Edit: Tiểu N
Món hàng mới xuất hiện là bánh quy nén và rau củ sấy khô thập cẩm.
Thịnh Quân lấy ra hai gói mẫu và cẩn thận quan sát chúng. Loại bánh quy nén này có vẻ là kiểu bán quân dụng, trông rất chống đói. Mỗi hộp nặng khoảng 4 cân, chứa 10 gói nhỏ, mỗi gói 200g và gồm 4 miếng bánh.
Thịnh Quân cảm thấy món này rất hữu ích, nhất là vì dường như người xưa lúc nào cũng ăn không đủ no. Nghe bọn họ kể, thường là cả nhóm người chỉ nấu một nồi mì tôm, sau đó bỏ thêm đủ thứ linh tinh vào rồi chia nhau ăn, nghe thôi đã thấy đáng thương.
Nhưng bánh quy nén lại khác, theo hướng dẫn chỉ cần ăn một miếng là có thể no cả ngày. Dù cho họ có chia nhau một gói để ăn, có thể không no được cả ngày thì cũng ít nhất được nửa ngày.
Ít nhất họ sẽ không phải lúc nào cũng trong tình trạng đói meo.
Sau khi xem xét bánh quy nén, Thịnh Quân cầm lên gói rau củ sấy khô thập cẩm bên cạnh. Loại này được đóng gói túi, mỗi túi 500g, tức là khoảng 1 cân. Điều đáng chú ý là bên trong chứa đến chín loại rau củ quả khác nhau.
Theo như hướng dẫn, các loại rau củ bao gồm: khoai lang và khoai tím, cà rốt và củ cải trắng, đậu bắp, chuối sấy, khoai tây, nấm hương và táo đỏ.
Lựa chọn sản phẩm khá hợp lý, không chỉ cung cấp đủ các loại rau củ quả giàu dinh dưỡng mà còn có táo đỏ bổ máu. Đặc biệt, khoai lang và khoai tây có thể coi là món chính nếu như có nhiều hơn một chút.
Qua túi nhựa trong suốt, có thể thấy được màu sắc tươi sáng và phong phú, khiến Thịnh Quân không thể cưỡng lại được cảm giác muốn nếm thử. Cô nghĩ rằng món này thật sự rất hợp để ăn vặt khi xem phim.
Cô trước đây không thể chạm tay vào những món ăn này, chỉ như một cỗ máy tiếp liệu vô cảm. Tuy nhiên sau lần nâng cấp này, Thịnh Quân phát hiện mình có thể lấy đồ ăn. Dù khi ăn không thật sự làm cô no, nhưng có thể thưởng thức hương vị, điều này cũng khiến cô cảm thấy hạnh phúc.
Thịnh Quân vội mở một gói rau củ sấy khô, lấy một miếng khoai lang khô và cắn một miếng. Âm thanh ‘crack’ vang lên, vị ngọt, giòn tan ngập tràn khoang miệng khiến cô cảm động đến mức muốn rơi nước mắt.
Cô nhanh chóng sắp xếp hai món mới lên kệ. Giá tạm thời cho bánh quy nén là 10 xu, còn rau củ sấy khô là 3 xu một gói.
Trong lúc đó, Hạnh Nhi cùng mấy đứa trẻ đang giúp lau chùi cho Phương Tiên Nhi, đột nhiên phát hiện có một số thay đổi mới. Trên thân thể của Phương Tiên Nhi xuất hiện thêm hai cục tròn phát sáng.
"Chẳng lẽ pháp lực của Phương Tiên Nhi đã tăng lên và trở nên mạnh mẽ hơn?" Hạnh Nhi không kìm được sự tò mò mà đoán.
Vừa nãy sau khi cô bé dâng xong quả vạn thọ, cũng không vội lấy đồ từ Phương Tiên Nhi, vậy mà pháp thuật vẫn còn sáng.
Hạnh Nhi nhận ra một trong hai cục tròn mới xuất hiện đang sáng, trong khi cục kia thì không.
Sau khi lau dọn gần xong, vì tò mò cô bé nhấn vào cục tròn mới sáng lên. Một tiếng động quen thuộc vang lên, đó là tín hiệu Phương Tiên Nhi lại ban tặng đồ vật.
Hạnh Nhi cúi xuống và lấy ra một gói giấy nặng nề từ cửa khoang. Khác hẳn với những gói bánh trước đây, gói này lớn hơn, nặng hơn và có hình dạng vuông vắn hơn hẳn.
"Dưới đây đựng gì thế?" Thúy Thúy cũng nhận ra sự khác biệt của nó, tò mò hỏi.
"Chúng ta mở ra xem thử đi, như vậy về mới dễ nói rõ với người lớn!" Đại Mao chớp mắt, lanh lợi đề nghị.
"Vậy để ta mở nhé?" Hạnh Nhi nuốt nước bọt, trong lòng dâng lên chút mong chờ.
Cô bé cũng rất muốn biết bên trong là gì.
Hạnh Nhi từ từ mở gói giấy, lộ ra những thứ bên trong rực rỡ sắc màu, mấy đứa trẻ đều chen đầu vào xem, rồi đồng loạt thốt lên: "Oa!"
"Thứ này giống như là nấm khô!" Thúy Thúy chỉ vào một cây nấm hương khô nói.
Hạnh Nhi cẩn thận chạm vào, thấy nó khô cứng bèn nói: "Là nấm phơi khô, trong động chúng ta cũng có khá nhiều, nhưng không có cái nào trông như thế này."
"Thứ này giống như quả khô." Tiểu nhi tử của Nhị Sơn thúc, Cẩu Đản, cũng chỉ vào quả táo đỏ khô nói.
"Còn thứ này trông như rau khô!" Thúy Thúy lại nhìn chằm chằm vào đậu bắp khô, không nhịn được nuốt nước miếng.
Món rau này trông ngon hơn rất nhiều so với lá cây mà bọn họ thường ăn, cô bé đứng đó thoang thoảng còn có thể ngửi được mùi thơm!
Hạnh Nhi lần lượt ấn thử từng món trong gói giấy, chắc chắn nói: "Có lẽ đều là những thứ rau quả khô, chúng ta mau về thôi, kể cho người lớn nghe về chuyện này đã!"
Lũ trẻ phấn khích vô cùng, nắm tay nhau chạy về phía sơn động, giống như những công thần hiển hách. Những thứ mới mẻ này, có lẽ là do Tiên Nhi thấy bọn họ lau dọn sạch sẽ mới tặng cho bọn họ đấy!
Khi trở lại động, Tảo Nhi và mấy người khác vẫn chưa về sau khi ra ngoài kiếm đồ, nhưng nương Xuyên Tử và Hà Hoa thì đang ở đó, bận rộn giúp mọi người vá lại quần áo.
Nhìn thấy lũ trẻ vui vẻ chạy tới, nương Xuyên Tử cười tủm tỉm ngẩng đầu lên, trêu chọc: "Có chuyện gì vậy, từng đứa một trông cứ như bị gà rừng mổ vào mông ấy!"
Cẩu Đản lên tiếng: "Nương, đại thẩm, bọn con vừa được Tiên Nhi cho một gói lớn những thứ ăn mà chưa từng thấy, có vẻ là rau khô và quả khô ạ!"
"Trông ngon lắm!"
"Tiên Nhi thật tốt quá!"
"Tất cả là nhờ bọn con lau dọn sạch sẽ, Tiên Nhi mới vui như vậy đó!"
Những đứa trẻ khác cũng ríu rít phụ họa, kể lại mọi chuyện từ đầu đến cuối. Các bà nghe xong, ai nấy đều lộ vẻ kinh ngạc.
Hà Hoa nhìn nhi tử hỏi: "Con vừa nói rau khô, quả khô gì đó, mang lại cho nương xem nào."
Hạnh Nhi lập tức tiến đến, lấy ra gói giấy đang ôm trong lòng, Thúy Thúy ở bên cạnh giúp cô bé mở ra, bên trong đầy đủ các loại rau quả khô phong phú hiện ra trước mắt mọi người.
Các bà thím lập tức xúm lại nhìn kỹ gói giấy, chỉ cần lại gần là có thể ngửi thấy mùi thơm khô hấp dẫn, khiến người ta thèm thuồng.
Tuy nhiên ngoài nấm khô và táo đỏ khô, những thứ còn lại ngay cả các bà cũng không nhận ra được. Chắc là đều ăn được, nhưng để an toàn vẫn phải nếm thử trước.
Hà Hoa nhón lấy một miếng trông kỳ lạ nhất, tím ngắt, cho vào miệng nhai, phát hiện ra nó giòn, nhai vào thì ngọt, hoàn toàn không nhận ra nó được làm từ gì, nhưng chắc chắn là một loại quả khô.
Miếng quả tím càng nhai càng thơm, còn có chút vị khét khét, khiến nàng không nỡ nuốt xuống, cứ giữ trong miệng nhấm nháp thật lâu.
Xung quanh cả người lớn lẫn trẻ con đều dán mắt nhìn động tác của Hà Hoa mà nuốt nước miếng.
Thấy vậy Hà Hoa cười nói: "Quả nhiên là ngon, mỗi người lấy hai miếng mà thử đi."
Một gói đồ trông thì có vẻ nhiều, nhưng chia ra thì mỗi người cũng chỉ được vài miếng, ăn vào cũng không đủ no, chi bằng chia ra để mọi người nếm thử. Đây cũng là nhờ có món quà của Tiên Nhi, Hà Hoa mới dám quyết định như vậy.
"Thím Hà Hoa, thím tốt quá!"
Lũ trẻ reo hò, tranh nhau tới lấy, vì gói rau quả khô có nhiều loại, mọi người không vội giành giật mà thì thầm bàn bạc một lúc, rồi chia đều, mỗi đứa chọn một món mới lạ khác nhau, lát nữa có thể chia ra để nếm thử, mỗi người được thử thêm vài mùi vị.
"Ta lấy hai quả đỏ, ngươi lấy miếng vàng kia đi!"
“Nấm khô thì chúng ta từng ăn rồi, chắc vị cũng không khác mấy, tạm thời chưa lấy, chọn những thứ chưa thấy bao giờ ấy!”