Quan Minh lập tức biết cậu đang nói về chuyện gì, bật cười lớn.
Cuối cùng Trịnh Dư Dư không chịu nổi ánh mắt đảo quanh của người tài xế, đá mạnh vào ghế và chửi rủa một tràng.
Tài xế đe dọa sẽ báo cảnh sát, Trịnh Dư Dư hung hăng đưa điện thoại đến trước mặt anh ta, bắt anh ta báo cảnh sát đi, không báo thì là cháu anh ta.
"Anh cứ báo đi, tôi chính là cảnh sát đây!"
Quan Minh cười nói: "Chỉ là một thằng thực tập sinh thôi."
Cả hai nhớ lại lúc đó, đều thấy buồn cười, Trịnh Dư Dư phát hiện họ có quá nhiều kỷ niệm chung, khi họ gặp lại, ngồi cùng nhau, không thể không nhớ về quá khứ, chắc chắn họ không thể bỏ qua quá khứ.
Giống như dù Quan Minh không muốn nhắc đến gia đình mình đến mức nào, cuối cùng cũng phải chủ động thể hiện nỗi đau của mình để bày tỏ lòng trung thành với Trịnh Dư Dư, quá khứ đã định hình họ, họ không thể thoát khỏi.
Giờ đây Trịnh Dư Dư đã là một cảnh sát hình sự có kinh nghiệm, năm đầu tiên vào nghề, chính Quan Minh đã dạy dỗ cậu, thầy Trịnh là trưởng bối, ba cậu xuất thân từ cảnh sát, mọi người đều biết, Trịnh Dư Dư có tương lai rộng mở. Nhưng động cơ cậu vào ngành này thực ra khá đơn giản, vì bầu không khí gia đình thấm nhuần khiến cậu tự nhiên gần gũi với nghề này, lòng can đảm của người mới vào đời khiến cậu có chút tham vọng, muốn tạo dựng được điều gì đó.
Ngày thứ hai cậu đến Vũ Dương báo cáo, tỉnh dậy trên giường phòng khách của Quan Minh, đặt báo thức 7 giờ 30, cậu đội mái tóc xù mù dậy, trong phòng khách Quan Minh ngồi vắt chéo chân xem "Đột kích binh sĩ", liếc nhìn cậu rồi nói: "Cơm ở trong bếp." - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -
Trịnh Dư Dư rất nghi ngờ, bây giờ còn đài truyền hình nào còn chiếu "Đột kích binh sĩ" nữa?
Cậu vừa xoa đầu vừa đi ra bàn ăn trước nhà bếp tìm đồ ăn, là một túi quẩy và nước đậu mua về, còn có một gói bánh bao chiên, Trịnh Dư Dư hỏi: "Anh ăn rồi à?"
"Chưa." Quan Minh đi qua, lấy một cây quẩy rồi đi về phòng khách, vừa xem TV vừa ăn: "Cậu tự uống đi, tôi không uống nước đậu."
Trịnh Dư Dư ngồi xuống, mắt cậu tốt, ngồi trên ghế cũng có thể nhìn thấy TV, trên TV Hứa Tam Đa đang bị ba đuổi đi gặp trung sĩ tuyển quân, Hứa Tam Đa muốn tiếp tục học, ba mắng cậu ta không có tiền đồ.
Quan Minh xem khá chăm chú, Trịnh Dư Dư hỏi: "Anh gọi đồ ăn à?"
"Ra ngoài mua." Quan Minh nói: "Chạy bộ vè ghé mua."
Trịnh Dư Dư tự thấy không bằng.
Quan Minh không cầu kỳ gì, ở nhà mặc một cái quần thể thao mặc khi chạy bộ, một cái áo phông đen, khi Trịnh Dư Dư thu dọn xong đi ra thì hắn vẫn mặc bộ đồ đó ngồi trên ghế sofa.
Hắn thấy Trịnh Dư Dư đã chuẩn bị xong, hỏi: "Đi bây giờ luôn sao?"
Trịnh Dư Dư đổi một cái áo hoodie, sáng sớm mùa thu đã lạnh, nên cậu thêm một cái áo jean bên ngoài, kéo mũ áo hoodie ra ngoài, trông rất trẻ, khá đẹp trai.
Quan Minh tắt TV, trực tiếp đi đổi giày, Trịnh Dư Dư liếc nhìn hắn, rất lịch sự không nói gì.
Hai người đi tìm Trương Đần, người này chỉ hơn Trịnh Dư Dư có hai tuổi, cả chiều hôm qua chưa dùng đến, vừa mới quen đã thân thiết, Trương Đần cũng tự thuê nhà ở, giới thiệu chủ nhà của mình cho Trịnh Dư Dư.
Hoàn cảnh gia đình Trịnh Dư Dư không tệ, thực ra không muốn ở chung lắm, định đi xem thử trước.
Căn hộ Trương Đần dẫn đi xem là dạng chung cư, chỉ có một phòng, kèm theo một nhà vệ sinh nhỏ, phòng không hẹp, nhưng cũng không để được nhiều đồ. Trương Đần là một con chó độc thân, sống ở ngay bên cạnh, hết sức giới thiệu những ưu điểm của việc thuê căn hộ này, Trịnh Dư Dư nghi ngờ nặng anh ta là vì muốn chia tiền xe với mình khi tan làm.
Thực ra cậu không hài lòng lắm, cậu và Trương Đần rõ ràng không có cùng quan niệm tiêu dùng, dù bây giờ cậu chưa kiếm được tiền, nhưng cũng không muốn sống tạm bợ.
Trương Đần và chủ nhà vẫn lải nhải không ngừng, khiến Trịnh Dư Dư hơi khó xử, Quan Minh búng tay trước mặt Trương Đần, nói: "Đủ rồi."
Trương Đần im miệng, nói với Trịnh Dư Dư: "Vẫn là tùy cậu, tôi chỉ góp ý thôi."
Cuối cùng Quan Minh quét mắt nhìn căn phòng một lượt, nói: "Được rồi, về cân nhắc thêm đi."
Trịnh Dư Dư thở phào nhẹ nhõm, Trương Đần liền hỏi: "Vậy hôm nay còn xem nữa không?"
"Không xem." Quan Minh quyết định: "Đi ăn cơm, chiều nay hai đứa tôi có việc."
Trịnh Dư Dư vừa đến Vũ Dương, dù sao cũng nên đến thăm thầy Trịnh một chút, Quan Minh chăm sóc cậu như vậy cũng là vì thầy Trịnh, đây thực sự là một ân huệ khá lớn. Nên tối qua đã bàn là chiều nay sẽ đến nhà thầy Trịnh một chuyến.
Hai người liền cùng Trương Đần xuống lầu ăn một bữa, khi thanh toán Quan Minh không cho cậu trả, Trịnh Dư Dư thực sự hơi ngại tranh trả với hắn, đành để hắn trả. May mà cũng không đắt lắm.
Trịnh Dư Dư cảm thấy có lẽ cuối cùng mình vẫn phải thuê căn phòng này, cũng quan sát quanh quẩn các quán ăn gần đó, dường như đều cùng đẳng cấp với quán này, tan làm không muốn gọi đồ ăn cũng có thể ăn ở dưới lầu.
Trương Đần là người rất hài hước, quan hệ của Quan Minh với y có vẻ không tệ, ba người nói qua nói lại, bữa cơm này cũng không gượng gạo, tâm trạng của Trịnh Dư Dư bắt đầu dần dần giảm bớt sự không thích nghi khi đến một môi trường mới.
Sau bữa ăn, hai người bắt taxi, tài xế hỏi đi đâu, Quan Minh liếc nhìn Trịnh Dư Dư.
Trịnh Dư Dư nói: "Em phải mua chút đồ chứ nhỉ?"
Đi gặp trưởng bối làm sao có thể đi tay không.
Có lẽ Quan Minh đang đợi câu này, nói: "Muốn mua gì?"
Trịnh Dư Dư nhất thời cũng không nói được, Quan Minh liền nói với tài xế một địa điểm, sau đó hai người lại im lặng, Trịnh Dư Dư gần như đã quen với cách ở chung kiểu này của họ rồi. Đến nơi, Trịnh Dư Dư phát hiện đó là một con phố bán hoa và chim.
Quan Minh nói: "Người lớn tuổi đều thích những thứ giống nhau, cậu mua một con chim đi, thế nào?"
Tất nhiên Trịnh Dư Dư không có ý kiến gì, Quan Minh khá hiểu biết về mặt này, đi thẳng đến một cửa hàng, có vẻ như không phải lần đầu đến.
Trịnh Dư Dư lại nhớ đến câu chuyện về Quan Minh mà cậu đã nghe, sau khi Quan Minh bỏ trốn khỏi ba, đã nhận được không ít sự giúp đỡ từ nhà họ Trịnh, sau đó thầy Trịnh thực sự ưng ý con người này, khi Quan Minh lên cấp ba bắt đầu sống ở nhà họ Trịnh, đến khi vào đại học thì dường như đã chuyển ra ngoài.
Quan Minh biết ơn và báo đáp, hết lòng hết sức với nhà họ Trịnh.
Chủ cửa hàng là một người đàn ông trung niên, thấy Quan Minh thì cười, nói: "Tiểu Quan."
"Anh Dương." Quan Minh nói: "Làm ăn thế nào?"
Anh Dương nói: "Cũng được."
Quan Minh dẫn Trịnh Dư Dư đi vào trong, cửa hàng rất chật, càng vào trong càng có những lồng chim đắt tiền, Quan Minh chọn lựa một lúc, hỏi Trịnh Dư Dư: "Cậu thích con nào?"
Trịnh Dư Dư nhìn con nào cũng thấy giống nhau.
Anh Dương mời: "Cậu xem con này đi."
Anh ta nhấc một cái lồng lên, bên trong có một con chim non lông mày trắng, Trịnh Dư Dư không hiểu gì về chuyện này, nhưng nhìn con chim này thực sự không đẹp lắm, hơi không hài lòng.
Quan Minh nói: "Đây là gì, chim khách đỏ à?"
"Đúng rồi." Anh Dương nói: "Cậu xem này, lông mày và chân sáng, thật đấy, tuần trước mới lấy về, con này tốt đấy."
Quan Minh cầm lên xem xét, nói: "Cũng được."
Anh Dương nói: "Đương nhiên rồi, cậu xem chân nó thấp thế nào, loại này chắc chắn có thể thuần hóa được."
Trịnh Dư Dư tự mình nhìn quanh vài lần, rồi thấy thích một con chim nhỏ màu trắng, ngực tròn tròn, trông rất dễ thương, cậu hỏi một câu: "Con này thế nào?"
Quan Minh và anh Dương cùng cười, Trịnh Dư Dư không hiểu. Quan Minh cầm con chim khách đỏ trong tay nói: "Cậu mua con này đi, bảo anh Dương tặng cậu một con cậu đang cầm trên tay."
Anh Dương cười lớn.
"Chim văn trắng." Anh Dương nói: "Con này không đắt."
Trịnh Dư Dư đã lộ ra sự thiếu hiểu biết, đành không chọn nữa.
Quan Minh xem khá nhiều, nhưng Trịnh Dư Dư thấy hắn có vẻ khá thích con chim khách đỏ đó, nên nói: "Vậy lấy con này đi."
Quan Minh nói: "Cũng được, con này hót hay, thầy Trịnh thích nghe tiếng này."
Trịnh Dư Dư cũng không hỏi giá, trực tiếp mang đi thanh toán, Quan Minh khoanh tay dựa vào cửa trò chuyện với vợ anh Dương, khi Trịnh Dư Dư ra thì vợ anh Dương mang ra một cái lồng chim có vải che lại ra, Trịnh Dư Dư cũng không biết là gì, Quan Minh thúc giục: "Cầm lấy đi."
Trịnh Dư Dư liền biết, có lẽ Quan Minh đã xin thêm cho cậu một con chim nữa, chỉ không biết có phải là con chim văn trắng lúc nãy không.
Nhưng mà em lấy cái này làm gì? Trịnh Dư Dư thầm nghĩ.
Ra ngoài, Quan Minh giúp cậu cầm một con, hỏi: "Họ lấy của cậu bao nhiêu tiền?"
Trịnh Dư Dư: "Một ngàn hai."
Giá này thực ra cũng được, gần với dự tính trong đầu Trịnh Dư Dư, thực ra Quan Minh cũng khá nắm chắc.
Quan Minh nói: "Không rẻ lắm, nhưng chim tốt, lại tặng thêm một con chim văn, cũng được rồi."
Trịnh Dư Dư lo lắng: "Con chim này làm sao đây? Anh thích không?"
"Không thích." Quan Minh dứt khoát nói: "Cậu tiện thể tặng luôn đi, càng nhiều càng tốt."
Trịnh Dư Dư cảm thấy tặng hai con, một con đắt một con rẻ thì không hay lắm, nhưng cũng không có cách nào khác, dù sao đây cũng là chim mà Quan Minh xin giúp cậu, không thể quá vô ơn.
Cậu phát hiện ra Quan Minh này khá biết cách cư xử, không giống trông có vẻ cool ngầu như lúc mới gặp mặt, thực ra hắn cũng có thể thế tục, còn biết xin chủ quán một con chim cho cậu.
Nhưng hắn cũng khá kỳ cục, giống như tình huống này, nếu Trịnh Dư Dư nói "cảm ơn": "phiền anh quá" các thứ thì hắn cũng không khách sáo, có vẻ hắn không thích khách sáo với người khác.
Trên taxi, mỗi người ôm một lồng chim, lại im lặng, lần này Trịnh Dư Dư chủ động nói: "Anh thấy căn nhà đó thế nào?"
Quan Minh có vẻ đang suy nghĩ gì đó, ngẩn ra một lúc rồi nói: "À, cũng được, bây giờ những căn hộ kiểu này đều thuê tối thiểu nửa năm, nếu Trương Đần thuê được thì chứng tỏ tiền thuê không đắt."
Trịnh Dư Dư cười, Quan Minh lại nói: "Nhưng nếu cậu không muốn thuê loại phòng đơn này thì có thể chọn lựa thêm, không vội."
"Sao anh biết?" Trịnh Dư Dư ngạc nhiên nói.
"Đoán thôi." Quan Minh nói bâng quơ: "Cậu đâu có thiếu tiền."
Trịnh Dư Dư nói: "Tuy không thiếu, nhưng cũng không thể tiếp tục ăn bám được nữa."
"Cậu vẫn là sinh viên mà." Quan Minh nhạt nhẽo nói: "Không cần vội, đợi chính thức đi làm rồi hẵng nghĩ đến chuyện kiếm tiền."
Trịnh Dư Dư muốn nói, anh thật biết cách nghiêm khắc với bản thân và khoan dung với người khác. Nhưng cậu không dám mở lời đùa như vậy.
Thầy Trịnh tên đầy đủ là Trịnh Trường Thành, năm nay đã 75 tuổi, thân hình gầy gò, người lớn tuổi mà gầy thì càng trông già hơn, Trịnh Dư Dư từng gặp ông một lần khi còn học đại học, cậu đỗ đại học, thầy Trịnh muốn lì xì cho cậu, ba cậu dẫn cậu đến Vũ Dương một chuyến, mời họ hàng bên này ăn một bữa cơm, nghĩ rằng cậu sắp trưởng thành, sớm muộn gì cũng cần đến những người họ hàng này.
Lúc đó có vẻ ông không già như vậy.
Trịnh Dư Dư nhớ mình gọi một tiếng ông nội thứ hai, nhận một phong bao lì xì năm ngàn tệ, cũng không nhiều lắm, bởi vì thầy Trịnh sống tiết kiệm. Lời chúc của ông cụ này cũng rất đặc biệt, chỉ nói đừng tìm bạn gái ở trường, phải môn đăng hộ đối.
Vì điều này, thực ra ấn tượng của Trịnh Dư Dư về ông không tốt lắm, cảm thấy quan niệm của ông quá cổ hủ.
Trịnh Trường Thành rất có phong thái của một người già tuổi cao, khi ăn cơm cũng rất đoan trang, đối xử với Quan Minh cũng không quá nhiệt tình, đương nhiên đối với Trịnh Dư Dư thì càng không.
Quan Minh ăn cơm rất tự nhiên, còn bảo người giúp việc múc thêm một bát, Trịnh Trường Thành hỏi Trình Dư Dư: "Trưa nay cháu ăn ở đâu?"
"Bên ngoài ạ." Trịnh Dư Dư nói: "Buổi sáng nhờ người ta giúp xem nhà, tiện thể mời người ta ăn một bữa, vẫn là anh Quan trả tiền."
Quan Minh liếc nhìn cậu, rất bất đắc dĩ.
Trịnh Trường Thành quả nhiên không hài lòng nói: "Cháu biết cơm bên ngoài họ dùng cái gì để nấu không?"
Trịnh Dư Dư mới biết mình đã chạm phải điều không nên, lí nhí không nói được gì.
Trịnh Trường Thành lại nói: "Xem nhà gì? Cháu không ở chỗ Quan Minh à?" Rồi lại nhìn về phía Quan Minh.
Trịnh Dư Dư do dự không biết trả lời thế nào, Quan Minh nói: "Cháu sợ bọn trẻ có cuộc sống riêng của chúng, không quen sống với cháu, nên không dám nói."
"Nếu cậu không chê thì ở chỗ tôi đi." Quan Minh liếc nhìn Trịnh Dư Dư.
Lần này Trịnh Dư Dư hoàn toàn không biết nói gì. Chỉ một câu mà cậu đã chọc phải hai ổ ong bầu, thảo nào Quan Minh lại nhìn cậu như vậy.
Trịnh Trường Thành nói: "Cháu nên tiếp xúc nhiều với Quan Minh, nó lớn hơn cháu nhiều, học hỏi một chút, đây là cơ hội hiếm có."
Trịnh Dư Dư đành vâng dạ. Chỉ là như vậy đã thấy rõ thân sơ, rõ ràng ông hai của cậu thân thiết với Quan Minh hơn, coi hắn như người nhà.
Trịnh Trường Thành: "Tốt nghiệp rồi phải gánh vác trách nhiệm, không thể còn như trẻ con được nữa, có gì mà không quen chứ? Hay là cháu ở đây với ông, chỉ là đi làm hơi xa. Ở với ông, cháu càng không muốn phải không?"
"Cháu đến Vũ Dương, làm sao có thể để cháu tự thuê nhà được?"
Trịnh Dư Dư không nghĩ xa đến thế, cậu cảm thấy việc mình thuê nhà hoàn toàn không phải vấn đề gì lớn nên lúc nãy mới nói vậy, không ngờ bên thầy Trịnh lại coi trọng như vậy.
Mà với lại, cậu có nói là không quen hồi nào đâu chứ?
"Cậu ấy không nói là không quen." Quan Minh nói: "Là cháu không hỏi mà trực tiếp dẫn cậu ấy đi xem nhà."
Trịnh Trường Thành nhíu mày, lần này thực sự hơi tức giận, Quan Minh nhận lỗi: "Là cháu không chu đáo."
Nhưng Trịnh Dư Dư đại khái có thể đoán được suy nghĩ của Quan Minh, hai người chưa quen biết, ăn mặc sinh hoạt của Trịnh Dư Dư lại rất khác với hắn, dù Quan Minh muốn nói thì cũng sợ Trịnh Dư Dư không muốn ở.
Trịnh Dư Dư ăn bữa cơm này vô cùng khó khăn.
Trịnh Trường Thành sống một mình, trong nhà chỉ có một người giúp việc, ăn xong bữa tối người giúp việc bắt đầu dọn dẹp bát đĩa, khiến cậu không có cơ hội thể hiện, Trịnh Dư Dư hơi muốn về, nhưng Quan Minh lại đi cùng Trịnh Trường Thành ngắm nghía hai con chim mới đến.
Quả nhiên Trịnh Trường Thành rất thích con chim khách đỏ đó, con chim đó hót lên cũng vô cùng hay, Trịnh Dư Dư không hiểu về cách họ bàn về nuôi chim lắm, nhưng cũng không tiện chơi điện thoại, thấy con chim văn trắng treo ở cửa sổ, cậu liền lại gần trêu con chim, muốn nó kêu vài tiếng.
Trịnh Trường Thành hỏi về vụ án gần đây, Quan Minh suy nghĩ một lúc rồi chọn vài việc để nói, nhưng đều không có gì quan trọng, gần đây không có vụ án nào, rất rảnh. Trịnh Trường Thành nghe xong, lại hỏi về tình hình trong hệ thống, quan hệ với đồng nghiệp thế nào, giống như kiểm tra giữa kỳ vậy.
Quan Minh đều nói tốt, Trịnh Trường Thành không giấu Trịnh Dư Dư mà phê bình hắn thẳng thừng: "Tính tình cháu quá lạnh nhạt, sớm muộn gì cũng chịu thiệt!"
Quan Minh cười nói biết rồi, sau này sẽ sửa.
Trịnh Trường Thành vẫn không hài lòng, nói: "Cái mặt của cháu tới ông nhìn còn thấy bực, có ai nợ cháu cái gì đâu, tuổi còn trẻ mà không có một nụ cười nào, cháu đối xử với cấp trên cũng y như vậy à? Khiến người ta cảm thấy nặng nề không phải chuyện tốt đâu."
Trịnh Dư Dư thầm nghĩ: "Cháu thấy khi ở đây trạng thái của anh ấy rất tốt mà."
Quan Minh quả nhiên lại cười nói: "Cháu đều chú ý mà."
Nhìn cứ như Quan Minh mới là cháu của ông vậy.
Sau đó Trịnh Trường Thành lại dặn dò Trịnh Dư Dư vài câu, cụ già cao cao tại thượng chỉ bảo, Trịnh Dư Dư cúi đầu khom lưng, cuối cùng cũng cầm cự đến gần 8 giờ tối mới về nhà.
Trịnh Dư Dư căng thẳng đến mức gần như kiệt sức, cuối cùng cũng thả lỏng được, còn Quan Minh thì trông không có gì, vẫn rất im lặng.
Lần này bắt taxi về nhà, Trịnh Dư Dư nhất quyết đòi trả tiền, Quan Minh cũng không tranh nữa.
Chủ yếu Trịnh Dư Dư nghĩ đến sau này có lẽ sẽ phải ở lì nhà người ta, không thể cứ ăn bám mãi được, quyết định từ lúc này bắt đầu cảnh giác, trả tiền nhiều hơn.
Không biết có phải là ảo giác không, nhưng sau khi về từ nhà thầy Trịnh, dường như Quan Minh quá im lặng.
Trịnh Dư Dư tìm chuyện để nói: "Anh, sao anh không mua xe?"
"Hửm?" Quan Minh ngồi trên ghế sofa xem TV, nói: "Không biết sống được đến lúc nào, mua xe làm gì?"
Trịnh Dư Dư: "..."
Quan Minh nhận ra câu nói này không phù hợp, lại nói: "Tôi dễ nổi nóng khi lái xe."
"Cậu cũng nghe thầy Trịnh nói rồi đấy." Quan Minh cười nói: "Hay là ở tạm chỗ tôi một thời gian đi nhé?"
Trịnh Dư Dư: "Không không không không tạm bợ gì cả, thực ra là do em sợ làm phiền anh."
Quan Minh làm một cử chỉ "OK", nói: "Vậy thì thế đi."
Có ý không muốn nói thêm câu nào để đẩy qua đẩy lại nữa.
Trịnh Dư Dư có khả năng thích nghi siêu mạnh, đã hoàn toàn quen với hắn, tự giác đi rửa mặt, nhanh chóng quyết định chuyện này, chỉ là hơi có lỗi với Trương Đần.
Ra khỏi cổng trường bước vào xã hội là phải uống cạn chén rượu đời đầy thế sự nhân tình như thế, Trịnh Dư Dư là một người trẻ có lý tưởng, nhưng những điều này không mâu thuẫn gì với lý tưởng của cậu, cậu chỉ có lý tưởng, chứ không phải là người trẻ dễ phẫn nộ.
Cậu không khỏi suy nghĩ theo kiểu AQ* như vậy.
*Là nhân vật chính trong tiểu thuyết "AQ chính chuyện" của nhà văn Lỗ Tấn. Lỗ Tấn hy vọng sử dụng nhân vật A Q để phản ánh nhiều vấn đề về tính cách của nhiều người Trung Quốc thời bấy giờ, chẳng hạn như tinh thần kiêu ngạo và tự mãn, tư tưởng phong kiến và lạc hậu , v.v.