Thời điểm Tần Noãn trở lại phòng thuê đã là tám giờ tối, đúng lúc gặp bạn ghép phòng chung chuyển vào.

Cô lễ phép chào hỏi rồi trở về phòng.

Cô cầm điện thoại để tính toán.

Ngoài tiền mua xe, cô còn có mấy chục nghìn trong tay.

Vốn dĩ cô định thuê một căn hộ nhỏ gần công ty để ở lâu dài sau khi công việc ổn định rồi tính toán kĩ càng sau.

Hiện tại xe đã mua, nhưng vừa mua về liền xảy ra tai nạn xe cộ nên cô lại phải đưa đến cửa hàng 4S để bảo tu.

Cô vẫn chưa tìm được công việc phù hợp và Cố Quân Dương bên kia cũng không biết sẽ đòi  bồi thường bao nhiêu tiền.

Nghĩ đến đây, Tần Noãn không khỏi khẽ hét lên trong vô vọng.

Còn chưa kịp gào hét thoải mái, cửa phòng bị gõ hai lần.

Giọng nói cộc lốc của chủ nhà vọng vào từ cửa: “Đêm khuya rồi, cô còn gào cái gì?”

Tần Noãn vội vàng im lặng.

Cô nghĩ, có lẽ chủ nhà đến làm thủ tục thuê phòng với người thuê phòng bên cạnh.

Nghĩ đến ngày đầu tiên cô chuyển đến, dì Chu phòng bên cạnh đã tốt bụng nấu một bát mì trứng cho cô ăn. Tần Noãn mở cửa đi ra ngoài, còn muốn chào hỏi dì Chu.

Không ngờ, ngoài chủ nhà và dì Chu, trong phòng khách còn có một thanh niên khoảng ngoài ba mươi.

Chủ nhà là một phụ nữ trạc ngoài bốn mươi, dáng người hơi đẫy đà.

Nhìn thấy Tần Noãn đi ra, bà ta nói với người thanh niên bên cạnh: “Đây là Tần Noãn, con bé mới chuyển đến không lâu.”

“Con bé vừa từ nước ngoài về.”

Người đàn ông  liếc nhìn Tần Noãn rồi nhếch miệng cười.

Những chiếc răng ố vàng khiến anh ta trông giống như một người nghiện thuốc lá.

Tướng mặt chuột, nhìn có vài phần đáng sợ.

Tần Noãn không thích người đàn ông này, đặc biệt là cách anh ta nhìn cô.

Cô luôn cảm thấy hơi thù địch.

Cô chào dì Chu rồi quay về phòng.

Không ngờ phía sau vang lên giọng nói của một người thanh niên: “Vậy tôi chọn phòng đó đi, bây giờ ký hợp đồng được chưa? Tối nay tôi sẽ dọn vào luôn.”

Bước chân của Tần Noãn chợt sững lại, trong lòng không khỏi giật mình.

Cô quay lại và thấy chủ nhà cười ha hả: “Tất nhiên rồi, vậy cậu trả bằng tiền mặt hay Alipay, WeChat?”

Tần Noãn không dám ở lại nữa, trực tiếp trở về phòng, khóa trái lại.

Cô vốn là người đến sau trong căn nhà chung này, bởi vì ở đó đã có dì Chu ở rồi, Tần Noãn thấy bà là người tốt nên quyết định thuê.

Cô không hề nghĩ tới mới có nửa tháng, thế nhưng chủ nhà lại muốn đổi hợp đồng thuê nhà và cho người đàn ông này thuê.

Cô cảm thấy có dự cảm không lành.

Nhưng Tần Noãn cưỡng bách bản thân phải bình tĩnh.

Cùng lắm là đợi đến ngày mai nói chuyện với chủ nhà, rồi cô sẽ dọn ra ngoài.

……

Nửa đêm, Tần Noãn bị cơn khát nước đánh thức.

Cô đứng dậy rót một cốc nước để uống.

Đúng lúc đó, cô nghe thấy một âm thanh trong phòng khách, như thể cửa đang mở và đóng.

Sau đó là tiếng nói chuyện của nhiều hơn một người.

Tần Noãn lập tức thanh tỉnh.

Có lẽ có ba người đàn ông ở ngoài cửa.

Nửa đêm, Tần Noãn thật sự ngủ không yên ổn.

Ngay lúc cô đang cảm thấy lo lắng thì có tiếng gõ cửa: “Em gái Tần, em ngủ rồi à?”

“Xin hỏi, đồ nội y trong máy giặt có phải của em không?”

Đó là giọng nói của nam thanh niên mà cô đã thấy trước đó, với tiếng cười rất phù phiếm.

Tần Noãn không nhớ mình đã giặt quần áo, lạnh lùng đáp: “Không phải.”

Kết quả, người đàn ông ngoài cửa vẫn chưa rời đi: “Anh mua đồ ăn vặt lúc nửa đêm, em gái Tần có muốn ra ngoài ăn không?”

Tần Noãn vẫn từ chối, nhưng trong lòng cô càng hoảng sợ hơn.

Cô không dám tiếp tục ngủ trong căn phòng này đêm nay.

Nghĩ nghĩ, Tần Noãn thay quần áo, cầm điện thoại di động cùng chứng minh thư, hít sâu một hơi, mở cửa đi ra ngoài.

Cô lấy di động gọi một quán gà rán đối diện khu phố, vừa mở cửa vừa nói chuyện điện thoại vừa đi ra ngoài.

Trong phòng khách quả nhiên có ba người đàn ông.

Ngoại trừ bạn cùng phòng mới của Tần Noãn, hai người còn lại cũng khoảng 30 tuổi, ăn mặc mát mẻ, một tên xăm chổ, một tên đeo dây chuyền vàng to bản quanh cổ.

Ba người nhìn thấy Tần Noãn, ăn ý nhìn nhau cười.

Tần Noãn giả vờ bình tĩnh đi qua phòng khách, đi tới cửa, cố ý vặn to âm lượng: “Tôi xuống lầu lấy ngay, anh đợi tôi một chút.”  

Không cho người trong điện thoại cơ hội nói, cô mở cửa đi ra ngoài, sau đó bước vội vào thang máy.

Mãi cho đến khi cửa thang máy đóng lại, cô mới thở phào nhẹ nhõm, cả người mềm nhũn, ngồi xổm trong góc.

Sau khi rời khỏi khu chung cư, Tần Noãn đến cửa hàng gà rán đối diện mua một lon Coca, sau đó tìm một quán cà phê Internet gần khu chung cư để ngủ qua đêm.

Cô không dám đi thuê nhà nữa.

Cho dù lo lắng quá mức, cô cũng không dám đánh cược của cải và tính mạng.

Vẫn là chờ ngày mai rồi tìm nhà thuê sau, sau đó tìm một công ty chuyển nhà để quay lại và chuyển đồ cùng cô.

Nghĩ đến đây, Tần Noãn cảm thấy yên tâm hơn.

Cô dự định hoàn thành bản vẽ thiết kế của mình trong quán cà phê Internet, sau đó nộp đơn vào một số công ty thiết kế nội thất.

Hơn một giờ sáng.

Tại khu chung cư cao cấp Lâm Sơn Thủy ở vùng ngoại ô phía Đông của Đồng Thành.

Vừa mới xem xong kịch bản, Cố Quân Dương bước ra khỏi phòng thư phong, chuẩn bị đi tắm rồi ngủ.

Chiếc điện thoại anh ném trên bàn cạnh giường không đúng lúc reo lên.

Số điện thoại cá nhân của anh của anh rất ít người biết đến.

Ngoại trừ An Thành, thì chỉ có Lý Hưởng, trợ lý riêng mà anh cử đi theo dõi Tần Noãn là biết số này.

Nghĩ đến Tần Noãn, Cố Quân Dương bắt máy.

“Ông chủ, cô Tần vừa từ phòng thuê đi ra.”

Lý Hưởng lúc này đang ngồi trong xe, nhìn chằm chằm vào quán cà phê Internet bên đường.

Ba phút trước, anh ấy tận mắt nhìn thấy Tần Noãn bước vào quán cà phê Internet.

Sau nhiều cân nhắc, Lý Hưởng quyết định báo cáo với Cố Quân Dương một tiếng.

Rốt cuộc, thật bất thường khi một cô gái đã nửa đêm ra quán cà phê Internet ngồi, phải không?

Cố Quân Dương cau mày sau khi nghe những gì anh ta nói.

“Internet?”

“Địa điểm, tên quán cà phê Internet. Gửi tin nhắn WeChat cho tôi.” Cố Quân Dương cúp điện thoại.

Anh cởi đai lưng áo ngủ và bước vào phòng để quần áo.

Nửa giờ sau, Lý Hưởng nhìn thấy một người che mặt kín mít bước vào quán Internet.

Đánh giá từ dáng người của người kia, anh ta chắc chắn đó là ông chủ của mình.

Cố Quân Dương mặc nguyên một cây đen, ngay cả khẩu trang và mũ lưỡi trai cũng màu đen.

Đến mức khi anh đến quầy tiếp tân của quán cà phê Internet đăng ký, chủ quán còn nhìn anh thêm vài lần.

Có lẽ là bởi vì ánh mắt phượng hoàng trong mắt của anh quá hung hãn và lạnh lùng, chủ quán không dám bắt anh cởi mũ và khẩu trang xác minh thân phận, nên đành phải lấy chứng minh thư tên “Lý Hưởng” đăng ký cho anh.

“Nạp bao nhiêu? Cậu có muốn mở tư cách thành viên không?” Ông chủ hỏi.

“Không, một trăm thôi.” Cố Quân Dương cau mày, đưa mắt nhìn về phía đại sảnh, đang tìm kiếm bóng dáng Tần Noãn.

Sau khi ông chủ trả lại chứng minh thư cho anh, Cố Quân Dương lao vào sảnh của quán cà phê Internet mù mịt khói thuốc lá.

Tìm kiếm xung quanh, nhưng không thấy Tần Noãn.

Vì vậy, anh đã đi đến sảnh tiếp theo.

Cuối cùng, tôi nhìn thấy Tần Noãn ở góc trong cùng của đại sảnh cạnh cửa sổ.

Cô mặc bộ đồ thể thao màu xám nhạt, quần dài, áo ngắn tay, mái tóc xoăn dài màu đen được buộc thành đuôi ngựa, cô đang đeo kính nheo mắt nhìn vào màn hình máy tính.

Đôi tay trắng nõn không ngừng gõ phím trượt chuột, tựa hồ rất bận rộn.

Trước mặt Tần Noãn là một hộp mì bò ớt, hình như vừa mới úp, còn bốc khói nghi ngút.

Lại còn một lon Coca đá uống dở.

Cô ngồi ở một nơi vắng vẻ, bởi vì chỗ này ít người, lại không bật hết đèn nên ánh sáng càng tối.

Hơn nữa, Tần Noãn còn vô cùng nghiêm túc khi ngồi thiết kế các bản vẽ,  thậm chí không chú ý rằng bên cạnh xuất hiện thêm một người.

Cố Quân Dương mở máy tính chủ.

Trong lúc chờ máy khởi động, anh vắt chéo chân, dựa lưng vào ghế, chống cằm nhìn người phụ nữ bên cạnh.

Ánh sáng lạnh lẽo của màn hình máy tính kết hợp với khung cảnh mờ ảo, vẽ nên một đường nét mềm mại và hư ảo trên khuôn mặt cô.

Ngay cả những hàng mi mảnh và cong đó cũng được tô điểm.

Cố Quân Dương càng nhìn càng không dời mắt được, nhưng Tần Noãn lại không hề hay biết, như cố tình không để ý tới anh.

Mười phút sau, Cố Quân Dương trở nên hơi khó chịu.

Anh liếc nhìn hộp mì, bàn tay thon dài của Cố Quân Dương trực tiếp chạm vào nó.

Trùng hợp thay, Tần Noãn cũng nhớ tới hộp mì đã ngâm hơn mười phút của mình.

Cô nhìn chằm chằm vào bản vẽ thiết kế trên màn hình, cẩn thận tìm kiếm những điểm cần sửa đổi, rồi đưa tay định cầm hộp mì.

Nhưng cô lại chạm phải một thứ lạnh lẽo.

Đầu ngón tay Tần Noãn run lên, cô vội rụt lại.

Đôi mắt quả hạnh của cô hơi ngước lên, đầu tiên cô liếc nhìn hộp mì ăn liền, sau đó nhìn theo bàn tay mảnh khảnh đang thu lại rồi bắt gặp đôi mắt hẹp và dài của người đàn ông.

Tần Noãn sửng sốt.

Một lúc sau, cô hoảng hốt đứng dậy, vì vội vàng đứng lên nên tai nghe bị giựt ra.

Cố Quân Dương mỉm cười, dùng ngón trỏ kéo khẩu trang xuống, lộ ra khuôn mặt tuấn tú.

“Tần Noãn, thật trùng hợp.”

Tần Noãn: “…”

“Tại sao anh ở đây?”

Anh ngồi đây từ bao giờ! ?

Cố Quân Dương cũng cởi mũ lưỡi trai ra, vuốt mái tóc bị mũ làm rối tung lên.

“Tôi tới quán Internet chơi game, em không cảm thấy trùng hợp sao?” Anh khẽ cười, đôi mắt phượng híp lại, đuôi mắt hếch lên, tràn đầy mị hoặc.

Tần Noãn không tin thèm tin mấy lời nói nhảm nhí của anh.

Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn nhăn lại, tức giận nói: “Đêm hôm khuya khoắt anh không nằm bệnh viện mà dưỡng thương, sao lại tới đây chơi game?”

“Thật nhàn nhã.”

Tần Noãn nhướng mày, cầm lấy mì trên bàn, chuẩn bị ăn để phấn chấn tinh thần.

Cố Quân Dương nghe thấy lời trêu chọc của cô, cũng không tức giận, chỉ hỏi Tần Noãn: “Còn em? Nửa đêm nửa hôm ra quán Internet làm gì?”

Tần Noãn câm nín.

Cô liếc nhìn Cố Quân Dương qua khóe mắt, phát hiện người đàn ông vẻ mặt lúc này có chút nghiêm túc, khóe môi cũng không còn cong lên.

Đương nhiên, cô sẽ không nói với Cố Quân Dương rằng cô trốn vào quán cà phê Internet vì sợ bạn cùng phòng mới.

Im lặng một lúc, Tần Noãn hắng giọng: “Tôi phải làm việc, không được sao?”

Cố Quân Dương liếc nhìn màn hình máy tính của cô, trông giống như một thiết kế phòng ngủ.

Toàn bộ bản vẽ thiết kế là màu hồng dịu dàng, từ bố cục và cách trang trí, hẳn là phong cách mà các cô gái nhỏ đều thích. Cố Quân Dương biết rằng Tần Noãn vẫn đang tìm việc làm.

“Tại sao em không làm việc ở nhà?”

Nửa đêm, một cô gái trẻ đến quán Internet một mình, lỡ có chuyện gì xảy ra thì sao?

Xét cho cùng, những nơi như quán cà phê Internet người xấu tốt đều hỗn độn, khó mà phân biệt.

Anh nhớ rõ Tần Noãn ghét nhất là mùi thuốc lá.

Hầu hết những người đến quán cà phê Internet qua đêm là nam giới và 90% trong số họ đến để chơi game thâu đêm.

Có rất nhiều người hút thuốc, các quán cà phê Internet thông gió kém nên không khí tràn ngập mùi khói.

Cố Quân Dương mới ở một lúc, nhưng anh ấy không thể chịu đựng được nữa.

Tần Noãn…

Người đàn ông nhìn cô, ánh mắt sắc bén nhận thấy bàn tay cầm hộp mì ăn liền của Tần Noãn đang siết chặt.

Cô ấy thực sự đang che giấu điều gì đó.

“Macbook của tôi hỏng rồi.” Tần Noãn ngậm một ngụm mì ăn liền, bất bình nhai, có chút phiền phức khi Cố Quân Dương cứ hỏi sâu vào vấn đề.

Cô liếc xéo anh một cái: “Tôi đã nói sẽ chịu trách nhiệm hoàn toàn, nhưng hiện tại tôi không có nhiều tiền như vậy, anh có thể đợi đến khi tôi có tiền rồi anh mới đến đòi nợ không?”

____

Tác giả có lời muốn nói: Văn học Tấn Giang bắt tay với tác giả, kính chúc độc giả và các bạn thân yêu bình an, hạnh phúc! Đồng thời, chúng tôi nhiệt liệt nhắc nhở mọi người rửa tay thường xuyên, đeo khẩu trang, xông hơi nhiều hơn và tránh tụ tập.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play