*Tên chương “Ngày trước khổ sở” là một câu bắt nguồn từ bài thơ “Đoạn Ca Hành” của Tào Tháo thời Đông Hán. Nguyên văn là: 

Trước chén rượu nên hát ca,

Bởi vì đời người có được bao lâu,

Tựa như sương sớm,

Những ngày đã qua sầu khổ biết bao nhiêu.

Khẳng khái phấn chấn

Nhưng vẫn không quên được nỗi ưu sầu.

—--

Như tôi đã nghe, nếu một người bắt đầu thường xuyên nghi ngờ ý nghĩa tồn tại của mọi thứ, thì có thể xác định rằng họ đã chết mất 80%.

Đức Phật cứu độ chúng sinh, nhưng cũng không ngăn sự vô minh của loài người.

Trịnh Dư Dư được cấp trên cho nghỉ 3 tháng dưỡng thương. Cậu nằm viện nửa tháng, chịu đựng nửa tháng bị một nữ y tá có cân nặng thách thức giới hạn của loài người quấy rối tình dục trong phòng trực. Hoa tươi và cờ thi đua được gửi đến liên tục, nữ y tá cười toe toét, hai má bay cao lên muốn xông ra khám phá ngoài vũ trụ, hỏi cậu: "Anh vẫn là cảnh sát nhỉ?"

Trịnh Dư Dư nhìn tay ả ta nói: "Chị ơi chị, tôi bị thương ở chân."

Nữ y tá nói: "Để tôi xem mu bàn tay anh có bị bầm không."

"Chị ơi chị." Trịnh Dư Dư lại nói: "Tôi không truyền dịch."

Nữ y tá bực bội bỏ đi.

Trịnh Dư Dư cũng bực bội, ở viện nửa tháng, ngoài hoa tươi, cờ thi đua và sự quan tâm khiến người ta nặng gánh, cuối cùng sau này còn phải có qua có lại, cả cái rắm cũng không đợi được, thế là quyết định xuất viện.

Cấp trên đại phát từ bi cho nghỉ 3 tháng, cả đội nhìn cậu bằng ánh mắt như sói đói, ước gì được thế chỗ cậu, bị tên tội phạm đó đâm ba nhát dao. Kết quả Trịnh Dư Dư chỉ nghỉ hơn một tháng, không chịu nổi nữa, chủ động quay lại làm việc.

Người đời không hiểu được cậu, Trịnh Dư Dư cảm thấy cô đơn, nhưng cũng không quá cô đơn, cảm giác này rất có chừng mực, có lẽ chỉ là chút khoảng cách của cái cảm giác cao cao tại thượng nhưng cô độc mà thôi. Chứ cậu thực sự rất yêu công việc của mình. - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -

"Tôi đã từng khinh miệt linh hồn mình bảy lần." Lưu Khiết lại bắt đầu.

"Khinh miệt cái gì?"

"Linh hồn." Lưu Khiết nói: "Hiểu không? Soul, của Gibran, tôi đoán cậu không hiểu."

*Trích từ câu nói: “Từ đau khổ đã xuất hiện những tâm hồn mạnh mẽ nhất; những nhân vật đồ sộ nhất cũng đầy sẹo.” của Kahlil Gibran - là một nhà văn, nhà thơ và nghệ sĩ thị giác người Mỹ gốc Liban; ông cũng được coi là một triết gia, mặc dù bản thân ông đã từ chối danh hiệu này.

"Ồ."

Lưu Khiết nói: "Vậy là lần nào trong bảy lần?"

"Cô không ăn à?" Trịnh Dư Dư liếc nhìn túi thức ăn chưa mở trong tay cô: "Không đói sao?"

Lưu Khiết nói: "Lần đầu tiên, khi nó có thể tiến lên nhưng lại chọn lùi bước."

"Tôi hiểu thế hệ 9X các cậu lắm." Đồng nghiệp Lưu Khiết của cậu thấy cậu không hứng thú, cố phân tích: "Cậu chỉ là thiếu tình yêu thương, thử nghĩ xem nếu cậu có người yêu, chắc chắn sẽ không quay lại làm việc."

Trịnh Dư Dư lặp lại: "Chúng ta là thế hệ 9X đấy."

Lưu Khiết nói: "Tôi sẽ có thể bị loại khỏi đội ngũ 9X."

"Sao lại nói vậy?"

"Tôi khá tự do." Lưu Khiết nói: "Nhưng chủ yếu là vì tôi sinh năm 90, không có cảm giác thuộc về ở bên nào cả."

Lưu Khiết là một phụ nữ độc thân 28 tuổi, thật khó để định nghĩa quan điểm sống và quan điểm tình yêu của cô, nhưng tóm lại là một người phụ nữ không dễ đại biểu thành một nhóm nào cả, phức tạp như thời tiết tháng 8, lúc thì phiêu diêu theo gió ghét cuộc đời, lúc lại điên cuồng yêu thích một sở thích kỳ quặc nào đó của đàn ông. Thực ra Trịnh Dư Dư luôn có chút kính sợ người phụ nữ này, luôn cảm thấy nếu kim tiêm của y tá đâm vào mạch máu của Lưu Khiết, có lẽ sẽ hút ra máu trong suốt, người phụ nữ này không giống người Trái Đất.

Trịnh Dư Dư không dám nói cô nói đúng hay sai, nhưng cậu cảm thấy những gì phụ nữ nói có lẽ đều có lý lẽ nhất định.

"Sự nghiệp và tình yêu trước giờ luôn là mối quan hệ anh chết tôi sống, bất kỳ ai mơ tưởng cân bằng đều trở thành kẻ theo đuôi của cả hai, Chúa thề phải bắt cậu chọn một trong hai, làm sao cậu có thể không chọn, hỡi nhân loại!" Lưu Khiết nhìn vào mắt Trịnh Dư Dư, tình cảm dạt dào nói: "Làm sao cậu có thể không chọn được!"

Trịnh Dư Dư không mấy xúc động nói: "Thơ hay."

Lưu Khiết nói: "Trái tim cậu lạnh giá như sắt thép."

Cô kết luận: "Vì vậy con người nhất định phải yêu thích điều gì đó, đồng chí Trịnh Dư Dư, đồng nghiệp thân mến của tôi, cậu trao tình yêu sâu sắc cho ai, có phải sự nghiệp phục vụ nhân dân mà cậu yêu quý không? Không, là tâm hồn trống rỗng của cậu."

"Trao cho cô." Trịnh Dư Dư nói.

Lưu Khiết nói: "Nhận rồi."

Trịnh Dư Dư bị cô nói cho cảm thấy hơi bực bội, cảm giác này cứ ám ảnh cậu từ khi nhập viện, gần đây mới tạm tan đi, lại bị Lưu Khiết gợi lên. Thêm vào đó là việc tăng ca như chết gần đây, khiến cậu càng thêm bực bội.

"Vụ án này sẽ thành lập nhóm chuyên án, cấp trên sẽ điều một người từ nơi khác đến, cậu có biết việc này không?" Suy nghĩ của Lưu Khiết nhảy cóc như kangaroo Úc.

Trịnh Dư Dư nói: "Không biết."

"Một người từng phá vụ án giết người hàng loạt." Lưu Khiết nói: "Cung cấp hỗ trợ kỹ thuật cho chúng ta, thôi, cậu ngủ một lát đi, tôi canh chừng."

Hôm nay đã là ngày thứ ba cậu làm việc liên tục, cộng lại ngủ không đến 6 tiếng, lúc này họ ngồi trong xe oi bức theo dõi một người đàn ông trung niên đi đánh mạt chược cả ngày.

Trịnh Dư Dư thực sự đã mệt như chó, cũng không muốn cố gắng tỉnh táo để nghe Lưu Khiết bàn về triết học nhân sinh. Nhưng câu nói của Lưu Khiết có lẽ đã đi vào ngưỡng ý thức của cậu thông qua hệ thống cảm giác, gợi lên những ký ức liên quan, lý thuyết tổng giác của Herbart phát huy tác dụng, biểu hiện trực tiếp là cậu đã có một cơn ác mộng, cơn ác mộng này ập đến với cậu, chợp mắt một giấc, toàn thân đẫm mồ hôi và tỉnh giấc trong hoảng hốt.

*Johann Friedrich Herbart là một nhà triết học, nhà tâm lý học người Đức và là người sáng lập ra ngành sư phạm như một ngành học thuật. Johann Friedrich Herbart.

 Ý nghĩa cơ bản của lý thuyết nhận thức của Herbart là: khi một kích thích mới tác động, sự biểu hiện giác quan sẽ đi vào ngưỡng ý thức thông qua cánh cửa giác quan. Nếu nó có đủ cường độ, nó có thể gợi lên những quan điểm tương tự đã tồn tại dưới ngưỡng ý thức. Nếu nó hoạt động và kết hợp với nó thì sức mạnh thu được sẽ trục xuất những khái niệm trước đây chiếm vị trí thống trị trong ý thức và trở thành trung tâm của ý thức. Sự kết hợp giữa những biểu đạt giác quan mới và các khái niệm hiện có tạo thành các nhóm nhận thức, là kết quả của các hoạt động nhận thức. Nếu ý tưởng mới có vẻ tương tự đã ở ngưỡng nhận thức, thì sự kết hợp của cả hai càng củng cố vị thế của nó.

Cậu nuốt miếng bánh mì và một ngụm nước khoáng, lớp da chết trên môi dính đầy vụn bánh, cậu dùng mu bàn tay lau đi, cậu đổ rất nhiều mồ hôi, chúng chảy dọc theo da vào cổ áo. Dù yêu công việc đến mấy cũng không chịu nổi sự bóc lột như vậy, Trịnh Dư Dư đung đưa chân mình, do di chứng sau khi bị thương nên cậu luôn cảm thấy nơi đó vẫn đau, ba vết thương hở biến thành ba vết sẹo, Trịnh Dư Dư không có nhiều cảm giác hư vinh như đàn ông khác, không cảm thấy điều này vinh quang, nếu phải mang theo cả đời, cậu ngược lại còn cảm thấy lo lắng hơn.

Hai giờ chiều là thời điểm nóng nhất trong ngày, hai người ngồi trên xe, không mở cửa sổ, ánh nắng gay gắt xuyên qua kính chiếu thẳng vào người họ, không gian chật hẹp và không khí nóng bức lưu chuyển xung quanh cơ thể, Trịnh Dư Dư cầm một ống nhòm tinh xảo, ống kính chĩa về phía một cửa hàng tạp hóa nhỏ, cả ngực áo ướt đẫm mồ hôi.

Đối tượng họ quan sát đã ngồi đây đánh mạt chược cả ngày, Trịnh Dư Dư tận mắt chứng kiến gã thua hơn một trăm tệ, mấy ngày nay cũng vậy, thua nhiều thắng ít, nhưng cậu đoán đường cong tổng thể có lẽ vẫn có thể giữ được cân bằng thu chi, chỉ là không có ý nghĩa gì, dù đối với người đàn ông này hay đối với họ, đều không có ý nghĩa gì.

Trịnh Dư Dư hơi do dự, hỏi: "Cô nói sẽ điều một người đến đúng không?"

"Đội trưởng đội hình sự thành phố Vũ Dương nói." Lưu Khiết nói: "Cậu kiệt sức rồi đấy."

"Ai?"

"Đội trưởng đội cảnh sát hình sự quận Cảnh Hoa, thành phố Vũ Dương." Người phụ nữ lặp lại một lần nữa.

Trịnh Dư Dư liếc nhìn cô, Lưu Khiết hỏi: "Sao thế?"

Cơn ác mộng buổi trưa lại ập đến với cậu, Trịnh Dư Dư cảm thấy như mồ hôi trên người nặng ngàn cân, khiến cậu thở hổn hển một hơi, rồi cảm giác này nhanh chóng rút đi, thay vào đó là cảm giác mệt mỏi, qua lại như vậy, cả người lại hoàn toàn tỉnh táo.

Trịnh Dư Dư cầm ống nhòm lên, tiếp tục nhìn chằm chằm vào tấm kính bẩn của cửa hàng tạp hóa.

"Không có gì." Trịnh Dư Dư nói.

Lưu Khiết nói: "Vụ án lớn như vậy, chắc chắn cấp trên sẽ thành lập nhóm chuyên án, chỉ đợi người của Vũ Dương đến thôi."

Hiện giờ trong cả đội không có ai rảnh rỗi, Trịnh Dư Dư và Lưu Khiết đều được cử đi theo dõi, đã mượn một đợt người từ Cục thành phố, nhưng cũng phải đợi đến ngày mai mới có thể đến vị trí, bây giờ một người phải làm việc bằng ba người.

Trịnh Dư Dư không nói gì, điện thoại của cậu reo lên, cậu nhanh chóng nhấc máy, người ở đầu dây bên kia nói: "Đã phát hiện người thứ sáu. Hoàng Gia Minh có động tĩnh gì không?"

"Thi thể được phát hiện ở đâu?"

Đầu dây bên kia nói: "Vẫn là đường Đông Thành, Tiểu Lưu nói cách chết giống mấy người trước, bên cậu thế nào?"

"Hoàng Gia Minh rất yên tĩnh." Giọng Trịnh Dư Dư hạ thấp xuống, ống nhòm trong tay lại được giơ lên, trong ống kính một người đàn ông trung niên cởi trần ngồi sau tấm rèm tre của cửa hàng tạp hóa đánh mạt chược.

Đây đã là ngày thứ hai họ theo dõi Hoàng Gia Minh, tin tức xã hội đầy trời, dường như không ảnh hưởng gì đến gã.

"Rút lui đi." Người ở đầu dây bên kia thở dài: "Về họp."

Ngày 1 tháng 6 năm 2018, đài truyền hình địa phương thành phố Cửu Giang lại đưa tin một tin tức mới, đã phát hiện bộ xương thứ sáu trong thành phố.

Thành phố Cửu Giang là một thành phố cấp ba đang xây dựng tàu điện ngầm, tuyến đường dự kiến bao phủ toàn thành phố, dự án này vừa mới bắt đầu đã liên tiếp phát hiện sáu bộ xương có tình trạng chết giống hệt nhau dưới lòng đất. Họ đều là nam giới, vết thương ở cổ, tất cả đều chết bởi một nhát dao.

"Đây là vụ án giết người hàng loạt đầu tiên ở thành phố chúng ta, vụ án giết người hàng loạt nghiêm trọng như vậy trong lần gần đây nhất ở nước ta là vụ án giết người ở Vũ Dương cách đây bảy năm, thủ đoạn cơ bản giống nhau." Đội trưởng trẻ tuổi phát hai bức ảnh so sánh hiện trường vụ án, nói: "Chúng ta không loại trừ khả năng hung thủ lần này có ý định tri ân vụ án giết người ở Vũ Dương."

Lại là Vũ Dương.

Nơi này cách thành phố Cửu Giang của Trịnh Dư Dư chỉ hơn 4 giờ đi tàu. Là một thành phố lân cận trong cùng tỉnh. Trịnh Dư Dư ngồi xuống nghe Đội trưởng nói chuyện, nhận ra, dường như hai nơi gần nhau như vậy, nhưng cậu đã không nghe đến cái tên này trong hai năm rồi.

Đội trưởng nói: "Dư Dư, cậu lên đi."

Trịnh Dư Dư đứng dậy, bước đến trước màn thuyết trình: "Như chúng ta thấy, trên xương của sáu người đàn ông đều không có bất kỳ vết thương nào, trong đó bốn người bị gãy sụn giáp trạng, một người gãy xương móng, còn một người bị gãy đồng thời sụn giáp trạng, xương móng và sụn nhẫn, bước đầu xác định tất cả đều bị siết cổ đến chết."

Tất cả nạn nhân trong vụ án giết người hàng loạt này đều là nam giới, tình trạng chết hoàn toàn giống nhau, thời gian tử vong của thi thể được ước tính là 6 năm trước, khi đó toàn thành phố đang sửa chữa đường nhựa, mặt đất của cả thành phố đều bị đào lên lần lượt, thi thể được cho là đã được chôn dưới đường nhựa vào thời điểm đó.

Cách một lớp đường nhựa dày, yên nghỉ dưới chân người dân và xe cộ, cho đến 6 năm sau khi thành phố Cửu Giang chuẩn bị xây dựng tàu điện ngầm, dựng lên hàng rào bảo vệ màu xanh cao, máy đào của đội thi công đào xuống, đưa thi thể lên dưới ánh sáng mặt trời. Thời gian gây án lâu đời, môi trường ồn ào, bối cảnh xã hội phức tạp đều khiến vụ án này không dễ phá. Những điều này đều là chuyện nhỏ, chủ yếu là sự can thiệp của dư luận xã hội mới là con dao treo lơ lửng trên đầu mọi người.

Trịnh Dư Dư sắp xếp lại tài liệu trong tay, ngẩng đầu lên thì thấy một người đang đứng ở cửa, không động đậy.

Đội trưởng nhìn theo hướng mắt của cậu, lập tức cười lên, đón tiếp: "Đội trưởng Quan."

Người đàn ông được gọi là Đội trưởng Quan đã đứng đó một lúc rồi. Tóc hắn rất rối, đã lâu không chăm sóc, đã dài đến bên tai, râu ria xồm xoàm, mặc một chiếc áo khoác màu xanh lục quân, bên trong là một chiếc áo ba lỗ trắng, cũ đến hơi ngả vàng, tuy vậy, nhưng vì vóc dáng hơi cao, vai rộng, gương mặt cứng cỏi, nhìn vẫn không có vẻ tiều tụy, hắn vừa trải qua một chặng đường, tinh thần còn tốt, nhưng người rất mệt. ( truyện đăng trên app TᎽT )

"Đội trưởng Lưu." Quan Minh bắt tay, lòng bàn tay khô ráo mạnh mẽ.

Đội trưởng đón hắn vào, giới thiệu: "Đội trưởng Quan Minh của Cục phân khu Vũ Dương, một trong những người phá vụ án giết người hàng loạt cách đây 7 năm, là người cấp trên điều đến hỗ trợ chúng ta. Vị cứu tinh của chúng ta đấy!"

Tất cả mọi người đứng dậy nói chào mừng. Quan Minh không khách sáo bước một bước ngồi lên bàn, nghiêng người nói: "Mọi người ngồi đi ngồi đi, đều vất vả rồi."

Hắn ngắn gọn tự giới thiệu, có vẻ không muốn chiếm dụng thời gian chung, nhìn về phía Trịnh Dư Dư: "Vừa nói đến đâu rồi? Các cậu tiếp tục đi."

Quan Minh có một khí chất rất bất cần, điều này cực kỳ không phù hợp với bộ đồng phục cảnh sát trên người hắn, hắn cũng rất ít khi mặc, vì khi mặc vào trông giống như một tên cướp đi cướp cảnh phục của người ta tròng vào vậy.

"Thi thể mới phát hiện gần đây nhất, đã có kết quả khám nghiệm tử thi chưa?" Đội trưởng hỏi.

Trịnh Dư Dư cúi đầu lật hồ sơ của mình: "Vẫn chưa, có lẽ là chiều nay sẽ có."

Khóe mắt cậu liếc thấy Quan Minh đang lật hồ sơ vụ án, rồi tiếp tục nói: "Sáu nghi phạm đều cao khoảng 175cm, đang tích cực xác nhận danh tính kết hợp với tìm kiếm gia đình nạn nhân."

Quan Minh lẩm bẩm như nói với chính mình: "Giết người hàng loạt, dùng cách siết cổ, không thường thấy nhỉ?"

Cái chết do ngạt thở cơ học được chia thành sáu loại, trong đó hai loại dễ bị nhầm lẫn nhất là: siết cổ và thắt cổ. Siết cổ là dùng một tay hoặc hai tay bóp cổ nạn nhân dẫn đến tử vong, tùy thuộc vào vị trí siết, sẽ gây ra gãy xương ở các vị trí khác nhau, còn thắt cổ là dùng dây thừng hoặc vật khác thắt cổ nạn nhân dẫn đến tử vong, thường không gây ra gãy xương.

Lưu Khiết hỏi: "Đã không muốn thấy máu, tại sao không dùng cách thắt cổ?"

"Nạn nhân ở trong trạng thái không thể phản kháng dù thế nào đi nữa." Quan Minh nói một cách hời hợt: "Thắt cổ sẽ rất thuận tiện."

Lưu Khiết nói: "Ý anh là, đã dùng thuốc?"

Quan Minh: "Có thể, không chắc."

Trịnh Dư Dư nhìn hắn, lại là thái độ mơ hồ đó, khiến cảm giác làm cậu nổi điên lại trỗi dậy, từ cổ họng thẳng lên đỉnh đầu, rồi lại bị đầu lưỡi ấn xuống.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play