Mâu thuẫn giữa đàn ông thực sự thích hợp để giải quyết trên bàn rượu. Trịnh Dư Dư uống hai ly rượu trắng, như thể đã thông suốt kinh mạch, nỗi buồn bực cũng được giải tỏa không ít, cậu nói: "Thực ra em vẫn luôn để tâm chuyện này, còn thường xuyên gặp ác mộng."
"Có đáng không?" Quan Minh cười: "Không đáng đâu, đều là do bốc đồng cả, tôi cũng có lỗi."
Nhưng Trịnh Dư Dư nghĩ, ít nhất trong chuyện chia tay, Quan Minh không làm gì sai cả, những năm lớn hơn cậu thực sự không phải là vô ích, Trịnh Dư Dư nói: "Em thấy vẫn khá đáng đấy."
Quan Minh nói: "Đừng nhắc đến chuyện này nữa."
Lúc này Quan Minh vẫn chưa say, vẫn còn tỉnh táo, hắn biết Trịnh Dư Dư đã hơi say, còn ngăn lại, nói: "Cậu còn chưa tan làm, đừng uống nữa."
Trịnh Dư Dư cảm thấy như vậy sẽ không thể nói chuyện một cách thấu đáo, cậu vẫn muốn nhân lúc có hơi men để lật qua trang này hoàn toàn, chôn nó sâu vào ký ức dài hạn và không bao giờ đánh thức lại nữa.
Cậu lại gọi thêm một thùng bia, hai chai rượu trắng, Quan Minh uống cùng cậu không ít, bản thân cũng có chút say.
Người say rượu luôn cảm thấy mình tỉnh táo, không cần thấy buồn cười, bởi vì tỉnh táo không đồng nghĩa với lý trí. - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -
Lúc này Quan Minh vô cùng tỉnh táo, hắn nghe Trịnh Dư Dư nói: "Anh, em thực sự thất vọng về anh. Lúc đó em thực sự không thể chấp nhận được, nhưng em cũng không đúng."
Quan Minh nghe thấy mình nói: "Ừ, không sao."
Trịnh Dư Dư cũng "ừ" một tiếng.
Quan Minh biết nỗi buồn bực của cậu nằm ở đâu, nói: "Tôi sống không tệ, Dư Dư à, đừng nghĩ nữa, không có chuyện gì không vượt qua được, tôi càng không đáng để cậu như vậy. Tôi đã không còn bận tâm nữa rồi."
Trịnh Dư Dư nhân đó hỏi: "Vậy tại sao anh lại đến?"
"Cậu đùa à." Quan Minh bất đắc dĩ nói: "Mệnh lệnh từ cấp trên, tôi có thể không đến sao? Tôi cũng thực sự chịu thua rồi, sao không để tên Trương Đần kia đến, cậu ta rảnh quá mà."
Trịnh Dư Dư cười, nói: "Anh được hoàng thượng độc sủng mà."
Quan Minh có vẻ bất lực, cụng ly với cậu, uống một hơi cạn sạch, nói: "Nhảm nhí!"
Trịnh Dư Dư nghe thấy lại có chút xúc động, Quan Minh nhận ra, nói: "Ai cũng có thể phạm sai lầm, và phải trả giá cho sai lầm của mình, tôi thấy rất công bằng, cậu thấy sao?"
Trịnh Dư Dư chỉ có thể gật đầu.
"Chúng ta ở bên nhau, chắc cậu khá mệt mỏi."
Lần này Quan Minh nói: "Cũng được."
Trịnh Dư Dư lại rót cho hắn một ly.
"Nhưng cũng chẳng sao." Quan Minh đổi giọng: "Tôi không đáng như vậy sao? Tình cảm chuyện một người muốn đánh một người muốn chịu mà, cần gì phải tính toán rõ ràng như vậy, đừng tính nữa."
Trịnh Dư Dư nói: "Đúng vậy! Không thể tính."
Thực ra Trịnh Dư Dư luôn biết, Quan Minh không phải là người cần thông qua thái độ của người khác để thành tựu bản thân, hắn không cần xin lỗi, nhưng giờ hắn vẫn ngồi ở đây, bởi vì hắn cũng muốn Trịnh Dư Dư được giải thoát.
Tình cảm luôn là một mớ bòng bong, nợ tình cảm và độ sâu đậm của tình cảm có phân bố chuẩn, anh nợ tôi tôi nợ anh, con người đều phải nợ nần lẫn nhau mới có thể duy trì tình yêu, nhưng nợ quá nhiều, sớm muộn gì cũng sẽ kết thúc.
Quan Minh châm một điếu thuốc, khói thuốc cuộn từ dưới lên, hắn chủ động nhắc đến quá khứ, nói: "Cậu đã trưởng thành không ít, khi mới gặp cậu, cậu vẫn còn là một đứa trẻ."
Trịnh Dư Dư nói: "Sinh viên đại học đều như vậy, vào đời chưa đầy một năm đã thay đổi, hơn nữa anh có nghe nói đến cụm từ 'cận hương tình khiếp' không? Lúc đó em đến vì anh, đương nhiên là căng thẳng."
*cận hương tình khiếp: ám chỉ việc xa nhà nhiều năm không liên lạc gì. Càng về gần, bạn càng sợ quê hương sẽ gặp chuyện không may. thường dùng để diễn tả tâm trạng phức tạp của một kẻ lang thang khi trở về nhà.
Quan Minh nói: "Tôi biết."
Trịnh Dư Dư cười lên.
Quan Minh gõ gõ điếu thuốc vào gạt tàn thủy tinh trong suốt, tro thuốc rơi xuống, hắn nói: "Khi cậu đến, thầy Trịnh đã dặn dò, bảo tôi chăm sóc cậu, nói cậu đến vì tôi."
Ngày Trịnh Dư Dư đến nhận việc là tháng 10, học kỳ đầu tiên của năm thứ tư đại học, cậu xin thực tập tự chủ, ba cậu sắp xếp cho cậu vào Đội Cảnh sát Hình sự thuộc Cục Cảnh sát quận Cảnh Hoa, thành phố Vũ Dương. Vũ Dương cách Cửu Giang hơn 4 tiếng đi tàu, Trịnh Dư Dư tự xách vali đến trực tiếp, mặc một chiếc áo hoodie màu xanh lót lông mỏng, khi leo lên tầng 3 thì đã đổ mồ hôi đầy người.
Người đầu tiên cậu nhìn thấy chính là Quan Minh, Quan Minh ngồi sau cánh cửa kính của văn phòng chung, phía trên còn dán chữ màu xanh lớn, phía sau là huy hiệu cảnh sát. Hắn đang nói chuyện với một người đang nhìn máy tính, ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Trịnh Dư Dư.
Bây giờ Trịnh Dư Dư nghĩ, lúc đó Quan Minh cố ý ngồi đó đợi cậu.
Trịnh Dư Dư để vali ở ngoài cửa, lịch sự gõ cửa: "Xin chào."
Quan Minh gọi thẳng tên cậu: "Trịnh Dư Dư?"
Trịnh Dư Dư không giấu nổi sự phấn khởi: "Vâng."
Quan Minh cầm điện thoại cho vào túi, đứng dậy nói: "Đến rồi à? Vừa xuống tàu?"
"À." Trịnh Dư Dư cúi đầu nhìn đồng hồ nói: "Vâng, em đến muộn phải không?"
3 giờ 30 chiều, từ Cửu Giang đến Vũ Dương, một ngày chỉ có hai chuyến tàu, chuyến tiếp theo là đến sau 7 giờ tối, lúc đó trời đã gần tối rồi.
Quan Minh nói: "Không muộn, ăn gì chưa?”
Đồng nghiệp phía sau ngẩng đầu lên ngơ ngác: "Thực tập sinh à?"
"Đúng vậy." Trịnh Dư Dư quay lại nói với Quan Minh: "Em đã ăn một bát mì trên tàu."
Quan Minh tiện tay cầm một chiếc áo khoác vắt lên vai rộng, vẫy tay với đồng nghiệp, nói: "Tôi đưa thằng nhỏ này đi sắp xếp, anh tự thu dọn nhé."
Đồng nghiệp ra dấu OK với hắn.
Quan Minh bước ra ngoài, xách vali của cậu lên, lắc lắc: "Này, nặng đấy, toàn những gì vậy?"
Hai người lần đầu gặp mặt, Trịnh Dư Dư đuổi theo: "Để em cầm ạ."
"Nhóc con." Quan Minh liếc nhìn cậu: "Bao nhiêu tuổi rồi? 24?"
Trịnh Dư Dư: "22 ạ."
Quan Minh cười, xách vali xuống lầu, Trịnh Dư Dư tưởng hắn sẽ dẫn mình đi làm thủ tục gì đó, nhưng kết quả là trực tiếp ra ngoài bắt taxi, Trịnh Dư Dư hơi ngạc nhiên, Quan Minh nhét vali vào cốp xe, hỏi: "Ở đâu?"
Trịnh Dư Dư: "... Khách sạn ạ."
Quan Minh im lặng.
Trịnh Dư Dư: "Anh định đưa em đi à?"
"Đúng vậy." Quan Minh nói: "Cậu chưa liên hệ nhà ở à?"
Trịnh Dư Dư: "Liên hệ thế nào ạ?"
Quan Minh: "Cậu trực tiếp đến đây? Một mình? Chưa sắp xếp gì cả?"
Trịnh Dư Dư đột nhiên cảm thấy lúng túng. Tài xế taxi bấm còi hai lần, hạ cửa kính hỏi hai người: "Đi không?"
Quan Minh quyết định nhanh chóng, nói: "Đi thôi, lên xe."
Trịnh Dư Dư cảm thấy người này thật dứt khoát, hoàn toàn không bàn bạc với người khác, từ khi cậu mới đến đã luôn bị dẫn đi.
"Vườn hoa Uất Kim." Quan Minh nói với tài xế, rồi quay lại hỏi Trịnh Dư Dư: "Đến nhà tôi trước nhé, được không?"
Trịnh Dư Dư không biết nói gì, đành lịch sự nói: "Như vậy không tốt lắm, làm phiền anh quá."
"Không sao." Quan Minh nói: "Đừng ở khách sạn nữa, không sạch sẽ đâu, ngày mai nghỉ cậu đi tìm nhà đi, tôi có thể hỏi giúp cậu, nghe nói khu thành phố mới có căn hộ cho độc thân, Trương Đần có nhắc đến một lần mà tôi không chú ý nghe lắm."
Dù Trịnh Dư Dư thực sự đến Vũ Dương vì danh tiếng của Quan Minh, cậu cũng biết việc Quan Minh nhiệt tình như vậy là không bình thường, quả nhiên nghe Quan Minh hỏi: "Cậu là gì của thầy Trịnh?"
Trịnh Dư Dư nghĩ thầm quả nhiên là vậy, ba cậu vẫn nhờ vả hộ cậu.
"Có chút quan hệ họ hàng." Trịnh Dư Dư nói ngắn gọn: "Thầy Trịnh nhờ anh chăm sóc em phải không?"
Quan Minh nói: "Có nhắc vài câu, không phiền lắm đâu." Rồi cúi đầu xem điện thoại trả lời tin nhắn.
Trịnh Dư Dư cảm thấy phong cách cá nhân của người này thật sự quá rõ ràng, hoàn toàn sống trong nhịp điệu của riêng mình, có lẽ đây là sức hấp dẫn của nhân cách, nhưng sức hấp dẫn nhân cách quá mạnh mẽ rất dễ mang màu sắc công kích, khiến người ta cảm thấy bị xúc phạm, Trịnh Dư Dư tự nhủ mình là người không câu nệ tiểu tiết, cũng tiêu hóa được một chút.
Trên đường hai người không hàn huyên gì, Trịnh Dư Dư nhìn ra ngoài cửa sổ xe, đây lại là một thành phố xa lạ, cậu sẽ trải qua nửa học kỳ ở đây.
Cuộc đời con người sẽ gặp bao nhiêu thành phố? Ngày đầu tiên Trịnh Dư Dư đến đây, lập tức phải nương nhờ người khác, ít nhiều cũng có chút cảm xúc, đây là thành phố thứ ba trong đời cậu.
Quan Minh hỏi: "Ăn được cay không?"
Trịnh Dư Dư quay đầu lại: "Được ạ, bây giờ đi ăn cơm hả anh?"
Quan Minh cho cậu xem điện thoại, là một đơn đặt hàng cá nấu dưa chua, Quan Minh nói: "Đưa cậu xong tôi phải đi làm. Cậu ăn trước đi, ăn xong muốn đến thì đến, không muốn đến thì hôm nay đừng đến nữa."
Trịnh Dư Dư làm sao có thể trốn việc ngay ngày đầu tiên, lời này chỉ có thể nghe cho vui thôi, cậu nói: "Cảm ơn anh."
"Ừ." Quan Minh không mấy nhiệt tình.
Người này rốt cuộc là sao? Trịnh Dư Dư nghĩ, có phải hắn có thành kiến gì với mình không?
Sau đó cậu lại thấy điều này không đến mức đó, có lẽ Quan Minh vốn là như vậy.
Nhà của Quan Minh là căn hộ hai phòng ngủ, có một nhà bếp nhỏ, tổng thể không quá 80m2, nội thất bình thường, dường như không có nhiều thú vui sinh hoạt, tường phía sau TV vẫn là kính màu đỏ, những miếng lấp lánh trên đó giống như bị lột từ ghế sofa của phòng karaoke. Trịnh Dư Dư nhanh chóng quan sát một lượt, đưa ra kết luận là gu thẩm mỹ bình thường.
Căn nhà của một người đàn ông độc thân, trên sofa còn chất đống áo ba lỗ T-shirt đã cởi ra. Quan Minh tiện tay dọn dẹp quần áo trên sofa, vò mái tóc hơi dài, nói: "Ngồi đi."
Trịnh Dư Dư ngăn hắn lại: "Để em làm ạ."
Quan Minh liền đưa vali cho cậu, nói: "Cậu ở phòng này, chăn gối ở trong tủ quần áo, tự tìm nhé."
Căn phòng này khá nhỏ, giống như được dùng làm phòng đọc sách, nhưng Quan Minh đã đặt một cái giường trong đó, dưới đất còn chất một cái ghế lười.
Quan Minh nói: "Vậy thôi, lát nữa đồ ăn đến cậu mở cửa lấy nhé, tôi đi đây."
Trịnh Dư Dư buột miệng hỏi: "Anh phải đi rồi ạ?"
Quan Minh nghiêng đầu, ra hiệu cậu còn vấn đề gì nữa.
Trịnh Dư Dư thực sự không còn vấn đề gì, đành nói: "Vậy anh đi cẩn thận."
Quan Minh không thấy việc để một người lạ mới quen ở lại nhà mình có vấn đề gì, không dặn dò gì cả, xoay người đóng cửa, tự mình quay lại đi làm.
Chỉ còn lại Trịnh Dư Dư ngồi trên sofa, hơi hoang mang.
Bây giờ cậu đang ở nhà Quan Minh.
Đây chắc là căn nhà mua trả hết tiền một lần, Trịnh Dư Dư nghĩ, không biết lương một tháng của hắn là bao nhiêu.
Dù sao, Quan Minh quả nhiên là người khác biệt.
Tại nhà hàng ẩm thực nông gia Đông Bắc.
Trịnh Dư Dư nói: "Lúc đó anh quên đưa chìa khóa cho em." ( truyện trên app tyt )
"Tôi sợ cậu sợ hãi." Quan Minh nói: "Cố ý không đưa đấy."
Trịnh Dư Dư: "Sợ hãi gì cơ?"
"Ánh mắt cậu nhìn tôi chẳng khác gì nhìn kẻ lừa đảo." Quan Minh dụi tắt điếu thuốc, lại rút ra một điếu, ngậm trên môi và châm lửa: "Tôi nắm bắt mức độ một chút."
Lần đầu tiên Trịnh Dư Dư nghe hắn nói điều này, cười: "Lúc đó em thực sự thấy anh hơi thần kinh."
"Là vì thầy Trịnh nhờ vả thật sao?" Cậu trêu chọc: "Không phải vì anh thấy sắc động lòng à?"
Quan Minh liếc nhìn cậu, Trịnh Dư Dư tưởng hắn sẽ chê cậu tự mình đa tình, nhưng Quan Minh lại nói: "Cũng có một chút."
Trịnh Dư Dư hơi bất ngờ: "hả" một tiếng, lại không biết nói gì.
Quan Minh: "Sao thế, ngại à?"
"Cũng có một chút." Trịnh Dư Dư trả lại câu nói đó cho hắn.
Bây giờ hai người đã uống hai chai rượu trắng, lại uống hết một thùng bia chỉ còn lại hai chai, Trịnh Dư Dư vốn là người có tửu lượng tốt, Quan Minh không uống được nhiều hơn Trịnh Dư Dư là mấy, nhưng không lên mặt, nên trông vẫn khá bình thường, Trịnh Dư Dư không có thói quen cố gắng tỏ ra mạnh mẽ, nói: "Em đi vệ sinh một lát."
Quan Minh vẫy tay, để cậu đi, gõ gõ điếu thuốc vào gạt tàn.
Trịnh Dư Dư lảo đảo đứng dậy, khi đi tiểu từ từ hồi tưởng lại xem vừa rồi mình có nói gì sai không, thực ra có vài câu không nên nói, nhưng cả hai đều khá thoải mái, cũng không phải chuyện lớn.
Uống nhiều rượu thì sẽ no bụng, đi tiểu xong sẽ tỉnh được một nửa, Trịnh Dư Dư hơi tỉnh táo hơn, nhưng dây thần kinh đó không thể thả lỏng trở lại.
Hai người họ chọn phòng riêng phía trong, khi Trịnh Dư Dư quay lại thấy Quan Minh ngồi một mình tại chỗ, bên cạnh là một đống đầu lọc thuốc lá, hắn hơi nhíu mày, bầu không khí dường như có vẻ nặng nề.
"Anh hút thuốc dữ như thế này hồi nào vậy?"
Quan Minh ngẩng đầu nhìn cậu một cái, bầu không khí xung quanh sống động lại, nói một cách thờ ơ: "Tìm việc gì đó làm, miệng rảnh quá."
"Món ăn nhiều thế này." Trịnh Dư Dư nói: "Mà cũng không bịt được miệng anh sao?"
Quan Minh hờ hững dụi tắt điếu thuốc, không hút nữa.