Nhím Vạn Kim tóm lấy con khỉ hoang và ném mạnh về phía sau. Con khỉ hoang nặng nề ngã vào đống cát, mãi một lúc lâu sau mới khập khiễng bò dậy rồi vội vàng chạy tót đi.
Tô Diệp thấy Nhím Vạn Kim quăng khỉ hoang đi thì trong đầu lại lần nữa nhớ lại trong sách có viết vật ô nhiễm sẽ ăn thịt người, cậu quay đi định chạy về hướng ngược lại, vừa mới chạy được mấy mét thì đã bị Nhím Vạn Kim xòe móng túm lấy cổ áo xốc lên, dễ dàng như đang gắp thú bông mini vậy.
Bé con cố gắng vùng vẫy, dùng đôi tay và đôi chân ngắn ngủn của mình để quẫy đạp trong không trung nhưng mà mặc cho cậu có vùng vẫy đến sức cùng lực kiệt thì cũng không thể nào đụng vào người Nhím Vạn Kim được, đã vậy còn đạp rớt mất cả giày cả tất trên một chân.
Tô Diệp: “...”
Một lát sau, bé con buông thõng tay chân, có vẻ như đã từ bỏ việc giãy giụa.
Thấy bé con đã ngoan ngoãn, Nhím Vạn Kim lén thở phào nhẹ nhõm.
Ông ấy không có kinh nghiệm ở chung với thú non, chỉ biết đám thú non toàn là một lũ phiền toái, mà ông ấy thì lại rất sợ phiền toái—— nhưng bây giờ xem ra vẫn khá ổn, con thú non này chỉ tấn công ông ấy mấy cái mà đòn nào đòn nấy không khác gì gãi ngứa, cũng chỉ được một lúc rồi lại nhanh chóng nhụt chí bỏ cuộc.
Nhím Vạn Kim nghĩ vậy, chân còn lại cầm đèn ánh trăng nhặt giày và tất trên mặt đất, tóm lấy con thú non, đi vào sâu trong khu rừng.
Tô Diệp bị Nhím Vạn Kim xách cổ áo mang đi, cơ thể nhỏ xíu xoay tròn giữa không trung mấy lần theo đà chuyển động của đối phương, đầu óc choáng váng, chẳng mấy chốc mắt mũi đã xoay vòng vòng như nhang muỗi, cái đầu nhỏ cũng gục xuống.
Cảm nhận được bé con bỗng nhiên rũ xuống, Nhím Vạn Kim dừng lại, rũ mắt nhìn thú non bị bắt.
Rồi sau đó phát hiện bé con đã bị ông ấy đung đưa qua lại đến mức không thể phân biệt được là người hay thú, đôi mắt tròn xoe của nó đang nhìn chằm chằm một cách trống rỗng, không tập trung.
Nhím Vạn Kim nghĩ, thú non đúng là phiền phức thật.
Do dự một lát, ông ấy đặt bé con lên tảng đá sạch sẽ bên đường, giơ móng lên vuốt cằm suy tư xem mình nên đổi tư thế xách bé con đi như thế nào—— cõng trên lưng thì chắc chắn là không được rồi, mỗi chiếc gai trên lưng ông ấy dài nửa mét và cực kỳ sắc bén. Đó chắc chắn không phải là thứ mà làn da mỏng manh của một con thú con có thể chịu được.
Sau khi trầm ngâm một lúc lâu, Nhím Vạn Kim nhặt một ít lá khô trên mặt đất, đắp một lớp lá thật dày lên bụng Tô Diệp, sau đó cẩn thận từng li từng tí dùng móng vuốt sắc nhọn quắp lấy eo của đứa bé cách một đống lá khô.
Sau khi xác nhận sẽ không làm tổn thương bé con, Nhím Vạn Kim thở phào tỏ vẻ bản thân yên tâm được rồi, sau đó ông ấy tiếp tục tiến về phía trước, một tay ôm chặt bé con, một tay cầm giày và tất.
Cứ như vậy đi được một lúc, Nhím Vạn Kim mang Tô Diệp đi đến trước một gian nhà gỗ rất lớn.
Từ lúc Nhím Vạn Kim điều chỉnh lại tư thế xách thú non để di chuyển thì Tô Diệp cũng đã không còn trong trạng thái choáng váng nữa, bấy giờ cậu đang ngơ ngác nhìn ngôi nhà gỗ khổng lồ trước mặt, trông giống như một ngôi nhà gỗ chỉ có thể tìm thấy trong truyện cổ tích.
Trong căn cứ con người mà cậu đang ở, mọi thông tin xung quanh dù là vô tình hay cố ý thì đều cho cậu biết rằng những vật ô nhiễm là một nhóm sinh vật cực kỳ nguy hiểm, không có lý trí, chúng giống như những con thú hoang ăn tươi nuốt sống, không biết đúng sai phải trái là gì... Nhưng vào giờ phút này, cậu lại bị một vật ô nhiễm mang tới trước một ngôi nhà gỗ được xây dựng cực kỳ khéo léo.
Hóa ra vật ô nhiễm cũng sống trong nhà sao? Tô Diệp không kịp suy nghĩ nhiều, bỗng cậu cảm giác được cơ thể nhỏ bé của mình được thả xuống dưới, một lát sau, cậu được Nhím Vạn Kim đặt dưới mái hiên ngôi nhà gỗ to đùng, còn có cả giày và tất bị tụt xuống vừa nãy và đèn ánh trăng của cậu nữa.
“Mặc vào, cầm đèn đi vào.” Nhím Vạn Kim rũ mắt nhìn miệng vết thương đang rớm máu trên đôi chân trần trắng nõn của bé con, giọng điệu lạnh như băng.
Tô Diệp không dám làm trái lệnh của vật ô nhiễm khổng lồ, cuống quít tròng tất với giày vào chân, ngay sau đó sải bước chân ngắn chạy bước nhỏ vào trong nhà, chạy đến trước cửa nhà cao lớn của nhà gỗ, Tô Diệp vươn hai bàn tay gầy guộc đẩy cửa, nhưng mà cậu đẩy một hồi lâu, cánh cửa gỗ cao lớn vẫn không hề động đậy.
Bé con thở hổn hển, phùng mang phịu má nhìn chằm chằm vào cánh cửa.
Nhím Vạn Kim: “...”
Suýt chút nữa là quên mất, đây là một con thú non vừa nhỏ vừa yếu.
Ông ấy duỗi móng vuốt nhẹ nhàng đẩy ra, cánh cửa bất động dưới tay Tô Diệp mở ra một khe nhỏ để Tô Diệp có thể đi qua được, Tô Diệp thấy mình đã không còn hy vọng để trốn thoát, cậu ngoan ngoãn đi vào trong nhà.
Thấy Tô Diệp đã bước vào trong, Nhím Vạn Kim lập tức rút tay đang chống cửa về, cánh cửa từ từ đóng lại dưới tác động của cơ quan.
Tô Diệp không ngờ rằng vật ô nhiễm bắt mình vào đây nhưng lại không vào cùng, buột miệng thốt ra: “Ngài không đi vào sao?”
Cậu nghĩ rằng mình sẽ không nhận được câu trả lời, dù sao nếu là cậu thì cậu cũng sẽ không trả lời câu hỏi của một chiếc bánh quy giòn, cậu biết đối với vật ô nhiễm thì bản thân mình chỉ là một chiếc bánh quy giòn mà thôi.
Nhưng trước khi cánh cửa khổng lồ kia hoàn toàn khép lại, Tô Diệp nghe thấy giọng nam trầm khàn trả lời: “Tôi đi ra ngoài một chuyến, nhóc đói bụng thì có thể ăn đồ ăn trong phòng bếp.”
Ông ấy vừa dứt lời, cánh cửa cũng hoàn toàn đóng lại, hoàn toàn che khuất ánh mặt trời bên ngoài ngôi nhà. Bên trong ngôi nhà gỗ tối om như mực, tất cả các cửa sổ đều đóng chặt, không cho một chút ánh sáng nào lọt vào.
Tô Diệp mò mẫm bật đèn trăng lên. Ngọn đèn mặt trăng phát ra ánh sáng rực rỡ, chiếu sáng ngôi nhà gỗ tối tăm khổng lồ này.
Cậu cầm đèn khám phá căn nhà gỗ, không ngờ căn nhà gỗ lại rất sạch sẽ gọn gàng, đầy đủ tiện nghi, trông không giống một căn nhà gỗ nằm trong núi sâu rừng già, mà trông nó giống như một căn biệt thự riêng hơn.
Sau khi mò mẫm khắp nơi trong nhà gỗ, bụng Tô Diệp bắt đầu kêu lên “òn ọt”.
Buổi sáng cậu chỉ ăn hai miếng bánh quy và thạch trái cây, nhanh đói cũng là chuyện bình thường, nghĩ đến đây Tô Diệp vô thức cúi đầu nhìn đồ ăn dự trữ của mình, sau một lúc lâu mới phát hiện trong tay mình trống rỗng, bây giờ cậu nhớ ra rằng bánh quy và thạch trái cây đã bị rơi mất trong lúc cậu bị lũ khỉ hoang săn đuổi.
Tiếng bụng sôi “òn ọt” lại vang lên như đang thúc giục cậu.
Tô Diệp còn nhớ rõ trước khi vật ô nhiễm rời đi đã nói rằng cậu có thể đi đến phòng bếp kiếm đồ ăn, sau vài giây do dự, cậu xách đèn ánh trăng đi về phía phòng bếp.
Phòng bếp kế thừa sự sạch sẽ ngăn nắp của căn nhà gỗ, trong cái giỏ ở góc tường có một ít rau củ quả tươi, còn có mấy chùm nho màu tím, dưới ánh đèn tỏa ra ánh sáng hấp dẫn.
Loại trái cây mà Tô Diệp thích nhất chính là nho, kể từ khi ba mẹ cậu qua đời, đã rất lâu rồi cậu không ăn nho nữa.
Bây giờ bỗng nhiên nhìn thấy chùm nho ngon lành này, đôi mắt của bé con chợt sáng lên, rạng rỡ hơn cả đèn ánh trăng mà cậu cầm trong tay.
Bên cạnh giỏ là một thùng chứa nước sạch. Bên cạnh thùng nước có một cái lỗ nhỏ giống như ống thoát nước, hẳn là nơi xả nước thải ra, Tô Diệp lấy một cái bát con múc nước ra để rửa nho rồi vớt từng trái cho vào một cái bát khác. Nước thải sẽ chảy ra khỏi nhà gỗ theo lỗ nhỏ.
Sau khi rửa sạch sẽ cả chùm nho, Tô Diệp khẽ nuốt nước miếng, ngay sau đó cậu bưng bát đi đến thùng gỗ có túi đựng rác, dùng thùng gỗ hứng nước nho nhỏ xuống, thích thú thưởng thức những trái nho ngon ngọt đã lâu lắm rồi cậu không được ăn.
Trong tích tắc một bát nho đã bị cậu chén sạch. Cậu ném vỏ nho vào thùng rác, trong đầu nhớ tới lời mẹ nói sau khi ăn nho phải buộc túi rác lại ngay, nếu không sẽ thu hút rất nhiều ruồi giấm bu đến, như thế rất mất vệ sinh.
Thế là hai bàn tay nhỏ nhắn của bé con lập tức nắm lấy hai đầu của chiếc túi ni lông màu đen và thành thạo thắt một chiếc nơ bươm bướm bụ bẫm. (đọc truyện trên app giúp phát triển các team dịch TYT)
Sau đó, cậu rửa sạch hai chiếc bát đã dùng bằng đôi bàn tay nhỏ nhắn của mình rồi hài lòng rời khỏi phòng bếp.
Lâu lắm rồi mới được một bữa no nê, Tô Diệp bắt đầu căng da bụng chùng da mắt, đôi mắt tròn xoe chẳng mấy chốc đã díu hết lại, cậu dựa vào ghế gỗ ngủ thiếp đi.
Không biết đã qua bao lâu sau, cánh cửa gỗ bị đẩy ra, ánh hoàng hôn vàng ruộm xuyên qua khung cửa chiếu vào trong căn nhà tối tăm, chiếu sáng cả căn nhà gỗ.
—— Là Nhím Vạn Kim trở về với một tuýp thuốc mỡ trong tay.
Ông ấy vô thức đưa mắt nhìn quanh căn nhà gỗ để kiếm bóng dáng của bé con, chẳng mấy chốc ông ấy đã tìm thấy bé con đang nằm ễnh bụng ngủ trên chiếc ghế gỗ.
Nhím Vạn Kim bước chậm lại, từ từ đến gần bé con.
Ngay sau đó thân hình to lớn ngồi xuống đất, Nhím Vạn Kim dùng móng vuốt sắc nhọn đâm vào miếng giấy bạc trên miệng tuýp thuốc mỡ, bóp một ít cao màu trắng ngà ra, sau đó ông ấy dùng móng vuốt chấm một ít thuốc rồi duỗi móng lại gần bé con nhưng rồi lại nhanh chóng rụt tay về.
Móng vuốt sắc bén, chỉ sợ sẽ làm trầy xước làn da của bé con.
Vật ô nhiễm cúi đầu suy tư một lát, sau đó xé một mảnh vải nhỏ từ chiếc khăn trải bàn gần đó, quấn chặt quanh móng vuốt sắc nhọn của mình, sau đó lại lần nữa chấm một ít thuốc, rồi bôi lên vết thương đã đóng vảy khô gần hết trên đầu gối của bé con.
Ông ấy đã cố gắng hết sức để kiềm chế sức lực của mình, nhưng dù sao thì đây cũng là lần đầu tiên ông ấy làm chuyện này, móng vuốt vẫn hơi vụng về... bé con còn đang chìm trong giấc mộng chợt cảm giác miệng vết thương của mình bị cái gì đó thô ráp chà lên, đau đến nỗi cậu giật bắn mình, cuống quít mở mắt ra, ngay sau đó là đối diện với khuôn miệng đang mím chặt của vật ô nhiễm.
Ngay sau đó, Tô Diệp ngửi thấy mùi thuốc thảo mộc, lần theo mùi hương, cậu nhìn thấy móng vuốt sắc nhọn của vật ô nhiễm đang được bọc trong miếng vải thô, dính thứ cao màu trắng ngà, đang đè lên vết thương của mình.
Ông ấy... Đang bôi thuốc lên vết thương cho mình à?
Vật ô nhiễm tàn nhẫn thích giết chóc trong mắt mọi người lại đang bôi thuốc lên vết thương cho mình?
Tô Diệp cảm thấy không thể tin nổi, nhưng sự thật lại đang sờ sờ trước mắt cậu.
“Ngài... đang bôi thuốc cho con à?” Đôi mắt tròn xoe của bé con tràn đầy vẻ khiếp sợ nhưng trong ánh mắt đó cũng có cả sự biết ơn.
Nhím Vạn Kim không quen với việc bị người ta nhìn với ánh mắt như thế này, lúc trước bị vật ô nhiễm ở Thủ đô của khu ô nhiễm nhìn như vậy đã đủ làm ông ấy cảm thấy nổi da gà rồi.
Vì thế ông ấy vô thức lùi lại một bước: “Ai, ai bảo thế, tôi đang thử thuốc trên người nhóc, xem thuốc này đã hết hạn hay chưa thôi.”
“Tỉnh rồi thì tự bôi đi.” Nhím Vạn Kim vừa nói, vừa lặng lẽ cởi miếng khăn trải bàn trên móng vuốt sắc nhọn xuống, đưa thuốc mỡ cho Tô Diệp.
Sau khi nhận lấy thuốc mỡ từ tay Nhím Vạn Kim, Tô Diệp nhìn ngày sản xuất, tuy rằng cậu không biết nhiều chữ nhưng vẫn nhận ra ba chữ này, cũng biết xem ngày tháng cơ bản, đây là những điều mẹ đã dạy cậu.
“Nó chưa hết hạn, trên đó có viết, phải đến năm sau mới hết hạn.” Tô Diệp nghĩ rằng đây là thuốc mỡ chưa hết hạn nên có lẽ ông ấy sẽ không để mình dùng nữa, trước khi người ta giằng lại thì cậu đã chủ động trả lại, cũng tránh chọc giận đối phương.
Đôi bàn tay nhỏ nhắn trắng trẻo của bé con cầm tuýp thuốc mỡ đưa lại cho ông ấy.
Nhím Vạn Kim không ngờ rằng bé con trông rất dễ lừa này lại biết chữ, tự dưng cứng họng không nói được gì: “...”
Sau đó, chủ đề cuộc trò chuyện được thay đổi, ông ấy dữ dằn giơ móng vuốt uy hiếp: “Bảo bôi thì cứ bôi đi, sao mà nói nhiều thế hả! Còn nói linh tinh nữa là tôi ăn thịt nhóc luôn đấy!”
Nực cười, nghĩ xem ông ấy là một vật ô nhiễm có tiếng ở Thủ đô mà lại không dọa được nhóc con này hay sao?