Nghe vật ô nhiễm dữ dằn nói thế, Tô Diệp lại không còn cảm thấy sợ hãi như lúc đầu nữa, cậu vẫn còn nhớ rằng lúc đầu khi đấu tranh giành quyền nuôi cậu trước mặt nhân viên chính phủ, chú và thím của cậu rất hiền lành, tốt bụng, kiên nhẫn và tỉ mỉ, nhưng chẳng bao lâu sau, chú và thím đã lộ ra bộ mặt hung ác thực sự, đánh đập và mắng mỏ cậu.

Nhưng vật ô nhiễm đang đứng trước mắt cậu đây, tuy rằng có vẻ ngoài dữ dằn đáng sợ, nói chuyện câu nào câu nấy cũng cứ to tiếng khó nghe, lại chưa bao giờ thật sự làm tổn thương cậu... Thậm chí còn bôn ba suốt cả một ngày bên ngoài, mang về cho cậu một tuýp thuốc mỡ.

Có lẽ vật ô nhiễm này không có ác ý với mình, Tô Diệp nghĩ.

Khi ý nghĩ này xuất hiện trong đầu, vẻ ngoài đáng sợ của vật ô nhiễm này cũng đã không còn khiến cho bé con phải khiếp sợ như lúc đầu nữa.

Bé con đột nhiên rưng rưng nước mắt, tựa như trái nho tươi mọng vừa được rửa sạch qua làn nước, lúng liếng sáng trong, cậu ngửa đầu nhìn vật ô nhiễm cao hơn mình rất nhiều, bầu má tròn như bánh bao, giọng điệu mềm mại mà chân thành: “Cảm ơn chú ạ.”

Nhím Vạn Kim không ngờ có một ngày mình được gọi là chú, biểu cảm trên khuôn mặt ấy chợt thay đổi, hồi lâu sau vẫn không biết nên đáp lại thế nào, cuối cùng chỉ quay mặt bỏ đi, song ông ấy không hề bác bỏ cách gọi của bé con.

Tô Diệp thấy Nhím Vạn Kim không tỏ thái độ gì với cách xưng hô của mình thì cậu cũng biết cậu có thể tiếp tục gọi ông ấy như vậy,

Cậu lập tức nói ngay: “Chú ơi, con bôi thuốc ngay đây.”

Trước khi làm gì bé con cũng thích nói cho mọi người biết, Nhím Vạn Kim biết điều này, vốn dĩ ông ấy nghĩ mình sẽ cảm thấy phản cảm với hành vi này của cậu, song đến lúc mọi chuyện thật sự xảy ra, nghe hai tiếng “chú ơi” vừa mềm mại vừa nhõng nhẽo thế này, cõi lòng vốn tự cho là thờ ơ lạnh nhạt của ông ấy lại mềm nhũn cả ra, ước gì bé con lại gọi mình như thế nhiều thêm mấy câu.

Cho nên ông ấy cũng không đứng dậy rời đi mà tiếp tục ngồi ở trên ghế gỗ nhìn bé con bôi thuốc.

Tô Diệp bóp thuốc mỡ màu trắng ngà lên ngón tay, ngay sau đó chậm rãi bôi lên vết trầy da trên khuỷu tay và đầu gối, rồi sau đó ngẩng đầu nghĩ ngợi, kéo vạt áo lên, để lộ vết bầm xanh tím hình dấu chân trên cái bụng trắng nõn.

Nhím Vạn Kim ngồi bên cạnh, hiển nhiên có thể nhìn thấy cảnh tượng này, lúc này ông ấy cau mày lại—— vừa nhìn cái là biết không phải bé con bị ngã ở trong rừng rậm mà là bị người lớn đá vào người nên mới có dấu vết trông thế này. Hơn nữa cú đá này thật sự rất mạnh, nếu không sẽ không để lại vết bầm rõ ràng như thế khi bé con đã vào rừng rậm được vài ngày.

Ông ấy thật sự không thể hiểu được, rốt cuộc là cái loại mặt người dạ thú cỡ nào thì mới có thể ra tay tàn nhẫn đối với một bé con như thế được chứ?

Ngọn lửa phẫn nộ rực cháy bừng bừng trong đôi mắt của Nhím Vạn Kim, thậm chí hơi thở của ông ấy cũng trở nên dồn dập hơn.

Tô Diệp không biết diễn biến tâm lý của vật ô nhiễm, động tác bóp thuốc mỡ ra tay thoáng khựng lại, tại mình bóp nhiều thuốc mỡ quá hay sao, cho nên chú ô nhiễm mới tỏ vẻ khó chịu như vậy?

“Xin, xin lỗi chú...” Tô Diệp đã phải chịu nhiều đòn đau vì nguyên do này, buột miệng thốt ra lời xin lỗi.

Nhím Vạn Kim: “Cái gì?”

“Cháu bóp nhiều thuốc mỡ quá, xin lỗi chú ạ.”

Ngọn lửa trong mắt Nhím Vạn Kim càng lúc càng mãnh liệt, ông ấy thở hắt ra một hơi: “Chú không giận nhóc, cứ bôi tiếp đi.”

Tô Diệp hoang mang nghiêng đầu, bóp ra lượng thuốc mỡ tương tự như mấy lần trước lên ngón tay, thấy Nhím Vạn Kim không có vẻ gì khó chịu thì bây giờ mới khẽ thở phào, tiếp tục bôi thuốc mỡ lên miệng vết thương của mình.

Nhìn Tô Diệp bôi thuốc xong, Nhím Vạn Kim cũng đứng dậy, đi về phía phòng bếp... Ông ấy ra ngoài hơn nửa ngày trời, chắc là bé con đã ăn gì rồi, ông ấy phải vào phòng bếp dọn dẹp một chút.

Ngôi nhà gỗ lớn nằm trong rừng rậm, chốn này vốn có rất nhiều côn trùng như ruồi bọ muỗi, nếu không nhanh chóng dọn sạch cặn thức ăn thì sẽ thu hút rất nhiều côn trùng đến bâu đầy.

Dù có là vật ô nhiễm lớn mạnh đến thế nào đi chẳng nữa thì cũng sẽ phát phiền nếu phải nghe những âm thanh vo ve trước khi chìm vào giấc ngủ.

Nhím Vạn Kim nhăn mũi bước vào bếp, đi thẳng về phía thùng rác. Tuy nhiên, chiếc túi ni lông mà ông ấy tưởng rằng đang bị ruồi muỗi vo ve bâu đầy giờ phút lại được buộc chặt lại bằng một chiếc nơ bươm bướm bụ bẫm.

Trên sàn gỗ cũng không có dấu vết nước trái cây nhỏ giọt, mọi thứ đều sạch sẽ và vẫn ở tình trạng như trước khi ông ấy ra ngoài.

Là bé con kia ăn uống xong thì tự giác dọn dẹp hay sao? Nhím Vạn Kim đứng ngẩn ra trong phòng bếp, một cảm giác kỳ diệu trước nay chưa từng thấy tràn ngập trong lòng ông ấy, tựa như cơn mưa mát lành đã ngóng đợi từ lâu chợt đổ xuống giữa ngày hè oi bức, trong tích tắc đã xua tan đi mọi sự mệt mỏi khi phải bôn ba suốt một ngày dài của ông ấy, tâm trạng thư thái nhẹ nhõm, không thể nào thấy phiền muộn được nữa.

Đây là cảm giác khi có thêm một ai khác trong nhà, phải không?

Đối với vật ô nhiễm, việc thiết lập mối quan hệ thân mật chắc chắn là một hành vi vô trách nhiệm đối với bản thân và người khác, bởi vì họ khó có thể kiểm soát hoàn hảo cảm xúc của mình, mà những cuộc cãi vã là điều rất thường xuyên xảy ra trong mối quan hệ thân thiết với nhau, cho nên khu ô nhiễm không có khái niệm gia đình, đương nhiên cũng sẽ không có thứ gọi là người thân.

Nhím Vạn Kim bị đưa đến khu ô nhiễm khi mới mười mấy tuổi, bản thân ông ấy còn là một đứa trẻ mồ côi, có thể nói rằng ông ấy chưa bao giờ nhận được bất kỳ tình cảm nào của gia đình, sau khi đến khu ô nhiễm lại càng như thế, nhưng giờ khắc này, ông ấy lại giống như bỗng nhiên có thêm một đứa con nhỏ.

Đây là một trải nghiệm rất kỳ lạ, nhưng may mắn thay ông ấy không cảm thấy bài xích, thậm chí có chút... khao khát. (đọc truyện trên app giúp phát triển các team dịch TYT)

Nghĩ như vậy, Nhím Vạn Kim rửa sạch sẽ trái cây, đặt vào cái khay rồi bưng ra phòng khách, thưởng thức bữa tối cùng bé con, sau đó lại đổ thức ăn thừa vào túi đựng rác, xách túi đựng rác ra cửa.

Tô Diệp chủ động muốn vứt rác nhưng Nhím Vạn Kim không đồng ý, vì thế cuối cùng lại thành hai người cùng đi vứt rác, cái gọi là vứt rác thật ra là đổ thức ăn thừa vào một gốc cây lớn cách xa nhà gỗ để làm phân bón, còn túi đựng rác thì được mang ra khe suối nhỏ giặt sạch sẽ, phơi khô rồi tái sử dụng.

Một vật ô nhiễm, một bé con bước về phía ngôi nhà gỗ dưới những tia sáng cuối cùng ở phía chân trời, Nhím Vạn Kim đi rất nhanh, mặc dù đã cố tình bước chậm lại song sải chân của ông ấy vẫn khiến ông ấy cách Tô Diệp một khoảng rất dài, nhưng ông ấy đã học được một cách đi thông minh, đó là đi được một đoạn sẽ dừng lại chờ bé con.

Mỗi lần ông ấy dừng lại là bé con sẽ duỗi hai cẳng chân ngắn tũn nhỏ xinh lạch bà lạch bạch nhanh chóng chạy về phía ông ấy.

Đây cũng là một cảm giác rất tuyệt vời.

Theo kế hoạch ban đầu của Nhím Vạn Kim, ông ấy định chờ đến lúc làm việc thì sẽ mang Tô Diệp gửi vào trại tế bần vật ô nhiễm vị thành niên, đây là tổ chức tương tự như trại trẻ mồ côi của con người.

Nhưng bây giờ, ý nghĩ này dần dần bị đè nén, một ý nghĩ khác lại đang dần bành trướng—— ông ấy muốn giữ bé con bên mình thêm một thời gian nữa.

Nhím Vạn Kim biết rằng thời gian của mình không còn nhiều, đáng lý ra ông ấy không nên gia tăng thêm sự nguy hiểm cho bản thân và bé con nhưng ông ấy khác với những vật ô nhiễm khác, bởi vì ông ấy đã từng có cống hiến vô cùng to lớn đối với khu ô nhiễm, cho nên Nhím Vạn Kim có khá nhiều thuốc ức chế dự trữ, hoàn toàn đủ để kéo dài cho đến ngày bé con hoàn toàn biến đổi, có khả năng tự bảo vệ mình.

Thời gian từ khi mắc bệnh ô nhiễm đến khi bắt đầu biến đổi thường là trong vòng một tháng, Nhím Vạn Kim có thể chờ được.

Đến khi nào bé con biến đổi, ông ấy lại gửi bé con vào trại tế bần, như vậy bé con sẽ không bị vật ô nhiễm khác bắt nạt.

Nhím Vạn Kim quyết định xong xuôi, giơ móng về phía bé con đang chạy về phía mình, ra dấu cho cậu dừng lại, thấy động tác của ông ấy, quả nhiên bé con ngoan ngoãn dừng lại.

“Khụ... Hôm nay nhóc không có chỗ ở, đúng không?” Nhím Vạn Kim rất ít khi ăn nói mềm mỏng như thế này, thành ra tự dưng cảm thấy không quen.

Tô Diệp gật cái đầu nhỏ.

“Vậy thì... ừm, nhóc có thể ở lại nhà chú, ý chú là... Ở tạm, nhóc có hiểu không?” Nhím Vạn Kim nhấn mạnh hai chữ “ở tạm”, gai sau lưng dựng hết cả lên vì căng thẳng, vạch trần cảm xúc của ông ấy.

Giọng nói của Tô Diệp cũng hơi căng thẳng, cậu lắp bắp: “Được, được chứ ạ?”

Đôi mắt của bé con sáng lấp lánh, nhất thời còn sáng hơn cả ánh hoàng hôn vẫn đang mờ dần ở phía chân trời.

Ở trong nhà gỗ vẫn tốt hơn trong hang động rất nhiều, dù sao cũng không cần lo lắng nguy hiểm, dù sao thì trông chú ô nhiễm này cũng rất mạnh.

Nhà của chú ô nhiễm quả thực là nơi ở lý tưởng dành cho Tô Diệp.

Tuy rằng là ở tạm, nhưng đối với cậu thì cũng đã là rất tốt rồi.

Sau khi nhận được câu trả lời khẳng định của Nhím Vạn Kim, bé con gật đầu như giã tỏi, phấn khởi đến nỗi lời cảm ơn nghẹn lại trong cổ họng, hồi lâu không nói nên lời.

Cuối cùng cũng khôi phục lại khả năng nói chuyện, Tô Diệp dùng đôi tay nhỏ bé vỗ ngực: "Đổi lại, con sẽ dọn nhà giúp chú. Con lau nhà sạch lắm đấy!"

Nhím Vạn Kim hơi nhíu mày lại, giọng điệu cũng nặng nề hơn hẳn: “Nhóc còn biết dọn nhà nữa à?”

Bé con bé tẹo tèo teo thì có thể làm được cái gì, không phải là có người ép thằng bé làm đó chứ.

Tô Diệp còn tưởng rằng chú ô nhiễm đang nghi ngờ năng lực làm việc của mình, lập tức nói thêm: “Con quét tước vệ sinh sạch sẽ lắm nhé, lau bàn, lau nhà đổ rác... Con biết hết!”

Làm osin trong nhà được ba tháng, Tô Diệp tự nhận mình là một công nhân lành nghề.

Tuy nhiên, Tô Diệp càng nói nhiều thì sắc mặt của Nhím Vạn Kim lại càng ngày càng tối sầm lại, đến cuối cùng, Nhím Vạn Kim đã hoàn toàn biến thành một con nhím mặt đen.

Bé con này vừa ngoan ngoãn lễ phép, lại cực kỳ biết điều, hiển nhiên là đã được người nhà dạy dỗ chu đáo, nhưng người trong nhà này cũng quá đáng thật đấy, bắt một đứa bé làm nhiều việc như vậy, người lớn chết hết rồi hay sao?

Trước sự thay đổi của ông ấy, cái đầu nhỏ vẫn đang ngẩng cao đầy ngạo nghễ của Tô Diệp lại chậm rãi rũ xuống, tóc cũng cụp xuống luôn: “Con xin lỗi, con chỉ biết làm những việc này thôi, nếu còn cần làm gì khác... Con có thể học được hết.”

Giọng điệu của bé con có vẻ mất mát, dường như đang nghĩ rằng Nhím Vạn Kim ghét bỏ cậu không biết làm việc.

“Ý chú không phải thế... Tóm lại nhóc ngoan ngoãn ở yên đó, đừng gây phiền phức cho chú là được.” Nhím Vạn Kim cũng không biết nên giải thích cho bé thế nào để bé con biết rằng không phải mình đang giận nhóc, mà là đang giận người nhà nhóc chẳng ra làm sao, nên lúc trả lời cũng có hơi bực bội.

Nghe vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn của bé con tỏ vẻ đã hiểu, thím đã từng nói, có việc gì làm được thì làm cho bằng hết, như thế cũng tức là không gây phiền phúc cho người khác.

Chắc ý của chú ô nhiễm là như vậy nhỉ?

Theo như Tô Diệp hiểu, không gây phiền phức có lẽ là bao gồm cả việc dọn dẹp vệ sinh, tự mặc quần áo, mua bữa sáng, tự rửa mặt đánh răng, biết rõ vị trí của mình, vv...

Khi màn đêm buông xuống, ngọn đèn mặt trăng lại một lần nữa phát huy vai trò của mình, tạo ra ánh sáng nhỏ trong ngôi nhà gỗ.

Trong nhà gỗ không có phương tiện giải trí, Tô Diệp và Nhím Vạn Kim đã mệt mỏi cả một ngày, đến giờ là buồn ngủ.

Nhím Vạn Kim há to miệng ngáp một cái, sau đó ngồi xuống chiếc giường mềm mại phủ đầy bông, nói với Tô Diệp bên cạnh: “Hôm nay mệt cả rồi, đi ngủ sớm đi.”

Cái đầu nhỏ của Tô Diệp gật gù, ngay sau đó cậu bò lên chiếc ghế bên cửa sổ, nhanh chóng ngoan ngoãn mà nằm yên.

Cậu nghĩ, chiếc ghế này có lẽ chính là vị trí của cậu trong gian nhà gỗ này.

Giống như sau khi chú và thím đến, vị trí của cậu vốn từ phòng trẻ em biến thành phòng dành cho người hầu vậy.

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play