Mục Tinh Thần dùng sợi dây buộc chặt cuống lá, rồi đeo nó lên cổ Mục Xuyên, chiếc lá dán vào ngực anh, phát ra vầng sáng dịu dàng.

Khoảng 3 giờ sáng, Mục Xuyên bắt đầu hạ sốt, Mục Tinh Thần lại đo nhiệt độ trán cho Mục Xuyên thêm một lần nữa, rồi cho anh uống dịch dinh dưỡng.

Mục Tinh Thần cũng không biết bản thân đã thiếp đi bên cạnh giường từ lúc nào, chỉ biết khi cô tỉnh lại thì trời đã sáng, trên giường không thấy bóng dáng Mục Xuyên đâu, chiếc chăn lúc này đang được phủ lên người cô.

Mục Tinh Thần mở cửa đi ra ngoài, sau cơn mưa lớn đêm qua thì thời tiết hôm nay đã trở nên sáng sủa hơn, ngoài cửa có hai chậu hoa hồng đang nở rộ. Mục Xuyên cực kỳ thích hai chậu hoa hồng này, ngày nào cũng chăm sóc cho chúng từng li từng tí.

Nhìn thấy trên lá cây vẫn còn vương vài giọt nước, chắc hẳn là do Mục Xuyên đã dậy sớm để tưới hoa, nhưng không biết người đã đi đâu rồi.

Bà già cách vách đang đứng phơi chăn bên ngoài, thấy Mục Tinh Thần đi ra cửa nhìn ngó xung quanh thì dùng biểu cảm như đang xem kịch, nói: “Mày tìm thằng anh mày đấy à? Mới sáng sớm đã bị một nhóm phụ nữ gọi ra ngoài rồi.”

Mục Tinh Thần không để ý tới bà ta, đóng cửa kỹ càng rồi đi tới con phố phía trước, vừa mới bước ra khỏi con hẻm thì đã bắt gặp Ngu Xuyên.

Một chân của Mục Xuyên bị què, cho nên lúc đi lại anh phải chống gậy. Lúc này Mục Xuyên đang đứng ở góc đường, dựa vào cây gậy chống màu đen tuyền nói chuyện cùng với một nhóm phụ nữ, mà nhóm người kia thì đứng vây quanh Mục Xuyên tranh nhau nói chuyện, từng gương mặt được trang điểm kỹ càng mang theo vẻ xấu hổ và tức giận nhưng khi Mục Xuyên nói gì đó thì đám người này lại cười vui vẻ không thôi.

Có một người trong số họ duỗi tay ra muốn túm tay áo Mục Xuyên, đến khi sắp chạm tới thì Mục Tinh Thần với khuôn mặt đen xì lao lên phía trước, kéo Mục Xuyên từ trong đám người ra rồi che trước mặt anh, nhóm phụ nữ kia thấy vậy thì bật cười.

“Tiểu Tinh Thần đã lớn thế này rồi sao còn bảo vệ anh trai như bảo vệ đồ ăn thế?”

“Các chị cũng có ăn anh trai em đâu?”

“Ui cha, nhìn khuôn mặt nhỏ lạnh tanh này mà xem, em làm chị giật mình đấy.”

“Em khẩn trương như thế này chẳng phải là đang làm chậm trễ anh trai em sao?”

Mục Tinh Thần: “Tới giờ uống thuốc rồi, tôi đưa anh ấy về.”

Giọng nói của Mục Xuyên vang lên từ phía sau: “Thần Thần.”

Giọng nói của Mục Xuyên rất đặc biệt, vừa êm tại vừa khàn khàn từ tính cực kỳ thu hút, có chút lười biếng nhưng cũng giống như cơn gió nhẹ, tiếng gió êm dịu bay tới từ nơi núi sâu vượt qua đại dương vô tận thổi khẽ vào bên tai.

Nhóm phụ nữ kia cực kỳ thích nghe giọng nói của anh, chỉ cần nghe anh nói mấy câu thì mặt đỏ tai hồng, sẵn sàng thực hiện mọi yêu cầu của anh.

Từ trước đến nay Mục Tinh Thần chưa bao giờ chịu thua trước dáng vẻ này của anh, cô trừng mắt nhìn anh một cái ý nói ‘về nhà sẽ tính sổ với anh sau’.

Mục Xuyên khẽ xoa mũi, tâm trạng cũng chẳng bị ảnh hưởng gì, anh chơi xấu đi theo phía sau Mục Tinh Thần, lúc thì kêu đau tay, lúc thì lại kêu đau chân, một lát sau lại kêu đau đầu, cứ dây dưa suốt cả một đoạn đường về như thế, cho đến khi về đến nhà thì Mục Tinh Thần cũng đã nguôi giận.

Trở về nhà, đóng cửa lại, Mục Xuyên biết rõ còn cố tình hỏi: “Thần Thần vẫn còn giận à?”

“Không ạ.” Mục Tinh Thần bất đắc dĩ: “Anh vừa mới hạ sốt đấy, mới sáng sớm đã ra ngoài làm gì?”

Mục Xuyên đến bên bồn rửa tay: “Có chút việc.”

Ngón tay của Mục Xuyên rất đẹp, tuy cơ thể anh vô cùng gầy gò sau nhiều lần bị đau ốm dày vò, thậm trí trên mu bàn anh tay còn nổi những đường gân xanh xao không khỏe mạnh, nhưng dáng vẻ bệnh tật ốm yếu ở trên người Mục Xuyên lại làm người ta cảm thấy đây chính là một mỹ nam ốm yếu, còn Mục Tinh Thần lại để ý đến trên tay Mục Xuyên có dính bùn.

Vì thế Mục Tinh Thần ngay lập tức đoán ra Mục Xuyên lại lén cô ra ngoài tìm việc.

Mục Xuyên chăm sóc cây cối rất giỏi, cho dù là hoa sắp chết nhưng đến tay anh vẫn có thể cứu sống trở lại, dựa vào điểm này, Mục Xuyên thỉnh thoảng lại ra ngoài để kiếm thêm thu nhập.

Mà ở khu 13 này có thể trồng được hoa cỏ thì cũng chỉ có những người phụ nữ có tiền nhàn rỗi, Mục Xuyên thường xuyên lui tới nhà những người ấy nên khó tránh khỏi việc bị đám người xung quanh nói ra nói vào. Từ bé Mục Tinh Thần đã đánh nhau không ít lần bởi vì chuyện này, trên người cũng bị thương. Về sau, Mục Xuyên vì Mục Tinh Thần nên đã ngừng nhận công việc này, thỉnh thoảng lúc cơ thể tốt lên thì anh sẽ mang một ít hoa cỏ đi bán.

Hai tháng gần đây cơ thể Mục Xuyên không ổn lắm, sau khi bán hết lứa hoa cuối cùng, Mục Tinh Thần không cho Mục Xuyên bỏ công sức ra trồng hoa nữa, sau khi cô đi học về lại đi làm thêm, mà số tiền tiết kiệm trước kia cũng đủ để hai người sinh hoạt. Truyện được Team The Calantha edit và được đăng tải miễn phí duy nhất trên ứng dụng  T Y T và web tytnovel.

Mấy ngày nay cô hơi bận, nào ngờ Mục Xuyên lại bắt đầu lén cô đi kiếm việc, Mục Tinh Thần không nói gì nhưng cô thấy không vui, cô nghi ngờ tối hôm qua Mục Xuyên phát sốt là bởi vì lén cô đi tìm việc sau đó mệt mỏi quá độ nên bị sốt.

Mục Xuyên không chú ý đến tâm trạng đang thay đổi của Mục Tinh Thần, anh rửa sạch tay sau đó lại cẩn thận lau khô, rồi lại thần bí thò qua, thận trọng lấy ra một chiếc hộp nhỏ từ trong ngực.

Chiếc hộp màu đen chỉ to bằng bàn tay, được dùng dải ruy băng màu hồng nhạt thắt hình nơ bướm bên trên, nhìn qua trông rất đẹp.

Mục Xuyên đưa chiếc hộp đến trước mặt Mục Tinh Thần, chờ mong nói: “Mở ra xem đi.”

Mục Tinh Thần chợt có cảm giác lạ, liếc Mục Xuyên, ngón tay cô cọ vào quần áo hai cái, hít sâu một hơi, Mục Tinh Thần mới cẩn thận mở tháo nơ ra.

Dải ruy băng rơi xuống, chiếc hộp theo đó cũng được mở ra, Mục Tinh Thần nhìn thấy đồ vật bên trong thì con ngươi chấn động.

Bên trong chiếc hộp màu đen là con dao khắc nhỏ bằng bạc.

Cuộc sống của Mục Tinh Thần rất khó khăn, từ trước tới nay mục tiêu lớn nhất trong cuộc đời cô đó chính là kiếm thật nhiều tiền. Cô chưa từng chú ý đến các món đồ mà những thiếu nữ cùng tuổi thích, trái lại cô lại thích nghiên cứu máy móc hơn.

Chỉ một cái liếc mắt cô đã nhận ra, con dao khắc này chính là dao khắc kết hợp nhiều chức năng, nó có thể làm dao khắc, cũng có thể gập lại làm tua vít, tuy cô cảm thấy rất mới lạ nhưng cũng chưa từng hy vọng gì, bởi vì giá cả của nó thật sự quá đắt đỏ.

Mục Tinh Thần không dám chạm vào, cô hít sâu một hơi rồi hỏi: “Hết bao nhiêu tiền?”

Mục Xuyên cười hì hì nói: “Thôi đừng nhắc tới vấn đề vội, em có thích món quà này không?”

“Em thích, vậy nên là bao nhiêu tiền?”

Mục Xuyên thấy không nói không được cho nên thấp giọng, mắt đảo loạn, ấp úng nói ra một con số: “800.”

Mục Tinh Thần lại hít sâu một hơi.

Quả nhiên, cô đoán đúng rồi.

Mục Xuyên chẳng phải người giàu có gì, hơn nữa còn có tật xấu tiêu xài phung phí, cô nghĩ mấy câu anh thường nói chắc cũng không sai, gia cảnh nhà anh trước khi xuống dốc chắc hẳn cũng rất tốt, nếu không cũng chẳng thể có cái tật xấu này được.

Khi cô còn nhỏ, Mục Xuyên vì muốn mua cho cô một con búp bê phương Tây giống bé gái nhà hàng xóm, mà Mục Xuyên phải ăn mặc cần kiệm, suýt chút nữa đã đói chết, chỉ bởi vì bé gái kia đã cầm con búp bê tới trước mặt cô khoe khoang một câu: “Xem nè, cậu làm gì có!”

Vì để tránh cái bi kịch Mục Xuyên tự khiến bản thân suýt chết đói như thế xảy ra thêm lần nữa, một phần khác là ngăn cản Mục Xuyên mua sắm bừa bãi, vậy nên bắt đầu từ ba năm trước, Mục Tinh Thần đã tịch thu tiền của Mục Xuyên, tất cả các khoản chi tiêu trong nhà đều do cô nắm giữ, tiền tiêu vặt bình thường của Mục Xuyên mỗi ngày chỉ có khoảng 50 tinh tệ, đủ để mua dịch dinh dưỡng, nhưng Mục Tinh Thần không thể ngờ rằng Mục Xuyên lại có thể lén cô mua một con dao khắc quý giá như thế, cũng không biết anh đã phải tích góp bao lâu mới có thể đủ tiền mua con dao khắc này.

Mục Xuyên cười hì hì: “Anh thấy em để ý con dao này từ lâu lắm rồi, có phải nó không, chắc không sai đâu nhỉ?”

Mục Tinh Thần kìm nén nỗi đau: “Đúng rồi ạ.”

Mục Xuyên nghe vậy thì rất vui.

Mục Tinh Thần chợt nhớ ra mình còn có việc, cô với lấy chiếc ba lô đã sờn cũ của mình: “Anh, em có việc phải đến hẻm núi Tinh Hồng một chuyến, 4 giờ sẽ về.”

“Ừm, em đi đường cẩn thận đấy.”

“Còn nữa.” Mục Tinh Thần lại vòng trở về thêm lần nữa, ý cười trên mặt đã biến mất, thay vào đó là vẻ nghiêm túc dặn dò: “Nước dạo này không sạch sẽ, tạm thời anh đừng uống nước vội, đợi em về sẽ mang nước tinh khiết. Đừng có quên đấy.”

Mục Xuyên trừng mắt lườm cô một cái: “Biết rồi!”

*

Hẻm núi Tinh Hồng là hẻm núi tự nhiên nằm ở vùng ngoại ô khu 13. Do môi trường địa lý đặc biệt nên đấy là nơi vô cùng thừa thãi cỏ san hô. Mục Tinh Thần tới hẻm Tinh Hồng hái cỏ san hô để trả phí điều trị cho bác sĩ Hắc.

Cỏ san hô là một loại thực vật biến dị, thích sinh trưởng ở nơi vách đá dốc và ẩm ướt. Ngoại hình của loài thực vật này trông giống như một cây san hô đỏ tuyệt đẹp, vẻ ngoài tuy diễm lệ nhưng lại chứa chất kịch độc và thường có loài nhện độc cộng sinh bảo vệ chúng ở gần đấy nên cực kỳ khó hái. Độc tố của cỏ san hô với nhện độc cộng sinh sau khi được tinh luyện có thể dùng để chế tạo một loại thuốc có tác dụng phục hồi mạnh mẽ, nên nhu cầu tiêu thụ trên thị trường của cỏ san hô rất cao, hơn nữa do rất khó hái nên cực kì quý hiếm.

Những vách đá ở hai bên hẻm núi Tinh Hồng cao tới 1.200 mét. Những vách đá được bao phủ bởi những tảng rêu màu xanh nâu, trơn ướt vô cùng, cỏ san hô màu đỏ thường ẩn mình trong đó, thu hút vô số người nguyện chết vì nó.

Những vách đá thẳng đứng trơn trượt, côn trùng độc có mặt ở khắp nơi, còn có những ánh mắt nguy hiểm nhăm nhe cướp đoạt thành quả, vậy nên mỗi ngày đều có rất nhiều người chết ở nơi này.

Mà bên dưới vách đá là những thi thể mới hoặc đang phân hủy chưa ai xử lý, hấp dẫn một lượng lớn các loài thú biến dị hung dữ, vì thế nên cũng thu hút những đội ngũ thợ săn thú biến dị.

Ở đây giống như một nghĩa địa khổng lồ, ngay cả địa ngục cũng không tàn khốc như nơi này. Người ta nói rằng chỉ có vùng đất quanh năm nhuốm máu mới có thể sinh ra cỏ ma mang điềm xấu, mà đóa hoa cỏ ma diễm lệ ấy lại chẳng khác nào những cánh tay nhuốm đầy máu tươi vươn ra từ địa ngục, vậy nên khắp nơi trên vách đá đều là hiện thân của cỏ ma. ( truyện trên app tyt )

Nơi này có thể chứng kiến được một cảnh tượng: Người cùng đường vừa mới rơi khỏi vách núi thì nhóm thợ sẵn đã vui vẻ bước lên, núp ở nơi nào đó chờ đến khi thú biến dị xuất hiện thì nhân cơ hội bắt nó lại.

Có người nào rơi khỏi vách đá mà chưa chết hẳn, trước khi lìa đời họ sẽ chứng kiến ánh mắt thờ ơ, khinh thường, tàn nhẫn, hưng phấn của nhóm thợ săn, mà trong mắt họ sẽ chỉ còn tràn ngập sự đau khổ, sợ hãi, thống hận, tuyệt vọng, mà lòng người còn trầm hơn cả mây đen. Lần đầu tiên Mục Tinh Thần tới nơi này, cô đã chứng kiến các loại cảm xúc, tuyệt vọng, tội ác, tàn nhẫn, hưng phấn, máu thịt chồng chéo đen xen làm cho cô nôn ra ngay tại chỗ.

Mỗi tấc đất ở nơi này đều tràn ngập mùi máu tanh của sự bẩn thỉu và tội lỗi.

Không có một người bình thường với lòng đồng cảm nào dám tình nguyện tới nơi này, chỉ có những người nghèo rệp mạt phải cúi đầu trước đồng tiền, thậm chí là quỳ xuống bởi họ không còn lựa chọn nào khác. Mỗi ngày đều có vô số người nghèo đặt chân tới nơi này để hái cỏ san hô, mà việc hái được cỏ san hô hay phải bảo vệ chúng để ra khỏi nơi này cũng chẳng phải là điều dễ dàng, đặc biệt là đối với trẻ con và người già.

Sau cơn mưa đêm qua vách đá lại càng trơn trượt hơn, hầu hết mọi người sẽ không chọn hái cỏ san hô vào thời điểm này, cho nên khoảng thời gian này tương đối an toàn. Mục Tinh Thần vẫn cẩn thận đi vào còn đường vắng người, đi lên từ sườn dốc ở phía tây vách đá, tới đỉnh của hẻm núi, cô dùng dây thừng hỗ trợ rồi mới từ từ men theo dây thừng đi xuống gần cỏ san hô.

Nơi này có rất ít người qua lại, nhưng Mục Tinh Thần vẫn bước đi một cách thận trọng. Đột nhiên trước mặt truyền đến một âm thanh xào xạc, ánh mắt Mục Tinh Thần như ngọn đuốc, cô âm thầm siết chặt con dao găm: “Ai!”

“...Là tôi!”

Tác giả: 

Gỡ mìn: Nam chính là Mục Xuyên.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play