Edit: Tiểu N
Phía bên kia, Hạnh Nhi ôm lấy ống tre chạy bước nhỏ về phía hang núi. Khi đến gần, cô bé chưa vào trong đã ngửi thấy một mùi thơm nức mũi.
Cô bước chậm lại, không nhịn được nhắm mắt hít sâu vài hơi. Chắc là đang nấu mì, lại còn bỏ thêm nấm nữa!
Không dám trì hoãn, Hạnh Nhi vội bước vào cửa hang. Quả nhiên bên trong đang nấu nướng rất náo nhiệt.
Không thấy ở đâu có Tảo Nhi, thậm chí không có cả người lớn, chắc là mọi người đang bận chỗ khác chỉ còn đám trẻ con ở lại nấu ăn.
Hạnh Nhi cất ống tre vào một góc, rồi lại nhanh chóng chạy tới giúp nhóm lửa, khuấy nồi. Đợi đến khi cơm chín hẳn, cô bé mới chạy ra khỏi hang tìm tỷ mình và những người khác. Chạy được một đoạn, Hạnh Nhi cuối cùng cũng thấy vài bóng người, chỉ thấy Tảo Nhi và các tỷ muội đang ôm những tảng đá to gần bằng đầu mình đi tới.
Đợi mọi người đến gần, cô bé mới nhìn rõ tỷ mình đeo một chiếc giỏ, bên trong cũng chứa đá viên.
"Hạnh Nhi!"
Tảo Nhi thấy cô bé vui vẻ gọi một tiếng, thấy cô chăm chú nhìn vào tảng đá trong tay mình, liền giải thích:
"Nhân lúc mấy ngày nay ăn uống đủ đầy có sức lực, phải nhanh chóng lấy bùn và đá làm cho miệng hang nhỏ lại, chỉ để lại một cửa hình vuông. Sau đó sẽ làm một cánh cửa gỗ, như vậy khi trời lạnh thì đốt lửa sẽ ấm hơn, không bị gió lùa như bây giờ nữa."
Hạnh Nhi gật đầu tán thành, rồi lại nhớ đến việc mình vừa dâng trái cây cho Phương Tiên Nhi, liền kể lại toàn bộ chuyện vừa xảy ra.
Tảo Nhi nói: "Có lẽ hôm nay muội giúp Phương Tiên Nhi lau thân thể rồi lại dâng trái cây, nên nó mới thích muội mà tặng quà. Lấy đi một món là đủ tỏ lòng biết ơn, sau này cũng nhớ chăm sóc cho nó nhiều hơn, thỉnh thoảng giúp nó lau rửa đi."
Sau vài ngày tiếp xúc với Phương Tiên Nhi, Tảo Nhi thấy nó là một loài tinh quái rất đơn thuần và hiền lành, dường như chưa từng tiếp xúc nhiều với con người nên rất dễ gần.
Hạnh Nhi gật đầu mạnh mẽ: "Tỷ, muội sẽ nhớ mà!"
Đặt những tảng đá cùng giỏ xuống cửa hang, Tảo Nhi và các tỷ muội rửa tay sạch sẽ rồi mới vào hang ăn cơm.
Sau khi hái được nấm và lê lông rừng, các thím đã chia phần đủ ăn trong vài ngày tới, phần còn lại sẽ được làm khô để bảo quản. Hai con thỏ cũng đã được làm thịt, sẽ chế biến thành thịt khô. Mỗi gia đình trong hang chỉ được chia một miếng thịt nhỏ, cũng coi như để mọi người được nếm mùi vị thịt.
Vì thế bữa cơm hôm nay đặc biệt thịnh soạn, có nấm, có mì và có thịt nấu trong nước dùng. Mỗi người tuy không được chia nhiều, nhưng đều có thể nếm thử một chút hương vị.
Bọn trẻ ai nấy đều ôm bát, ăn đến đỏ bừng mặt mũi. Đúng là có khổ mới biết hưởng ngọt, những ngày này chẳng khác gì Tết.
"Lần này nước mì lại có vị khác, ăn vừa chua vừa thơm, càng ăn càng thấy thèm!" Đại Mao, đệ đệ của Đại Ngưu cười không thấy mắt.
"Cũng là nhờ Phương Tiên Nhi chăm sóc chúng ta, còn cho thêm gia vị khác vào nước dùng, toàn là món ngon thôi!" Đại Ngưu cũng cười đáp.
Mấy lần nấu nước dùng, hương vị đều khác nhau, mọi người đoán rằng bột và chất lỏng kia không phải là dầu muối, mà giống như gói gia vị đã được pha sẵn.
Nếu ai đó có thể đọc chữ, chắc chắn sẽ nhận ra trên bao bì có dòng chữ "mì bò sốt vang."
Sau bữa ăn, mọi người lại tiếp tục bận rộn. Bọn trẻ giúp dọn dẹp bát đĩa, còn các phụ nhân thì lo chuẩn bị thức ăn, làm rau củ và thịt khô.
Để tiện cho việc này, Hạ Hoa đã đặc biệt đi tìm một tấm đá phẳng. Rau củ chỉ cần phơi khô là được, còn thịt khô thì phải nấu lại bằng nước mì, sau đó mới đem nướng cho thấm vị, rồi từ từ hong khô.
Thịt không nhiều nên công việc cũng không quá vất vả.
Những người trẻ tuổi khỏe mạnh phải đi lấy đá xây tường.
Đầu tiên họ khiêng đất và đá đến cửa hang, rồi đào hai rãnh ngang ở hai bên cửa hang, chỉ để lại một lối vào đủ rộng.
Sau đó họ đổ lớp đất trộn cát và nước vào, rồi xếp từng lớp đá lớn nhỏ chồng lên nhau, xen giữa là một lớp vữa để gắn kết, tiếp tục xếp đá cao lên.
Mọi người phân công rõ ràng, một nhóm xếp đá, nhóm khác trét kín các khe hở để tránh gió lùa.
Thời tiết gần đây ấm áp, thêm nữa đây là công việc đòi hỏi sức lực, nên mọi người không vội làm cho xong ngay. Tảo Nhi đã sắp xếp khối lượng công việc hợp lý, chỉ cần làm một lúc sau mỗi bữa ăn là được.
Cứ thế sau sáu bảy ngày, họ cuối cùng cũng hoàn thành bức tường ở cửa hang.
Lưu Nhị Sơn đã hồi phục hoàn toàn, dẫn mọi người đi đốn cây rồi mang về cho Tảo Nhi cưa thành từng tấm ván gỗ rộng.
Tảo Nhi có tay nghề giỏi, từ nhỏ đã có năng khiếu làm đồ thủ công. Nàng sử dụng kỹ thuật mộng chốt để ghép những tấm ván thành mấy cánh cửa, lắp vào miệng hang vừa kín gió vừa chắc chắn.
Để tiện quan sát bên ngoài trong những ngày đông, Tảo Nhi còn để lại vài ô cửa sổ nhỏ phía trên cửa chính. Những tờ giấy dầu từng dùng để gói mì cũng được tận dụng. Giấy này vừa dày dặn vừa trong suốt, chắn gió nhưng vẫn lọt ánh sáng qua được rất thích hợp để dán lên cửa sổ.
Mấy ngày trước khi họ lên núi tìm kiếm, đã gặp được hai cây đông thanh.
Giữa núi rừng khô cằn, màu xanh đậm của đông thanh hiện lên tràn đầy sức sống.
Dù lá của nó có vị đắng chát và theo lời Triệu lang trung thì tính hàn, không nên ăn nhiều. Nhưng khi lấy vỏ cây về đun nước, có thể nấu ra loại keo trắng rất phù hợp để dán cửa sổ.
Như vậy công việc cải tạo cửa hang đã hoàn tất.
Gần đây lương thực khá dồi dào, họ cũng đi xa hơn trong mỗi chuyến ra ngoài. Ngoài đông thanh, họ còn tìm được khá nhiều thứ tốt.
Dù không bắt được thêm con vật nào, nhưng họ đã nhặt được nhiều quả thông và vạn thọ, những thứ này dễ bảo quản.
Vạn thọ là tên Triệu lang trung đặt, còn họ thường gọi là "kê trảo" hoặc "xú kỷ tử." Thứ này có tác dụng lợi tiểu tiêu sưng, còn có thể phơi khô để ăn, giúp gia tăng lượng lương thực dự trữ.
Có quả thông thì cũng có cây thông, họ đã lấy được không ít nhựa thông từ thân cây, có thể dùng để đốt làm đuốc, cũng coi như bổ sung thêm nhu yếu phẩm.
Không chỉ việc vào rừng đem lại nhiều thu hoạch, thời gian gần đây họ còn được nếm thử hương vị của mì bò tê cay.
Mọi người đều thấy món mì này thật tuyệt vời, hương vị thơm ngon tuy có phần lạ lẫm, ăn xong đầu lưỡi hơi tê, nhưng mỗi lần ăn vào, trong người lại có cảm giác nóng bừng, rất hiệu quả trong việc giữ ấm mùa đông.
Ngoài ra, mọi người còn phát hiện ra rằng nước đường mà Phương Tiên Nhi cho có điều kỳ lạ. Không chỉ ngon miệng, uống xong còn no lâu, sức lực cũng dồi dào hơn, nhờ vậy mà họ làm việc và tìm kiếm đồ ăn rất hiệu quả.
Tuy nhiên lượng nước đường không nhiều, họ phải xin Phương Tiên Nhi thêm vài lần, nhưng có khi xin được mì, có khi mới được nước.
Cuối cùng nhờ Hạnh Nhi thông minh, cô bé đã tìm ra quy luật trong pháp thuật. Mỗi quả cầu ánh sáng tượng trưng cho một loại thực phẩm khác nhau, Phương Tiên Nhi cho họ chọn giữa các món ăn, từ đó mới xin được thêm nhiều nước đường.
Chỉ là tiền bạc của mỗi nhà cũng sắp cạn. Ban đầu mỗi nhà mang vào núi nhiều nhất cũng chỉ có hai ba mươi văn, nhưng cứ tiêu mãi không có thu vào, rất nhanh sẽ hết sạch. Truyện được edit bởi Tiểu N- đăng tải free trên TYT, mọi người đọc ở chính chủ nha!
May mắn thay, mọi người phát hiện ra rằng dâng đồ ăn cho Phương Tiên Nhi cũng có thể nhận được quà tặng từ cô.
Phương Tiên Nhi là một loài tinh quái hiền lành nhưng bướng bỉnh.
Trước đây khi Hạnh Nhi dâng năm quả lê lông rừng, cô bé chỉ lấy một bình nước đường từ Phương Tiên Nhi rồi rời đi. Ngày hôm sau, khi cô bé đến để lau thân thể cho Phương Tiên Nhi, cô bé phát hiện pháp thuật của cô vẫn còn sáng, cho đến khi Hạnh Nhi lấy đi phần quà, Phương Tiên Nhi mới ngừng pháp thuật.
Kể từ đó, khi dâng đồ ăn nếu Phương Tiên Nhi muốn tặng lại quà, mọi người cũng sẽ nhận lấy, không còn từ chối nữa, tránh để cô hao tổn pháp lực vô ích.
Trong thời gian tiếp xúc, mọi người cũng dần hiểu rõ sở thích của Phương Tiên Nhi. Mặc dù cô thích ăn hoa quả được dâng lên, nhưng dường như thứ cô thích nhất vẫn là tiền. Mỗi lần nhận được tiền, Phương Tiên Nhi đều vui vẻ tặng lại rất nhiều đồ ăn.
Kể từ khi vào núi, dân làng đã dần ổn định cuộc sống, nơi ở cũng đã được sửa sang. Tảo Nhi đang tính toán, từ từ làm thêm một số đồ dùng cần thiết như chậu gỗ, giường gỗ.
Hiện tại mọi người sống chung với nhau, để nhanh chóng hoàn thành công việc, Tảo Nhi không giữ bí quyết cho riêng mình mà dạy cho những người khỏe mạnh nhiều kỹ thuật mộc. Nhờ sự đồng lòng, việc chế tạo và sắm sửa đồ dùng sinh hoạt diễn ra rất nhanh chóng.
Tảo Nhi học theo cấu trúc của ống tre trước đây, làm ra vài chiếc hộp gỗ có nắp đậy và họa tiết, độ kín rất tốt, rất phù hợp để bảo quản trái cây khô và các loại thực phẩm khác.
Mặc dù còn một thời gian nữa mới đến mùa đông, nhưng công việc hàng ngày của mọi người vẫn là tích trữ lương thực và củi gỗ. Đợi khi chậu cùng thùng gỗ được làm xong, họ sẽ còn phải dự trữ thêm nhiều nước.
Mọi người chia việc rất rõ ràng, thanh niên khỏe mạnh thì ra ngoài tìm kiếm thức ăn, người lớn tuổi ở nhà lo việc gia đình, giặt giũ quần áo và xử lý thức ăn mang về. Trẻ con thì làm những việc phù hợp với sức lực của chúng, như đi lấy nước hoặc dọn dẹp, cùng hàng ngày lau sạch sẽ cho Phương Tiên Nhi.
Sau bữa tối, mọi người lại cùng nhau làm mộc, còn cày xới một phần đất gần đó để trồng hạt của quả lê lông rừng. Thỉnh thoảng họ lại tưới nước cho cây.
Dù không biết bao giờ những hạt giống này mới mọc thành cây và cho ra quả, nhưng ít nhất họ vẫn nuôi hy vọng.
Có lẽ vì giờ đây ai cũng đã no bụng, nên mới có tinh thần để chăm chỉ làm lụng.
Trước đây khi ngày nào cũng đói lả, cảm giác như chỉ còn là đống thịt héo khô, chẳng ai còn thiết tha gì đến việc quét dọn hay trồng cây nữa.
Thỉnh thoảng người già trong làng cũng tỏ ra tiếc nuối, nếu như có sẵn ít giống cây trồng thì tốt biết bao, đợi đến mùa xuân có thể thử trồng vài loại. Nông dân mà không có lương thực dự trữ thì trong lòng lúc nào cũng bất an.
May mắn là sự hiện diện của Phương Tiên Nhi và những đồ ăn cô tặng đã mang lại nhiều sự an ủi cho mọi người.
Nói đến Phương Tiên Nhi, gần đây mọi người tìm được không ít quả vạn thọ. Do đó họ thường dâng loại quả này làm lễ vật, thỉnh thoảng kèm theo ít tiền.
Thịnh Quân gần nhất cũng sống rất thoải mái nhờ vào quả vạn thọ, hay còn gọi là quả quải táo. Sáu quả có thể bổ sung một chút năng lượng. Mỗi lần người dân mang đến dâng cho cô một bát nhỏ tầm mười mấy quả, thì cô lại có thêm hai đến ba điểm năng lượng.
Ngày hôm đó, khi Hạnh Nhi đến lau dọn cho cô và dâng thêm vài quả quải táo, năng lượng của Thịnh Quân đã vượt qua 100 điểm.
Cô vội vàng kiểm tra bảng điều khiển và phát hiện rằng mình đã mở khóa được hai ngăn nhỏ trên kệ thứ hai. Điều này có nghĩa là cô có thể bày thêm hai món hàng nữa để trưng bày.
Đồng thời, trong mục nhập hàng còn có thêm hai sản phẩm mới!
Tác giả có lời muốn nói:
Lưu ý: "kê trảo (gà chân)" = quả vạn thọ = quả quải táo (ở việt nam thì gọi là cây nho khô phương đông)
Nước điện giải trong truyện là sản phẩm từ hệ thống, công dụng sẽ được phóng đại chút xíu, không liên quan đến các loại đồ uống tương tự ngoài đời, không phải quảng cáo đâu nhé!