Khi Tần Noãn tỉnh giấc, ngoài trời lúc này vẫn đang mưa.

Bệnh viện tràn ngập mùi thuốc khử trùng, nồng nặc khó chịu nên Tần Noãn ngủ không được thoải mái lắm.

Cô liếc nhìn người đàn ông đẹp trai đang nằm yên tĩnh trên giường bệnh rồi đứng dậy khỏi ghế, duỗi tay chân hoạt động gân cốt.

Cửa phòng vừa vặn bị nhẹ nhàng đẩy ra, An Thành đi mua đồ ăn đã trở về.

“Cô Tần, cô vất vả rồi.”

An Thành năm nay 30 tuổi, chững chạc, ổn định, có khí chất, là một trong những người được giới giải trí bình chọn gương mặt vàng trong năm nay.

Nhưng anh ấy chỉ là quản lí của một nghệ sĩ, đó là Cố Quân Dương, người lúc này đang nằm trên giường bệnh.

“Cũng không hẳn.” Tần Noãn nhận lấy hộp cơm, đối với An Thành rất khách khí.

Nếu không có anh ấy, có lẽ bây giờ cô đang ngồi uống trà trong đồn cảnh sát.

Rốt cuộc, cô phải chịu toàn bộ trách nhiệm về vụ tai nạn xe hơi tối qua.

An Thành cười cười, xoay người đi tới bên giường bệnh: “Cậu ta còn chưa tỉnh sao?”

“Còn chưa tỉnh.” Tần Noãn cũng đi tới.

Mười năm không gặp, Cố Quân Dương có thay đổi ở một số điểm. Đặc biệt là sau vụ tai nạn xe hơi tối qua, trán anh bị thương và máu chảy đầy mặt.

Khi đó, Tần Noãn thực sự không nhận ra anh.

“Anh An, fans của Cố ảnh đế hình như rất ghét tôi, anh có chắc là không cần tôi công khai xin lỗi chứ?” Tần Noãn quay mặt sang hỏi An Thành.

Cố Quân Dương là tân ảnh đế trẻ nhất trong lịch sử.

Anh có rất nhiều fans, đặc biệt là các cô vợ không cưới mà có.

Sau vụ tai nạn xe hơi, các phương tiện truyền thông luôn theo sát nhất cử nhất động của Cố Quân Dương ngay lập tức đưa tin về sự việc này.

Có người réo tên Tần Noãn, fans của Cố Quân Dương liền hợp lực mắng Tần Noãn trên mạng cả ngày.

Có người chào hỏi tổ tông đời thứ 18 của cô, có người nguyền rủa cô xuống tầng 18 của địa ngục… Tóm lại, tất cả những lời lẽ ác độc, tục tĩu, fans đều dùng tới để chửi cô.

Sự việc vẫn đang sôi sục và tên của Tần Noãn đã trở thành hot search trên Weibo.

Cô mới trở về nước chưa đầy nửa tháng, và cô thực sự không muốn trở nên nổi tiếng với hình ảnh con chuột cống ngoài đường bị người qua đường phát hiện liền la hét và đánh đập.

An Thành rất bình tĩnh, anh chuyên chú nhìn thân ảnh đang hôn mê trên giường một lúc rồi nói với Tần Noãn: “Cô Tần, cô đừng lo lắng, mọi chuyện sẽ được giải quyết sau khi Quân Dương tỉnh lại.”

“Cô Tần, cô có đói bụng không, chúng ta sang phòng khách bên cạnh ăn tối trước.”

Đây là câu đuổi khách của An Thành. Tần Noãn không còn cách nào khác đành phải đè nén sự lo lắng trong lòng, cầm cơm hộp rồi đi sang phòng khách bên cạnh.

Khi cô rời đi, An Thành mới thở phào nhẹ nhõm.

Anh duỗi tay vỗ vỗ mu bàn tay của người nọ đang nằm trên giường: “Cô ấy đi rồi, dậy ăn đi.”

Cố Quân Dương, người đã “hôn mê bất tỉnh” từ nãy đến giờ, thình lình mở mắt ra.

Anh nghiêng đầu nhìn cửa phòng bệnh đang đóng chặt rồi ngồi bật dậy, ra hiệu cho An Thành khóa cửa lại.

Nếu Tần Noãn quay lại, thấy anh còn khỏe mạnh sờ sờ, chẳng phải mọi chuyện sẽ bị lộ tẩy sao?

An Thành khóa cửa lại, kéo ghế ngồi xuống.

Anh khoanh tay, ung dung nhìn Cố Quân Dương: “Cậu định giả bộ tới khi nào?”

“Bác sĩ nói trên trán cậu chỉ là bị một vết cắt nhỏ, chỉ bị thương nhẹ thôi.”

Cố Quân Dương dựa vào đầu giường, trên người mặc áo bệnh nhân, toát ra khí chất lạnh lùng.

Khuôn mặt tuấn tú tràn đầy sự tức giận của người đàn ông sáng ngời dưới ánh sáng trắng lạnh lẽo, chỉ cần anh không mở mồm, anh liền trở thành một nam thần an tĩnh, không dính khói lửa trần gian.

“Anh thì biết cái gì? Người ta gọi đây là khổ nhục kế.” Anh dùng giọng điệu bất cần đời chọc chọc vào miếng thịt kho tàu trong hộp cơm, kén cá chọn canh: “Thịt này dầu mỡ đi mất thôi.” 

Khóe môi An Thành khẽ giật: “Chú ý hình tượng.”

Cố Quân Dương luôn là một người đàn ông ấm áp với thế giới bên ngoài, anh rất yêu mến người hâm mộ, còn thường xuyên phát phúc lợi cho fans.

Nhưng trên thực tế đây đều là vỏ bọc giả dối bên ngoài.

“Anh mua gì cho cô ấy?”

“Yên tâm, như cậu đã yêu cầu, thịt luộc thái lát vị cay.”

Cố Quân Dương cảm thấy nhẹ nhõm trong giây lát, sau đó hỏi: “Có phải nhà hàng tôi đã yêu cầu không? Cô ấy không thích ăn những nhà hàng khác.”

An Thành: “…”

Đôi khi anh ấy thực sự muốn đấm chết Cố Quân Dương!

Người quản lí được đề cử cái chó má gì chứ. Người quản lý của cậu ta không chỉ là quản lý, mà còn là bảo mẫu + vệ sĩ + trợ lý + quân sư + hỗ trợ…

Thật là đau đầu.

“Đúng đúng đúng, đều là cái cậu yêu cầu, không cần lo lắng.” An Thành vò đầu: “Mau ăn, ăn xong tiếp tục chống đỡ cơ thể.”

An Thành vừa dứt lời, đã có người gõ cửa phòng bệnh.

Một khuôn mặt xinh đẹp áp vào cửa sổ bên cạnh, sắc mặt nghiêm chỉnh lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Cố Quân Dương đang ngồi trên giường bệnh.

Người đàn ông vừa rồi còn rất hăng hái nói chuyện, liền đặt hộp cơm trên tay lên tủ đầu giường rồi nằm ngay ngắn.

An Thành đang ngồi bên cạnh cậu ta thấy thế thì xấu hổ vô cùng.

Anh đứng dậy mở cửa cho Tần Noãn, cười chào hỏi: “Cô Tần, cô ăn xong sớm vậy?”

Tần Noạn đứng ngoài cửa, lạnh lùng nói: “Nếu Cố ảnh đế đã tỉnh, tôi cũng không còn việc gì ở đây.”

“Tai nạn xe tôi xin chịu hoàn toàn trách nhiệm, anh An có thể liên lạc với tôi bất cứ lúc nào.”

Sau khi Tần Noãn đưa cho An Thành thông tin liên lạc của chính mình, cô quay người, chuẩn bị rời đi.

Cố Quân Dương đang giả chết trên giường bệnh đột nhiên hoảng sợ, vội vàng ngồi dậy: “Chờ đã!”

Tần Noãn cũng không biết chính mình bị ma nhập hay sao mà lúc nghe thấy anh hô lên liền đứng lại.

Cố chấp quay lưng về phía người đàn ông, Tần Noãn âm thầm nghiến răng.

“Cố ảnh đế còn gì muốn phân phó? Có muốn tôi gọi bác sĩ cho anh chụp CT não không?”

Đây chính là đang thầm mắng Cố Quân Dương đầu óc có vấn đề.

An Thành nhịn cười, nhưng Cố Quân Dương lại không quan tâm.

Anh nắm lấy chăn, nhìn chằm chằm bóng lưng kiên nghị kia, rất bất bình: “Tôi thật sự vừa mới tỉnh, không tin em hỏi An Thành…”

An Thành: “… À, không sai, cậu ta vừa mới tỉnh.”

An Thành rất sáng suốt, vội vàng kéo Tần Noãn vào phòng bệnh: “Cô Tần, nếu Quân Dương tỉnh rồi, hai người vừa vặn nói chuyện bồi thường.”

“Hai người trò truyện đi, tôi đi tìm bác sĩ hỏi thăm tình hình của Quân Dương.”

Người đàn ông đẩy Tần Noãn ngồi lên ghế, nháy mắt với Cố Quân Dương rồi rời khỏi phòng bệnh.

Tần Noãn nghiêng đầu nhìn màn mưa ngoài cửa sổ, cô tùy ý vắt chéo chân: “Nói đi, anh muốn bồi thường bao nhiêu?”

Cô yêu cầu Cố Quân Dương tính toán đầy đủ chi phí sửa xe và tiền thuốc men.

Tần Noãn cũng không ngờ rằng cuộc hội ngộ của cô với Cố Quân Dương là do một vụ tai nạn giao thông.

Chiều hôm qua khi cô đến cửa hàng 4S lấy xe thì trời bắt đầu mưa.

Trên đường về, trời mưa rất to, màn mưa dày đặc, tầm nhìn không rõ ràng.

Khi đi qua một ngã tư, cô không để ý đến chiếc Lamborghini đang lao tới từ bên cạnh.

Khi đó, biến cố đột ngột xảy ra, Tần Noãn lấy bằng lái xe đã mấy năm chưa từng va chạm với ô tô, lần này nhất thời luống cuống mà đạp nhầm chân ga thay vì chân phanh…

Cú va chạm đã khiến chiếc Lamborghini bị hất bay xa hơn mười mét, mãi đến khi đâm vào lan can mới dừng lại.

Bản thân Tần Noãn được túi khí bung ra bảo vệ, không bị tổn thương ngoài da.

Nhưng người bị thương là chủ nhân chiếc Lamborghini, lúc xuống xe, trên mặt anh bê bết máu, ngã gục xuống trước mặt Tần Noãn.

Sau đó, xe cấp cứu đã đưa chủ nhân chiếc xe đi, cô cũng được cảnh sát giao thông mời về đồn cảnh sát để tường trình sự việc.

Sau đó, An Thành đến đồn cảnh sát để bảo lãnh cho cô.

Trên đường đến bệnh viện.

Lúc này Tần Noãn mới biết người mà cô đụng phải là nam diễn viên nổi tiếng-Cố Quân Dương.

Nhưng trùng hợp hơn nữa, cô và Cố Quân Dương là bạn học thời trung học.

Có lẽ vì điều này, An Thành nói rằng anh ấy sẽ đợi Cố Quân Dương tỉnh lại trước rồi mới thảo luận về vấn đề bồi thường.

Hiện tại Cố Quân Dương đã tỉnh, Tần Noãn chỉ muốn giải quyết vấn đề nhanh chóng và rời đi ngay.

Người đàn ông nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của cô một lúc, sau đó quay người đối diện với Tần Noãn, một tay chống đầu, cười nói: “Tần Noãn, chúng ta đã mười năm không gặp.”

Ngữ điệu cợt nhả của Cố Quân Dương khiến Tần Noãn cảm thấy khó chịu.

Cô đè nén tính tình nhỏ nhen của mình, cố gắng kiềm chế, bình tĩnh liếc nhìn người đàn ông: “Nếu anh không nói chuyện bồi thường, vậy tôi đi trước.”

Vừa dứt lời, Tần Noãn làm bộ đứng dậy.

Cố Quân Dương vội vàng nằm xuống, làm ra bộ dạng ốm yếu: “Tần Noãn, không phải em nói em sẽ chịu trách nhiệm hoàn toàn về vụ tai nạn xe cộ sao?”

Anh biết tính tình của Tần Noãn, từ trước đến nay cô nói được thì làm được.

“Bây giờ tôi đã bị hủy dung, không thể cưới vợ.”

“Anh chỉ cần nói cho tôi biết phải làm gì?”

Cố Quân Dương đưa một tay ra sau đầu, hai chân dài ngoắc vào nhau, bày ra bộ mặt lưu manh.

Tần Noãn cạn lời.

Khuôn mặt trắng nõn như sứ của cô đỏ bừng lên, cô xoay người đi đến bên giường, trịnh thượng nhìn chằm chằm khuôn mặt người đàn ông một lúc.

Tần Noãn: “Anh có thể giải thích cho tôi, rốt cuộc chỗ nào bị hủy dung?”

Khuôn mặt kia rõ ràng trắng trẻo không tì vết, đương nhiên cô cũng đâu phải có mắt như mù?

Có lẽ Tần Noãn đã quá tức giận nên không chú ý rằng khuôn mặt cô đang cúi rất gần mặt Cố Quân Dương.

Mái tóc dài hơi xoăn của cô buông xuống bên tai anh, Cố Quân Dương dùng ngón trỏ uấn lấy một lọn, nghịch nghịch, ngữ khí cực kỳ đáng thương nói: “Trên trán tôi có một vết cắt, em quên rồi sao?”

“Bác sĩ nói sẽ để lại sẹo.”

Đây là sự thật, mặt của anh thực sự bị thương.

Lúc xảy ra tai nạn xe cộ, trên trán của anh có vết cắt ở đâu đó, máu chảy khắp mặt, nhìn rất đáng sợ.

Khi Tần Noãn nhớ lại cảnh tượng đó, toàn thân cô cảm thấy yếu ớt, ngay cả sự kiêu ngạo cũng dần tắt ngúm.

Được rồi, ừ thì mặt anh ta bị thương.

Tần Noãn quay mặt đi, không thèm nhìn Cố Quân Dương. Anh ta quá khoe mẽ bản thân, sau mười năm, tay nghề của anh ta càng ngày càng tiến bộ.

“Được, coi như anh hủy dung, nhưng fans cũng sẽ không chán ghét anh.”

Huống chi, chỉ cần anh không vén tóc lên, không ai có thể nhìn thấy sẹo cắt trên trán.

Cố Quân Dương mím môi, đôi mắt híp lại, ngập tràn ý cười.

Ngón tay thon dài của anh vẫn uốn uốn lọn tóc của Tần Noãn, đưa lên chóp mũi ngửi ngửi, là hương hoa nhài và bạc hà hòa quyện, rất thơm.

“Fans không phải là vợ.” Cố Quân Dương tiếp tục không biết xấu hổ: “Dù sao em đã nói rằng em sẽ chịu trách nhiệm hoàn toàn, nếu tôi không thể lấy được vợ, em phải làm vợ tôi.”

“…”

Tần Noãn nhìn anh, tình cờ là Cố Quân Dương đặt một lọn tóc của cô lên đôi môi tái nhợt của anh.

Tim cô lỡ chậm nửa nhịp.

Tần Noãn vừa xấu hổ vừa tức giận hất tóc ra: “Cố Quân Dương, anh có vấn đề về thần kinh à!”

Sau khi mắng mỏ, cô liền quay người bỏ chạy, không thèm quay đầu lại, như thể nhìn thấy ma.

Cái nhìn thẹn thùng và phẫn uất đó hằn sâu trong tâm trí Cố Quân Dương.

Ngón tay ban nãy anh luồn qua tóc cô vẫn đặt trên môi, ành cười khẽ thành tiếng.

Đã mười năm rồi, anh và Tần Noãn vẫn là hai đường thẳng song song, không để ý lẫn nhau, cũng không nghe tin tức gì về nhau.

Bây giờ rốt cuộc hai đường thẳng ấy cũng giao nhau.

Khi An Thành từ khu vực hút thuốc trở lại, tình cờ nhìn thấy Cố Quân Dương đang nắm chặt tay phải của anh bằng tay trái, nhìn vào hư không.

Trên mặt còn trần đầy ý cười.

Tần Noãn không còn ở trong phòng.

An Thành nghĩ, chẳng lẽ Cố Quân Dương cầm thú kia đã làm chuyện gì với cô gái kia sao? Dọa người sợ chạy mất?

Ngay khi anh định hỏi, điện thoại trong túi reo lên.

Đó là số điện thoại của công ty.

An Thành nghe điện thoại xong, vẻ mặt lo lắng: “Đừng có nằm ở đó mơ mộng nữa, mau thu dọn sạch sẽ, chúng ta đi thôi.”

“Fans của cậu không biết khi nào đã nhận được tin tức rằng cậu đang nằm trong bệnh viện này và đang đổ xô đến đây.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play