Edit: Tiểu N
Thấy lũ trẻ đã chia xong, người lớn cũng mỉm cười, mỗi người cầm lấy hai miếng.
"Lũ trẻ mừng đến phát điên rồi kìa." Nương của Đại Ngưu nói.
"Đúng vậy, bọn trẻ cũng số khổ, gặp phải thời thế thế này, trước đây tất cả đều đói đến mềm nhũn, giờ có đồ ăn rồi, có thể chạy nhảy tung tăng, nhìn mà cũng thấy vui." Nương của Xuyên Tử cười đáp.
Từ khi Xuyên Tử nhà bà trở về sau cơn nguy hiểm, bà càng cảm nhận sâu sắc rằng được sống khỏe mạnh là điều quan trọng nhất.
Hà Hoa nghe vậy cũng cười: "Trước đây đúng là rất khổ, giờ có Phương Tiên Nhi rồi, mọi chuyện dần dần trở nên ngọt ngào hơn. Nhìn mấy thứ mới mẻ này xem, ngay cả khi thời thế tốt chúng ta cũng chưa từng được ăn đâu!"
"Đúng thế!"
Nương của Xuyên Tử vừa nói vừa định cất hai miếng quả khô mà bà lấy được, muốn dành hết cho Xuyên Tử.
Hà Hoa thấy vậy lên tiếng:
"Đại tẩu, những thứ này tỷ cứ ăn đi, phần của Xuyên Tử ta đã để dành rồi. Con cái là để nuôi lớn, chứ không phải để nương chịu thiệt thòi. Tỷ đừng tiết kiệm như vậy, tỷ nghĩ xem, Xuyên Tử có ăn thêm một miếng cũng chẳng thay đổi được gì, nhưng nếu lâu dài tỷ cứ nhịn ăn rồi đổ bệnh, chỗ dựa vững chắc của nó sẽ sụp đổ!"
Xuyên Tử giờ cũng là một thiếu niên, cơ thể khỏe lại rồi, còn theo mọi người ra ngoài kiếm ăn.
Sau khi chia xong mấy thứ rau quả khô cho mọi người, Hà Hoa cũng để riêng ra một bát nhỏ, dự định lát nữa mang cho mấy người già trong động, phần còn lại dành cho những người ra ngoài kiếm ăn về ăn, trong đó có phần của Xuyên Tử.
"Chỉ có hai miếng quả khô, sao nghiêm trọng đến vậy chứ, nhưng tỷ cũng biết muội cũng lo cho tỷ. Những lý lẽ đó tỷ hiểu cả, đừng lo, tỷ chưa bao giờ để bản thân đói đâu!"
Nương của Xuyên Tử hiểu Hà Hoa đang quan tâm mình, bà cười giải thích đôi câu rồi không nói thêm gì nữa. Sau chút do dự, bà quyết định ăn luôn quả khô. Bà lấy một miếng rau khô xanh và một miếng quả đỏ vàng dày.
Trước tiên bà ăn miếng rau khô xanh, vừa cắn một miếng đã thấy vị mặn thơm giòn.
Trước đây bà cũng từng làm rau khô, nhưng chưa bao giờ có món nào ngon như thế này.
Nương của Xuyên Tử ngẫm nghĩ, cảm thấy món rau khô này khác với loại bà từng làm ở hai điểm lớn.
Thứ nhất là món rau khô này rất khô, không hề có chút nước nào, ăn vào cảm giác cũng ngon hơn, nghĩ kỹ lại có lẽ nó có thể bảo quản lâu hơn.
Thứ hai là Phương Tiên Nhi rất hào phóng khi cho họ ăn đồ có nhiều muối.
Muối của họ không ngon như vậy, luôn có vị mặn đắng khó chịu, mỗi lần ăn đều phải dè sẻn. Khi làm rau khô, bà chỉ dám rắc vào một chút muối, không giống như món của Phương Tiên Nhi, vị rất đậm đà.
Nương của Xuyên Tử từ từ ăn xong miếng rau khô, liếm môi, rồi thử đến miếng quả đỏ vàng. Cắn một miếng, vị lại rất khác, quả này có vị ngọt thanh mát, vừa giống vị trái cây, lại vừa có vị gì khác nữa.
Nhưng chắc chắn rất ngon!
"Phương Tiên Nhi đối xử với chúng ta thật tốt." Bà không nhịn được lại cảm thán lần nữa.
Nương của Đại Ngưu gật đầu đồng tình: "Ai mà chẳng nghĩ thế? Tiền chúng ta cúng thì đáng là bao, nghĩ cũng biết chẳng thể thêm bao nhiêu hương khói, ấy vậy mà nó không hề chê, còn sẵn lòng giúp đỡ chúng ta."
Ăn xong những món rau quả khô thơm ngon, trong lòng ai nấy đều ngọt ngào, làm việc cũng thấy hăng hái hơn, mọi người tiếp tục bận rộn với công việc của mình.
Tới chiều tối, ước chừng đội đi kiếm ăn sắp trở về, mấy nhà lại bắt đầu đun nước, chuẩn bị nấu cơm.
Nhờ có Phương Tiên Nhi, trước đây trong động không có đồ ăn, phải đợi những người ra ngoài mang về mới bắt đầu nhóm bếp nấu nướng. Giờ vì Phương Tiên Nhi đã cứu giúp, có lương thực dự trữ, mọi người có thể chuẩn bị cơm sớm, để khi những người ra ngoài trở về là có thể ăn ngay.
Quả nhiên vừa đặt bánh bột, nấm khô và bột vỏ cây lên bếp nấu, bên ngoài đã có tiếng động, hai đứa trẻ đứng canh chừng lập tức chạy về báo tin: "Tảo Nhi tỷ các nàng về rồi!"
Những đứa trẻ còn lại nhanh chóng chạy ra đón, định giúp mang đồ, tiện thể khoe khoang công trạng.
Tảo Nhi và những người khác từ xa đã thấy bọn trẻ chạy ra, trong lòng cũng rất vui, không chỉ vì nhìn thấy dáng vẻ hoạt bát của chúng, mà còn bởi chuyến đi này họ lại thu hoạch khá tốt.
Khi Hạnh Nhi và mấy đứa trẻ chạy đến gần, Tảo Nhi liền tháo gùi xuống đưa qua: "Mấy đứa mang cái gùi này vào đưa cho các thím dọn dẹp, rồi báo cho ông Triệu lang trung biết, nói là chúng ta đã đào được rất nhiều củ măng đất."
Củ măng đất là thứ rất quý, toàn thân đều là báu vật. Vào mùa xuân hè có thể hái lá đem xào, còn sau thu có thể đào củ.
Quả của nó không chỉ có thể làm thuốc hoạt huyết hóa ứ, trị bệnh cho nữ nhân, mà quan trọng nhất là nó có thể ăn được.
Hồi còn ở trong làng, họ từng nghe Triệu lang trung nói qua, cũng học được cách nhận biết và đào nó, chỉ là sau khi vào núi mãi không gặp.
Lần này đúng là may mắn, tình cờ phát hiện ở một góc ẩm ướt, không cần nói cũng biết, chắc hẳn lại nhờ phúc của Phương Tiên Nhi!
Đang nghĩ vậy, Tảo Nhi và mọi người liền nghe lũ trẻ kể về chuyện Phương Tiên Nhi cho đồ ăn mới, còn miêu tả sống động rằng những thứ đó thơm ngon ra sao, lập tức làm cho ai nấy đều tò mò, nhanh chóng bước về phía sơn động.
"Đồ đâu rồi?" Tảo Nhi hỏi.
Hạnh Nhi vội đáp: "Thím Hà Hoa đã chia xong, đặt ở trong động của mỗi nhà rồi ạ."
Một nhóm người nhanh chóng trở về động, rất nhanh liền thấy những món ăn mới.
Đệ đệ và muội muội của Đại Ngưu mỗi đứa một bên cầm đồ, nhét vào miệng Đại Ngưu.
"Ca, miếng quả màu vàng này ngon lắm ó, ngọt lắm, ca mau thử đi!" Thúy Thúy cầm một miếng quả tròn tròn màu vàng nói.
Nếu Thịnh Quân ở đó, chắc chắn sẽ nhận ra món mà cô bé cầm là chuối sấy.
"Ca không ăn, hai đứa ăn đi!" Đại Ngưu vẫy tay từ chối, Thúy Thúy nhân cơ hội nhét miếng chuối sấy vào miệng ca mình.
Đại Ngưu đành bất lực gõ nhẹ lên đầu cô, vừa nhai vừa ăn.
"Ca, thế nào, muội không lừa ca đúng không?" Thúy Thúy háo hức hỏi.
"Ngon lắm, ca chưa từng ăn miếng quả khô nào ngon như vậy!" Đại Ngưu thật thà đáp.
Mấy món quả khô này trông có vẻ để được lâu, nếu có thể tích trữ nhiều cho mùa đông thì tốt biết mấy.
Ở phía xa, Tảo Nhi cũng đang ăn món rau quả khô mà Hạnh Nhi đưa, đó là một món màu vàng óng, vừa cho vào miệng đã thấy vị mặn thơm, rất ngon.
Ăn xong hai người bắt đầu dùng bữa, Hạnh Nhi kể với Tảo Nhi về sự thay đổi của Phương Tiên Nhi.
"Tỷ ơi, quả cầu pháp thuật của Phương Tiên Nhi nhiều thêm hai cái đó, muội tận mắt thấy nó biến ra đấy, chỉ có một cái sáng lên, cái kia chưa sáng. Sau khi muội chạm vào cái sáng, muội lấy được gói rau quả khô này nè."
Nói xong Hạnh Nhi đoán: "Trước kia những ánh sáng pháp thuật đó là để chỉ đường cho chúng ta chọn đồ, giờ có quả cầu mới, chẳng lẽ chúng ta cũng có thể chọn đồ mới, ví dụ như quả khô này?"
Ý tưởng đó làm mắt Hạnh Nhi sáng lên, nếu có thể thường xuyên ăn những món rau quả khô thế này thì thật tuyệt!
Ban ngày sau khi nhận được rau quả khô, cô bé cũng đã kể chuyện này với các thím.
Nhưng mọi người đều nhất trí rằng, vẫn là Tảo Nhi là người hiểu Phương Tiên Nhi nhất, việc này nên để Tảo Nhi quyết định thì hơn.
Nghe xong Tảo Nhi suy nghĩ rồi nói: "Muội nói có lý, ăn xong bữa, tỷ sẽ đích thân qua xem."
Vừa hay họ mang về nhiều củ măng đất, nhìn kích cỡ cũng có thể đưa cho Phương Tiên Nhi thử.
Vì trong lòng đang bận tâm, Tảo Nhi ăn bữa cơm này mà có phần không yên, ăn nhanh rồi lục trong túi lấy ra năm văn tiền.
Dạo gần đây cúng mấy lần, số tiền nàng tích góp cũng không còn nhiều, ngoài năm văn này chỉ còn lại năm văn cuối cùng.
Một cảm giác lo lắng mơ hồ thoáng qua trong lòng, Tảo Nhi lấy lại bình tĩnh, từ chối lời đề nghị đi cùng của Hạnh Nhi, rồi bước ra khỏi sơn động, trước tiên ghé qua lấy một bát to củ măng đất, sau đó một mình đi tìm Phương Tiên Nhi.
Trời vẫn chưa tối hẳn, Tảo Nhi bưng bát, quen cửa quen nẻo đi tới chỗ quen thuộc, nhanh chóng hoàn thành các bước đầu, rồi cầm măng đất bỏ vào chỗ nhét xu của Phương Tiên Nhi.
" Xin hãy bỏ xu vào!"
Trước khi nàng đến, Thịnh Quân đã sớm nhận ra rồi. Kể từ khi điểm năng lượng của cô đầy 100, lên một cấp nhỏ, tầm nhìn của cô dường như cũng tăng thêm một chút, và giới hạn năng lượng cũng đã nâng lên thành 300 điểm.
Thịnh Quân suy đoán rằng cái thanh năng lượng này chắc có liên quan đến việc cập nhật sản phẩm mới. Đáng tiếc là dù tìm khắp giao diện hệ thống, cô vẫn không tìm thấy chỗ nào hiển thị số năng lượng cần thiết để về nhà.
Tuy nhiên từ khi phát triển ra chức năng xem phim và ăn uống, cảm giác nóng lòng muốn về nhà của Thịnh Quân đã dịu đi phần nào. Cô còn phát hiện ra một điều tuyệt vời khi trở thành máy bán hàng tự động: đó là không cần lo về vấn đề sức khỏe khi thức đêm xem phim.
Cô thậm chí có thể thức liên tục ba ngày ba đêm mà không mệt mỏi, xem liền một mạch đến hết bộ phim, cảm giác này quả thật rất sảng khoái nha, không còn bị cốt truyện làm cho sốt ruột rồi lại phải nhắm mắt đi ngủ giữa chừng nữa.
Bởi vì đã xuyên đến thời cổ đại, Thịnh Quân cũng nảy sinh chút hứng thú với cuộc sống nơi này, hiện tại cô đang xem một bộ phim tài liệu về chủ đề này.
Khi thấy Tảo Nhi đến, cô tạm dừng video, chuẩn bị sẵn sàng để kinh doanh, chẳng mấy chốc đã nhận được một đống đặc sản từ Tảo Nhi.
Thứ này Thịnh Quân cũng chưa từng thấy qua, may mà hệ thống nhận dạng được, chỉ ra rằng vật dài như con tằm này gọi là măng đất.
Măng đất đổi ra năng lượng còn đắt hơn hai loại trái cây trước đây, một củ đã tương đương 1 điểm năng lượng, lần này Tảo Nhi mang đến 8 củ, tức là 8 điểm năng lượng.
"Tám văn tiền, hình như không đủ mua bánh quy nén nhỉ..." Biết rõ tình hình của người cổ đại, Thịnh Quân vẫn hy vọng Tảo Nhi có thể đổi được một hộp bánh quy nén.
Thịnh Quân đã từng thử món bánh này, bởi vì không phải loại bánh quy quân đội chính quy, nên hương vị ngon hơn nhiều so với tưởng tượng.
Kết cấu hơi giống bánh đào tô cứng một chút, lại có một mùi sữa thơm ngào ngạt, cô đã xem qua bảng thành phần, phát hiện trong đó còn có bột sữa nguyên chất, trông có vẻ rất dinh dưỡng.
Một hộp bánh quy nén có mười gói nhỏ, mỗi gói có bốn miếng, nghĩ kỹ thì còn tiết kiệm hơn mì gói. Mua một hộp, cả nhà có thể ăn được vài ngày rồi.
Nếu thực sự không đủ tiền mua, có nên giảm giá cho Tảo Nhi hai xu không nhỉ?
Trong lúc Thịnh Quân còn đang cân nhắc, Tảo Nhi đã thả thêm năm văn tiền vào, điểm năng lượng lập tức nhảy lên thành 13.
"Tốt quá, vẫn còn năm văn, giờ thì đủ mua bánh quy rồi!" Thịnh Quân vui vẻ nói.
Mua xong bánh quy, số tiền còn lại vẫn đủ để mua thêm một gói trái cây sấy nữa, thao tác lần này của Tảo Nhi quả là hoàn hảo!
—
bánh quy nén