Trịnh Dư Dư hỏi: "Sức khỏe thầy Trịnh dạo này thế nào?"

Quan Minh lấy điện thoại ra lật lật, tìm một tấm ảnh, đưa cho cậu.

Đó là một bảng kiểm tra sức khỏe, Trịnh Dư Dư nhấn vào, Quan Minh tìm ảnh trong đoạn chat WeChat, tổng cộng có ba tấm, Trịnh Dư Dư sơ sài lướt qua, không để tâm lắm.

Đây là đoạn hội thoại với Trịnh Thu, cháu gái của thầy Trịnh.

Cậu không dám nhìn kỹ những gì hai người nói, nhanh chóng trả điện thoại lại cho Quan Minh.

Quan Minh nói: "Tháng trước Trịnh Thu đưa ông ấy đi khám sức khỏe, tôi quá bận, nghe nói khá tốt, chỉ có huyết áp hơi cao, tuổi cao rồi, có vài bệnh không tránh khỏi."

Trịnh Dư Dư hỏi: "Dạo này Trịnh Thu thế nào?"

"Cũng tốt." Quan Minh nói: "Gần đây không liên lạc nhiều, hình như đang chuẩn bị thi tiến sĩ?"

Trịnh Dư Dư nói: "Chắc khó thi lắm."

"Ai biết được." Quan Minh không rõ lắm.

Hai người im lặng một lúc, không ai nói gì. Nhưng Trịnh Dư Dư nghĩ, giờ họ đang nghĩ đến cùng một điều: "Tại sao họ lại đi đến bước này?"

Nghĩ vậy thôi, chẳng ai có ý định nâng ly cho quá khứ, nâng ly cho tương lai, tình cũ không dứt là trạng thái bình thường của những kẻ si tình oán hận trên đời, đều là chuyện bình thường.

Nhưng không thể tiếp tục nói chuyện nữa, rõ ràng cả hai đều chưa thể buông bỏ, nói thêm nữa không biết tối nay sẽ ra sao, Trịnh Dư Dư chủ động chuyển chủ đề, nói: "Nạn nhân, nạn nhân của vụ án lần này, có một điểm chung." - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -

"Hửm?" Quan Minh nói: "Gì vậy?"

Trịnh Dư Dư nói: "Trong vòng một tháng mất tích, đều không có gia đình báo cảnh sát."

Quan Minh sửng sốt: "Sống một mình?"

"Chính xác hơn." Trịnh Dư Dư nói: "Là người thất nghiệp, có hai thi thể đến giờ vẫn chưa tìm được gia đình."

Quan Minh lập tức nói: "Cần một điểm giao nhau."

Trịnh Dư Dư búng ngón tay, nói: "Em cũng nghĩ vậy, hung thủ chắc chắn đã thu thập thông tin của nạn nhân qua một nền tảng nào đó, nhưng những người này có mối quan hệ xã hội quá đơn giản, rất khó thu thập thông tin."

Quan Minh nói: "Đã kiểm tra bệnh viện chưa?"

Quan Minh làm công việc này lâu rồi, suy nghĩ rất kinh tế và trực tiếp, cuộc sống xã hội của một người có thể đơn giản hóa đến mức nào?

Chỉ cần thỏa mãn ăn, ở, và chăm sóc y tế là đủ.

Quan Minh lại nói: "Thực ra càng đơn giản mối quan hệ càng dễ điều tra."

Trịnh Dư Dư thấy có lý, nhưng thực sự hành động cụ thể vẫn là một khối lượng công việc rất lớn.

Nhưng cuộc đối thoại như vậy, lại khiến cậu nhớ đến không ít ngày trước kia cùng thảo luận tìm kiếm manh mối như thế này.

Quan Minh không phải là một người nghiện công việc điển hình, nhưng hắn là một người độc đoán, trong công việc hắn rất ít khi nghe ý kiến của người khác. Nhiều lúc mọi người họp bàn về vụ án, Quan Minh thường không nói nhiều, mọi người báo cáo tình hình xong, Quan Minh thấy cũng tạm được, đóng tập hồ sơ lại, thế là mọi người im lặng, Quan Minh đưa ra quyết định.

Quyết định của hắn, nhiều khi không bị dao động bởi cuộc họp này.

Đôi khi Trịnh Dư Dư cảm thấy, trước khi cuộc họp này bắt đầu, Quan Minh đã có ý tưởng rồi, nhưng vẫn phải đi qua thủ tục.

Con người rất khó tránh khỏi mọi sai lầm, nhưng Quan Minh thực sự rất ít khi mắc sai lầm, có lẽ đây cũng là lý do tại sao thầy Trịnh đặc biệt thích hắn.

Nhưng có một lần hắn vẫn phạm sai lầm, và hậu quả của sai lầm này là, khiến tất cả thành tựu trước đó trở thành tội lỗi.

Như lời Quan Minh nói, hắn không phải là người sống cẩn thận từng li từng tí trên đời này, nên có hậu quả gì, cũng đáng phải gánh chịu.

Trịnh Dư Dư không kìm được nói: "Thực ra anh không kiêu ngạo."

Quan Minh cười, nói: "Sao đột nhiên lại nói chuyện này."

"Sau này em nghĩ." Trịnh Dư Dư nói: "Là người khác quá phụ thuộc vào anh, nên anh mới phải như vậy."

Quan Minh im lặng một lúc, rồi nói: "Nhưng cũng không ai ép tôi, nói những điều này không có ý nghĩa nữa."

"Còn bây giờ thì sao?" Trịnh Dư Dư hỏi: "Vẫn như vậy sao?"

Nhưng Quan Minh lại nói: "Dư Dư à, sống không phải đều như vậy sao? Không thể luôn thoải mái, tiếc nuối thì cũng không thể tránh khỏi, nhìn hiện tại thôi."

Trịnh Dư Dư nghe ra ẩn ý trong lời nói của hắn.

Cậu nhớ lại, thực ra cuộc đời của Quan Minh không suôn sẻ, hay nói cách khác, cuộc đời của hắn còn gian truân hơn phần lớn người trên đời này.

Năm nay Quan Minh 31 tuổi, hai năm trước hắn 29 tuổi, khi trò chuyện với đồng nghiệp, Quan Minh có thể nói vài câu về những thứ đang thịnh hành lúc đó, nhưng nếu là những sự kiện lớn xảy ra thời thơ ấu, hoặc những bộ phim truyền hình và phim hoạt hình nổi tiếng hồi nhỏ, Quan Minh không biết.

"Tôi không có tuổi thơ." Khi nhắc đến chuyện đó Quan Minh không có cảm xúc gì, không thoải mái, cũng không khó vượt qua: "Các cậu là những bông hoa của tổ quốc, tôi chỉ là ngọn cỏ ven đường."

Hắn theo thói quen ngồi bệt trên ghế văn phòng, tư thế đó khiến cổ cũng bị che khuất, hắn đưa hai tay ra, so sánh một độ dài, nói: "Mỗi ngày mẹ tôi về nhà đều cầm một cây thước sắt dài thế này, loại 40 cm ấy, ngồi trên ghế sofa, sau đó tôi lấy bài tập ra, nếu sai một câu là bị đánh, một câu một cái."

Trịnh Dư Dư đã từng nghe câu chuyện này, vì cả hai đều có liên quan đến thầy Trịnh, lại vì Quan Minh đã phá được một vụ án, có chút tiếng tăm trong ngành này, ba cậu đã không ít lần nhắc đến Quan Minh, khi đó cậu mới lên lớp 12, Quan Minh là đứa trẻ nhà người ta trong miệng họ.

Trương Đần thật sự rất đần độn, còn vui vẻ hỏi hắn: "Đánh vào đâu thế?" ( truyện đăng trên app TᎽT )

"Tùy tâm trạng." Quan Minh lười biếng nói: "Tay, mông các thứ, cậu chưa từng bị đánh bao giờ à?"

Thế là mọi người đều nói đã từng bị đánh hay chưa, thường ngày khi trò chuyện rất khó che giấu được sự tự luyến tiềm ẩn trong lòng, dù đã từng bị đánh hay chưa ai cũng phải phát biểu một phen, ẩn ý tiết lộ chút tự hào về gia giáo và phong cách gia đình của mình.

Trịnh Dư Dư chờ hắn nói tiếp, nhưng Quan Minh sẽ không nói thêm nữa, về những câu chuyện trong gia đình, Quan Minh chưa từng nói sâu hơn, những người khác có thể nghe được vài câu chuyện, cũng có thể đoán được một số điều, biết rằng bây giờ hắn sống một mình, là một người thực sự không vướng bận gì, chỉ có một người thầy rất tốt với hắn từng là một Phó cục trưởng, và giờ đã nghỉ hưu,.

Sau này khi hai người ở bên nhau, Quan Minh vẫn nhắc đến một lần, nhưng lúc đó có lẽ Quan Minh đã đoán được Trịnh Dư Dư đều biết những điều này, nhưng hai người cần phải hình thức hóa như vậy, để Quan Minh đề cập đến chủ đề đó, rồi mới tính là lật qua trang này.

Thời điểm đó có một vụ minh tinh hút ma túy gây xôn xao dư luận địa phương, mọi người bàn tán sôi nổi, Trịnh Dư Dư luôn kiềm chế không tham gia, tan làm hai người cùng về nhà, trên taxi Quan Minh ngủ gật một giấc, khi tỉnh dậy thì đang gối đầu lên vai Trịnh Dư Dư.

"Đang bị kẹt xe." Trịnh Dư Dư nhẹ nhàng nói.

Quan Minh ngồi dậy, nói: "Hút ma túy đều rất ngu."

Trịnh Dư Dư bị chủ đề đột ngột này làm cho bất ngờ, nói: "Có lẽ hơi vậy."

"Cậu nghĩ tại sao người ta lại hút ma túy?" Quan Minh hỏi.

Trịnh Dư Dư cảm thấy Quan Minh thực sự đang hỏi cậu câu hỏi này vì tò mò, chứ không phải châm biếm.

Trịnh Dư Dư đành lấy lời trong sách ra đối phó: "Thiếu hiểu biết về ma túy, tâm lý hư vinh, trầm cảm các thứ, thực ra ảnh hưởng của hoàn cảnh rất lớn, nếu trong hoàn cảnh lúc đó, những người khác đều hút, thì một người chưa từng tiếp xúc với ma túy cũng có khả năng sẽ hút, tâm lý đông người không ai chịu trách nhiệm, anh cũng biết mà."

Quan Minh hỏi: "Nếu là cậu, cậu có hút không?"

Trịnh Dư Dư vội nói: "Không."

Quan Minh làm một cử chỉ "cậu xem" bằng tay.

Trịnh Dư Dư muốn nói em dám khẳng định như vậy là vì em yêu anh, nếu ba người trong cuộc đời anh đều sa ngã vì chuyện này thì anh còn sống nổi không. Nhưng điều này lại chạm vào nỗi đau của Quan Minh.

"Cả đời tôi cũng không muốn để mình nghiện một thứ gì đó đến mức không có nó là phát điên." Quan Minh cười nói: "Phụ thuộc vào một thứ để có cảm giác an toàn, có ra gì không?"

Trịnh Dư Dư muốn nói lại thôi.

Quan Minh nói: "Thôi."

Trịnh Dư Dư lén nắm tay hắn, nhìn ra ngoài cửa sổ.

Một lúc sau, Trịnh Dư Dư nói: "Vì anh rất xuất sắc, không phải ai cũng có thể từ chối cám dỗ như anh."

"Tôi thấy không liên quan nhiều đâu, mẹ tôi rất nghiêm khắc với tôi." Quan Minh nói bằng giọng châm biếm: "Tốt nghiệp đại học đấy."

Tài xế nhìn qua gương chiếu hậu, đôi mắt đánh giá Quan Minh.

Trịnh Dư Dư nhận ra.

Cả hai đều mặc định Trịnh Dư Dư đã biết câu chuyện của Quan Minh, thực tế, Trịnh Dư Dư cũng đúng là đã biết.

"Có lẽ bà ấy định nghĩa hành vi của mình là vì tình yêu." Quan Minh nói: "Con người luôn muốn thăng hoa hành vi của mình, một khoảnh khắc bốc đồng và tính dục, trở thành tấm lá chắn cho sự buông thả của nhiều người."

Trịnh Dư Dư nói: "Đừng nói vậy."

Đây là lần hiếm hoi cậu thấy Quan Minh yếu đuối như vậy, hoặc nói cách khác, là lúc Quan Minh cố ý thể hiện sự yếu đuối của mình.

Buồn mà không đau là một cảm xúc rất cao cấp, trước đây khi Quan Minh thể hiện sự đồng cảm và đau đớn đối với một số vụ án, đều giống như vậy.

Quan Minh dùng một thái độ hơi hờ hững để đối xử với bản thân và người khác, rất dễ khiến người ta cảm thấy hắn đang châm biếm tất cả, có lẽ sự thật cũng đúng là như vậy.

Nhưng lúc này, dù có phải Quan Minh cố ý diễn hay không, Trịnh Dư Dư cũng thực sự cảm nhận được nỗi đau của hắn.

Trịnh Dư Dư chưa từng trải qua cảnh mẹ qua đời sớm, cũng không có một người ba lạnh nhạt, nên thực sự rất khó để hiểu được ảnh hưởng của một tuổi thơ như vậy đối với một người là như thế nào.

Sự đồng cảm của con người là một mệnh đề giả.

Quan Minh vẫy tay: "Thực ra không phải tôi muốn cậu an ủi tôi."

"Ừm." Trịnh Dư Dư nói: "Nhưng em muốn an ủi anh."

Ánh mắt của tài xế bắt đầu đánh giá cả hai người họ.

Trịnh Dư Dư không thể trách móc ba mẹ của Quan Minh, vì họ đã đưa Quan Minh đến thế giới này, nhưng ngoài việc đưa hắn đến thế giới này, họ chẳng làm được điều tốt đẹp nào.

Có lẽ trong một thời gian dài, Quan Minh thậm chí còn căm ghét việc họ sinh ra mình. Mối quan hệ giữa con cái và ba mẹ vốn có thể mong manh và tinh tế, nhưng nó luôn bị trói buộc bởi sợi dây rốn quá nặng nề, buộc ai cũng không thể thoát ra.

"Được rồi." Quan Minh nói: "Đủ rồi, tôi chỉ muốn nói cho cậu biết chuyện này thôi, không có ý gì khác, tâm lý tôi rất mạnh mẽ."

Trịnh Dư Dư cười nói: "Cũng có thể không cần mạnh mẽ như vậy."

Quan Minh cười lên.

Trịnh Dư Dư biết Quan Minh không sợ bộc lộ sự yếu đuối của mình, chỉ là rất ít khi hắn có chuyện khó vượt qua. Có lẽ vì liên quan đến môi trường trưởng thành, ngưỡng chịu đựng đau đớn của Quan Minh cao hơn nhiều người.

Cậu phải thừa nhận, Quan Minh thực sự đã bị thế giới này thay đổi. Dù nhìn có vẻ trở nên mạnh mẽ và tự chủ hơn, nhưng đây cũng là một sự thay đổi bị động và thụ động.

Trong một thời gian dài sau đó, Trịnh Dư Dư đều cố gắng muốn Quan Minh không căng thẳng như vậy, cố gắng đảo ngược sự thay đổi này. Nhưng sau đó cậu lại hiểu ra, cho dù xuất phát điểm là tốt hay xấu, chỉ cần trong một mối quan hệ cố gắng thay đổi một người, đều là đau đớn, là ngu ngốc.

Trịnh Dư Dư từng căm ghét ba mẹ của Quan Minh, chìm đắm trong dục vọng của trần gian, họ không do dự đặt Quan Minh lên đĩa cân bên kia. Nhưng sau này cuối cùng cậu cũng trở thành kẻ đồng lõa bỏ rơi Quan Minh. Trở thành bậc thềm vấp ngã trong cuộc đời gian truân của hắn.

Năm 2018 ở Cửu Giang, qua làn hơi nước của nồi lẩu thịt lợn hầm miến, Quan Minh nhìn cậu, hỏi: "Đang nghĩ gì thế?"

"Em đang nghĩ." Trịnh Dư Dư nói: "Lúc đó em không nên đánh tài xế đó.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play