, năm nay chỉ mới bảy tuổi.

Muội muội tên Thúy Thúy nhìn hắn hỏi: “Ca, hôm nay bọn muội đã nhặt củi và gánh nước rồi, giờ có thể đốt lửa nấu cơm chưa?”

Đại Ngưu xoa đầu nàng: “Được rồi, nhóm lửa đi!”

Hai đứa trẻ hiểu chuyện bắt đầu làm việc, những người khác cũng dần trở về, còn Đại Ngưu ngồi bên cạnh nghiền nát vỏ cây thành bột thô để nấu canh cho sệt, dễ no bụng hơn.

Chờ lửa bốc lên, hắn ném những nguyên liệu đơn sơ vào nồi đất, đổ nước vào rồi nấu.

Sau khi uống xong canh vỏ cây và rau dại, người trong làng vớt rau ra, nặn thành viên rồi ăn, cuối cùng cũng thấy cơ thể ấm lên chút ít. Những thứ này không thể làm no bụng, nhưng ít nhất cũng giúp ấm dạ và dễ chịu hơn.

Ăn xong, mọi người đều nằm xuống những chiếc chăn đơn sơ để dưỡng sức, lại sống sót thêm một ngày, ngày mai phải tiếp tục ra ngoài tìm thức ăn.

Vừa nhắm mắt, ý thức đã bắt đầu mơ hồ, nhiều lúc Đại Ngưu không thể phân biệt được mình đang ngủ hay ngất đi. Trong cơn mơ màng, hắn nghe muội muội khẽ nói: “Ca, muội thật muốn ăn cái bánh ngô.”

“Ngủ đi Thúy, rồi sẽ có thôi, sau này muốn ăn bao nhiêu bánh ngô cũng được...” 

Trời tối hẳn, mọi người đều đã ngủ nhưng không ai có thể ngủ ngon giấc.

Trong núi vạn vật im lặng đến mức đáng sợ, bỗng nhiên một tiếng nổ lớn vang lên khiến mọi người giật mình tỉnh dậy!

Âm thanh đó làm người ta sợ hãi, tim đập liên hồi, ngay cả người già yếu nhất cũng gượng dậy, hoảng hốt nhìn ra ngoài.

“Chuyện gì vậy? Đương gia!”

“Có phải sấm sét không?”

Đại Ngưu đứng dậy, mò mẫm lấy một cây gậy gỗ, đầu gậy buộc một viên đá: “Tảo Nhi tỷ, chúng ta phải đi gặp trưởng bối, xem ý của họ thế nào.”

“Được!” Người nữ nhân tên Tảo Nhi cũng cầm lấy một chiếc rìu.

Tảo Nhi là con gái của thợ mộc, năm nay mười sáu, còn dẫn theo một muội muội sáu tuổi. Nương nàng mất sớm, cha nàng mắc bệnh rồi cũng qua đời, không kịp vào núi. Nhà không có nhi tử, từ nhỏ nàng đã theo cha học nghề, cũng là người có thể gánh vác chuyện lớn.

Hai người bước ra khỏi sơn động, vừa lúc Lưu Nhị Sơn cũng dẫn người đến, tổng cộng có khoảng mười người.

Lưu Nhị Sơn giơ đuốc lên hỏi: “Tiếng động vừa nãy phát ra từ đâu?”

“Không rõ lắm, chỉ nghe thấy một tiếng, chúng ta nên đi kiểm tra khắp nơi một lượt, để yên tâm hơn.” Tảo Nhi nói.

Nàng nghĩ ngợi rồi nói thêm: “Đừng đi hết, ở đây phải để lại vài người, kẻo trong động có gì bất trắc.”

Cuối cùng để lại vài người khỏe mạnh, còn lại thì đi cùng nhau kiểm tra tình hình xung quanh.

Ngoài ánh lửa, trên trời có vài tia sáng của trăng, chưa đi được bao xa, họ đã nhìn thấy phía trước xuất hiện một bóng trắng khổng lồ, lập tức tất cả im lặng và dừng bước.

Đại Ngưu không nhịn được hạ giọng hỏi: “Đó là thứ gì?”

Không ai trả lời được.

Chỉ thấy vật thể khổng lồ đó có hình dáng vuông vức, khoác lên mình ánh trăng dịu dàng, toàn thân tỏa ra ánh sáng trắng nhàn nhạt, trông rất kỳ quái.

Mọi người nín thở nhìn một lúc, thấy vật thể đó bất động, ngập ngừng không biết có nên tiến lại gần để xem không.

“Ta phải qua xem, rốt cuộc đây là loại yêu quái gì!” Tảo Nhi nghiến răng nói.

Nàng gan dạ lại có rìu trong tay, trên người vẫn còn chút sức lực, bất kể gặp phải tình huống gì, cũng có thể đánh cược một phen. Quan trọng nhất là nhà nàng ít người, không có nhiều ràng buộc, nếu có chuyện gì xảy ra, nàng tin rằng mọi người sẽ chăm lo cho muội muội của nàng.

Chưa kịp để ai phản ứng, Tảo Nhi đã giật lấy cây đuốc từ tay Lưu Nhị Sơn, siết chặt chiếc rìu, mạnh dạn tiến về phía vật thể hình vuông kia.

Từng bước từng bước lại gần, vật thể khổng lồ vẫn không hề nhúc nhích. Nàng dừng lại ở khoảng cách hai bước, cẩn thận quan sát rồi vòng quanh để xem rõ hình dạng của nó.

Dưới ánh lửa chập chờn, Táo Nhi vòng ra phía sau vật ấy, bỗng nhiên tròn mắt kinh ngạc.

Phía trước và phía sau của vật này hoàn toàn khác nhau. Mặt mà nàng thấy khi đi vòng qua nhìn có chút giống cấu trúc của một cái tủ, bên trong còn có một tầng, trên đó đặt vài thứ lạ lẫm.

Nhưng nhìn kỹ, nó lại kỳ quặc hơn nhiều so với cái tủ. Bề mặt bị che bởi một lớp trong suốt như mặt nước, dù có chắn cũng vẫn có thể thấy rõ hình dáng bên trong. Trên lớp đó còn gắn một dãy những thứ hình tròn, nhô lên không bằng phẳng, chẳng biết dùng để làm gì.

Táo Nhi suy ngẫm, nếu thật sự là một cái tủ, thì tay nghề của thợ làm chắc chắn không phải người thường, quanh đây cũng chẳng thấy dấu hiệu của ai, chẳng lẽ đây là báu vật của thần tiên rơi xuống núi sâu này?

Nàng vừa định tiến lại gần hơn để nhìn rõ thì đột nhiên vật đó phát ra âm thanh:

“Xin hãy bỏ xu vào!”

Giọng nói trong trẻo của một nữ nhân vang lên, vật này lại có thể nói chuyện!

Một vật có thể nói chắc chắn không phải đồ vật vô tri, tuy không hiểu được ý nghĩa của lời nói nhưng Táo Nhi hoảng sợ lùi lại hai bước, suýt ngã nhào xuống đất.

Trong đêm tĩnh mịch, những người khác cũng nghe thấy tiếng động, lập tức cầm theo vũ khí chạy tới, vây quanh Táo Nhi, cẩn trọng nhìn chằm chằm vào vật quái lạ đó.

Lưu Nhị Sơn cau mày, lẩm bẩm: “Có khi nào bên trong giấu người không?”

Nhưng đối phương đột nhiên lại im lặng.

Tình thế giằng co một hồi, Đại Ngưu không giữ được bình tĩnh, lớn tiếng nói: “Ngươi là người hay yêu quái, ra đây nói cho rõ ràng!”

Nếu thật sự là một thứ lợi hại thì nó sẽ không sợ bọn họ, còn nếu không quá nguy hiểm, họ cũng không có ý định gây thương tổn nó. 

Cả đám người đều nín thở chờ đợi. Cuối cùng sau một hồi lâu, tiếng nói kia lại vang lên bên tai:

“Xin hãy bỏ xu vào!”

---

Lời tác giả:

Bắt đầu rồi nhé!

Bản chất là một truyện nông gia ngốc nghếch vui vẻ, bối cảnh hoàn toàn bịa đặt, mọi thứ chỉ là dựng nên, không chịu nổi sự phân tích kỹ lưỡng. 

Hy vọng mọi người đọc truyện vui vẻ!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play