Cô tưởng rằng Tần Noãn ở trong nước chỉ còn mỗi bố là người thân, nên chắc là cô sẽ ở trong nhà của bố mình.

Nhưng cô không ngờ Tần Noãn lại lắc đầu: “Không có.”

Cô nói xong, khóe môi cong lên: “Mình không có thông tin liên lạc của ông ấy, cũng đã lâu không liên lạc, không muốn quấy rầy ông ấy.”

Tô Bảo Bảo cắn môi, có chút áy náy: “Noãn Noãn, thật xin lỗi.”

“Không sao, việc này có đáng gì đâu.”

“Vậy, chuyện bố cậu tái hôn, cậu không biết đúng không?” Tô Bảo Bảo cắn đũa, tựa hồ nghĩ tới điều gì, lập tức nổi giận: “Chú Tần cưới nữ phó tổng giám đốc tập đoàn họ Bạch, còn ở luôn gia đình họ Bạch, chưa bao giờ quay lại Hồ Đào.”

Hồ Đào là con ngõ nhỏ mà Tần Noãn từng sống, nơi mà nhiều người hàng xóm tốt bụng sống trong con ngõ đó đã từng ngày nhìn cô và Tô Bảo Bảo lớn lên.

Con ngõ đó nằm trong khu phố cũ ở phía bắc Đồng Thành, bây giờ hầu hết người dân trong khu vực đó đã chuyển đi rồi.

Gia đình Tô Bảo Bảo không chuyển đi vì không có tiền mua nhà mới.

Vì vậy, sau khi ăn lẩu xong, Tần Noãn cùng cô về nhà.

Chủ yếu là Tần Noãn nghe Tô Bảo Bảo nói rằng căn nhà cũ kia của cô đang để trống, vì vậy cô đang có một kế hoạch trong đầu.

Bây giờ cha ruột của cô-Tần Hải, đã ở rể một gia đình giàu có, ông ta chắc chắn không cần căn nhà này.

Mặc dù là một thị trấn cổ và cách xa công ty, Tần Noãn vẫn rất vui khi được đi làm với Tô Bảo Bảo mỗi ngày.

“Cậu định chuyển đến đây thật à?”

Tô Bảo Bảo cùng Tần Noãn đi đến trước cửa ngôi nhà cũ đã bị bỏ hoang gần mười năm của cô.

Con ngõ này ở Hồ Đào rất sâu, có hơn hai trăm gia đình sinh sống từ đầu ngõ đến cuối ngõ.

Nhà của Tần Noãn kỳ thật là một căn nhà rất đẹp, có hai tầng, có sân nhỏ, tòa nhà nhỏ có tường bao quanh, ẩn hiện trong đêm tối, chỉ có thể xuyên qua ánh đèn đường lờ mờ trong ngõ mới có thể nhìn rõ đường nét.

Tần Noãn gật đầu: “Đi thôi, ngày mai tan làm, mình sẽ đi tìm Tần Hải.”

“Cậu có địa chỉ nhà họ Bạch mà cậu nói không? Ngày mai sau khi tan làm mình sẽ đi xem.”

Kể từ khi cha mẹ cô ly hôn, Tần Noãn đã không gặp lại người cha ruột Tần Hải của mình.

Trong mười năm qua, cô vẫn luôn biết rằng mẹ cô phải làm mọi việc để kiếm tiền nuôi cô.

Còn về người được gọi là cha ruột của cô…

Chưa bao giờ gọi một cuộc điện thoại hỏi thăm, nói gì đến tiền.

Có lẽ trong lòng ông ta, đã sớm không còn người con gái này rồi.

Tô Bảo Bảo đồng ý, nói về nhà sẽ tra giúp cô sau.

Dù ngôi nhà đã bị bỏ hoang từ lâu nhưng vẫn còn một chiếc khóa sắt treo trên cổng sân mục nát.

Ban đêm, cỏ trong sân còn cao hơn người, Tần Noãn sợ rắn nên không dám cùng Tô Bảo Bảo vào trong sân.

Ban đầu Tô Bảo Bảo muốn giữ cô qua đêm, chỉ để ôn lại những chuyện ngày xưa.

Tần Noãn vốn cũng định như vậy.

Nhưng cô đột nhiên nghĩ đến Quân Quân.

“Mình phải trở về, nếu không heo nhỏ ở nhà sẽ chết đói.”

Tần Noãn ngồi trong phòng của Tô Bảo Bảo một lúc, xem thời gian thấy không còn sớm nên cô chuẩn bị rời đi.

Tô Bảo Bảo cũng đứng dậy tiễn nàng xuống lầu: “Heo gì? Cậu nuôi heo sao?”

“Không, mình giúp người khác chăm sóc.”

Cô không dám nhắc đến Cố Quân Dương.

Dù sao thì cả hai bọn họ đều tốt nghiệp cùng một trường cấp 3. Nếu Tô Bảo Bảo biết cô đang ở nhờ nhà của Cố Quân Dương, cô ấy nhất định sẽ nghĩ rằng giữa hai người có chuyện gì đó mờ ám. 

Hơn nữa, Cố Quân Dương hiện tại đã không còn là Cố Quân Dương trước kia.

Anh bây giờ là một diễn viên nổi tiếng.

Có lẽ ngay cả khi cô nói với Tô Bảo Bảo rằng cô chỉ đơn giản ở nhờ nhà Cố Quân Dương, đảm bảo Tô Bảo Bảo cũng không tin.

“Vậy trên đường trở về cẩn thận một chút, đến nơi gọi điện thoại cho mình nhé.”

Tô Bảo Bảo đưa Tần Noãn đến trạm xe buýt ở đầu ngõ Hồ Đào, vừa kịp chuyến xe buýt cuối cùng có thể đi thẳng đến vùng ngoại ô phía tây.

Tần Noãn chào cô, lên xe rời đi.

Xe buýt đến trạm dừng, Tần Noãn xuống xe.

Môi trường vùng ngoại ô phía Tây trang nhã, dân cư thưa thớt, ban đêm tuy có đèn đường nhưng vẫn ít người qua lại, vắng vẻ.

Cũng may Tần Noãn không phải là người mê tín dị đoan, với tinh thần phấn chấn, cô đã băng qua cầu vượt một cách bình tĩnh rồi đi vào từ cổng phía tây của khu chung cư.

Cửa phía Tây không phải là lối vào chính nên lúc này không có ai trong phòng bảo vệ.

Tần Noãn quẹt thẻ để vào, vì cô không quen đường đi và các dãy nhà nên cô chỉ có thể đếm từng tòa nhà một.

Nhà của Cố Quân Dương cho cô ở nhờ là căn hộ số 12 của khu 2.

Tần Noãn nhìn thấy căn hộ số 10, trên mặt dần dần nở nụ cười.

Khi đi ngang qua cửa căn hộ, tình cờ có một nam một nữ bước ra từ căn hộ.

Nói nói cười cười, quá mức thân mật, rất thu hút sự chú ý.

Tần Noãn vốn chỉ định liếc trộm một cái, nhưng khi nhìn rõ mặt người đàn ông kia, cô đột nhiên dừng lại.

Tình cờ là cô đang đứng ở giữa nơi cánh cửa căn hộ và lối đi.

Một đôi nam nữ tiến lại gần nhìn cô một cách tự nhiên.

Bước chân chậm rãi rồi dừng lại, người phụ nữ rúc trong lòng người đàn ông cũng trạc tuổi Tần Noãn, người đàn ông ôm cô gái kia chắc chắn đã hơn năm mươi tuổi.

Có lẽ ánh mắt nhìn chằm chằm của Tần Noãn, sắc mặt cô gái kia không được tốt lắm, liền từ trong lòng người đàn ông kia lui ra.

Cô ta nhìn Tần Noãn từ nãy vẫn nhìn chằm chằm vào bọn họ, hét lên: “Nhìn cái gì mà nhìn? Chưa thấy người khác thân mật bao giờ à?”

Tần Noãn hoàn hồn.

Tầm mắt của cô từ nãy vẫn nhìn người đàn ông kia.

Lúc này mới chậm rì rì chuyển hướng sang cô gái kia, Tần Noãn híp mắt, đôi môi đỏ tươi hơi hé mở: “Xin hỏi, chắc hẳn cô là Bạch Tĩnh?”

Nghe thấy cái tên “Bạch Tĩnh”, mặt hai người bọn họ biến sắc.

Cô gái vừa rồi đột nhiên nhìn về phía người đàn ông: “Anh Hải…”

Anh Hải mà cô ta gọi chính là Tần Hải.

Ông ta nhìn chằm chằm Tần Noãn một lúc, không chắc chắn nói: “Là… Noãn Noãn sao?”

Tần Noãn cười châm chọc: “Là con đây, bố vẫn còn nhận ra con sao.”

Mười năm không gặp, cô đã không còn là thiếu nữ mười bảy, mười tám tuổi năm đó.

Thời gian trôi đi, dung mạo của cô cũng trưởng thành hơn, rũ bỏ nét trẻ con và thêm một chút quyến rũ trưởng thành.

Nhưng đôi mắt hạnh nhân ấy vẫn ẩn chứa một chút thuần khiết.

Thoạt nhìn, Tần Hải thật sự không nhận ra cô.

Sau khi nghe giọng nói và nhìn kỹ hơn, ông ta càng cảm thấy giống người con gái mà ông ta đã không gặp trong mười năm.

Tần Noãn gọi “Bố” một tiếng.

Nói xong khóe môi còn cong lên một nụ cười, hơi hơi nghiêng đầu, híp mắt nhìn cô gái: “Tôi còn tưởng rằng cô là Bạch phu nhân.”

Bạch Tĩnh hiện tại là vợ của Tần Hải và cũng là phó chủ tịch của tập đoàn họ Bạch.

Nghe Tô Bảo Bảo nói, Bạch Tĩnh là một trong những cổ đông lớn trong công ty, một người phụ nữ mạnh mẽ trong giới kinh doanh, lớn hơn Tần Hải hai tuổi.

Tần Noãn cảm thấy cô gái trước mắt không thể là Bạch Tĩnh, cho nên cô cố ý để cô ta và Tần Hải bị áp đảo.

Ông ta quả thực bị áp đảo.

Sắc mặt già nua nặng nề, hai tay từ trên vai người phụ nữ buông xuống, rất có lệ nói: “Noãn Noãn, con trở về khi nào vậy?”

“Con hiện tại sống ở khu chung cư này sao?”

Tần Hải cưới Bạch Tĩnh, hiện tại là một cặp vợ chồng, và đã chuyển đến ngôi nhà cũ của gia đình họ Bạch.

Ông ta sở dĩ xuất hiện ở Trường Đảo Quốc Tế, đơn giản là bởi vì ông ta đã mua cho cô gái kia một căn hộ ở khu chung cư này.

“Khu này giá nhà cũng không thấp, con mua nhà hay thuê nhà thế?” Tần Hải muốn dò hỏi vấn đề tài chính của Tần Noãn.

Tần Noãn không ngốc, tất nhiên là hiểu ẩn ý trong câu nói.

Cô vốn định ngày mai sau giờ tan sở sẽ đến nhà cũ của gia đình họ Bạch để hỏi Tần Hải về chuyện nhà cũ, may sao gặp nhau ở đây nên cô giải quyết luôn.

“Ngài Tần, bố có rảnh nói chuyện với con một lúc không?” Tần Noãn liếc nhìn người phụ nữ bên cạnh, mỉm cười, thần sắc nghiêm túc.

Tần Hải trầm mặc, sắc mặt có chút khó coi.

Nhưng Tần Noãn gọi  như thế nào ông ta cũng không quan tâm lắm.

“Con muốn nói gì?” Tần Hải an ủi cô gái nhỏ bên cạnh, sau đó cùng Tần Noãn đi đến bồn hoa đối diện nói chuyện.

Tần Noãn cắt ngang: “Nghe nói bố tái giá, hiện tại rất giàu có đúng không ạ?”

Trong lòng Tần Hải lộp bộp, cho rằng Tần Noãn muốn nhờ ông ta gả cô vào một nhà giàu có, vội vàng nói: “Noãn Noãn, bố là người đã có gia đình, tình hình gia đình họ Bạch rất khó khăn.”

“Khó khăn sao?” Tần Noãn nhướng mày, ánh mắt thâm thúy nhìn về phía cô gái bên kia bồn hoa, khóe miệng nở nụ cười lạnh lùng: “Con nhìn ra được, bố quả thực rất khó khăn! Khó vô cùng!”

Tần Hải với vẻ mặt già nua: “Con muốn uy hiếp bố sao?”

“Tần Noãn, con đã 27 tuổi rồi, cũng đã là người trưởng thành, bố không còn nghĩa vụ nuôi dưỡng con nữa.”

Bộ dạng nóng lòng muốn phải sạch mối quan hệ của người đàn ông này suýt nữa khiến Tần Noãn dở khóc dở cười.

Thấy Tần Hải chảy mồ hôi đầm đìa, Tần Noãn khoanh tay, nhàn nhạt nói: “Bố đừng khẩn trương.”

“Con không muốn bám lấy chân của bố.”

“Con chỉ muốn hỏi, bố có cầm giấy chứng nhận bất động sản ngôi nhà cũ ở Hồ Đào không?”

Khi nghe thấy cô sẽ không theo ông vào họ Bạch, Tần Hải nhất thời thở phào nhẹ nhõm.

Ông ta toàn thân thả lỏng, nhướng mi: “Bố đang giữ.”

Khi ông ta và mẹ Tần Noãn ly hôn, họ chỉ nhận được căn nhà cũ, nhưng vì mẹ Tần Noãn muốn xuất ngoại nên không thèm lấy.

Hiện tại khu phố cũ kia đã không còn ai ở, nghe nói qua mấy năm nữa có khả năng khu phố sẽ bị phá bỏ.

Lúc Tần Hải vào Bạch gia, ông ta mang theo giấy chứng nhận bất động sản, thầm nghĩ nếu sau này thật sự bị phá dỡ, hắn còn có thể lấy được chút tiền bồi thường.

“Con muốn căn nhà đó.” Tần Noãn rất trực tiếp, ngữ khí lạnh lùng, thần sắc kiên định.

Tần Hải sửng sốt.

Ông ta bị sốc bởi lời nói và khí thế của cô.

Thật lâu sau, Tần Hải cau mày nói: “Con muốn nhà sao?”

“Bố tiếc sao?” Tần Noãn lại cười, nhưng nụ cười không chạm đến đáy mắt: “Vậy không bằng mua cho con một căn nhà khác nhé?”

Lời của cô cũng có vài ẩn ý.

Sắc mặt Tần Hải trắng bệch.

Giá nhà ở Đồng Thành không rẻ, ông ta đã dùng hết tiền tiết kiệm để mua nhà cho tình nhân, làm sao có tiền mua cho Tần Noãn.

Sau khi cân nhắc rất nhiều, Tần Hải vẫn cảm thấy trực tiếp đưa cho cô căn nhà cũ sẽ tiết kiệm chi phí hơn.

Mặc dù nó có thể bị phá bỏ trong tương lai, nhưng không chắc sẽ mất khoảng mấy năm.

Ngôi nhà đã cũ và không có người ở trong mười năm, vì vậy ông ta không mấy bận tâm.

“Con nói gì vậy, bố là bố của con, tại sao lại phải tiếc với con những thứ nhỏ nhặt như vậy.” Tần Hải dịu dàng cười nói.

Tần Noãn cảm thấy nụ cười của ông ta rất giả tạo, khóe miệng giật giật, không muốn nói nhảm: “Vậy là ổn rồi, chín giờ sáng ngày mai con sẽ gặp bố ở cổng phía tây của khu chung cư.”

“Bố nhớ mang giấy chứng nhận nhà đất đến, chúng ta sẽ làm thủ tục chuyển nhượng.”

Sau khi Tần Noãn nói xong những điều cần nói, cô đút tay vào túi muốn rời đi: “À, còn nữa, năm nay con 28, không phải 27.”

Không có cảm xúc trong giọng điệu của cô, cô rời đi mà không nhìn lại.

Chỉ còn lại có Tần Hải ngẩn người, mãi sau mới hiểu ra: “Con còn muốn sang tên sao? Hai bố con chúng ta tại sao phải phiền toái đến mức đấy. Noãn Noãn…”

Tần Noãn không trả lời, biến mất ở chỗ rẽ.

Trở lại căn hộ mà Cố Quân Dương cho cô mượn để ở, trong phòng khách vẫn sáng đèn.

Tần Noãn còn tưởng rằng ban ngày mình quên tắt, cho nên cũng không để ý.

Cô buồn đi vệ sinh, ném túi xách lên ghế sô pha rồi đi vào phòng tắm.

Trước khi chạm vào tay nắm cửa, cửa phòng tắm đột nhiên mở ra từ bên trong.

Hơi nóng từ trong ùa ra, một luồng hơi ấm ẩm ướt tạt vào mặt Tần Noãn.

Cô nhắm mắt lại.

Cửa mở ra, một bóng người cao lớn đứng ở đó.


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play