“Là tôi.”
Một thiếu niên bước ra từ bụi cây, dáng người thon gầy, vóc dáng không quá cao, đầu luôn cúi thấp, bả vai rụt lại, đôi mắt lúc nhìn người khác lúc nào cũng hướng lên trên, trông rất nhút nhát.
Mục Tinh Thần cất con dao găm đi: “Tác Tây.”
Tác Tây là bạn cùng lớp của Mục Tinh Thần, nhà của cậu ta nằm trong con ngõ trước nhà Mục Tinh Thần.
Nếu nói khu 13 chỉ có hai loại người là kẻ ác và người nghèo thì cha của Tác Tây chính là một kẻ nghèo hèn hung ác. Say rượu, đánh bạc, trộm cướp, đánh nhau, không chuyện ác nào cha cậu ta không làm. Còn mẹ Tác Tây chỉ là một người phụ nữ nội trợ yếu đuối, thường xuyên bị cha Tác Tây bạo lực gia đình. Cho dù các cả một con ngõ, Mục Tinh Thần cũng có thể thường xuyên nghe được âm thanh cha Tác Tây mắng chửi hai mẹ con nhà họ.
Tác Tây: “Cậu cũng tới hái cỏ san hô à?”
Mục Tinh Thần cảnh giác nhìn xung quanh, không phát hiện ra điều gì bất thường mới gật đầu.
Tác Tây: “Vậy đi cùng đi, nhiều người an toàn hơn.”
Mục Tinh Thần không từ chối, nhưng trên đường đi không nói một câu nào, hai người đi lên theo sườn dốc thoải ở phía tây, đến khi chuẩn bị tới gần vách đá, Mục Tinh Thần đã nhận ra có gì đó không đúng, cô hạ thấp giọng, nhắc nhở: “Có người!”
Tác Tây khẩn trương nhìn bốn phía, sau đó vểnh tai lắng nghe một lúc mới thở phào nhẹ nhõm: “Là thợ săn thú biến dị, đừng sợ, họ sẽ không quan tâm tới chúng ta đâu.”
Mục Tinh Thần vẫn cảm thấy có điều không ổn, bình thường những người thợ săn này sẽ mai phục ở dưới hẻm núi thay vì ở trên vách đá như bây giờ.
Mục Tinh Thần tin tưởng vào trực giác của mình: “Sang chỗ khác đi, nơi này không an toàn.”
Tác Tây nghe thấy Mục Tinh Thần nói vậy thì cũng có hơi sợ hãi, vội vàng gật đầu: “Được, tôi còn biết một chỗ nữa, đi theo tôi.”
Hai người vòng qua sườn dốc hướng Tây Bắc rồi mới trèo lên vách đá. Con đường này rất dốc, sau khi vượt qua qua đường dốc và khó leo nhất thì ở góc đường hiện ra một cái bục rất lớn, chiều rộng khoảng 3 mét, còn chiều dài rơi vào khoảng 10 mét.
Mục Tinh Thần cẩn thận quan sát xung quanh, đáng tiếc là hôm qua mưa to quá, những vết tích trước đó đã bị nước mưa rửa sạch, không nhìn ra dấu vết gì.
“Bình thường không có người tới đây.” Tác Tây rất quen thuộc nơi này: “Nên rất an toàn.”
Hai người cũng không lãng phí thời gian, chỉ nghỉ ngơi chốc lát rồi tìm một vị trí thích hợp, lấy ra dụng cụ, cắm chặt móc câu vào tảng đá rồi men theo vách đá đi xuống dưới.
Tác Tây may mắn hơn một chút, tìm thấy cỏ san hô trước Mục Tinh Thần, hai mắt cậu ta sáng rực lên, im lặng nhìn xung quanh, rồi lại nhìn Mục Tinh Thần đang tìm kiếm ở hướng khác mới cẩn thận trèo qua, đầu tiên là thả mồi để dụ nhện độc ra, sau đó dùng lưới bắt nhện, cuối cùng là thận trọng đào cỏ san hô lên.
Nhưng không ngờ ngay lúc này lại đột nhiên có hiện tượng lạ, một con rắn vảy hoa dài gần một mét đang ẩn nấp bên trong đám rêu xanh, nhân lúc Tác Tây không chú ý mà lao lên tấn công.
Lúc Mục Tinh Thần nghe được tiếng động nhìn sang thì con rắn vảy hoa kia đã cắn vào đùi Tác Tây rồi, một tay cậu ta vẫn nắm chặt cỏ san hô, còn tay khác thì túm chặt lấy bảy tấc của con rắn, sợi dây thừng quấn quanh chân chịu toàn bộ trọng lượng của cậu ta lắc lư giữa không trung như sắp đứt.
Mục Tinh Thần vội vàng đi tới, trước khi sợi dây thừng của Tác Tây đứt hẳn thì đã kịp thời túm được cậu ta, một tay cô túm chặt lấy sợi dây thừng, tay còn lại thì xách theo Tác Tây nhanh chóng bò lên chỗ vách đá.
Nọc độc của rắn vảy hoa rất mạnh, một khi bị cắn chất độc sẽ ngay lập tức làm tê liệt thần kinh của con mồi, lúc này môi của Tác Tây đã chuyển sang màu xanh đen, cũng đã dần mất đi ý thức, nhưng may mắn là tay cậu ta vẫn túm chặt bảy tấc của con rắn, mật của rắn vảy hoa chính là thuốc giải độc rắn.
Mục Tinh Thần mổ rắn vảy hoa ra, lấy gan rắn ra rồi đút mật cho Tác Tây, mật rắn rất nhanh đã có tác dụng, không lâu sau Tác Tây đã tỉnh tác lại, cậu ta ngồi tựa vào tảng đá, cả người mềm nhũn, hô hấp khó khăn. Biết Mục Tinh Thần đã cứu mình, ánh mắt Tác Tây nhìn Mục Tinh Thần có phần phức tạp. Sau khi bình tĩnh lại, Tác Tây vươn tay trái ra, trên tay chính là cây cỏ san hô mà cậu ta vừa hái được: “Cảm ơn cậu đã cứu tôi... Cậu cầm cây cỏ san hô này đi.”
Mục Tinh Thần lau dao găm, không ngẩng đầu lên: “Không cần, cậu cứ giữ lại đi.”
Tác Tây nắm chặt cỏ san hô, cúi đầu hổ thẹn, mới vừa rồi cậu ta vẫn còn cảnh giác với Mục Tinh Thần, sợ cô cướp mất cỏ san hô của mình. Truyện được Team The Calantha edit và được đăng tải miễn phí duy nhất trên ứng dụng T Y T và web tytnovel.
Mục Tinh Thần lau dao găm xong, chuẩn bị đi xuống tìm cỏ san hô tiếp: “Mặc dù độc rắn đã được giải, nhưng bây giờ cậu cần nghỉ ngơi thêm, cậu tự về trước đi, tôi không đi cùng nữa.”
“Tôi... Tôi không về.” Tác Tây liếc Mục Tinh Thần một cái, nhưng rất nhanh đã thu hồi ánh mắt, cậu ta cúi đầu, nỉ non: “Tôi nghỉ ngơi một lát là được rồi, tôi muốn tìm thêm nữa.”
Giọng nói Mục Tinh Thần lạnh nhạt: “Tùy cậu.”
Đối diện với ánh mắt bình tĩnh của Mục Tinh Thần, chẳng hiểu sao Tác Tây lại đột nhiên buộc miệng nói ra bí mật đã che giấu bấy lâu nay: “Tôi, tôi muốn đến Học viện Quân sự, cần một khoản học phí.”
Mục Tinh Thần cũng đã nghe nói, Học viện Quân sự trực thuộc quân đoàn Kim Ngưu đang tuyển ba người từ trường họ, không ngờ trong số đó có Tác Tây, nghe nói học phí của những Học viện Quân sự như vậy rất đắt đỏ, cô tò mò hỏi: “Học phí mất bao nhiêu?”
Tác Tây mím môi nói: “10.000 tinh tệ.”
Khóe miệng Mục Tinh Thần giật giật hai cái, một lúc sau mới thốt ra hai chữ: “Quá đắt.”
“Nhưng nó là lối thoát duy nhất của tôi.”
“Thầy giáo nói, học sinh tốt nghiệp Học viện Quân sự sẽ trở thành hạ sĩ quan.” Tác Tây nhìn về phía Mục Tinh Thần, bởi vì kích động mà giọng nói cũng lớn hơn trước: “Cậu có biết hạ sĩ quan nghĩa là gì không? Đó chính là vượt lên khỏi giai cấp, có thể dễ dàng trở nên giàu có, có cả thể diện, địa vị và tôn nghiêm, cũng có nghĩa là tôi có thể đưa mẹ rời khỏi cái khu 13 toàn bùn lầy này.”
Mọi đứa trẻ lớn lên ở khu 13 đều muốn thoát khỏi nơi này.
“Nghe hay đấy.” Mục Tinh Thần nói, ở một khía cạnh khác mà nói thì Học viện Quân sự đối với những người có xuất thân như bọn họ quả thật chính là một nấc thang lên thiên đường: “Nhưng điều kiện tiên quyết là cậu có được 10.000 tinh tệ đã.”
10.000 tinh tệ đối với những hộ gia đình ở nơi này chính là một số tiền khổng lồ.
Phần lớn các gia đình ở khu 13 còn không thể kiếm nổi 2000 tinh tệ một tháng, ngay cả một lọ dịch dinh dưỡng cơ bản cũng đã có giá 15 tinh tệ, khiến cho họ gần như không có tiền tiết kiệm.
Theo như Mục Tinh Thần biết được, các ngân hàng cũng sẽ có ưu đãi cho các học sinh có thành tích ưu tú vay vốn. Tiếc là cha của Tác Tây phạm tội quá nhiều, điều này khiến cho Tác Tây không có cách nào qua được vòng điều tra bối cảnh của bên ngân hàng, nên cậu ta cũng chỉ có thể tự nghĩ ra cách kiếm tiền.
10.000 tinh tệ đối với Tác Tây hay cả gia đình cậu ta mà nói thật sự là quá khó khăn.
“Sẽ nhanh thôi.” Trong giọng nói của Tác Tây còn kèm theo sự mong đợi: “Mười năm nay mẹ tôi đã lén giấu cho tôi 3000 tinh tệ. Tôi còn có một người bạn rất tốt, cậu ấy đồng ý với tôi sẽ thuyết phục cha mẹ cậu ấy hỗ trợ thêm 2000 tinh tệ, các giáo viên cũng tình nguyện giúp đỡ tôi 1000 tinh tệ nữa, phần học phí còn lại, chỉ cần tôi tìm thêm được vài ngọn cỏ san hô nữa là đủ rồi.”
Đây chính là cuộc sống của những đứa trẻ sống ở tầng đáy xã hội như bọn họ, thật ra Tác Tây vẫn còn khá may mắn, Mục Tinh Thần không biết nên nói gì nữa nên chỉ nói một câu: “Chúc mừng cậu.”
“Vậy còn cậu?” Tác Tây hỏi Mục Tinh Thần: “Tôi đã nhìn qua phiếu kiểm tra sức mạnh tinh thần của cậu, sức mạnh tinh thần của cậu cũng là cấp C, vậy tại sao cậu không theo học Học viện Quân sự? Nếu là vì tiền thì chỉ cần nghĩ cách là có thể lấy được mà.”
Tiêu chí tuyển sinh của Học viện Quân sự trực thuộc quân đoàn Kim Ngưu yêu cầu các thí sinh phải có sức mạnh tinh thần đạt cấp C. Trước đó trường học đã tổ chức kiểm tra sức mạnh tinh thần miễn phí cho học sinh, Mục Tinh Thần đã kiểm tra rồi, cũng nhận được offer từ Học viện Quân đội nhưng cô đã từ chối.
Mục Tinh Thần nhún vai: “Bởi vì mục tiêu của tôi là làm chủ nông trường, không có hứng thú với Học viện Quân sự.”
Mục Tinh Thần nhìn sắc trời, thấy không còn sớm nữa, cô còn phải về nhà trước 4 giờ, Mục Tinh Thần không muốn lãng phí thời gian, buộc chặt dây thừng lại: “Tôi đi xuống trước đây.”
Lần này trèo xuống chưa được bao lâu thì Mục Tinh Thần đã hái được cọng cỏ san hô đầu tiên. Mục Tinh Thần cho cỏ san hô và nhện độc cộng sinh vào lọ thủy tinh, cô thắt chặt dây thừng, đang định trèo lên trên thì bên tai đột nhiên vang lên một âm thanh xào xạc kỳ lạ, kèm theo đó là cảm giác như bị một ánh mắt lạnh lùng theo dõi khiến da đầu tê dại. Mục Tinh Thần cảnh giác nhìn về phía âm thanh phát ra, con ngươi co lại.
Đó là một con thú biến dị to đùng trông giống thằn lằn, lặng lẽ ẩn núp ở nơi đó mà không có một tiếng động nào, đôi mắt lạnh lẽo như băng dựng thẳng đứng khóa chặt con mồi, cái đuôi chắc khỏe cọ sát vào vách đá, phát ra tiếng sàn sạt, bộ vảy trên người không ngừng biến đổi, màu sắc hòa quyện với khung cảnh xung quanh, chỉ có một đôi mắt đỏ ngầu hiện lên rõ ràng, bất cứ ai nhìn thấy cảnh tượng quỷ dị này đều sẽ sợ hãi.
Thậm chí Mục Tinh Thần còn chẳng biết thứ to đùng này xuất hiện ở đây từ bao giờ.
Mục Tinh Thần chợt hiểu ra vì sao những thợ săn thú biến dị hôm nay lại không mai phục ở dưới hẻm núi mà lại xuất hiện tại sườn dốc thoải ở phía tây, có lẽ nó chính là nguyên nhân.
Gần như cùng lúc đó, con ngươi của Mục Tinh Thần phản chiếu hình ảnh cái miệng khổng lồ của con thú biến dị há ra thật lớn, một cái đầu lưỡi đen xì lao nhanh về phía cô.
Tốc độ tấn công của con thú biến dị này cực kỳ nhanh, người bình thường không thể theo dõi kịp, rõ ràng cấp độ của con thú biến dị này không hề thua kém thú biến dị cấp C sắp trưởng thành.
Mà nỗi đau bị một con thú biến dị cấp C xuyên thủng bụng lúc 8 tuổi như chỉ mới xảy ra ngày hôm qua. Mục Tinh Thần rơi vào trạng thái hoảng loạn và sợ hãi, cơ thể đau đớn mà run rẩy, hô hấp như dừng lại, đầu lưỡi của con quái vật đã ở gần ngay trước mắt, sắp đánh trúng cô. Vào khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc ấy, Mục Tinh Thần vô thức dùng dao găm đỡ lấy đầu lưỡi của con thú biến dị.
Đã nhiều năm trôi qua, những bản năng chiến đấu được khắc sâu trong xương tủy cô như chưa từng biến mất.
“Keng!”
Con dao găm bị uốn cong, vũ khí bình thường không thể gây ra thương tổn cho thú biến dị. Mục Tinh Thần thoát khỏi ký ức đau khổ, mồ hôi lạnh chảy dọc theo sống lưng. Cô quyết đoán ném con dao găm đi, ánh mắt lộ ra vẻ hung dữ, dùng tay kéo lấy gai ngược trên đầu lưỡi của con thú biến dị, dựa vào sức mạnh của cơ thể mà giằng co với nó, Mục Tinh Thần hít một hơi, bàn tay dùng sức, cứ như thế một con thú biến dị to lớn đã bị Mục Tinh Thần kéo về phía trước 2cm, Mục Tinh Thần ngoan cố, nếu vũ khí bình thường không thể tổn thương nó thì cô sẽ xé cái lưỡi này của nó bằng tay không.
Lúc trước khi còn ở phòng thí nghiệm, cô cũng luôn dùng tay không để đối phó với những con thú biến dị này, trong tình huống đó, sức mạnh tuyệt đối là một lợi thế áp đảo.
Tay Mục Tinh Thần tiếp tục dùng lực, thú biến dị bị chọc giận, phát ra một tiếng kêu chói tai, tiếp theo, chỉ trong nháy mắt, trên đầu lưỡi đen ngòm của thú biến dị chợt xuất hiện thêm những cái xúc tua màu đen, đâm thủng lòng bàn tay của Mục Tinh Thần, hơn nữa còn bò dọc lên theo cánh tay của cô.
Lòng bàn tay truyền đến cơn đau nhức dữ dội, Mục Tinh Thần có thể cảm nhận được máu trong người mình đang chảy ra với tốc độ rất nhanh, những xúc tua kia đang tham lam hút lấy máu của cô, nếu còn tiếp tục như vậy thì chưa đến mười phút cô đã bị con thú biến dị này hút thành cái xác khô.
Cô đã đánh giá sai, con thú biến dị này ít nhất cũng phải là cấp B.
Vẻ mặt Mục Tinh Thần vô cảm, cô buông tay và vung cánh tay ra ngoài, các xúc tua dính chặt kéo theo da thịt của cô ra ngoài, hiện giờ lòng bàn tay của Mục Tinh Thần đã trở thành máu thịt lẫn lộn.
Mục Tinh Thần thản nhiên lắc bàn tay đẫm máu của mình, cơn đau gần như đã bị tê liệt, cảm giác khác thường duy nhất đó chính là trong bàn tay cô như có một trái tim, nó nóng lên một cách bất thường, đập mạnh và co rút, có lẽ bên trong xúc tua của con thú biến dị đáng chết này còn chứa độc tố.
Nhịp tim của Mục Tinh Thần nhanh chóng tăng lên. Cô có thể cảm nhận được bản thân hiện giờ đang rất phấn khích, giống như một số bản năng bị phong ấn trong một thời gian dài đã được mở khóa, chậm rãi thức tỉnh. Trong hai năm ở phòng thí nghiệm vô nhân đạo đó, nỗi đau được huấn luyện như trở thành chất xúc tác, càng đau đớn thì lại càng trở nên hưng phấn.
Mục Tinh Thần cắt đứt dây thừng, dùng tay để bám vào đá, như một con khỉ linh hoạt, thoắt vài cái đã tới gần được con thú biến dị. Mục Tinh Thần nắm chặt nắm tay, hung hăng đấm một đấm vào đôi mắt của nó. Mục Tinh Thần từng trải qua quá trình cải tạo lại thân thể bên trong phòng thí nghiệm kia, hiện giờ với sức mạnh của cô, một đấm này có thể nói là nặng tựa ngàn cân.
Một tiếng “bụp!”,tiếng rên của con thú biến dị vang lên khắp hẻm núi.
Nó điên cuồng dùng đuôi và đầu lưỡi tấn công về phía Mục Tinh Thần, cơn rung chấn mạnh khiến cho những tảng đá trên vách đá vỡ ra và rơi xuống phía dưới.
Mục Tinh Thần xoay người cưỡi lên đầu con thú biến dị, nắm lấy vảy trên đầu nó để giữ thăng bằng, vừa tránh những đòn tấn công từ lưỡi và đuôi, vừa nện từng cú, từng cú đấm mang theo gió lên điểm yếu của nó.
Vài lần sơ ý, Mục Tinh Thần đã bị đầu lưỡi của nó quất trúng, trên người cũng bị xúc tua thọc ra vài cái lỗ, bộ quần áo trên người cô giờ đây đã bị máu nhuộm thành màu hồng, mà cô lại chẳng thèm chớp mắt, vừa bình tĩnh lại vừa hưng phấn mà đánh từng cú vào tròng mắt của con thú biến dị. Tiếng rên của nó vang vọng khắp hẻm núi, Mục Tinh Thần không thèm chớp mắt lấy một cái, máu văng lên khuôn mặt của cô, vừa xinh đẹp lại vừa tàn khốc. Cô điềm tĩnh đưa tay và hốc mắt của con thú biến dị, với sâu vào bên trong sau đó thô bạo bóp nát bộ óc của con thú biến dị.
Con thú biến dị đã chết hẳn, thi thể vẫn treo lơ lửng trên vách đá như lúc còn sống.
Cả người Mục Tinh Thần toàn là máu, đã kiệt sức từ lâu. Cô dùng một tay treo trên người con thú biến dị, thở dốc, nhưng tâm trạng lại khá tốt, con thú biến dị lớn như thế hẳn là sẽ bán được với giá tốt.
Mà lúc này bên tai lại có tiếng dây thừng, Mục Tinh Thần tưởng là Tác Tây, đang muốn quay đầu lại nhưng sống lưng cô chợt lạnh toát, cảm giác nguy hiểm khiến Mục Tinh Thần vô thức nghiêng về phía trước, leo lên rồi bám chặt lấy vách đá. Giây tiếp theo, tiếng gió rít vang lên, một đường sắc bén khủng bố rạch một vết cắt sâu lên làn da sau gáy của Mục Tinh Thần.
Mũi tên suýt chút nữa đã xuyên qua từ bên trái cổ họng của Mục Tinh Thần. Là ai muốn đẩy cô vào chỗ chết bằng một thủ đoạn tàn nhẫn như thế?
Mục Tinh Thần híp mắt nhìn sang, thấy một gã thợ săn thú biến dị với khuôn mặt dữ tợn xuất hiện ở phía trên vách đá, trên cánh tay trái còn đeo theo cái nỏ nhỏ, gã vênh mặt lên mà nói: “Này nhóc con, đem cái thứ ở vách đá đấy lên đây cho tao, tao tha cho mày một mạng.”
Mục Tinh Thần liếm vết máu chảy bên khóe miệng: “Cướp à?”
Thợ săn nở nụ cười: “Cướp của mày thì sao nào?”
“Vậy thì mày xong rồi.” Mục Tinh Thần nhếch miệng cười thật tươi, nhưng trong ánh mắt lại hiện lên vẻ hung ác: “Tao lại chính là loại chỉ thích tiền không thèm mạng đấy!”
Còn chưa nói hết câu, Mục Tinh Thần đã ra tay trước, cô rút con dao găm có lưỡi cong kia ném ra ngoài, một âm thanh như xé gió lao về phía yếu hại của người thợ săn.
Thợ săn vội vàng nghiêng người, con dao kia cắt ngang qua ngực gã ta, tạo nên một vết thương sâu giống như mũi tên của gã cắt ngang qua gáy Mục Tinh Thần khi nãy.
Gã thợ săn tức giận, âm thanh của gã như uống phải thuốc độc: “Con ranh kia mày muốn...”
Con dao găm bị cong kia sau khi bay ngang qua ngực gã thì chưa dừng lại, nó vẫn tiếp tục bay về phía trước theo quán tính, trực tiếp cắt đứt sợi dây thừng, gã thợ săn cũng theo đó mà rơi thẳng xuống phía dưới.
Mục Tinh Thần chưa kịp thở ra một hơi, thì đã bị một mũi tên bắn chéo lên từ bên dưới làm cho giật mình, cô thả tay, trọng lực kéo cô rơi xuống dưới, tránh được đòn hiểm, lúc rơi ngang qua con thú biến dị, cô nhanh tay túm lấy móng vuốt của nó, khó khăn treo lơ lửng bên dưới con thú biến dị.
Những móng vuốt sắc nhọn của con thú biến dị làm bàn tay vốn đã đẫm máu của Mục Tinh Thần càng trở nên biến dạng hơn, lòng bàn tay của Mục Tinh Thần lại bắt đầu nóng lên.
Hiện giờ Mục Tinh Thần mới quan sát được tình hình, cái gã thợ săn đáng lẽ phải rơi xuống mất xác kia hiện giờ lại bò ngược trở về, lòng bàn tay đang tiếp xúc với vách tường của gã lại là một đám dây leo. ( truyện đăng trên app TᎽT )
Thế mà lại là một dị năng giả.
Thợ săn từng bước bò lại, ánh mắt cực kỳ ngoan độc: “Con ranh chết tiệt kia, tao muốn băm vằm mày ra thành mảnh nhỏ đút cho đám thú biến dị ăn.”
Trái tim Mục Tinh Thần trùng xuống, trận chiến với con thú biến dị vừa rồi đã tiêu hao hết thể lực của cô, những vết thương trên cơ thể vẫn còn đang chảy máu ồ ạt, lấy đi nhiệt độ và sức lực của cô. Cô cũng không còn nhiều sức, bàn tay đang nắm lấy móng vuốt của thú biến dị đã bắt đầu run rẩy, mất máu quá nhiều khiến tầm nhìn của cô bắt đầu trở nên choáng váng. Cô cắn đầu lưỡi thật mạnh, đau đớn đã làm cô tỉnh táo hơn, cô nhìn xung quanh rồi suy nghĩ về tình huống hiện tại của bản thân.
Ở nơi vách đá thẳng đứng không hề có chỗ đặt chân, mà sợi dây thừng trên người Mục Tinh Thần đã đứt từ lâu, chỉ một chút sơ suất nhỏ cũng có thể khiến cô rơi xuống vách núi từ độ cao hàng nghìn mét, thứ chờ đón cô đương nhiên là thịt nát xương tan.
Mục Tinh Thần quay đầu, tầm mắt rơi xuống lòng bàn tay mọc đầy dây leo đâm sâu vào đá kia của gã thợ săn.
Thợ săn bò từng bước, cách Mục Tinh Thần càng lúc càng gần. Mục Tinh Thần cắn đầu lưỡi, ép bản thân tỉnh táo, sau đó dồn sức vào eo, bất ngờ lật lên trên, dẫm lên sườn bụng của thú biến dị rồi đứng vững vàng.
Gã thợ săn ở phía dưới nhìn thấy Mục Tinh Thần bò lên trên, rồi lại thấy cô đứng lên thì cười khằng khặc nói: “Con ranh con, mày tưởng như thế là không bị rơi xuống à?”
Mục Tinh Thần cúi đầu nhìn gã, đột nhiên hỏi một câu: “Cái dây leo của mày chịu được bao nhiêu cân?”
Gã thợ săn sửng sốt: “Cái gì?”
Mục Tinh Thần: “Làm phiền mày rồi, tao muốn trải nghiệm cảm giác có đệm thịt nhân tạo là thế nào.”
Gã thợ săn đột nhiên có dự cảm chẳng lành: “Mày định làm gì!”
Mục Tinh Thần cười cười, duỗi chân ra, dùng sức dẫm lên cơ thể thú biến dị.
Móng vuốt của thú biến dị có giác hút khi vuông góc với mặt tường, đây là lý do cho dù nó đã chết mà vẫn không rơi khỏi vách đá. Nhưng dù sao thì con thú biến dị này cũng đã chết, mà lực hút cũng có hạn, không thể bám chặt được. Mục Tinh Thần dùng sức tựa ngàn cân dẫm thật mạnh, soạt, cơ thể của thú biến dị trực tiếp rơi khỏi vách đá, bị trọng lượng cùng với tốc độ rơi của thi thể thú biến dị đập trúng, gã thợ săn kêu thảm thiết ngã xuống dưới.
Mặc dù dây leo trong tay gã cho phép gã có thể hoạt động tự do bên vách đá, nhưng cũng không thể nào chịu nổi trọng lượng lớn như thế được, cho nên chắc chắn sẽ đứttttttt!
Khát vọng sống khiến cho gã thợ săn không ngừng biến ra dây leo mới bám vào vách đá, tốc độ rơi xuống cũng vì thế mà giảm đi, có lẽ trong cuộc đời này của gã chưa bao giờ dùng siêu năng lực với tần suất lớn như thế này.
Đáng tiếc, tên thợ săn này cấp bậc quá thấp, thời điểm rơi xuống cách đáy vách đá chưa đầy 100 mét nữa thì siêu năng lực của gã đã hoàn toàn cạn kiệt, gã ta kêu gào thảm thiết rơi xuống khỏi vách đá, rồi lại bị xác của con thú biến dị từ trên cao rơi xuống đập vào, máu thịt lẫn lộn, hoàn toàn mất mạng.
Mục Tinh Thần cũng đã hoàn toàn kiệt sức, cô không còn tỉnh táo nữa, ngay phút cuối cùng, cô dùng hết sức bám vào một cục đá nhô ra ngoài ở phía trên vách đá, chỉ là chưa kiên trì được bao lâu đã hoàn toàn mất đi ý thức, rơi xuống từ độ cao 50 mét.
“Rầm!”
Vào giây phút va chạm với mặt đất, Mục Tinh Thần lại rất tỉnh táo, sau khi cơn đau qua đi, cô đã không cảm giác được đau đớn nữa, nhưng cô lại có thể cảm nhận được rõ ràng máu trong cơ thể mình đang chảy ra ngoài, từng mảnh xương đã bị gãy vụn, nội tạng cũng vỡ nát, chỉ còn sót duy nhất một thứ đó chính là lòng bàn tay phải nóng như lửa đốt kia.
Trong màn sương mù, Mục Tinh Thần nhìn thấy mặt trời đã lặn xuống phía dưới chân trời. Trước khi mất đi ý thức, Mục Tinh Thần còn đang nghĩ, đã 4 giờ rồi, Mục Xuyên vẫn đang đợi cô về nhà ăn cơm mà.
Rồi sau đó cô ngất hẳn đi.
Giây tiếp theo, bàn tay phải của Mục Tinh Thần đột nhiên phát sáng.