Cố Quân Dương biết Tần Noãn không có ý đó.

Ngược lại, nếu anh thật sự sống ở đây, Tần Noãn có thể sẽ lập tức quay người rời đi.

Vì vậy, trước khi cô định mở miệng phản bác, Cố Quân Dương đã nắm lấy cổ tay, kéo cô vào khu nhà: “Đừng đứng ngốc ở đó, đi lên trước đi đã.”

Tần Noãn muốn nói gì đó, lại bị người đàn ông bịt miệng cô lại, cuối cùng chỉ có một chuỗi tiếng “Ô ô”.

Sau khi Cố Quân Dương dẫn cô đi tham quan khắp nhà, anh nghe điện thoại rồi rời đi luôn.

Lý Hưởng bị bỏ lại để giúp Tần Noãn chuyển nhà và chấm dứt hợp đồng với chủ nhà cũ.

Tần Noãn bận rộn đến bảy giờ tối, sau đó tiễn Lý Hưởng về, dọc đường còn ký nhận một cái chuyển phát nhanh.

Chuyển phát nhanh là một con vật còn sống, một con heo con.

Tần Noãn ngẩn người ký tên, đặt cái lồng sắt lên ban công phòng khách.

Cô ngồi khoanh chân trên tấm thảm trong phòng khách, nhìn con vật nhỏ trong lồng một lúc lâu, đột nhiên cô có cảm giác mình bị lừa.

Trước khi Cố Quân Dương rời đi, anh nói anh sẽ giao thú cưng cho Tần Noãn sau.

Nhưng anh chuyển phát nhanh vừa rồi nói rõ ràng rằng con heo này được chuyển trực tiếp từ cửa hàng thú cưng!

Cố Quân Dương, tên chó má đó!

Tần Noãn đứng dậy, tức giận đi đến chỗ lồng sắt. Con heo hương nhỏ giật mình, lùi lại, vẫy tai, còn hừ hừ hai tiếng.

Dáng vẻ nhỏ nhắn, có chút đáng yêu.

Tần Noãn ngồi xổm xuống, do dự một lúc rồi mở lồng ra.

“Lululu—” Tần Noãn gọi con heo, quyết định đặt tên cho nó: “Từ nay về sau, mày sẽ được gọi là Quân Quân, Quân trong Cố Quân Dương!”

Nói cách khác, Cố Quân Dương giống như một con heo con.

Nghĩ đến đây, Tần Noãn cảm thấy sảng khoái hơn rất nhiều.

Cô đứng dậy dọn dẹp nhà cửa, con heo hương run rẩy trong lồng một lúc rồi cẩn thận bước ra khỏi lồng.

Bốn móng guốc nhỏ trượt tới trượt lui trên sàn phòng khách, nhưng nhanh chóng thích nghi với môi trường mới.

Tần Noãn không thèm quản nó, tự mình thu dọn đồ đạc.

Tất cả hành lý của cô đã được mang đến đây, kỳ thực cũng không quá nhiều.

Nghĩ rằng mình chỉ ở đây tạm thời, đợi đến khi tìm được hợp đồng thuê nhà thích hợp lập tức dọn đi vì vậy Tần Noãn đặt chiếc hành lý lớn vào phòng chứa đồ.

Chỉ lấy ra một bộ quần áo để thay và đồ dùng sinh hoạt hàng ngày.

Khi cô dọn dẹp xong xuôi, trời đã tối muộn.

Chú heo vốn vui mừng như điên, giờ cũng ngoan ngoãn ngủ thiếp đi trên thảm.

Tần Noãn pha sữa cho Quân Quân theo sách hướng dẫn nuôi heo do cửa hàng thú cưng đưa ra, bát thức ăn lúc này trống rỗng, lại xem bụng của nó thì đã căng tròn.

Trong phòng khách chỉ bật đèn tông màu ấm, Tần Noãn ngồi xổm bên cạnh Quân Quân.

Con vật nhỏ còn mở mắt liếc cô một cái, có lẽ là buồn ngủ quá, lại nhắm mắt nằm úp sấp xuống không nhúc nhích.

Tần Noãn nhẹ nhàng vuốt ve đầu nó, sau đó đứng dậy, lấy cái ổ heo đặt từ cửa hàng thú cưng vào một góc phòng khách.

Buổi tối mùa hè không lạnh nên cô mặc kệ Quân Quân nằm trên sàn, đi tắm rồi nghỉ ngơi.

Trước khi đi ngủ, Tần Noãn nộp sơ yếu lý lịch và bản vẽ thiết kế cho hai công ty thiết kế nội thất được đánh giá không tồi.

Sáu giờ sáng hôm sau.

Tần Noãn bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.

Là một dãy số xa lạ, Tần Noãn do dự một lúc mới trả lời.

“Tần Noãn, kết bạn Wechat với tôi.” Giọng nam từ tính nghe giống như của Cố Quân Dương.

Tần Noãn nắm chặt điện thoại định cúp máy.

Cố Quân Dương nói ngay lập tức: “Thêm WeChat rồi gọi video, tôi muốn gặp con gái mình.”

Tần Noãn cúp điện thoại.

Cô trở mình nằm trên giường một hồi, khi hồi phục lại mới chậm rãi xuống giường.

Đang nghĩ xem con gái của Cố Quân Dương là ai, lúc cô đi vào liền nhìn thấy Quân Quân, Tần Noãn liền bừng tỉnh.

Sau đó, cô lấy điện thoại ra và bấm mở WeChat.

Quả nhiên cô thấy thông báo nhắc thêm bạn bè.

Tên WeChat của Cố Quân Dương là chữ viết tắt tên của anh – GJY.

Hình đại diện là khuôn mặt tươi cười của SpongeBob SquarePants ( Cậu Bé Bọt Biển).

Tần Noãn nhìn chằm chằm vào điện thoại một lúc lâu trước khi chấp nhận yêu cầu kết bạn.

Vừa trở thành bạn bè, Cố Quân Dương đã bắt đầu gọi video.

Tần Noãn từ chối.

GJY: ? ? Để tôi xem em có hành hạ con gái tôi không!

Tần Noãn khẽ cười một tiếng rồi mở điện thoại di động quay một đoạn video của Quân Quân gửi cho Cố Quân Dương.

Cô cẩn thận lật ngửa Quân Quân lên rồi vạch hai chân sau của nó.

Sau khi quay video và gửi cho Cố Quân Dương, Tần Noãn nhỏ giọng hỏi: “Cố Quân Dương, con gái của anh có cái này à?”

Hai phút sau, GJY: …Tôi muốn trả hàng!

Tần Noãn cười lớn.

Cô nhớ rõ lúc người chuyển phát nhanh gửi con heo đến là giống đực.

Cố Quân Dương thật ngu ngốc, ngay cả giống nòi của nó còn không biết là gì, còn dám nói dối cô rằng anh đã nuôi con heo này mấy tháng, là con gái cưng của anh…

Quân Quân rên rỉ giãy giụa, Tần Noãn buông nó ra rồi đi rửa mặt.

Lúc cô tắm rửa xong trở về, con heo nhỏ đã đói sắp rống lên, chạy loạn xạ trong phòng khách, trông có vẻ rất đói.

Tần Noãn pha sữa cho nó, rồi tự nấu mì gói cho mình.

Khi cô cầm điện thoại lên lần nữa, có hơn chục tin nhắn chưa đọc trên WeChat.

Tất cả đều là của Cố Quân Dương.

Hầu hết là biểu tượng cảm xúc, nhưng cuối cùng anh nhắn một câu gì đó nghiêm túc, nói rằng anh đang chuẩn bị lên máy bay.

Hôm qua Lý Hưởng có nói rằng hôm nay Cố Quân Dương sẽ bay đến Paris.

Cô nghe nói có một nhiệm vụ chụp ảnh bìa tạp chí thời trang và anh sẽ ở lại Paris từ ba đến năm ngày.

Vì vậy, Tần Noãn dự định trong ba đến năm ngày tới, cô sẽ ổn định nơi ở của mình, sau đó tìm việc làm.

Sau hai giờ chiều, Tần Noãn đi ra ngoài.

Nửa tiếng trước, cô nhận được cuộc gọi từ một công ty mời cô đi phỏng vấn.

Lúc ra ngoài, Tần Noãn rót một chậu nước lạnh lớn cho Quân Quân.

Mùa hè ở Đồng Thành vừa nóng vừa mưa nhiều, hai ngày trước vừa mưa rất to, hôm nay lại nắng như thiêu như đốt.

Cô sợ Quân Quân ở nhà sẽ khát nước.

Công ty Tần Noãn phỏng vấn là công ty thiết kế trang trí Hướng Dương.

Nó cách biệt thự của Cố Quân Dương ở vùng ngoại ô phía tây 20 phút lái xe.

Công ty tọa lạc tại khu vực trung tâm của thành phố Đồng Thành, gần phố đi bộ, thuộc vị trí đắc địa.

Biển hiệu hoa hướng dương treo trên nóc một tiệm KFC, Tần Noãn theo chỉ dẫn đi lên lầu ba.

Ra khỏi thang máy và rẽ trái, cô liền nhìn thấy biển hiệu ghi “Sunflower Company.”

Cô gái ở quầy lễ tân đang soi gương, lúc nhìn thấy Tần Noãn, cô vội vàng cất chiếc gương nhỏ đi, cười đứng dậy: “Xin chào, đây là công ty Hướng Dương, cô cần gì ạ?”

Giọng nói của cô gái rất ngọt ngào, Tần Noãn cảm thấy cô gái này rất quen mắt.

Cô không khỏi nhìn cô gái thêm vài lần.

Cô gái cũng nhìn chằm chằm vào cô.

Đột nhiên, cô gái ở quầy tiếp tân chỉ vào cô, vẻ mặt dần dần kinh ngạc: “Tần Noãn? Là cậu phải không?!”

Tần Noãn: “…”

Cô vẫn chưa nhớ ra cô gái đó là ai, thật xấu hổ.

May mắn thay, cô gái nói nhanh, từ bàn làm việc đi ra, nhiệt tình nắm lấy tay Tần Noãn: “Là mình, Tô Bảo Bảo nè!”

Tô Bảo bảo…

Tần Noãn nhớ ra: “Bảo Bảo!”

Cô liền nhớ tới trước kia cô cùng Tô Bảo Bảo chui vào chung một cái quần hở đũng! Thật đúng là!

“Cậu trở về Trung Quốc khi nào vậy? Mười năm không gặp, cậu so trước kia càng xinh đẹp hơn!” Tô Bảo Bảo thực vui vẻ.

Họ là bạn thân khi còn đi học.

Đáng tiếc sau kỳ Tần Noãn thi đại học liền xuất ngoại, sau khi rời đi mất liên lạc tận mười năm.

Mười năm trôi qua, Tần Noãn không ngờ tình bạn đó có thể nối lại, cô cảm thấy đột ngột không kịp dự phòng.

Tính tình của Tô Bảo Bảo vẫn như trước, vô tư vô lự, chính trực đáng yêu.

Khi nghe tin Tần Noãn tới đây phỏng vấn, cô vui mừng khôn xiết: “Thật tốt quá! Chờ cậu vượt qua cuộc phỏng vấn, chúng ta từ nay trở đi là đồng nghiệp!”

Tần Noãn cười không nói một lời, được cô nàng dẫn đi vào phòng họp.

Cũng không biết có phải do lời nói của Tô Bảo Bảo linh nghiệm hay không mà cuộc phỏng vấn của cô thành công rực rỡ.

Người lãnh đạo ngay lập tức đàm phán mức lương với cô rồi ký hợp đồng.

Tần Noãn được thông báo là sẽ chính thức bắt đầu công việc vào ngày mai.

Nhưng cô ấy đã hẹn Tô Bảo Bảo cùng nhau ăn tối, vì vậy cô  dứt khoát đợi cô ấy ở công ty, nhân tiện làm quen với môi trường công ty.

Gần đến giờ tan làm, Tô Bảo bảo vào phòng tắm trang điểm lại, Tần Noãn giúp cô trông coi quầy lễ tân.

Tình cờ là một người đàn ông bước ra từ thang máy với tập tài liệu trên tay, vừa đi vừa lật qua lật lại.

Khi đến gần quầy lễ tân, người đàn ông đặt tài liệu lên bàn: “Tô Bảo Bảo, đi photo cái này cho tôi…”

Khi nhìn thấy Tần Noãn, giọng nói của người đàn ông ngừng lại.

Sau một hồi kinh ngạc, người đàn ông nhếch môi: “Tần Noãn?”

“Anh biết tôi sao? Anh là?” Tần Noãn cười khan một tiếng, cô không nghĩ tới lại có thể gặp được người quen.

Cẩn thận nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông một lúc, Tần Noãn thật sự không nhớ nổi mình đã nhìn thấy anh ta từ lúc nào.

May mắn thay, Tô Bảo Bảo đã trở lại.

“Anh Bạch đã về rồi à, khảo sát thực địa xong chưa?”

Tô Bảo Bảo khẽ mỉm cười, tiếp nhận tài liệu từ người đàn ông, còn  không quên nhắc nhở Tần Noãn: “Noãn Noãn, cậu có nhớ phó chủ tịch hội học sinh ở trường trung học không?”

“Bạch Chí Ngôn, anh Bạch.”

Tần Noãn đột nhiên nói: “Đàn anh Bạch, đã lâu không gặp!”

Bạch Chí Ngôn trước mặt cô lại không giống với Bạch Chí Ngôn trong ký ức của cô, vì vậy không có gì lạ khi cô không nhận ra anh.

Trong ký ức của cô, Bạch Chí Ngôn đeo một chiếc kính gọng đen, để đầu đinh, là một người lịch sự nhã nhặn và không có gì nổi bật.

Nhưng Bạch Chí Ngôn trước mặt cô, với đôi mày rậm, đôi mắt phượng, và khuôn mặt góc cạnh … không hơn không kém so với một đại soái ca.

Vẻ ngoài này là quá đủ để trở thành một nghệ sĩ, nhưng anh lại đi lăn lộn với giới thiết kế.

So với sự ngạc nhiên của Tần Noãn, Bạch Chí Ngôn có vẻ rất bình tĩnh.

Anh chỉ cong môi cười nhẹ lịch sự, khiến người ta có cảm giác lãnh đạm hơn trước.

Tô Bảo bảo nói ngắn gọn về tình hình của Tần Noãn, sau đó hỏi Bạch Chí Ngôn có muốn ăn tối cùng nhau không.

Người đàn ông từ chối: “Tôi còn có việc, hôm khác mời hai người ăn cơm.”

Tần Noãn vui vẻ trò chuyện với anh ấy, sau đó cùng Tô Bảo Bảo rời đi khi tan làm.

Tô Bảo Bảo đưa Tần Noãn đến một nhà hàng lẩu có hương vị ngon nhất ở trung tâm thành phố.

Sắp đến giờ ăn, quán lẩu đông nghịt người, vào cửa phải xếp hàng một dài.

Khi đến lượt Tần Noãn, trời đã tối.

“Noãn Noãn, cậu trở về Trung Quốc một mình sao?” Tô Bảo Bảo một bên lật thực đơn, một bên nói chuyện phiếm với Tần Noãn.

Dù đã xa cách mười năm nhưng giữa hai người vẫn có vô vàn chủ đề để nói chuyện.

Khi ở cùng với Tô Bảo Bảo, Tần Noãn không hề có cảm giác xa cách sau nhiều năm hội ngộ.

“Ừ, mình về một mình.”

“Mẹ mình bị bệnh nửa năm trước và đã qua đời.”

Tần Noãn nói đến đây, khóe miệng lộ ra một nụ cười nhẹ.

Cô không muốn Tô Bảo Bảo lo lắng cho mình.

Tô Bảo Bảo đang cầm bút vẽ chọn thực đơn, nghe thấy Tần Noãn nói như vậy, liền dừng lại.

Sau đó cô ấy ngẩng đầu lên, nụ cười trên mặt có chút thu lại: “Thực xin lỗi, mình. . . “

“Không sao.”

Tô Bảo Bảo mím môi, vội vàng chuyển đề tài: “Vậy cậu hiện tại ở nhà bố cậu sao?”

Tô gia và Tần gia từng ở trong cùng một con ngõ nhỏ.

Quan hệ giữa hai nhà không tệ, Tô Bảo Bảo cũng biết chuyện cha mẹ Tần Noãn ly hôn.

Tác giả có lời muốn nói: Heo Hương viết Heo Hương ∩_∩


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play