Cố Quân Dương chỉ quấn một chiếc khăn tắm quanh eo.
Anh đang xoa xoa mái tóc ướt sũng, đôi mắt phượng nhiễm hơi nước, khóe mắt ửng đỏ, trông hơi kiều mị.
Nhìn thấy Tần Noãn, anh sửng sốt hai giây, môi mỏng khẽ cong: “Về rồi à?”
Giọng nói dịu dàng đầy từ tính, ngọt ngào đến mức khiến trái tim Tần Noãn run lên.
Cô phải thừa nhận rằng Cố Quân Dương có dáng người rất đẹp.
Tỷ lệ tam giác ngược, eo hẹp, vai rộng, đường nhân ngư(*)…
(*) Đường nhân ngư là chỉ phần cơ bụng hai bên xương chậu tạo thành vết hình chữ V.
Tần Noãn khó khăn nhìn đi chỗ khác, giả vờ bình tĩnh: “Anh, sao anh đã trở về rồi?”
Nhưng cô thật sự đang rất gấp, không đợi Cố Quân Dương trả lời, cô đã trực tiếp kéo anh ra khỏi phòng tắm: “Tránh ra để tôi đi vệ sinh.”
Bang——
Cố Quân Dương bị nhốt bên ngoài phòng tắm, dở khóc dở cười.
…
Lúc Tần Noãn rửa sạch tay trước khi đi ra khỏi phòng tắm, Cố Quân Dương đã thay bộ quần áo mặc ở nhà màu xám nhạt, đang ngồi trên tấm thảm cạnh bàn cà phê, đút cà rốt cho con heo.
Quân Quân vẫy đuôi nhỏ và ăn một cách vui vẻ.
Tần Noãn cau mày, còn nhớ trong sách hướng dẫn của cửa hàng thú cưng có viết là không nên cho heo con ăn trái cây và rau.
Ở giai đoạn này, cho uống sữa là tốt nhất.
Tần Noãn liền bước qua, giật đồ ăn trên tay Cố Quân Dương.
Cố Quân Dương đang vui vẻ cho heo ăn liền sửng sốt, Quân Quân đang vui vẻ ăn cũng ngơ ra.
Sau đó một heo một người đồng thời nhìn Tần Noãn… đang cẩm nửa củ cà rốt trong tay.
Quân Quân vẫy đuôi chạy đến bên Tần Noãn, háo hức nhìn cô.
Cố Quân Dương cười: “Em cũng muốn ăn cà rốt?”
“Trong tủ lạnh còn mấy củ, tự đi lấy đi.”
Người đàn ông nói xong, chậm rãi đứng dậy, ngón tay thon dài muốn đoạt lại một nửa quả trong tay Tần Noãn: “Đây là Noãn Bảo ăn rồi, em không nên tranh giành như vậy.”
Tần Noãn nghiêng người tránh tay anh, ném nửa củ cà rốt vào thùng rác: “Anh bảo ai là Noãn Bảo, nó tên là Quân Quân.”
“Anh không đọc sách hướng dẫn nuôi thú cưng sao? Quân Quân còn nhỏ, không thể ăn tùy tiện.”
Cố Quân Dương: “…”
Quân Quân là cái quỷ gì?
Sau đó anh cũng hiểu ra, như đang suy tư gì nhìn Tần Noãn, cười thật lâu: “Quân Quân thì chính là Quân quân, đều nghe em cả.”
Tần Noãn không thèm nói chuyện với anh, khoanh tay ngồi xuống sô pha, nói: “Sao đột nhiên anh lại quay về?”
Lý Hưởng rõ ràng nói anh sẽ đi ba đến năm ngày, vậy mà mới đi một ngày anh đã quay về.
“Công việc hoàn thành sớm, tôi đương nhiên sẽ về sớm.”
Tần Noãn không thể phản bác.
Nhưng……
“Không phải anh nói không ở nơi này sao?”
Cố Quân Dương là một ngôi sao điện ảnh nổi tiếng, anh lại không hề cảm thấy đau khổ khi chiếc Lamborghini của mình bị đâm hỏng, cô khẳng định nó phải đắt hơn nhiều so với căn hộ này.
Hơn nữa ban đầu Tần Noãn đã cố ý hỏi anh ở đâu.
Cố Quân Dương: “À, tôi để quên chìa khóa ở trong nhà nhưng may mà tôi đã mang theo chìa khóa của căn hộ này.”
Anh mím môi với biểu cảm “Tôi thật giỏi, hãy khen ngợi tôi.”
Khóe miệng Tần Noãn khẽ giật.
Cô không muốn tranh cãi với Cố Quân Dương, dù sao cô cũng sẽ sớm dọn đi.
Nghĩ đến đây, Tần Noãn đứng thẳng người: “Tôi đã tìm được chỗ ở, đại khái là ngày kia có thể dọn đi.”
Cô hạ quyết tâm, ngày mai sẽ đến công ty thương lượng với lãnh đạo một chút, hai ngày nữa cô mới có thể đi làm.
Tần Noãn đã hỏi ý kiến Tô Bảo Bảo, nghe nói rằng ông chủ của công ty rất dễ tính.
Người đàn ông đang cúi xuống chọc chọc con heo liền sững sờ, ý cười trên mặt cũng đông cứng lại.
Cố Quân Dương xoay người, ánh mắt nặng nề nhìn chằm chằm Tần Noãn: “Nhanh vậy sao?”
“Dù sao cũng cảm ơn anh.” Tần Noãn hiếm khi bình tĩnh nói chuyện với anh.
Khuôn mặt đẹp trai của Cố Quân Dương lại xụ xuống, giống như ai đang thiếu tiền của anh.
Nhìn thấy vẻ mặt kiên định của Tần Noãn, tựa hồ còn rất cao hứng, trong lòng Cố Quân Dương nghẹn lại.
Sở dĩ anh hoàn thành nhiệm vụ nhanh như vậy rồi gấp gáp từ Paris trở về là vì anh muốn nói chuyện với cô nhiều hơn khi cô vẫn đang ở đây để giảm bớt sự xa cách.
Anh không ngờ cô đã nghĩ đến chuyện rời đi sớm như vậy, dường như còn rất gấp muốn chuyển ra.
Anh đã đắc tội với cô sao?
Tại sao cô lại ghét anh đến vậy?
Cố Quân Dương thật không thể hiểu được.
Anh cúi đầu, tay đút trong túi quần gắt gao nắm chặt lại.
Bầu không khí trong phòng lúc này rõ ràng đã khác trước, áp suất không khí đang giảm mạnh.
Tần Noãn ở trên sô pha cũng cụp mắt xuống, vừa đúng lúc điện thoại của cô có thông báo WeChat.
Là Tô Bảo Bảo đã kéo cô vào nhóm bạn học cấp ba.
Sau đó Tô Bảo Bảo gửi cho cô một tin nhắn thoại.
Tần Noãn phớt lờ người đàn ông đang ngồi giữa thảm, bật tin nhắn thoại lên.
“Noãn Noãn, cuối tuần bạn học cao trung họp lớp, cậu cũng đi đi!”
Cô vừa nghe xong Tô Bảo Bảo lại gửi thêm một tin nhắn thoại nữa, hỏi cô đã đến nơi ở chưa.
Tần Noãn sợ cô lo lắng, vội nhắn tin báo đã về bình an vô sự.
Cố Quân Dương, người đang mang một bầu không khí nặng nề bao trọn căn phòng, nheo mắt lại: “Bạn học cấp ba họp lớp à?”
Anh học cùng lớp với Tần Noãn thời cấp ba, sao lại không biết chuyện họp lớp?
Cố Quân Dương căn bản không quan tâm đến buổi họp lớp.
Bởi vì Tần Noãn có thể sẽ tham gia cuộc họp lớp này, trong đầu lóe lên vài ý nghĩ.
Bình thường anh không thích kiểu tụ tập này.
Và kể từ khi ra mắt, anh về cơ bản đã mất liên lạc với các bạn học cũ của mình.
Giang Thiếu Cẩn, người cùng anh chơi thân từ bé cũng là một trong số bạn học đó.
Tần Noãn không để ý đến Cố Quân Dương đang ngẩn người, cô đứng dậy khỏi ghế sô pha: “Nếu biết anh về sớm như vậy, đêm nay tôi đã ở nhà Tô Bảo Bảo rồi.”
“Tôi đi tắm rửa, tôi ngủ ở phòng phụ, phòng chính không có trải chăn ga, anh tự trải đi.”
Tần Noãn trở về phòng, lấy bộ đồ ngủ rồi đi vào phòng tắm.
Mãi cho đến khi cửa phòng tắm đóng lại, Cố Quân Dương mới hoàn hồn lại.
Nhíu đôi lông mày dài, người đàn ông cẩn thận ôm Quân Quân đi ra ban công, rồi đóng cửa kính lại.
Quân Quân thở hổn hển, rất nóng lòng muốn vào nhà.
Cố Quân Dương phớt lờ nó, anh lấy điện thoại di động và gọi cho Giang Thiếu Cẩn.
Đối phương nhanh chóng bắt máy, lạnh lùng nói: “Có chuyện gì?”
Cố Quân Dương cũng không dài dòng: “Trường cấp ba họp mặt, cậu nhận được thiệp mời không?”
Họ đều học cùng lớp, anh không ở trong nhóm lớp, nhưng Giang Thiếu Cẩn khẳng định là có ở trong nhóm.
Hồi học cấp ba cậu ta chính là lớp trưởng!
Quả nhiên, đầu bên kia điện thoại Giang Thiếu Cẩn “ừm” một tiếng: “Tôi không rảnh đi.”
Mỗi năm các bạn học đều tổ chức họp lớp, trường trung học cơ sở, trung học phổ thông, đại học, Giang Thiếu Cẩn đều không rảnh để tham gia.
Tinh thần Cố Quân Dương sụp đổ.
Anh không hiểu, vì sao cậu ta lại không tham dự họp lớp? Không phải cậu ta học lớp 2 sao?
“Cậu gọi điện thoại cho tôi chính là để hỏi tôi chuyện này sao?” Người đàn ông đầu bên kia điện thoại có chút không nói nên lời: “Không có việc gì khác, cúp máy đi, tôi đang bận.”
Cố Quân Dương không trả lời, đối phương liền cúp máy.
Nghe âm thanh bận rộn, Cố Quân Dương khoanh chân ngồi trên thảm, mãi cho đến khi Tần Noãn tắm xong bước ra, cũng không quay đầu lại.
Tần Noãn hiển nhiên cảm giác được không khí trong phòng khách có chút không đúng.
Cô ấy nhìn Cố Quân Dương đang rất buồn, tâm trạng không được tốt cho lắm.
“Sao vậy, có chuyện gì sao?”
Người đàn ông nhìn cô chằm chằm với ánh mắt u oán không dứt.
Bị anh ta nhìn chằm chằm, Tần Noãn sợ hãi rùng mình, quay vào trong phòng như chạy trốn.
Cố Quân Dương, người đang định nhờ cô đưa anh đến buổi họp lớp: “…”
…
Ngày hôm sau, Tần Noãn dậy rất sớm.
Như mọi khi, cô tắm rửa sạch sẽ trước, sau đó nấu một gói mì ăn liền để ăn sáng.
Cửa phòng ngủ chính để mở, điều hòa bật cả đêm, Tần Noãn đi ngang qua cửa phòng cảm thấy hơi lạnh.
Cô không tự chủ được mà liếc vào trong phòng.
Thật trùng hợp, từ góc nhìn của cô vừa vặn có thể thấy chiếc giường lớn đặt giữa phòng.
Tần Noãn nhìn vào, tình cờ bắt gặp đôi mắt như cười như không của Cố Quân Dương.
Cô: “……”
Cố Quân Dương đã thức dậy.
Mấy lần Tần Noãn đi ngang qua phòng của anh, mặc dù bước chân rất nhẹ nhàng, nhưng anh vẫn luôn là người ngủ chập chờn, rất nhạy bén với âm thanh.
Sau khi tỉnh dậy, Cố Quân Dương lăn từ đầu giường đến cuối giường.
Kỳ thực, lúc Tần Noãn đi ngang qua cửa phòng anh, lần nào anh cũng để ý, chỉ là không phát ra tiếng động.
Anh còn tưởng có chuyện gì vui.
“Vừa lúc anh tỉnh, Quân Quân giao cho anh chăm sóc, tôi đi ra ngoài.” Trong lòng Tần Noãn hoảng loạn, nhưng ngoài mặt vẫn rất bình tĩnh.
Cô khẽ ho một tiếng, trước khi rời đi, cô đóng cửa phòng Cố Quân Dương một ách gấp gáp.
Trong phòng, Cố Quân Dương cười như điên.
Tần Noãn đỏ mặt đi ra khỏi cửa căn hộ vẫn chưa hết, quỷ mới biết vừa rồi cô hối hận như thế nào khi liếc mắt nhìn vào trong.
Điều này chẳng phải khẳng định mị lực của Cố Quân Dương?
Tần Noãn vỗ vỗ trán, tự mắng mình không biết cố gắng.
Một bên tự nguyền rủa mình, một bên đi về phía cổng phía tây.
Cô hẹn Tần Hải gặp nhau ở cửa phía Tây. Nếu thất hẹn, Tần Noãn cũng tính toán đến nhà cũ của họ Bạch tìm ông ta.
Nói đơn giản, Tần Hải đã giữ đúng lời hẹn.
Khi hai cha con gặp nhau, Tần Hải cẩn thận nhìn Tần Noãn từ trên xuống dưới.
Hình như có vài phần kinh ngạc!
Tần Noãn hết hồi hộp, vẻ mặt tỉnh bơ nói: “Con phải tranh thủ đến công ty trước, bố cứ mang theo giấy chứng nhận chuyển nhượng đi, 10 giờ gặp nhau ở trung tâm bất động sản.”
Tần Hải còn mặc bộ quần áo tối hôm qua, cho nên vừa nhìn đã biết tối hôm qua ông ta nhất định không có trở về nhà họ Bạch.
Ông chưa kịp trả lời, Tần Noãn đã khoác chiếc túi lên vai, đi thẳng ra bến xe buýt.
Tần Hải mở miệng, nhưng cuối cùng không nói gì, chỉ nhìn Tần Noãn đi xa.
Kỳ thực ông ta có một chiếc xe hơi, do dự mãi, ông ta quyết định không cho Tần Noãn đi nhờ.
…
Việc chuyển quyền sở hữu ngôi nhà cũ ở Hồ Đào cần phải có một quy trình nhất định.
Lúc hoàn thành các thủ tục đã là hai ngày sau.
Tần Noãn đi báo cáo với công ty, và sau khi hoàn thành thủ tục chuyển nhượng, cô cuối cùng đã có thể tập trung vào công việc.
Trong giờ nghỉ trưa, Tô Bảo Bảo đưa cô đến cửa hàng tiện lợi ở tầng dưới của công ty để ăn tối.
Hai người phụ nữ tìm một chỗ ngồi cạnh cửa sổ và ngồi xuống.
Tô Bảo Bảo nói: “Nhà cũ của cậu đã mười năm không có người ở, mình nghĩ cậu cần tìm người xử lý rồi trùng tu một chút.”
Nếu không sẽ rất rắc rối nếu có chuyện gì xảy ra sau khi chuyển đến.
Tần Noãn gật đầu: “Mình cũng nghĩ như vậy.”
“Vậy nên cuối tuần mình sẽ không đi họp lớp.” Cô định cuối tuần đi dọn cỏ dại trong sân, sau đó xem xét những chỗ nào trong nhà cần sửa chữa.
Ai biết Tô Bảo Bảo gấp gáp: “Không đi sao? Mình cá cậu sẽ thổi bay…”
Tần Noãn đang ăn thì dừng lại, nghi ngờ nhìn cô: ”Nói nhảm cái gì vậy?”
Tô Bảo Bảo gãi gãi mặt, có chút ngượng ngùng: “Nói không chừng… cậu so với hoa khôi lớp xinh đẹp gấp trăm lần.”
“…” Tần Noãn dở khóc dở cười.
Tô Bảo Bảo sợ cô thật sự không đi, liền bắt đầu làm nũng: “Noãn Noãn ~ Cậu đi đi, ăn uống, hát karaoke, sẽ không lâu đâu.”
“Ban ngày mình giúp cậu làm việc! Mình cùng cậu dọn dẹp!”
Tô Bảo Bảo ỷ ôi như vậy, Tần Noãn không thể chịu đựng được.
Cô không thể chịu đựng được ai làm nũng, không cách nào cứu được.
“Đi, đi, mình đi!”
Tô Bảo Bảo hài lòng, tiếp tục vui vẻ ăn cơm: “Vậy ngày mai tan làm chúng ta đi dạo phố mua quần áo đi!”
“Cậu không biết đâu, mỗi năm một nhóm người sẽ tự nhận mình là hoa khôi ăn mặc lòe loẹt đi họp lớp, một đám cẩu độc thân cứ vây quanh bọn họ…”
“Năm nay nhất định phải cho bọn họ biết thế nào là hoa thơm cỏ lạ!”