Hôm nay là ngày những học sinh lớp 9 quay trở lại trường để nhận bằng tốt nghiệp. Trường giáo dục phổ thông ở tinh cầu B612 ngày hôm nay náo nhiệt hơn thường ngày rất nhiều. Đối với các bạn học sinh thường ngày phải vùi đầu vào học tập mà nói, niềm vui khi tốt nghiệp còn lớn hơn cả nỗi buồn khi phải chia xa. Trên dãy hành lang dài tràn ngập tiếng học sinh đùa giỡn và cãi vã, nhưng trong phòng của giáo viên chủ nhiệm phía bên kia bức tường lại có vẻ yên tĩnh hơn rất nhiều.
Một giọng nữ dịu dàng lên tiếng: “Tinh Thần, em thật sự không có ý định thi vào đại học sao? Với thành tích và lý lịch của em, thì tất cả các trường đại học ở chòm sao Kim Ngưu nhất định sẽ đồng ý mở rộng cánh cửa để đón em.”
Nhưng trong ánh mắt của cô gái lại rất trong trẻo, không hề có sự không tình nguyên hay khao khát nào, cô chỉ bình tĩnh nói: “Thưa cô, tạm thời em không có ý định này ạ.”
Cô giáo không tránh được thấy tiếc nuối, lại tiếp tục khuyên nhủ: “Nếu như gia đình em có chuyện gì khó khăn thì em có thể nói với cô, cô sẽ bàn bạc với bên phía trường học để tìm cách giải quyết giúp em.”
Thiếu nữ lắc đầu: “Chuyện này không có liên quan gì tới gia đình em, chỉ là do em không muốn mà thôi.”
Dù sao thì có nói chuyện tiếp cũng không có kết quả, cô giáo chỉ đành nhìn theo bóng lưng của thiếu nữ biến mất trước cửa văn phòng mà thở dài một hơi: “Thật đáng tiếc.”
Một cô giáo tóc ngắn khác ngồi kế bên nghe cuộc trò chuyện vừa rồi thì dẫm chân lên mặt đất rồi trượt ghế tới: “Đúng là tiếc thật. Nhảy liên tục liền ba lớp mà năm nào cũng đứng nhất, thành tích tốt như thế, nếu như có điều kiện thì cho dù là trường học nổi tiếng ở tinh cầu Thủ đô cũng có khả năng ấy chứ.”
Một thầy giáo khác có thân hình hơi mập mạp cũng ngó qua: “Nghe nói cô bé và anh trai sống nương tựa lẫn nhau, hơn nữa cơ thể của anh trai cô bé không tốt, hằng năm tiêu tốn rất nhiều tiền thuốc men, có lẽ cô bé lo lắng cho anh trai nên mới không đi học đại học... ầy, thật ra thì chính anh trai cô bé là gánh nặng của cô bé ấy chứ.”
“Anh biết gì không, người anh trai này của cô bé còn chẳng có cùng huyết thống nữa cơ.” Cô giáo tóc ngắn nói: “Ban đầu cô bé là trẻ mồ côi, sắp chết đói đến nơi thì được một người chăn trâu nhặt về, dùng hết vốn liếng của mình để nuôi cô bé lớn đấy.”
“ y da, thật sự là quá đáng tiếc…”
*
Mục Tinh Thần cầm bằng tốt nghiệp ra cổng trường, sau đó đi về phía trạm xe công cộng. Bởi vì bị giáo viên giữ lại, cho nên lúc Mục Tinh Thần ra khỏi cổng trường đã muộn nên dù cô có chạy thật nhanh thì cũng chẳng thể đuổi kịp chuyến xe điện cuối cùng nữa.
Mục Tinh Thần chỉ có thể đi đến bên cạnh, quét mở một chiếc ván bay công cộng, dẫm hai chân lên, khóa cố định sẽ được tự động mở ra, cảm ứng khởi động, ván bay công cộng từ từ bay lên không trung, sau đó Mục Tinh Thần ấn chân phải xuống, ván bay công cộng nhanh chóng bay thẳng ra ngoài.
Bình thường Mục Tinh Thần không thích di chuyển bằng loại phương tiện này, đầu tiên là bởi vì giá cả của nó không rẻ như xe điện, thứ hai là bởi vì cô không thuộc đường lắm, thứ ba là do bị hạn chế tốc độ, hơn nữa địa điểm trả xe còn cách nhà cô một đoạn nữa, để cho xe tự động quay về thì giá rất cao cho nên mỗi lần như thế Mục Tinh Thần phải tự đi bộ thêm một đoạn nữa, cực kỳ phiền phức.
Đường quốc lộ trên không được quy hoạch bởi đèn 3D, Mục Tinh Thần bay dọc theo đèn chỉ thị màu xanh chưa đầy mười phút thì thấy một chiếc xe bay tư nhân bị hỏng ở phía trước, cảnh sát giao thông điện tử đã có mặt hướng dẫn chiếc xe bay đến nơi dừng chân khẩn cấp. Trong lúc phương tiện giao thông hai bên bị đình trệ, Mục Tinh Thần cũng bị ngăn lại giữa không trung năm phút mới có thể tiếp tục di chuyển.
Hôm nay đường đi không quá thuận lợi, khi gặp một chiếc xe bay cấp cứu chạy nhanh trong trường hợp khẩn cấp, cô lại bị buộc dừng lại thêm năm phút nữa. Cho đến khi đến điểm đỗ xe được chỉ định, Mục Tinh Thần phải trả nhiều hơn bình thường một tinh tệ.
Tâm trạng của Mục - thần giữ của - Tinh Thần đã hoàn toàn bị phá hỏng, giờ phút này sắc mặt cô còn đen hơn so với đám mây đen trên đỉnh đầu.
Mây đen...
Đúng rồi, Mục Tinh Thần chợt nhớ ngày hôm nay Cục kiểm soát khí tượng đã có thông báo, từ 19-24 giờ ngày hôm nay sẽ có mưa từ khu 10 đến khu 13.
Cô nhìn xuống đồng hồ, 18:37, nếu như đi nhanh hơn
có thể về nhà trước khi trời mưa.
Cô ôm bằng tốt nghiệp trong ngực, chạy thật nhanh về nhà, tốc độ của cô nhanh hơn người bình thường rất nhiều, nếu như dùng tốc độ tối đa có khi còn nhanh hơn cái ván bay công cộng bị giới hạn tốc độ kia luôn.
Khi đi ngang qua nông trường giao giữa khu 12 và khu 13 thì tốc độ của cô chậm lại. Cô đi đến trước cổng nông trường rồi đứng nhìn một lúc, trong ánh mắt tràn đầy khao khát. Cô vỗ nhẹ vào tấm biển bên cạnh cổng nói: “Đợi nhé, tao nhất định sẽ mua được mày.”
“Đùng đoàng!” Một tiếng sấm nổ rền vang.
Cô kiểm tra thời gian, chuẩn bị rời đi.
Mới vừa đi được hai bước thì cánh cổng nông trường đột nhiên mở ra, Mục Tinh Thần nhìn lại thì thấy là một con robot công năng hình người đi từ bên trong ra, treo một tấm biển gỗ lớn lên trên cổng.
Biển gỗ ghi: Chuyển nhượng nông trường, ai có nhu cầu vui lòng liên hệ...
Nông trường này sắp được chuyển nhượng thật. Sau khi tính toán lại chỗ tiền tiết kiệm của mình... tâm trạng của cô lại càng bực bội hơn. Truyện được Team The Calantha edit và được đăng tải miễn phí duy nhất trên ứng dụng T Y T và web tytnovel.
*
Lúc cô trở về đến nhà thì đúng lúc gặp bà già hàng xóm đang thu quần áo, vừa nhìn thấy Mục Tinh Thần thì đã giở giọng nói: “Ngày hôm qua tao lại thấy thằng anh trai mày đến nhà góa phụ ở đầu phố đấy, hôm nay góa phụ kia còn tặng hoa quả cho anh trai mày nữa cơ...”
Bà ta còn chưa kịp nói thêm câu nào đã đã bị Mục Tinh Thần lườm với ánh mắt hình viên đạn, bà ta cùng biết năng lực của Mục Tinh Thần nên cũng run rẩy mà ngậm miệng lại, không dám hó hé thêm câu gì. Cho đến khi không thấy người nữa thì bà ta mới lẩm bẩm vài câu không có ý tốt: “Ma ốm còn bày đặt ra ngoài buôn bán, xui xẻo còn không tự biết...”
Giây tiếp theo “Đùng!” Lại một tiếng sấm nữa vang lên, gió to gào thét thổi bay bà già ngã ngồi, trẹo eo, mưa nặng hạt hắt hết lên đầu và cổ bà ta.
Sắc trời cực kỳ âm u, Mục Tinh Thần bật đèn lên, trong nhà chỉ có một bóng đèn nhỏ được treo trên mái, phát ra thứ ánh sáng mờ ảo, miễn cưỡng có thể chiếu sáng được toàn bộ căn phòng không lớn này.
Trong căn nhà trống trải, chỉ có vài món đồ, trên bàn có một lọ dịch dinh dưỡng và một đĩa hoa quả đã được rửa sạch, từng quả được xếp gọn gàng bên nhau, làm thỏa mãn chứng bệnh ám ảnh cưỡng chế. Bên cạnh đó còn có một lọ dịch dinh dưỡng đã được rửa ráy sạch sẽ có cắm hoa dại, vừa nhìn đã biết đây là tác phẩm của Mục Xuyên.
Sắc mặt Mục Tinh Thần không tốt lắm, cô không chạm vào mấy món đồ ở trên bàn mà đi đến bên cạnh cửa sổ nhìn ra bên ngoài.
Ngoài cửa sổ, những ngôi nhà cũ kỹ chen chúc nhau, đường phố bẩn thỉu và lầy lội, nước mưa rơi trên mặt đất bắt lên những bọt nước đen ngòm, người qua đường đi nhanh để tránh mưa lại bị một kẻ ăn xin nằm trên mặt đất không rõ sống chết làm vướng ngã, người kia tức giận xoay người đạp người nằm trên mặt đất một cái rồi tức giận bỏ đi, nơi này chính là như vậy, không một ai bận tâm tới sự sống hay cái chết của một người xa lạ.
Trong mắt Mục Tinh Thần không hề có bất cứ cảm xúc gì, chỗ này chính là khu 13, là khu ổ chuột của tinh cầu B612, là ngọn nguồn của những tội ác và dơ bẩn, ở nơi thật giả lẫn lộn này mỗi ngày đều có tội ác phát sinh, mỗi ngày đều có người chết, nhưng chỉ cần giao đủ phí bảo hộ thì ngay cả cảnh sát cũng không muốn đặt chân tới nơi này.
Ở đây chỉ có hai loại người: kẻ ác và người nghèo. Kẻ ác định ra quy tắc và người nghèo phải tuân thủ quy tắc, Mục Tinh Thần là người vế sau.
Mục Tinh Thần không có biểu cảm gì mà thu hồi tầm mắt, nhưng đột nhiên cô phát hiện ra chỗ không thích hợp, tiếng động khi cô quay về rất lớn nhưng Mục Xuyên vẫn im lặng.
“Mục Xuyên!” Giọng nói trong trẻo của Mục Tinh Thần vang vọng khắp không gian nhưng không có ai đáp lại.
Cô nhíu mày, đẩy cửa phòng ngủ ra, bên trong mà một khoảng không tối tăm, nương theo ánh sáng từ tia chớp, Mục Tinh Thần nhìn thấy bóng dáng quen thuộc của Mục Uyễn đang nằm trên giường.
Mục Tinh Thần đi qua mở đèn, ánh sáng mờ ảo soi rõ bóng dáng của người trên giường. ( truyện trên app tyt )
Đó là một bóng người đàn ông cao ráo nhưng thân hình lại trông khá gầy yếu, mái tóc đen nhánh tương phản rõ rệt cùng làn da tái nhợt. Ngay cả khi mắt vẫn đang nhắm thì đường nét trên khuôn mặt anh vẫn khiến cho người nhìn phải động lòng.
Mục Tinh Thần duỗi tay kiểm tra trán Mục Xuyên, không ngoài dự đoán, trán anh rất nóng. Sắc mặt Mục Tinh Thần rất tệ, nhưng điều này cũng không ngăn được động tác thuần thục dán miếng dán hạ sốt lên trán của Mục Xuyên.
Thân thể của Mục Xuyên không tốt, thỉnh thoảng anh sẽ bị bệnh, cho nên những thứ như miếng hạ sốt thường được chuẩn bị sẵn ở trong nhà.
Buổi tối lúc 11 giờ, Mục Tinh Thần gỡ miếng dán hạ sốt trên trán Mục Xuyên xuống, lại sờ nhiệt độ trên trán anh, đã 4 tiếng đồng hồ trôi qua nhưng nhiệt độ cơ thể anh không hề hạ mà còn tăng. Cô cảm thấy có gì đó không ổn, tình trạng này của Mục Xuyên rất khác mọi khi.
Cô không khỏi nghĩ đến tin tức ngày hôm nay nhìn thấy, vào lúc này, một âm thanh điện tử yếu ớt vang lên. Là trí thông minh nhân tạo cũ thông báo tin tức quan trọng, âm thanh máy móc đứt quãng vang lên.
“Tối ngày hôm qua... tại... tại Bệnh viện Kiểm soát và Phòng chống truyền nhiễm khu 13 đã tiếp nhận... hai... bệnh nhân được chuẩn đoán là... nhiễm bệnh giun nước... đã tử vong vào lúc 10h10 tối nay... Bệnh Viện Kiểm soát và Phòng chống lây nhiễm một lần nữa nhắc nhở người dân hãy chú ý đến vấn đề an toàn nguồn nước...”
Tim của Mục Tinh Thần đập thình thịch. Nguồn nước của khu 13 có vấn đề.
Tiêu chuẩn nguồn nước trong vũ trụ được chia thành bốn cấp độ.
Cấp bốn, thường là nước tự nhiên chưa qua xử lý;
Cấp ba, là nước máy đã trải qua các bước lọc và khử trùng sơ bộ nhưng vẫn chưa thể loại bỏ hết các chất ô nhiễm vi mô có trong nước;
Cấp hai, là nước tinh khiết đã trải qua các bước lọc, khử trùng sơ bộ và đã được loại bỏ hết các chất ô nhiễm;
Cấp một, mức xử lý cao nhất là nước sinh hoạt an toàn tuyệt đối.
Nghe nói, ở trên còn có một nguồn nước cao cấp hơn, được cung cấp độc quyền được cộng đồng mạng gọi là nước hoàng kim.
Mà cấp độ nước do vũ trụ sử dụng luôn là cấp hai.
Bởi vì nó đã được khử trùng hoàn toàn và đã loại bỏ được hết các chất ô nhiễm vi mô có trong nước, mà kỹ thuật lọc nước nãy vẫn luôn bị các gia tộc, và các nhà tư bản lớn độc quyền. Một máy lọc nước có thể loại bỏ các chất ô nhiễm vi mô lại đắt đến mức nực cười. Cho nên nếu muốn sử dụng nước thì người dân chỉ có thể mua nước tại các cửa hàng bán lẻ nước. Mặc dù giá nước cấp hai không đắt nhưng cũng không hề rẻ, tuy nhiên những người dân cẩn thận thì vẫn sẵn sàng chi tiền ra để mua nước.
Thế nhưng, người dân ở trong khu ổ chuột thì làm gì có khả năng mua được nước cấp hai để uống? Về cơ bản, nước sinh hoạt cho toàn bộ khu 13 này chỉ là nước do nhà máy nước của tinh cầu B612 cũng cấp và mới chỉ được trải qua các bước lọc và khử trùng sơ bộ mà thôi. Thứ này được cho là khó có thể đạt được tiêu chuẩn cấp ba, nhưng lại chưa từng có ai trong khu ô chuột xảy ra vấn đề với loại nước này.
Nhưng nếu như phía nhà máy nước xảy ra vấn đề thì toàn bộ khu 13 sẽ rơi vào nguy hiểm.
Mỗi ngày trong khu ổ chuột có rất nhiều người chết, cũng chẳng có ai chịu lãng phí thời gian để điều tra nguyên nhân cái chết của những người này, nếu như đáng để đưa tin rầm rộ trên bản tin buổi tối như vậy thì chắc hẳn đã có hơn hai người gặp phải vấn đề này. Trên tin tức chỉ nói là hai người nhưng trên thực thế ít nhất phải gấp một trăm lần!
Nước mà Mục Tinh Thần và Mục Xuyên uống vẫn luôn là nước máy, mà tình trạng cơ thể của Mục Xuyên hôm nay rất khác thường nên Mục Tinh Thần không thể không nghĩ nhiều, có lẽ nào Mục Xuyên bị nhiễm giun nước hay không...
Mặt của Mục Tinh Thần trắng bệch, cô cố gắng hít thở sâu, giữ cho tâm trí ổn định, bình tĩnh lại, lấy trí thông minh nhân tạo ra và tìm kiếm các biểu hiện phát bệnh do nhiễm phải giun nước trên Tinh Võng, nhưng bởi vì trí thông minh nhân tạo này của cô là do nhặt được từ bãi phế liệu, cho nên trong lúc quan trọng thì bỗng nhiên lại không dùng được, trang tìm kiếm bị nghẽn mạng, giao diện trống trơn. Mục Tinh Thần vỗ nhẹ vào màn hình nhỏ của trí thông minh nhân tạo, nhưng lại có tiếng điện tử xè xè rồi một tia điện lóe lên, sau đó trên màn hình khẽ lóe hình ảnh của bông tuyết rồi lại trở về như cũ.
Tay cô run lên, cũng không quan tâm đến trí thông minh nhân tạo nữa mà kiểm tra tình trạng của Mục Xuyên trước. Cô nhìn cơn mưa to bên ngoài, lấy ra áo mưa rồi phủ lên người Ngu Xuyên, nhọc nhằn kéo lấy cánh tay của Ngu Xuyên khoác lên vai rồi dùng sức cõng anh lên chạy vào trong màn mưa.
Lúc này, trên đường đã không còn người qua lại, một thiếu nữ 15 tuổi cõng một người đàn ông trưởng thành cao 1m9 nhưng bước chân của cô lại cực kỳ vững vàng, mặc kệ mưa gió mà đi thật nhanh.
Chạy qua ba con phố rồi rẽ vào một con hẻm, dừng lại trước ngôi nhà thứ ba, Mục Tinh Thần không rảnh tay nên dùng chân đá cửa.
Trong căn phòng có một người bác sĩ da đen, là một người hơi nóng tính nhưng vẫn có bản lĩnh, chỉ là tính cách của ông ấy thật sự rất quái dị.
Quả nhiên, từ bên trong vang lên một giọng nói nóng nảy: “Cút đi! Đêm nay không khám bệnh.”
Mục Tinh Thần hô to: “Là cháu ạ!”
Bên trong phòng vang lên tiếng va chạm, không bao lâu sau, một ông lão với làn da đen và bộ râu ria xồm xoàm mở cửa ra.
Bác sĩ Hắc thấy Mục Tinh Thần thì cũng không cho sắc mặt tốt gì: “Đêm nay không tiếp khách.”
“Hai cây cỏ san hô!” Mục Tinh Thần muốn đàm phán với bác sĩ Hắc.
Bác sĩ Hắc vẫn không thay đổi sắc mặt, chuẩn bị đóng cửa.
Cô vội vàng giơ chân ra chặn lại: “Năm cây!”
Ánh mắt khôn khéo của bác sĩ Hắc nhìn khuôn mặt nhỏ đã tái nhợt của Mục Tinh Thần một lát rồi nói: “Vào đi.”
Mục Tinh Thần cõng Mục Xuyên vào trong, bên trong phòng rất lớn nhưng không gian có thể hoạt động lại không nhiều, trên bàn là các loại chai lọ với đủ loại nhãn mác và các dụng cụ bị vứt bừa bãi, trên kệ có đủ loại tiêu bản lạ lùng, vì thế nên căn phòng vốn đã tối tăm lại có thêm một cảm giác quỷ dị kỳ lạ.
Mà trong căn phòng rộng lớn này chỉ có một khoảng trống nhỏ ở góc phải bàn làm việc để kê một chiếc giường. Mục Tinh Thần nhanh chóng đi lướt qua mấy con thỏ đã chết chất đống trên mặt đất rồi đặt Mục Xuyên lên giường.
“Cháu đã cho anh ấy xuống thuốc hạ sốt và làm mát vật lý như mọi khi, nhưng đã bốn tiếng rồi mà cơ thể của anh ấy vẫn chưa hạ nhiệt.”
Bác sĩ Hắc khịt mũi, ông ấy đeo găng tay dùng một lần rồi bước tới, vạch mắt phải của Mục Xuyên ra quan sát, mắt trái của Mục Xuyên chỉ có một màu xám do bị bệnh nên chỉ có thể dùng được một con mắt bên phải này.
Bác sĩ Hắc xem mắt của Mục Xuyên xong thì trên khuôn mặt cũng không có phản ứng gì, tiếp tục sờ mạch đập của Mục Xuyên, sau đó lại mở mắt anh ra quan sát lần nữa nhưng không hề lên tiếng, sau đó lấy một ống máu của Mục Xuyên mang đi xét nghiệm.
Máy móc kêu rè rè bắt đầu vận hành, bác sĩ Hắc kéo găng tay ra, liếc bóng dáng mảnh khảnh của cô gái nhỏ không rời nửa bước khỏi Mục Xuyên, bác sĩ Hắc hừ một tiếng: “Tên Mục Xuyên này chẳng qua cũng chỉ cho cháu hai miếng cơm, hiện giờ cũng chẳng có chút giá trị nào, còn sống ngày nào thì liên lụy cháu ngày đấy, nếu mà cậu ta có chết bệnh thì cháu cũng nhẹ cái thân.”
Hai con mắt đen láy của Mục Tinh Thần chăm chú nhìn vào Mục Xuyên, rõ ràng cô nhóc năm nay mới chỉ 15 tuổi, nhưng dường như lại có thể nhìn thấu lòng người: “Nếu bác thật sự nghĩ như thế thì đã không bỏ công sức ra để chữa trị cho anh ấy. Mà những thứ cháu đưa cho bác từ trước đến nay cũng chưa bao giờ đáp ứng được tiêu chuẩn thu phí của bác.”
Giọng nói của bác sĩ Hắc hung dữ: “Quỷ nghèo chết tiệt! Ta mà ra giá thật thì cháu có trả nổi không? Thế mới nói, đáng chết, ta ghét nhất là bọn quỷ nghèo đấy.”
“Tít...”
m thanh nhắc nhở của máy móc vang lên, số liệu xét nghiệm máu đã có, bác sĩ Hắc hùng hổ đi tới trước màn hình nhìn số liệu.
“Sao rồi ạ?” Mục Tinh Thần cũng đi qua xem: “Trên tin tức nói nguồn nước ở khu 13 xảy ra vấn đề, là bệnh giun nước đã khiến 2 người tử vong rồi.”
“2 người? “Bác sĩ Hắc cười khặc khặc hai tiếng: “Với năng lực sinh sản của giun nước mà nói, muốn làm cho một cái đập chứa nước bị ô nhiễm hoàn toàn thì chỉ cần 10 phút mà thôi. Từ tối hôm qua cho đến bây giờ, cháu đoán xem đã có bao nhiêu người uống nước bị nhiễm giun nước rồi?”
Mục Tinh Thần im lặng một lát rồi mới nói: “Ít nhất là hàng nghìn.”
Bác sĩ Hắc: “Dựa trên mức độ ô nhiễm và tỷ lệ gây tử vong của loại giun nước này thì trừ những người đã tiêm vắc-xin và những người may mắn chưa bị lây nhiễm ra, thì con số tử vong thực tế hẳn là phải hơn 1000.”
Mục Tinh Thần nhìn về phía Mục Xuyên, đấy chính là lý do khiến cô lo lắng, cô không biết Mục Xuyên đã từng tiêm vắc-xin phòng bệnh hay chưa, mặc dù từ một trăm năm trước thì các loại vắc-xin phòng bệnh đã được phổ biến rộng rãi, vắc-xin cũng sẽ gia tăng hệ miễn dịch nhất định cho người được tiêm, tuy nhiên hệ miễn dịch của mỗi người lại khác nhau, đối với cùng một loại bệnh cũng sẽ có các phản ứng khác nhau.
Thông thường mà nói, thì mỗi đứa trẻ được sinh ra từ tháng thứ ba cho tới khi tròn một tuổi đều sẽ được tiêm vắc-xin, tuy nhiên chuyện gì cũng sẽ có ngoại lệ.
Tại một nơi nghèo nàn như khu 13 thì phần lớn là những người không có hộ khẩu, mà không có hộ khẩu thường sẽ không có điều kiện để tiêm vắc-xin đúng với độ tuổi thích hợp, mà việc tiêm vắc-xin quá tuổi là một khoản cực kỳ tốn kém.
Mà không may, Mục Xuyên cũng là người không có hộ khẩu, Mục Tinh Thần không biết rốt cuộc anh đã từng tiêm vắc-xin phòng bệnh hay chưa.
“Đám quỷ nghèo đó ngay cả nước cấp ba cũng dám uống thì chuyện bị nhiễm giun nước cũng chẳng phải điều bất ngờ gì.” Bác sĩ Hắc mỉa mai nói: “Chậc, giun nước ấy à, đúng là một chất ô nhiễm rất ghê tởm.”
“Sau khi bị lây nhiễm thì giun nước sẽ từ nội tạng chui vào mạch máu của bệnh nhân, nếu hệ miễn dịch cảm nhận được nguy hiểm, tiến hành loại bỏ virus gây bệnh thì tốt, nhưng một khi giun nước đã chui vào mạch máu thì tất cả đều vô nghĩa.”
“Sau khi giun nước chui vào mạch máu sẽ tiến hành sinh sản số lượng lớn, nó sẽ đi theo mạch máu tới các bộ phận khác trên cơ thể, người bệnh sẽ bắt đầu phát sốt, cơ thể cũng nhanh chóng trở nên suy yếu, rất nhanh thôi dinh dưỡng trong máu sẽ bị giun nước cắn nuốt hết, cho đến khi không còn dinh dưỡng chúng sẽ trở nên nóng nảy, quay ra cắn nuốt lẫn nhau để hấp thu đủ dinh dưỡng, cơ thể cũng không ngừng lớn lên, cho đến cuối cùng, để có thể có được nhiều dinh dưỡng hơn chúng sẽ bắt đầu gặm nhấm máu thịt, cuối cùng sẽ chui ra khỏi cơ thể của bệnh nhân, giun nước sẽ từ trong cơ thể bò ra ngoài, nhất là từ nơi có cơ quan mỏng như thành ruột...”
Sắc mặt Mục Tinh Thần trắng bệch, mà bác sĩ Hắc lại cười khằng khặc như thể trò đùa ác ý vừa được thực hiện thành công.
Mục Tinh Thần: “Ngu Xuyên anh ấy...”
Nói tới đây, ý cười trên mặt bác sĩ Hắc biến mất, ông ấy mất hứng nói: “Thật đáng tiếc, cậu ta chỉ bị tái phát bệnh cũ mà thôi.”
Mục Tinh Thần thở phào nhẹ nhõm một hơi, nhưng sau đó lại không yên tâm: “Tại sao lần này lại nghiêm trọng như vậy ạ?”
Bác sĩ Hắc lắc đầu, vuốt râu: “Không phải là do bệnh trở nặng, mà là cơ thể của cậu ta do nhiều lần đau ốm hành hạ đã trở nên hư nhược rồi.”
Bác sĩ Hắc mở một cánh cửa bí mật ra rồi bước vào trong, một lúc sau ông ấy cầm theo một chiếc hộp đi ra rồi nói: “Trước kia cháu hỏi bác đôi mắt và cái chân của cậu ta có thể chữa được không, lúc đó bác nói là không thể, bởi vì chân và mắt của Mục Xuyên bị siêu năng lực làm tổn thương. Mấy ngày trước bác đọc được vài cuốn tài liệu phát hiện ra loại bệnh này có thể chữa được, nhưng vấn đề là phải tìm được bác sĩ dị năng.”
Mục Tinh Thần: “Bác không phải dị năng giả ạ?”
“Bác không.” Bác sĩ Hắc nói với giọng có phần cáu kỉnh, rồi lại đi loanh quanh tại chỗ: “Bác mà là dị năng giả thì tại sao lại phải ở cái nơi chết tiệt này chứ?”
Mục Tinh Thần: “Bác nói bác tới nơi này vì đã có sai sót trong y khoa dẫn đến án mạng mà.”
Bác sĩ Hắc trừng mắt, liếc cô một cái: “Cháu thì biết cái gì? Thế giới này rất khoan dung với các dị năng giả, còn luật lệ giữa các hành tinh được đặt ra chỉ để áp dụng cho người bình thường thôi.”
Mục Tinh Thần không hiểu, cô chỉ quan tâm đến một thứ: “Vậy phải tìm bác sĩ dị năng ở đâu ạ?”
Bác sĩ Hắc: “Đợi đến khi nào cháu trở thành dị năng giả hoặc có thật nhiều tiền.”
Mục Tinh Thần: “Nhất định sẽ có ngày đó.”
Trong giọng nói của bác sĩ Hắc mang theo chút tiếc nuối: “Ban đầu bác thấy cháu có thể chất vượt trội, tưởng cháu sẽ trở thành dị năng giả nữa cơ đấy.”
Đây cũng là nguyên nhân ban đầu ông ấy đối xử tốt với hai anh em nhà này, bởi lẽ trên thế giới này, có quan hệ tốt với dị năng giả luôn có lợi.
“Đáng tiếc.” Bác sĩ Hắc lắc đầu: “Bây giờ cháu đã mười lăm tuổi nhưng vẫn chưa thức tỉnh siêu năng lực, có lẽ là do bác suy nghĩ nhiều rồi.”
Mục Tinh Thần cũng cảm thấy ông ấy đã nghĩ nhiều rồi, tuy rằng thể chất của cô rất vượt trội nhưng cũng không phải người có khả năng thức tỉnh được siêu năng lực, chỉ là khi còn nhỏ cô đã bị bọn buôn người bắt cóc rồi bán đến một phòng thí nghiệm bất hợp pháp, ở đó cô đã bị bọn chúng tiến hành thí nghiệm và cải tạo lại cơ thể.
Mục Tinh Thần chưa từng nói cho bất kỳ ai biết về chuyện này, ngay cả Mục Xuyên cũng không, nhưng chắc hẳn anh đã đoán ra được một chút nhưng anh cũng chưa từng hỏi cô.
Bác sĩ Hắc mở chiếc hộp ra, bên trong có một chiếc lá màu vàng, bản thân chiếc lá ấy còn phát ra ánh sáng mờ ảo.
Mục Tinh Thần tò mò nhìn chiếc lá: “Đây là cái gì ạ?”
Bác sĩ Hắc: “Nó là do một dị năng giả để lại, anh ta cũng không biết nó có tác dụng gì nhưng vẫn đưa cho bác coi như phí chữa trị.”
“Ta đã dùng dụng cụ để đo lường năng lượng của vật này, phát hiện ra, sau khi tiếp xúc với nó thì những nguồn năng lượng đang cuồng bạo khác cũng sẽ dựa theo quỹ đạo năng lượng của nó mà trở nên ôn hòa hơn, chắc hẳn đây là một vật siêu nhiên có tác dụng trấn an và làm dịu các vật có siêu nhiên khác.”
Bác sĩ Hắc đóng nắp hộp lại, đưa chiếc hộp cho Mục Tinh Thần: “Có lẽ thứ này có thể giúp cậu ta bớt đau khổ.”
Mục tinh Thần không nhận, bởi vì cô biết, đồ vật bên trong chiếc hộp này không phải thứ mà năm cây cỏ san hô của cô có thể so sánh được.
“Cầm đi?” Bác sĩ Hắc không vui nói: “Hay là cháu đột nhiên suy nghĩ thông suốt rồi nên muốn thoát khỏi tên ma bệnh này?”
Mục Tinh Thần liếc mắt nhìn bác sĩ Hắc, cuối cùng cũng nhận lấy chiếc hộp: “Cảm ơn bác.”