"Lần thứ hai, khi nó trống rỗng thì lại dùng tình /dục để lấp đầy." Lưu Khiết nói.
Trịnh Dư Dư ăn xong đồ ăn mang về, lấy tập hồ sơ che lên đầu, gác chân lên bàn làm việc định chợp mắt một lúc, nghe vậy liền bỏ tập hồ sơ ra, ngơ ngác nhìn Lưu Khiết.
Lưu Khiết: "Tôi đã từng khinh miệt linh hồn mình bảy lần."
"Ồ." Trịnh Dư Dư lại lấy hồ sơ che lên đầu: "Cô cứ tiếp tục, tôi đang nghe đây."
Lưu Khiết hỏi: "Mấy ngày không về nhà rồi?"
"Cũng vài hôm rồi."
Lưu Khiết nói: "Cậu có từng nghĩ, tại sao có người lại phạm tội không?"
Trịnh Dư Dư nói: "Không." Cậu cố tình tỏ ra lạnh nhạt để Lưu Khiết tự nói một mình, cho cậu được yên tĩnh một lúc.
Cậu nghe thấy tiếng ghế bên cạnh bị kéo ra, cọ xuống sàn phát ra tiếng động nhỏ, Quan Minh được phân vào bàn làm việc bên cạnh cậu, cái bàn đó trước đây từng là của một thực tập sinh trường cảnh sát, cái ghế đi kèm thiếu một miếng đệm ở chân, mỗi khi cọ xuống sàn đều khiến người ta khó chịu. Giờ cái ghế này thuộc về Quan Minh rồi, chuyện nhỏ nhặt gây khó chịu này lại xuất hiện.
Lưu Khiết cười nói: "Anh Quan ăn xong rồi à?"
Giọng Quan Minh từ bên cạnh vọng lại: "Ừm, còn cô?"
Hai người liền trò chuyện với nhau, từ chuyện lẽ ra phải tổ chức tiệc mừng đến đặc sản Cửu Giang, rồi đến sự khác biệt khí hậu giữa hai nơi, Trịnh Dư Dư điều chỉnh lại tư thế, cố gắng ngồi thoải mái hơn một chút.
Lưu Khiết nói: "Tôi nghĩ, hung thủ chắc là một người rất am hiểu nghệ thuật."
Trịnh Dư Dư không nhịn được nói: "Không phải đã nhờ người làm bản phác thảo hung thủ rồi sao?" - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -
Quan Minh vừa ngồi xuống, chưa kịp xem: "Có bản phác thảo à? Cho tôi xem với."
Trịnh Dư Dư đưa tập hồ sơ trên mặt cho hắn, Quan Minh nhận lấy, cúi đầu bắt đầu lật xem.
Lưu Khiết nói: "Trong bản phác thảo không đề cập điểm này, đó là tôi nghĩ ra."
Trịnh Dư Dư: "Có lẽ giữa tâm thần bất thường và cảm giác nghệ thuật có điểm chung nào đó."
"Các chuyên gia thường cho rằng hung thủ đã từng bị tổn thương tâm lý trong thời thơ ấu." Lưu Khiết nói: "Mười chuyên gia thì chín người đều tìm nguyên nhân từ thời thơ ấu."
"Tư tưởng thiên tài ở bên trái, kẻ điên ở bên phải đã ăn sâu vào lòng người."
Lưu Khiết: "Thế giới này thật nhàm chán làm sao. Không thể là một kẻ giết người bẩm sinh à? Sinh ra đã như vậy, sinh ra đã mất đi tính người."
"Sao nữa? Tiếp tục đi."
Lưu Khiết: "Đàn ông giết đàn ông, tại sao? Giống như đàn ông giết phụ nữ, phụ nữ giết đàn ông vậy. Thù hận, ghen tuông, ngưỡng mộ, vậy người này là đồng tính luyến ái à? Người đồng tính không phải đều khá nghệ thuật sao?"
Trịnh Dư Dư hoàn toàn mất hứng thú, Quan Minh liền đưa tập hồ sơ cho cậu, cậu lại che lên mặt, muốn tranh thủ thời gian ngủ một lát.
"Nhưng mà." Lưu Khiết nói: "Hai người quen nhau sao?"
Trịnh Dư Dư dỏng tai lên. Cậu nghe thấy Quan Minh nói rõ ràng: "Không quen."
Hai chữ này thật sự quá phổ biến, quá đỗi phổ biến, ý nghĩa cũng quá đơn giản và rõ ràng.
Trịnh Dư Dư nghĩ thầm: "Cút đi."
Lưu Khiết nhìn về phía Trịnh Dư Dư: "Trước đây vị đồng nghiệp lạnh lùng vô tình như sắt này của tôi cũng từng ở Vũ Dương."
"Có nghe nói." Quan Minh cười nói: "Thực ra cũng tính là quen, chỉ là không thân lắm, đồng nghiệp của cô lạnh lùng như sắt, khó kết bạn lắm."
Lưu Khiết cười lớn, vết thương trên chân Trịnh Dư Dư lại đau âm ỉ như báo cáo quân tình giả, cậu cầm tập hồ sơ lên, bóp bóp chân trái, rồi đá ghế một cái, trượt về phía bàn, gục xuống. Đây là một động tác có ý nghĩa rõ ràng hơn, báo hiệu cậu thực sự muốn ngủ, những người khác tốt nhất nên giữ im lặng.
Rồi cũng đúng như ý cậu muốn, hai người kia không nói chuyện nữa, Trịnh Dư Dư nhíu mày miễn cưỡng ngủ được một lúc, nhưng lại mơ thấy đủ loại giấc mơ kỳ quái, từ thời đại học đến khi tốt nghiệp trường cảnh sát, các nhân vật lộn xộn kết nối thành từng câu chuyện một.
Trong mơ, người đàn ông ngông nghênh đó gục đầu ngủ trên bàn làm việc đối diện, tóc hắn dài ra, vì có chút xoăn tự nhiên không đẹp nên trông rất bù xù.
Trịnh Dư Dư bực bội ngồi dậy, thiếu ngủ kéo dài khiến cậu cảm thấy tim mình cũng căng thẳng, điện thoại đã đặt báo thức, lúc này đang rung lên trên bàn một cách tận tụy, Trịnh Dư Dư ngơ ngác một lúc, rồi tắt nó đi.
Quan Minh bị tiếng báo thức của cậu đánh thức, từ từ mở mắt ra, ngồi dậy xoa mặt một cái. Quan Minh không có thói quen nằm ì, không quá phụ thuộc vào giấc ngủ, rượu và nicotine, sống một cuộc sống đạm bạc, Trịnh Dư Dư từng rất thích điểm này của hắn, nhưng sau đó hiểu ra, đây là điều đi ngược lại bản tính con người, con người không cần thiết phải theo đuổi sự tự kỷ luật tột cùng, trừ khi đã từng chịu thiệt thòi lớn về điều này.
Nghĩ lại về quá trình trưởng thành của Quan Minh, Trịnh Dư Dư ngược lại bắt đầu không thích sự tự kỷ luật của hắn, thậm chí cố ý muốn thay đổi hắn.
Nhưng thực tế lại chứng minh, bất kỳ ai cũng đừng nên cố gắng thay đổi người khác, Trịnh Dư Dư cũng đã chịu thiệt thòi lớn về điều này.
Quan Minh giơ một dải kẹo cao su trước mặt cậu lắc lắc, Trịnh Dư Dư không suy nghĩ nữa, nhận lấy bóc ra một miếng, rồi ném phần còn lại cho hắn.
Trịnh Dư Dư nói: "Chiều nay anh làm gì?”
"Nghe theo các cậu thôi." Quan Minh thấy không có gì thú vị, nói một cách chán nản: "Chiều nay các cậu có kế hoạch gì?"
Trịnh Dư Dư: "Tất cả nhân viên hiện trường đã được phái đi hết rồi, Đội trưởng Lư đã đến hiện trường, anh cứ chờ đi, còn một người chưa đến báo cáo, chỉ là vấn đề phút chốc thôi."
Quan Minh được điều động đến đây, chức vụ cũng không thấp, những người bên này cũng lần đầu tiếp xúc với việc điều động kiểu này, trong lúc nhất thời không biết phân công nhiệm vụ thế nào, xử lý không tốt mối quan hệ giữa tình người và trách nhiệm công việc, nguyên tắc xử sự của người Trung Quốc là: cứ để đó đã.
Vì vậy Quan Minh bị để ở đây.
Trịnh Dư Dư rung rung chân, luôn cảm thấy chân bị thương có gì đó không ổn, bóp hai cái, động tác này không cố ý che giấu, cũng không cố ý làm nổi bật, nhưng cậu lại hơi hối hận. Nghĩ lại, cậu chẳng có gì phải bận tâm. Cậu không hy vọng thể hiện nỗi đau của mình để được người khác yêu thích, dù có thực sự làm tổn thương ai đó, thì cậu cũng chỉ là vô ý gây thương tích, không phải chịu sự lên án về đạo đức.
Nhưng Quan Minh cũng không hề để ý, hắn quá tự nhiên, Trịnh Dư Dư ngược lại cảm thấy có vẻ cố ý.
Trịnh Dư Dư nói: "Anh nên nói chuyện với Đội trưởng Vương."
Quan Minh cúi người lấy laptop của mình ra, trong lúc chờ máy khởi động thì vò một nắm tóc rối, không nhìn cậu: "Đợi tối đi, vừa nãy đông người quá."
Trịnh Dư Dư liếc nhìn hắn: "Sao lại đến đây?"
Quan Minh: "Giúp đỡ người khác là niềm vui mà."
Thái độ của hắn không nhiệt tình, Trịnh Dư Dư liền im lặng, không nói chuyện nữa, hai người đều cúi đầu nhìn vào màn hình máy tính, Trịnh Dư Dư nhìn chằm chằm vào chuỗi tên người trước mắt, đối chiếu danh sách nhân viên do nhân viên hiện trường gửi đến, thỉnh thoảng gọi hai cuộc điện thoại hỏi tình hình, cũng không quan tâm đến hắn nữa.
Thời gian cách xa của vụ án này quá lâu, thi thể đã hoàn toàn biến thành xương trắng, không có vết thương dư thừa, nguyên nhân tử vong đơn giản và thô bạo, hung thủ hầu như không để lại bất kỳ dấu vết nào, thực ra Trịnh Dư Dư không có nhiều hy vọng có thể bắt được người.
Nhưng bản chất công việc của họ là như vậy, dù biết là việc không có hy vọng, cũng không thể từ bỏ.
Cậu vẫn muốn hỏi Quan Minh, cuối cùng tại sao lại đến Cửu Giang, đến phụ trách vụ án này, muốn hỏi một cách nghiêm túc, bảo hắn nói thật, nhưng lại cảm thấy quá giống tự mình đa tình.
Chiều hôm đó văn phòng không yên tĩnh, Trịnh Dư Dư vẫn không tìm được cơ hội thích hợp để mở lời, cậu cứ cảm thấy hai người nên nói chuyện với nhau.
Trong lúc đó điện thoại của Quan Minh đổ chuông một lần, Trịnh Dư Dư không cố ý, nhưng liếc mắt nhìn thấy, là thầy Trịnh, thầy giáo của Quan Minh. Quan Minh đứng dậy, đi ra ngoài nghe điện thoại. Chân ghế thiếu đệm mềm cọ xuống sàn phát ra tiếng động chói tai, Trịnh Dư Dư lại bị đâm một nhát.
Cảm giác này thật kỳ lạ, xa cách bao nhiêu ngày, tuy không dài nhưng cũng không ngắn, Quan Minh vẫn sống trong mối quan hệ xã hội của hắn, vẫn đang tự mãn với cuộc sống của mình.
Một lúc sau, Quan Minh trở về với mùi thuốc lá nồng nặc, đứng bên cạnh cậu không động đậy, Trịnh Dư Dư đợi một lúc, thấy hắn vẫn không có động tĩnh gì thì ngẩng đầu nhìn hắn một cái, Quan Minh chỉ chỉ đồng hồ: "Ăn cơm không?"
Trịnh Dư Dư cúi đầu nhìn máy tính, đã gần 6 giờ rồi, trời mùa hè quá dài, bên ngoài vẫn còn sáng.
Trịnh Dư Dư: "Đi thôi."
"Anh bắt đầu hút thuốc lại hồi nào vậy?" Trịnh Dư Dư cầm điện thoại lên, hỏi. Khi tự hỏi mình cậu rất thẳng thắn, không có ý nghĩ gì khác, nên hỏi cũng đặc biệt ngay thẳng, không mang tính ám muội.
Quan Minh nói: "Chuyện thuận tay thôi, không nghiện."
"Cái này em tin." Trịnh Dư Dư cười nói.
Điều này làm Quan Minh hài lòng, hắn cũng cười, vỗ lưng Trịnh Dư Dư, nói: "Có manh mối gì không?"
Trịnh Dư Dư dẫn hắn đi ăn đồ Đông Bắc, án mạng sắp xảy ra, đây thực sự là hành vi trốn việc vô trách nhiệm, nhưng cả hai đều mặc định lúc này là thời điểm quan trọng để giải quyết mâu thuẫn phụ dưới mâu thuẫn chính, không thể xúc phạm nhiệm vụ cách mạng, hai người tuân theo cùng một nhận thức, cùng một mục tiêu, quyết định nhổ cái gai đang cắm trên xương của cả hai, để tránh sau này khó xoay sở.
Hai người ngồi xuống, gọi đơn giản hai món, Quan Minh rót nước cho mình và Trịnh Dư Dư, đẩy cốc nước đến trước mặt Trịnh Dư Dư, đặt ấm nước sôi về phía mình, mọi thứ đều vừa phải.
Trịnh Dư Dư nói: "Nhiều người đã không còn ở Cửu Giang nữa, nói ra thì người chịu trách nhiệm là khổ nhất, những người trực tiếp nắm quyền bị lột từ trên xuống dưới, tất cả đều bị rút đi, truy cứu trách nhiệm hơn 20 người, tai nạn trách nhiệm nghiêm trọng, không phá được án, chúng ta cũng không ổn."
"Nói những điều này không có ý nghĩa." Quan Minh nói: "Tôi hỏi cậu về manh mối."
Trịnh Dư Dư không so đo với hắn, nói: "Cơ bản là không có, hôm nay Lưu Khiết đi điều tra công nhân cơ sở năm đó, cô ấy vừa nói với tôi, hầu hết đều không nhớ gì cả, những người này có tính lưu động cao, hơn nữa vị trí công việc lúc đó cũng không ổn định, thậm chí không thể xác định được những công nhân nào phụ trách con đường nơi phát hiện thi thể, huống chi chúng ta không biết thời điểm cụ thể nạn nhân chết."
Quan Minh nói: "Thực ra hướng suy nghĩ không tồi."
Trịnh Dư Dư quen thuộc với nghệ thuật ngôn ngữ của hắn, biết ý ngầm của câu nói này, hỏi: "Nhưng mà sao?"
"Khả năng những công nhân thực sự biết chuyện tiếp tục ở lại Cửu Giang sau nhiều năm như vậy không cao." Quan Minh nói: "Chi bằng đi điều tra xem có những ai đã rời Cửu Giang nhiều năm, rồi lại quay về."
Trịnh Dư Dư nói: "Vừa điều tra xong, đã gửi cho Lưu Khiết rồi."
Quan Minh khen: "Giỏi."
"Nhưng khả năng không quay lại còn cao hơn." Trịnh Dư Dư nói thay lời Quan Minh.
Quan Minh ngồi vắt chéo chân chơi điện thoại, nói bâng quơ: "Nếu là tôi thì tôi sẽ không quay lại."
Trịnh Dư Dư chủ động hỏi: "Anh có ý kiến gì không?"
Quan Minh nói: "Ý kiến của tôi, cậu sẽ không vui khi nghe đâu."
Trịnh Dư Dư nhìn hắn: "Anh nghĩ vụ án này không thể phá được."
Quan Minh "ừm" một tiếng.
Thực ra Trịnh Dư Dư cũng nghĩ như vậy, nhưng cậu phát hiện mình thực sự không hài lòng với thái độ này của Quan Minh, cậu không phải là người hay đòi hỏi người khác, nhưng cậu phát hiện dù đã lâu như vậy mới gặp lại, cậu đối với Quan Minh vẫn khác.
Nếu ai đó muốn cố gắng sáng tạo một nhân vật ảo, nếu muốn làm cho anh ta bước ra ngoài đời thực, tốt nhất là tạo ra một câu chuyện cốt lõi cho anh ta, quan điểm thế giới của anh ta phát triển dựa trên đó, con người trưởng thành trong quá trình thử và sai và bắt chước, những câu chuyện ấn tượng sâu sắc ảnh hưởng đậm sâu đến cuộc đời bạn mà ngay cả bản thân bạn cũng không nhận ra.
Vậy thì Quan Minh thực sự đã gánh vác câu chuyện đó của Trịnh Dư Dư. Quan Minh đã tiếp quản công việc này từ tay Tôn Ngộ Không Tề Thiên Đại Thánh, trở thành mục tiêu mới của Trịnh Dư Dư trong thời kỳ thanh xuân, trở thành lý tưởng sống mới của cậu, và còn thực tế hơn, tạo động lực hơn, bởi vì Quan Minh là có thật, hắn có thể bị vượt qua, cũng có thể bị thay thế, và còn có thể được biết đến. ( truyện trên app tyt )
Và khi Trịnh Dư Dư thực sự biết hắn, nhận ra rằng hắn có thể bị vượt qua, vì hắn có quá nhiều thất tình lục dục, thực sự không đáng để thay thế Tôn Ngộ Không, Trịnh Dư Dư không tránh khỏi thất vọng. Sự đòi hỏi của cậu đối với Quan Minh có lý do chính đáng, nhưng khó nói ra lời. Cảm giác này cuối cùng chỉ có thể dày vò một mình cậu, không ai có thể chia sẻ, càng khó hiểu.
Điều đáng tức hơn là Quan Minh cũng biết.
Nhân viên phục vụ bưng món lên, trước mặt là một bàn ăn “thịnh soạn”, quán này là do Trịnh Dư Dư tìm, đồ ngon giá không rẻ, nhưng số lượng rất nhiều, nhân viên phục vụ bưng một cái bát sứ lớn bằng hai tay lên, Quan Minh cầm đũa lên "ồ" một tiếng, nếm thử rồi nói: "Cuộc sống cậu thế nào?"
Cuối cùng hắn cũng hỏi, Trịnh Dư Dư nghĩ thầm. Câu nói này vừa thốt ra, đồng nghĩa với việc trận kéo co này cuối cùng cũng tính là Trịnh Dư Dư thắng. Nhưng cũng chẳng có cảm giác vinh dự gì.
Trịnh Dư Dư nói: "Cũng bình thường thôi."
Quan Minh ngẩng đầu nhìn cậu một cái, ý nghĩa sâu xa mỉm cười, Trịnh Dư Dư không hiểu sao lại thấy áy náy, không hiểu hỏi: "Sao thế?"
Quan Minh nói: "Không có gì, cười cậu giống như người lớn vậy."
Trịnh Dư Dư tốt nghiệp được hai năm, 24 tuổi rồi, giống người lớn thực sự không có vấn đề gì, huống chi cậu cân nhắc câu nói này lại có chút thân mật không đúng lúc.
Trịnh Dư Dư hỏi: "Còn anh thì sao?"
"Cũng được." Quan Minh nói: "Cậu biết tôi mà."
Trịnh Dư Dư không biết phải đáp lại câu này thế nào. May mà Quan Minh cũng không có ý làm khó cậu, nói: "Món này ngon đấy."
Trịnh Dư Dư dừng lại một chút, vẫn nói: "Em nghe nói vụ án đó đã phá được rồi."
"Đúng vậy, phá được rồi." Quan Minh nói một cách thẳng thắn: "Tôi đã liều nửa cái mạng đấy."
Trịnh Dư Dư xoay cái cốc nước bên cạnh, xoay mặt có vẽ nụ cười màu vàng quay về phía mình, cậu nhìn khuôn mặt cười toe toét trên đó rồi nói: "Hồi đó em hơi bốc đồng."
Từ đầu đến cuối dường như Quan Minh đều rất thong dong, đều rất tùy ý, nói: "Không sao."
Trịnh Dư Dư nói: "Nói với anh một câu xin lỗi nhé."
Quan Minh mỉm cười với cậu, lắc đầu, nói với nhân viên phục vụ: "Cô bé, lấy chút rượu."
"Uống một chút đi." Quan Minh nói ra chủ đề của hôm nay: "Biết cậu rất chuyên nghiệp, chỉ lần này thôi, hôm nay chúng ta lật sang trang mới đi, được không?"
Nhân viên phục vụ hỏi muốn uống rượu gì, Quan Minh nói lấy bia Thanh Đảo đi, Trịnh Dư Dư ngắt lời: "Lấy hai chai Giang Tiểu Bạch.”