Lúc 5 giờ chiều, Tác Tây ôm chặt cỏ san hô trong ngực giống như đang bảo vệ mạng sống của mình, rồi chạy về với gương mặt đầy nước mắt.
Cậu ta cứ đứng im như tượng nhìn Mục Tinh Thần đánh nhau với con thú biến dị kia, rồi lại trơ mắt nhìn tên thợ săn đê tiện kia đánh lén cô, chứng kiến cảnh cô và tên thợ săn đồng quy vu tận.
Cậu ta là một người hèn nhát, cậu ta không dám vật lộn với thú biến dị, cũng không dám đối đầu với thợ săn thú biến dị, cho dù Mục Tinh Thần đã cứu cậu ta một mạng thì cậu ta cũng không dám đi tới đáy vực sâu thăm thẳm đó để đưa thi thể cô về.
Mà với loại người yếu đuối như cậu ta thì việc đi tới hẻm núi Tinh Hồng đã dùng toàn bộ sự dũng cảm và quyết tâm của cậu ta rồi, cái duy nhất mà cậu ta có thể làm là hèn nhát chạy trốn mà báo tin tức về cái chết của Mục Tinh Thần cho người anh trai vừa què vừa mù, thân thể ốm yếu, không thể gánh vác được gia đình kia của cô.
Tác Tây gõ cửa nhà Mục Xuyên.
Lúc Mục Xuyên ra mở cửa, trong không khí thoang thoảng mùi thơm, hiển nhiên là anh đã nấu xong bữa tới, đang đợi Mục Tinh Thần về nhà ăn cơm.
Nhưng Mục Xuyên sẽ không đợi được người đó trở về nữa rồi, nước mắt của Tác Tây lại rơi xuống: “Anh Mục Xuyên... Tinh Thần... Cậu, cậu ấy xảy ra chuyện rồi!”
Biểu cảm trên mặt Mục Xuyên lập tức thay đổi, giọng nói trở nên khàn đặc: “Cái gì?”
Tác Tây kể lại toàn bộ việc đã xảy ra, thậm chí cậu ta còn không dám nhìn anh, tâm trạng của cậu ta bị giày xéo, cơ thể Mục Xuyên lung lay như sắp ngã, Tác Tây hoảng sợ vội vàng bước tới đỡ lấy Mục Xuyên: “Anh Mục Xuyên!”
Sắc mặt Mục Xuyên trắng bệch như ma, anh đẩy Tác Tây ra, nắm chặt cây gậy chống rồi đi thật nhanh ra ngoài.
Từ trước đây nay Tác Tây chưa bao giờ nhìn thấy bộ dạng vội vàng như thế của Mục Xuyên, có lẽ bởi vì đôi mắt và chân cẳng không tốt nên thường ngày anh đi lại rất chậm rãi, thong thả, đôi khi có Mục Tinh Thần ở bên cạnh anh sẽ chơi xấu nói không đi nổi nữa, nhờ Mục Tinh Thần giúp đỡ.
Thì ra Mục Xuyên cũng có thể đi nhanh được đến vậy, nhưng mà anh muốn đi đâu?
“Anh Mục Xuyên, anh muốn đi tìm Mục Tinh Thần ạ?” Tác Tây vội vàng đuổi theo Mục Xuyên, ngăn anh lại, hoảng sợ nói: “Anh không thể đi!”
“Hẻm núi Tinh Hồng có rất nhiều thú biến dị, còn có thợ săn giết người không chớp mắt, người bình thường đi còn chưa chắc có thể trở về, huống chi nếu anh đi, có lẽ Tinh Thần đã bị thú biến dị... Cho dù anh có đi thì cũng chỉ là đâm đầu vào chỗ chết mà thôi!”
Ban đêm ở hẻm núi Tinh Hồng nguy hiểm hơn ban ngày rất nhiều, ngay cả các thợ săn cũng chỉ đi đến đó vào ban ngày, kể cả là đội thợ săn hàng đầu cũng sẽ không lựa chọn đi vào sâu trong hẻm núi Tinh Hồng vào ban đêm.
Ánh mắt của Mục Xuyên không có một chút dao động nào, anh đẩy Tác Tây ra, gấp gáp đi về hướng của hẻm núi Tinh Hồng. Tác Tây bất lực nhìn Mục Xuyên chống gậy, khập khiễng đi về phía trước, rồi biến mất ở lối vào hẻm núi. Truyện được Team The Calantha edit và được đăng tải miễn phí duy nhất trên ứng dụng T Y T và web tytnovel.
*
Đáy vực hẻm núi Tinh Hồng, đất ở đó quanh năm thấm đẫm máu tươi, khắp nơi đều là phần còn lại thi thể của con người và thú biến dị, cụt tay, cụt chân đều đủ cả. Chẳng có ai đến đây để xử lý đống thi thể này nên chúng phân hủy rồi trở thành chất dinh dưỡng, nuôi dưỡng thảm thực vật tươi tốt, lấp đầy toàn bộ hẻm núi.
Ngoại từ cỏ sao mây có sức sống và khả năng sinh sản mạnh mẽ trải dài khắp các tinh cầu lớn ra, thì nơi này phần lớn đều là cỏ ma. Cỏ ma muốn lớn lên thì cần có rất nhiều máu tươi tưới tắm, khi những bông hoa diễm lệ của cỏ ma nở rộ sẽ tỏa ra một mùi hương rất quyến rũ, trở nên mất kiểm soát. Không chỉ thế, mùi hương này còn kích thích, tạo ảo giác và gia tăng cảm giác hưng phấn khiến cho sự giết chóc ngày càng gia tăng để thỏa mãn nhu cầu về máu tươi của nó.
Tại nơi sâu nhất bên trong hẻm núi Tinh Hồng, một bãi cỏ rất lớn có cả cỏ sao mây và cỏ ma mọc đan xen nhau, ở đó có một thiếu nữ nằm ngâm mình trong vũng máu, sắc mặt tái nhợt tạo thành sự tương phản rõ rệt với dòng máu chảy bên khóe môi, không một chút sức sống.
Cỏ ma ở gần đó ngửi được mùi máu tươi tanh nồng, những rễ cây nằm dưới nền đất cằn cỗi cũng theo đó âm thầm vươn ra, chậm rãi tới gần để hút lấy dòng máu tươi ngọt ngào đó thì đột nhiên, tay phải của thiếu nữ đã ngừng thở kia lại đột nhiên phát ra một luồng ánh sáng đen.
Ánh sáng đen kia ban đầu chỉ nhỏ như quả cầu, rồi dần dần to lên, mà cùng lúc đó, vũng máu dưới cơ thể của thiếu nữ đột nhiên bay lên trở thành cơn lốc xoáy, đang dần quay trở lại trong cơ thể của cô theo tốc độ mà mắt thường cũng có thể nhìn thấy.
Cỏ ma nhận ra tình hình không ổn, đang muốn thu hồi lại bộ rễ thì luồng ánh sáng đen toát ra từ tay của thiếu nữ ngày càng lớn hơn, cuối cùng tiện đà phát nổ rồi lan ra xung quanh. Ánh sáng đen bao trùm một khoảng, lan đến đâu thì hoa tươi héo tàn đến đấy, cỏ xanh cũng dần trở nên héo úa, thú biến dị cũng ngã xuống đất gầm thét, con người rơi vào hôn mê, toàn bộ những sinh vật sống xung quanh đấy chỉ trong nháy mắt đã bị cướp đi lượng lớn sức sống.
Ánh sáng đen vẫn tiếp tục lan rộng ra, phạm vi bao phủ ngày càng lớn hơn. Tất cả các sinh vật sống bị ánh sáng đen kia bao phủ đều không tránh khỏi kết quả bị nó hút đi sức sống.
Nhưng dường như vẫn không đủ, luồng khí đen ngày càng lan rộng hơn.
Lúc Mục Xuyên đi vào bên trong hẻm núi thì nhìn thấy cảnh tượng này.
Ở những nơi mà luồng ánh sáng đen bao phủ, thực vật khô héo mà chết, những con thú biến dị trên mặt đất cũng chỉ còn lại hơi thở thoi thóp.
Sắc mặt Mục Xuyên thay đổi, anh chống gậy, nhấc chân đi vào bên trong ánh sáng đen. Khi một chân bước vào trong khu vực đó, chỉ trong chớp mắt anh đã cảm nhận được sức sống trong cơ thể mình bị bào mòn với tốc độ nhanh chóng, chỉ là do có một vài yếu tố can thiệp nên tốc độ hút sức sống cũng chậm lại.
Mục Xuyên đi vào sâu hơn theo hướng của ánh sáng đen tỏa ra, không biết đã qua bao lâu, cuối cùng anh cũng nhìn thấy nơi mà luồng ánh sáng đen này phát ra, sắc mặt cũng lập tức thay đổi.
Chỉ thấy thiếu nữ đang nằm trên mặt đất, quần áo trên người đẫm máu, mà ánh sáng màu đen kỳ lạ kia lại đang phát ra từ tay phải của cô.
“Tinh Thần!” Mục Xuyên khiếp sợ, đến khi lại gần mới phát hiện, mặc dù quần áo của Mục Tinh Thần bị rách nhiều chỗ, còn bị máu nhuộm thành màu đỏ thẫm, nhưng trên người cô lại không có bất kỳ vết thương nào, hơn nữa sắc mặt cũng hồng hào, cơ thể vẫn còn rất ấm áp.
Mục Xuyên nhẹ nhàng thở hắt ra, khó khăn quỳ xuống bên người thiếu nữ, dò mạch đập của cô, trái tim đập nhanh của anh cuối cùng cũng có thể bình ổn lại.
Lúc này anh mới hồi phục tinh thần, nhìn về phía luồng ánh sáng đen đang phát ra từ bàn tay phải của cô, cặp lông mày hơi cau có, anh cảm thấy luồng ánh sáng màu đen này mang lại cho anh một cảm giác rất quen thuộc, nhưng cụ thể thế nào thì không nhớ ra được.
Anh thử dùng ngón tay chạm vào giữa lòng bàn tay của cô, nhưng khi vừa mới chạm vào nơi tỏa ra ánh sáng màu đen dày đặc nhất thì lập tức bị nó vây lấy, ngón tay anh nhanh chóng biến thành màu đen, cực kỳ đau, giống như có thứ gì đó tuôn ra bên ngoài từ đầu ngón tay anh với tốc độ rất nhanh.
Anh vội vàng rút tay về, không dám chạm vào đó nữa, chỉ cẩn thận quan sát tay phải của cô.
Lúc này, móng tay cô đã biến thành màu đen, nhờ ánh sáng có thể nhìn thấy một ít hoa văn màu đen mờ nhạt, như là hoa văn cổ xưa.
Mà cái hoa văn này thật sự rất quen mắt, giống như là...
Nhưng Mục Xuyên còn chưa nhớ ra thì mí mắt của Mục Tinh Thần đã giật giật, cô nửa tỉnh nửa mê mở hé đôi mắt, giọng nói yếu như ruồi: “Anh...”
Mục Xuyên: “Anh đây.”
Giọng nói Mục Tinh Thần yếu ớt gọi: “Anh…”
Mục Xuyên ghé sát tai lại gần: “Ừm?”
Mục Tinh Thần: “Em, muốn, về nhà...”
Mục Xuyên ôm chặt lấy Mục Tinh Thần, mặt anh cọ lên đỉnh đầu cô, nói khẽ: “Được, chúng ta về nhà.”
Anh nâng Mục Tinh Thần dậy, khoác hai tay cô lên vai mình, nhìn ánh sáng màu đen vẫn còn tỏa ra trên tay cô, ánh mắt anh khẽ chuyển động: “Thần Thần, em phủi tóc giúp anh với.”
Mục Tinh Thần vô thức cử động tay phải, mà cô vừa động đậy thì luồng ánh sáng kia đã biến mất.
Mục Xuyên vừa muốn cõng Mục Tinh Thần đứng dậy, thì khóe mắt lại đột nhiên nhìn thấy thứ gì, anh chợt dừng động tác lại, cẩn thận nhìn lại, chỉ thấy lòng bàn tay trái của Mục Tinh Thần bây giờ lại đang tỏa ra ánh sáng màu trắng.
Có lẽ do vừa rồi ánh sáng màu đen tỏa ra quá mạnh mẽ, hoặc là do ánh sáng trắng quá mỏng manh, giống như một sợi chỉ bạc nên sau khi ánh sáng đen tản đi, Mục Xuyên mới phát hiện ra nó.
Không biết Mục Xuyên nghĩ đến cái gì, hai mắt híp lại.
Anh hoàn hồn: “Bên kia nữa.”
Mục Tinh Thần mơ màng vung vẩy tay trái, ánh sáng màu trắng ở tay trái cũng biến mất.
Ngón tay mang theo vết máu lạnh lẽo khẽ phất qua sợi tóc trên mái của Mục Xuyên, chạm lên khuôn mặt anh, hương hoa hồng thoang thoảng trên người Mục Xuyên quấn quanh chóp mũi cô, đầu ngón tay nhận được hơi ấm quen thuộc, trong lúc nhất thời, Mục Tinh Thần như được trở về tuổi thơ.
Năm ấy cô tám, chín tuổi, lang thang ở thành phố nào đó ở tinh cầu B612, khi ấy là nhiệm kỳ mới của sư đoàn trưởng, vì để chỉnh đốn lại diện mạo của thành phố mà đã đuổi hết tất cả những người vô gia cư đến khu 13.
Mà một đứa trẻ con không nơi nương tựa, ở khu 13 này chắc chắn là không còn đường sống. Cô không tìm được thức ăn, đói đến nỗi hai mắt đỏ ngầu, không ít lần đi trộm và cướp của người khác, mới nửa tháng mà trên người cô đã chi chít những vết bầm tím, cuối cùng ngất xỉu ở trên đường vì quá đói.
Có lẽ vì cô ngất xỉu cản đường người khác, nên bị người ta đạp một cái trong lúc đang hôn mê.
Tên này là một người đàn ông trưởng thành, lực chân rất lớn, cô bị cơn đau làm cho tỉnh lại.
Cô giãy giụa muốn bò dậy, cô đã nhìn thấy kết cục của những người té xỉu trên đường ở khu 13 này. Bởi vì không có ai quản lí nên phần lớn những người ngã xuống đó cũng không thể tỉnh lại được, chết ở nơi đó, sau đó thi thể dần dần phân hủy, phát ra một mùi hôi thối, cuối cùng thứ được lợi là những con chó, con mèo lang thang cùng ruồi bọ.
Nhưng vì quá đói, đầu váng mắt hoa, người chẳng còn sức để cử động, có dùng hết lực cũng chỉ nâng được một ngón tay.
Cô đã quá mệt mỏi, nằm giãy dụa trong sự bất động ở đó, hô hấp yếu dần đi, bắt đầu thở dốc.
Trên đầu cô là ánh nắng mặt trời chói chang của mùa hè, nhưng người cô lại cực kỳ lạnh lẽo, cơn lạnh khiến ý thức của cô dần dần mất đi, ngay khi cô nghĩ mình sẽ chết ở đây thì một tấm lưng cô đơn nhưng lại ấm áp đã kéo cô ra khỏi nỗi tuyệt vọng.
Cô không thể nào quên được độ ấm này, sẽ nhớ mãi đôi vai khẽ lắc lư nhưng lại khiến cô vô cùng yên tâm.
Ký ức và hiện thực hòa vào làm một, Mục Tinh Thần nhắm mắt, ngửi mùi hương hoa hồng làm cô thấy an tâm, hai tay vòng lại ôm lấy cổ Mục Xuyên.
Vừa mới đi được hai bước, Mục Tinh Thần đang nhắm mắt bỗng cố gắng mở ra, tay cô túm góc áo Mục Xuyên: “Thú biến dị... của em” ( truyện trên app T Y T )
Mục Xuyên quay đầu lại nhìn thoáng qua, ở nơi cách nơi Mục Tinh Thần vừa nằm không xa quả thực có một con thằn lằn đuôi biến dị đã chết.
“Được, anh sẽ mang về cho em.” Anh đáp.
Chỉ là, thông thường chiều dài của thằn lằn đuôi biến dị đã đạt tới 2-3 mét, lớp vảy trên thân cứng vô cùng, tốc độ cực kỳ nhanh, rất giỏi ẩn nấp, nọc độc phun ra có tính ăn mòn cao, cấp bậc thường là cấp C. Thế nhưng con thằn lằn đuôi biến dị trước mắt này, chiều dài cơ thể của nó đã gần 6 mét, trên đầu lưỡi của nó còn có cả xúc tua, có thể thấy cấp bậc của nó không thể nào chỉ ở cấp C được, có lẽ đã tiến hóa gần cấp B rồi.
Mục Xuyên không đủ khả năng để kéo một con vật to lớn như thế về, chỉ có thể thả Mục Tinh Thần xuống trước, cầm lấy con dao của một dị năng giả nào đó ở dưới đất lên, cầm trong tay ước lượng, sau đó lột bộ da hoàn chỉnh của thằn lằn đuôi biến dị ra.
Loại da của loài thằn lằn đuôi biến dị này cầm trong tay cực kỳ mỏng, nhưng lại rất cứng, hơn nữa còn có thể thay đổi màu sắc tùy thuộc vào môi trường xung quanh.
Mục Xuyên ném con dao đi, cầm lấy bộ da của thằn lằn đuôi biến dị, rồi cõng Mục Tinh Thần lên, khập khiễng rời khỏi hẻm núi Tinh Hồng.
*
Khu 13 quả thực là một khu ổ chuột lớn, nhưng mà nơi giáp giữa khu 12 và khu 13 lại có một khu phố rất sầm uất, từng tòa nhà được quy hoạch chỉnh tề, vừa đẹp mắt lại được trang bị các kỹ thuật khoa học công nghệ tiên tiến, cảm giác nơi đây không thể hòa hợp được với khu 13, nhìn như thể đã bước vào trong khu 12, mà người đi lại ở đấy cũng có rất nhiều người là dân của khu 12... Loại quần áo với chất liệu nhẹ, độ bão hòa màu sắc cao, trang sức rườm rà, hoa lệ, đây là trào lưu mới của khu 12.
Nhưng con phố này lại thuộc địa phận của khu 13, chỉ là người ở trong này lại không phải là người khu 13. Con phố này chính là một trong ba chợ đen nổi tiếng nhất ở tinh cầu B612, tòa nhà nào cũng có vẻ ngoài trật tự và sáng sủa, nhưng bên trong lại toàn các loại giao dịch mờ ám.
Mà bác sĩ Hắc cũng có một tòa nhà nhỏ ở cuối con phố này, tiếp nhận một số bệnh nhân không rõ thân phận, không tiện gặp người ngoài. Bình thường ban ngày bác sĩ Hắc sẽ ở nơi phồn hoa này, chỉ có buổi tối ông ấy mới trở về căn nhà ở khu 13, giờ này hẳn là ông ấy vẫn chưa đóng cửa.
Mục Xuyên không đưa Mục Tinh Thần về nhà mà lại khập khiễng đưa cô đến toà nhà có tên ‘Hiệu thuốc bác sĩ Bạch’.
Đẩy cánh cửa kính cường lực xinh đẹp ra, lọt vào tầm mắt là một căn phòng sáng sủa, sạch sẽ, có một vài kệ hàng màu trắng, bên trên đó có những loại thuốc thông dụng được xếp ngay ngắn, thậm chí ở trên tường còn treo giấy chứng nhận kinh doanh, nhìn thoáng chẳng khác nào một hiệu thuốc chính quy bình thường.
Nhưng đương nhiên đây chỉ là tượng trưng.
Khi cảm nhận được có người ra vào, máy cảm ứng trung tâm sẽ phát ra một giọng nữ điện tử vang vọng khắp căn phòng: “Chào mừng đến với hiệu thuốc bác sĩ Bạch. Tôi là trợ lý dược sĩ “Isatis”, rất vui được phục vụ ngài, xin hỏi ngài muốn thuốc gì?”
Mục Xuyên không để ý tới trợ lý thông minh, quay đầu nhìn vào camera: “Ra đây.”
Một lát sau, ở kệ hàng dựa sát vào tường phía trong cùng đột nhiên trượt sang hai bên.
Bác sĩ Hắc mặc áo blouse trắng đi ra với vẻ mặt ghét bỏ: “Tại sao lại là hai đứa nữa?”
Ở phía sau ông ấy còn có một người máy điện tử đi theo, người máy vươn cánh tay ra, máy móc trên cánh tay nhanh chóng thay đổi, biến thành một cái giường, người máy phát ra âm thanh điện tử lạnh lẽo: “Người máy hộ lý Hoàng Liên giúp ngài di chuyển bệnh nhân.”
Mục Xuyên đặt Mục Tinh Thần lên chiếc giường làm từ cánh tay máy móc, người máy đưa Mục Tinh Thần đi vào bên trong căn phòng bí mật ở sau kệ hàng, Mục Xuyên cũng đi vào theo.
Bác sĩ Hắc cười một mình thì thấy chẳng còn gì thú vị nữa, chỉ có thể đi theo sau kiểm tra tình huống của Mục Tinh Thần: “Làm sao đây?”
Mục Xuyên: “Lúc đi hái cỏ san hô thì xảy ra chuyện ngoài ý muốn.”
Bác sĩ Hắc liếc mắt nhìn Mục Xuyên một cái, rồi ra lệnh cho người máy Hoàng Liên: “Quét.”
“Bắt đầu quét.”
“Đang quét...”
“Đã quét xong.”
Một loạt dữ liệu được chiếu lên không trung qua con mắt của Hoàng Liên, bác sĩ Hắc nhìn số liệu: “Không sao hết, chẳng qua là sử dụng siêu năng lực quá độ mà thôi...”
“Siêu năng lực!” m lượng của bác sĩ Hắc tăng lên mấy lần: “Con bé thức tỉnh siêu năng lực từ khi nào?!”
Mục Xuyên: “Vừa nãy.”
Bác sĩ Hắc vẫn còn khiếp sợ, rất hiếm người đã 15 tuổi rồi mới thức tỉnh siêu năng lực.
“Từ từ đã.” Trong miệng Bác sĩ Hắc lẩm bẩm gì đó rồi đi vào một căn phòng khác: “Tôi nhớ rõ là tôi có máy kiểm tra đo lường ở đây, để tôi nhớ lại xem đã đặt nó ở đâu...”
Sau đó phòng bên vang lên âm thanh đồ đạc bị xê dịch.
Một lát sau, Bác sĩ hắc đẩy một cái dụng cụ cao nửa mét đến, trên dụng cụ đó phủ đầy bụi, nhìn như đã không được sử dụng rất nhiều năm rồi, bác sĩ Hắc tùy tiện dùng tay áo lau màn hình hai cái: “Từ mười năm trước rồi, có hơi lỗi thời nhưng mà vẫn dùng được.”
Bác sĩ Hắc cắm dây điện, ngồi nghiên cứu trong chốc lát, sau đó ông ấy ấn khởi động máy, bởi vì chiếc máy này đã có từ mười năm trước nên muốn khởi động phải mất một chút thời gian. Lúc này bác sĩ Hắc mới nhớ ra, lúc làm kiểm tra siêu năng lực thì cần dị năng giả thức tỉnh, ông ấy lại đi loanh quanh lục lọi một hồi, trong miệng cứ lẩm bẩm: “Thuốc bổ sung năng lượng, thuốc bổ sung năng lượng...”
Một lúc sau, bác sĩ Hắc lấy từ trong tủ ra một loại thuốc bổ sung năng lượng, dạng mũi tiêm nano không kim, bác sĩ Hắc vừa nhìn Mục Xuyên vừa chỉ thuốc bổ sung năng lượng: “Ưu đãi có giới hạn, 500 tinh tệ một cái.”
Mục Xuyên: “Có tiền, nhanh lên đi.”
Bác sĩ Hắc lại thầm lẩm bẩm, tiêm thuốc bổ sung năng lượng cho Mục Tinh Thần.
Bác sĩ Hắc quan sát tình huống của Mục Tinh Thần: “Siêu năng lực mới thức tỉnh, lại tiêu hao quá mức nên dẫn đến kiệt sức, ngủ một giấc là được rồi.”
Mục Xuyên nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Mục Tinh Thần, xoa đầu cô rồi nói: “Cháu có việc phải ra bên ngoài một lát, nhờ bác chăm sóc em ấy giúp cháu.”