“Tôi nói đi đòi nợ khi nào?”

“Em thấy tôi giống người thiếu tiền sao?”

Ngoài miệng Cố Quân Dương đang cười nhưng trong lòng thì không.

Tần Noãn đặt hộp mì xuống, cầm lon Coca uống một ngụm lớn: “Vậy anh tìm tôi làm gì?”

Tần Noãn không bao giờ tin vào những điều vô nghĩa như vậy.

Cố Quân Dương muốn ra vẻ với cô, để chứng minh rằng mình thực sự chỉ ở đây để chơi game, anh đeo tai nghe lên, đi đánh liên minh.

Tần Noãn nhìn anh chằm chằm một lúc, nghĩ có nên gọi cho quản trị viên mạng hay không.

Người nào đó có khả năng ngày mai sẽ lên hot search cho mà coi.

Tần Noãn thu hồi tầm mắt, tiếp tục công việc thiết kế của mình. Nghĩ rằng nếu Cố Quân Dương bị phát hiện, cô cũng sẽ bị dìm theo, nên cô liền gạt bỏ suy nghĩ đó.

Lúc làm việc cô rất tập trung, khi làm xong cũng đã hơn sáu giờ sáng.

Mùa hè ở Đồng Thành ngày dài đêm ngắn, ngoài cửa sổ sắc trời đã hửng sáng.

Tần Noãn liếc nhìn người đàn ông tràn đầy tinh lực bên cạnh: “Anh còn chưa đi sao?”

Dù sao anh cũng là một diễn viên nổi tiếng, anh không sợ bị người khác nhận ra sao?

Cố Quân Dương không quay đầu lại: “Chờ em đấy.”

Tần Noãn mím môi, đứng dậy thu dọn rác trên bàn, chuẩn bị rời đi.

Cô định ăn sáng xong rồi đi tìm một công ty môi giới nhà.

Tần Noãn nhìn Cố Quân Dương và đồng đội của anh đang tập trung trong hố rồng để khai đại long, nghĩ anh chắc chắn sẽ không thể dừng trò chơi và đi theo cô ngay bây giờ.

Vì vậy cô nhanh chóng thu dọn đồ đạc và đến quầy lễ tân để thanh toán.

Không ngờ, chân trước vừa rời khỏi quán cà phê Internet, Cố Quân Dương liền đi theo sau.

Anh mặc một bộ đồ đen, đeo khẩu trang và đội mũ lưỡi trai, che khuất hoàn toàn khuôn mặt, chỉ để lộ một đôi mắt phượng thon dài.

Thấy Tần Noãn nhìn mình chằm chằm, Cố Quân Dương đút hai tay vào túi, chậm rãi đi về phía cô: “Có muốn ăn gì không?”

Tần Noãn: “…”

Chẳng lẽ anh ta là con giun xéo trong bụng cô à? Anh dường như biết tất cả tính toán của cô.

Tần Noãn mặc kệ anh, một mình đi tới quán bún bên cạnh.

Cô không tin rằng Cố Quân Dương lại rảnh rỗi như vậy! Đường đường là một đại ảnh đế, còn có thể nhàn rỗi đi theo cô sao?

……

Sự thật đã chứng minh, Cố Quân Dương thực sự nhàn rỗi.

Anh đi theo Tần Noãn cho đến khi Tần Noãn vào một công ty bất động sản mới khai trương.

Cố Quân Dương đúc tay vào túi quần, đứng đợi ở cửa.

Khoảng nửa tiếng sau, Tần Noãn đi ra, anh lại đi theo cô: “Em muốn mua nhà sao?”

Cố Quân Dương muốn nói rằng anh có một số căn hộ đứng tên mình.

Tần Noãn lại nói: “Anh có thấy tôi trông giống như một người có thể mua được nhà không?”

Người đàn ông nuốt xuống lời nói trên môi, ánh mắt tối sầm lại: “Cho nên em bởi vì không có chỗ ở mà qua đêm ở tiệm net sao?”

“Không phải em đang thuê nhà sao?”

Tần Noãn nhíu mày, đứng yên tại chỗ, liếc mắt nhìn anh, trầm giọng nói: “Anh đang điều tra tôi sao?”

Cố Quân Dương: “… em cứ coi như đó là bởi vì tôi sợ em không dám thừa nhận đi.”

Tần Noãn nghẹn giọng, vừa tức giận vừa buồn cười.

Cũng là bởi vì cô không có năng lực, cũng không có tiền mới không thể cắn chết cái tên chó này.

Tần Noãn cắn môi, khó khăn nuốt nước miếng, tiếp tục đi tìm công ty tiếp theo.

Nhất định trong ngày hôm nay cô phải tìm được nơi ở mới.

Cố Quân Dương vẫn luôn đi theo sau cô.

Khi Tần Noãn đến công ty bất động sản tiếp theo, anh liền đứng ở cửa chờ.

Trong khi chờ đợi, anh gửi một tin nhắn cho Lý Hưởng

Anh cần biết lí do tại sao Tần Noãn muốn đổi nhà đang thuê.

……

Tần Noãn đã đến bốn công ty bất động sản nhưng không tìm được nhà cho thuê nguyên căn với mức giá phù hợp.

Lúc này trong lòng cô thực sự rất nôn nóng.

Lúc ra khỏi cửa hàng tiện lợi Apple, Tần Noãn vô thức liếc nhìn băng ghế bên đường. Khi cô bước vào cửa hàng, Cố Quân Dương đang ngồi trên băng ghế, nhưng bây giờ không còn ai ở đó.

Tần Noãn nhìn quanh một lần nữa, nhưng vẫn không thấy Cố Quân Dương.

Cho nên anh ta rốt cuộc cũng đi rồi phải không?

Thu hồi ánh mắt, Tần Noãn dự định tiếp tục tìm kiếm công ty bất động sản với vẻ mặt nghiêm túc.

Đi được hai bước, cô nhìn thấy một chiếc Maybach dừng bên đường, kính lái hạ xuống, đó là một người đàn ông trạc tuổi Tần Noãn nhưng cô không quen biết.

Nhưng người đàn ông gọi cô: “Cô Tần.”

Tần Noãn đứng yên, vẻ mặt nghi hoặc.

Lý Hưởng ngồi ở ghế lái không thể không đẩy cửa xe đi xuống, vô cùng cung kính mở cửa hàng ghế sau: “Cô Tần, mời lên xe.”

Tần Noãn không nhúc nhích.

Cho đến khi Cố Quân Dương ngồi ở ghế sau thò đầu ra giục cô: “Mau lên đây.”

Sắc mặt của Cố Quân Dương có chút âm trầm, lời nói mang vài phần áp bức, chân Tần Noãn lúc này như muốn nhũn ra.

Cô biết Cố Quân Dương bình thường thì luôn cợt cợt nhả nhả, như thể tính tình của anh rất tốt và dễ hòa đồng, nhưng khi tức giận, anh thực sự có thể dọa chết người.

Khi còn học trung học, Tần Noãn ngồi ở hàng đầu tiên, trong lớp có một kẻ rất hay bắt nạt cô ngồi ở một hàng phía trước, ngay trước mặt cô ấy.

Tên đó luôn thích dựa lưng vào bàn của Tần Noãn, rồi rung rung chân. Ngay cả bàn của Tần Noãn cũng rung theo, cô rất khó để tĩnh tâm học bài, nhưng cô không dám phản bác.

Sau đó, tên ngồi bàn đó bị đổi chỗ.

Tần Noãn nghe nói rằng chính Cố Quân Dương đã đánh tên đó đến nhập viện, nhận một hình phạt nhẹ sau đó liền mang danh kẻ bắt nạt trong lớp và thậm chí cả trong trường.

Kể từ đó, Cố Quân Dương luôn ngồi trước Tần Noãn, nhưng không bao giờ làm rung lắc bàn của cô.

Sau đó, tên bắt nạt trước đó đến trường để làm thủ tục thôi học, Tần Noãn may mắn được nhìn thấy cậu ta lần cuối.

Nhìn khuôn mặt sưng phù giống đầu heo kia khiến cô suýt nữa không nhận ra cậu ta.

Từ đó về sau, Tần Noãn mới biết rằng Cố Quân Dương là một người vô cùng tàn nhẫn.

Mặc dù mỗi lần anh nói chuyện với cô đều mỉm cười, nhưng từ tận đáy lòng Tần Noãn lại rất sợ anh.

Mặc dù nỗi sợ hãi đó sẽ phai nhạt theo thời gian, nhưng mỗi khi Cố Quân Dương thực sự tức giận, Tần Noãn không khỏi nhớ lại chuyện kia.

Vì vậy, dù đã nhiều năm trôi qua, cô vẫn nhớ như in tính khí nóng nảy của anh.

Sau khi Tần Noãn lên xe, Lý Hưởng lái xe đến vùng ngoại ô phía Tây của Tống Thành.

Áp suất trong xe có chút thấp, Lý Hưởng mắt nhìn mũi mũi nhìn tim mà lái xe, chỉ nghĩ mình là một công cụ không có cảm xúc, tận lực giảm bớt cảm giác tồn tại.

Tần Noãn cũng nhận thấy rằng Cố Quân Dương có điều gì đó không thích hợp.

Anh thực sự đang tức giận, khuôn mặt tuấn tú bạnh ra dựa vào lưng ghế, vắt chéo chân, đôi mắt nặng nề nhìn chằm chằm Tần Noãn.

Đôi mắt kia vừa lạnh lùng lại sắc bén, khí thế quá nặng, Tần Noãn cảm giác mình sắp ngạt thở.

“Tần Noãn, em rốt cuộc là nghèo đến mức nào? Hửm?”

Cố Quân Dương đột ngột lên tiếng, giọng nói trầm lạnh và từ tính quá mức dễ nghe, nhưng điệu bộ lại có chút nghiến răng nghiến lợi.

Tần Noãn vịn vào cửa xe, đè nén sự rụt rè trong lòng nói: “Tôi nghèo thì làm sao? Tôi nghèo cũng không ăn mất cơm nhà anh.”

Thật là không thể hiểu được mà!

Cô rõ ràng là đang sợ chết khiếp, nhưng lại tức giận đến phồng má muốn đáp trả.

Như vậy cũng quá mức đáng yêu đi mất thôi.

Cố Quân Dương không kìm được, vươn tay nhéo nhéo má cô, sắc mặt dịu đi rất nhiều: “Em nghèo đến mức ở thuê chung với người ta, lại còn có tiền đi mua xe?”

“Thay vì bỏ tiền ra mua xe sao em không tìm phòng trọ nào tốt hơn mà ở?”

Tần Noãn vừa mở miệng liền thấy đau đến mức muốn cắn tay anh.

May mắn thay, Cố Quân Dương đã phản ứng nhanh chóng, buông tay kịp thời, sự tức giận trong lòng anh đã hoàn toàn tiêu tan.

“Không cắn được, tức giận sao?” Khóe môi anh hơi cong lên, hai mắt híp lại, bày ra dáng vẻ thiếu đòn.

Tần Noãn rất tức giận, nhưng cô nhanh chóng bình tĩnh lại và liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, không muốn nói chuyện với tên chó kia.

Đã mười năm trôi qua, đã đến lúc cô phải cải thiện. Dựa vào cái gì mà lần nào cô cũng bị anh dắt mũi!

Tâm trạng của Cố Quân Dương có chuyển biến tốt hơn nên áp suất không khí trong xe được cân bằng.

Lý Hưởng ngồi ở ghế lái thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng có đủ dũng khí nhìn qua kính chiếu hậu ở ghế sau, vừa vặn nhìn thấy nụ cười trên khóe môi Cố Quân Dương.

Lý Hưởng nhanh chóng thu hồi tầm mắt.

Anh đang hoài nghi rằng người ngồi ở ghế sau có thể không phải là ông chủ của anh.

Làm sao ông chủ có thể cười một cách phong tình như vậy!

Sự phản kháng của Tần Noãn khiến Cố Quân Dương phải thu liễm chút.

Anh ngồi thẳng dậy, nghiêm túc nói: “Chuyện thuê nhà em không cần lo.”

“Tôi có hai căn hộ ở vùng ngoại ô phía Tây.”

Cố Quân Dương ở trong ngành giải trí được vài năm, vì vậy đương nhiên là anh có tiền tiết kiệm.

Có một vài chỗ bất động sản đứng tên anh, vị trí, môi trường và nội thất đều là hạng nhất.

Nếu là người khác, anh thà rằng để đó không dùng còn hơn tỏ ra thương xót như vậy.

Nhưng Tần Noãn lại có vẻ như không biết phân biệt tốt xấu: “Tôi nghèo, thuê không nổi căn nhà tốt như của anh.”

Cô có khí chất “Tôi nghèo nhưng tôi có lòng tự trọng”, Cố Quân Dương không thể nhịn cười.

“Tôi sẽ không tính tiền thuê nhà của em?”

“Có tiền thì đi làm từ thiện, khoe với tôi làm gì?” Tần Noãn lấy điện thoại ra, định tìm xem ở tiểu khu Khách Thượng có căn hộ nào thích hợp hay không.

Cố Quân Dương dở khóc dở cười: “Tôi nhớ rõ tính tình của em trước kia không có quật cường như vậy.”

“Đó là bởi vì anh không hiểu rõ về tôi, ai quen biết với tôi lâu sẽ biết tôi luôn cố chấp như vậy.” Tần Noãn không ngẩng đầu lên.

Đột nhiên nhớ tới một chuyện, cô ngẩng đầu nhìn Lý Hưởng ngồi ở ghế lái: “Anh tài xế, phiền anh tấp vào lề, tôi muốn xuống xe.”

Tần Noãn vừa nói vừa đút điện thoại vào trong túi.

Lý Hưởng thực sự khó xử.

Cho dù đó là Cố Quân Dương hay Tần Noãn, anh đều không muốn làm mất lòng họ.

Vì một người là ông chủ của anh ta, còn người kia 90% là vợ tương lai của ông chủ.

“Tần Noãn, trên đời này tôi là người hiểu em nhất.” Giọng Cố Quân Dương trầm hơn một chút, ngữ khí nghiêm túc.

Chỉ là những lời này đối Tần Noãn nghe có chút đột ngột.

Lời nói của anh khắc ghi vào lòng cô, nóng như thiêu đốt, lập tức làm trái tim cô loạn nhịp.

Cô vừa định phản bác, Cố Quân Dương lại mở miệng, cười khách khí: “Buổi tối, tôi sẽ bay đến Paris.”

“Ngôi nhà không phải để em ở mà không có việc gì. Tôi muốn em trông thú cưng của tôi trong hai ngày.”

“Đừng vội từ chối.” Cố Quân Dương tựa vào lưng ghế, đôi mắt phượng cụp xuống, khóe mắt thoáng thấy Tần Noãn do dự không nói nên lời, mím môi: “Phòng thuê cũng không phải một chốc là có thể tìm ngay được.”

“Chẳng lẽ muốn ở quán Internet, hay là ở khách sạn trước thuê nhà?”

Tần Noãn: “…”

Những gì cô đang nghĩ đến, hay không nghĩ tới, đều bị Cố Quân Dương nói xong.

Cẩn thận nghĩ lại, Tần Noãn cảm thấy lời anh nói cũng không phải vô lý.

Tần Noãn đột nhiên cảm thấy rằng Cố Quân Dương đối xử với thú cưng của mình tốt hơn con người! Cô thực sự cảm ơn thú cưng của anh!

“Anh nuôi thú cưng gì? Mèo hay chó?”

“Em cứ đến đó rồi sẽ biết.”

Tần Noãn không nói gì nữa.

Cố Quân Dương biết rằng cô là đang ngầm đồng ý với lời đề nghĩ của anh.

Nửa giờ sau, tại khu chun cư quốc tế Trường Đảo ở ngoại ô phía Tây của Đồng Thành.

Lý Hưởng dừng xe để Cố Quân Dương và Tần Noãn xuống tầng dưới trong căn hộ, rồi tự mình đi xuống ngầm gara đỗ xe.

Tần Noãn nhìn chiếc xe Maybach màu đen đã đi khuất, sau đó lại đưa mắt nhìn người đàn ông đang che kín mít bên cạnh: “Anh không sống ở đây à?”

Cố Quân Dương nheo mắt lại, cúi người lại gần Tần Noãn, nói với ngữ điệu rất ái muội: “Nếu em muốn tôi sống cùng, tôi có thể chuyển đến đây luôn.”

Mặt Tần Noãn lập tức nóng bừng lên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play