Sau Khi Được Trăm Ngàn Vật Ô Nhiễm Đoàn Sủng

Chương 1: Đứa trẻ không gia đình


4 ngày


Tô Diệp ra khỏi phòng người làm, động tác thành thạo mặc tạp dề gấu trúc màu trắng đen quá khổ so với cậu, chạy bước nhỏ đến phòng khách.

Phòng khách cực kỳ bừa bộn, trên bàn dưới đất đều là tàn thuốc lá và lon bia nghiêng ngả, mùi hôi của rượu và thuốc đã ủ cả đêm lẫn vào nhau tạo thành một mùi hương khó mà diễn tả.

Tô Diệp bỏ lon bia vào túi đựng rác, lại dùng khăn giấy lau sạch tàn thuốc trên mặt bàn cẩm thạch và dưới sàn nhà, cuối cùng leo lên ghế kê chân bên cạnh cửa sổ, kiễng đôi chân nhỏ lên mở cửa sổ cho phòng khách thoáng khí.

Sau cùng, cậu cầm tiền lẻ để ở cửa nhà ra ngoài mua bữa sáng cho cả nhà chú thím vẫn còn đang chìm trong mơ trên lầu hai.

Trên đó là những việc mà Tô Diệp chỉ mới bốn tuổi phải làm hằng ngày sau khi thức dậy.

Ngoài trời khá âm u, mây đen tụ lại trên vòm trời, có cơn gió lạnh thổi qua tán lá xanh biếc trong sân nhà phát ra tiếng xào xạc. Tô Diệp cúi đầu nhìn chằm chằm vào cây quả hồng non nớt yếu ớt trong sân, so chiều cao của mình và cây non, khóe môi nở nụ cười mỉm.

Ngắm cây non xong, Tô Diệp quay lại cửa nhà lấy ô ra ngoài.

Khi Tô Diệp đi được vài phút thì mây đen cuồn cuộn đã đến giới hạn bèn đổ từng hạt mưa to xuống, gió cũng ngang tàn hơn. Cậu bé bốn tuổi vội vàng bung tán ô lại còn suýt bị gió lớn thổi bay cả người lẫn ô.

Tô Diệp lảo đảo một bước trong mưa gió, hạt mưa lạnh ngắt lập tức lợi dụng thời cơ này rơi lên người đứa trẻ, nửa bên vai của cậu đã ướt đẫm, quần áo ướt nhẹp dính vào da làm cậu lạnh tới run cầm cập.

Mặc dù như vậy nhưng Tô Diệp vẫn không dám lề mề, cầm chiếc ô nhỏ khó khăn đi từng bước ngược với gió mưa để đến cửa hàng bán đồ ăn sáng.

...

Ông chủ của cửa hàng bán đồ ăn sáng thấy Tô Diệp cầm ô nhỏ đến bèn lộ ra vẻ thương cảm, giọng nói cũng không khỏi dịu dàng hơn: “Tiểu Thụ Diệp đến rồi, mau ngồi mau ngồi, mưa to vậy mà chú thím con vẫn bắt con đến mua bữa sáng... Hai người họ thật chẳng ra làm sao.”

Ông chủ nói mấy chữ cuối rất bé, không giống đang nói cho Tô Diệp nghe mà chỉ là tự quở một câu thôi.

Ông chủ nhanh chóng để một ly sữa đậu nành nóng ở trước mặt Tô Diệp: “Bên ngoài trời lạnh, uống một ly sữa đậu nóng đi con, hôm nay vẫn giống mấy hôm trước à?”

Tô Diệp gật đầu, nhỏ nhẹ nói một câu “cảm ơn chú ạ”, sau đó cầm ly giấy bằng hai tay rũ đầu uống từng hớp nhỏ sữa đậu nành nóng, lộ ra sợi tóc xinh yêu giữa mái tóc đen buông xõa.

Trông cậu ngoan ngoãn như thế, ông chủ của cửa hàng đồ ăn sáng không kìm lòng lại thở dài, thầm nói đứa trẻ này số khổ.

Cách đây không lâu, ba mẹ là minh tinh của Tô Diệp gặp tai nạn xe rồi rời khỏi thế gian, bỏ lại số tài sản kếch xù và Tô Diệp. Em trai của ông Tô, cũng là chú của Tô Diệp thuận lý thành chương đưa gia đình vào biệt thự của nhà Tô Diệp ở để “chăm sóc” Tô Diệp.

Nói là chăm sóc Tô Diệp, ông chủ lại trợn mắt nhìn cậu bé Tô Diệp này mặc kệ mưa to gió lớn chạy ra ngoài mua bữa sáng cho cả gia đình kia, gương mặt nhỏ bé vốn mũm mĩm trông rất muốn nựng giờ lại gầy đến mức làm ông ấy cũng không dám nhìn.

Thật là tạo nghiệt mà, ông chủ lắc đầu, gói bữa sáng lại cho Tô Diệp.

Tô Diệp uống hết sữa đậu nành, cầm lấy bữa sáng ông chủ đã gói xong rồi cầm theo chiếc ô nhỏ gian nan tiến vào bão táp mưa sa.

Dù đã cố gắng chạy nhưng lúc về đến biệt thự vẫn muộn hơn giờ thím yêu cầu. Tô Diệp khiếp sợ để ô ở cửa nhà rồi cúi đầu không dám nhìn sắc mặt của cả nhà chú thím.

“Đúng là phế vật vô dụng, đi mua có một bữa ăn sáng mà lâu vậy, con trai tao đói chết thì thằng phế vật mày có thể chịu trách nhiệm không?” Bà thím mắng nhiếc giật lấy bữa sáng từ trong tay Tô Diệp, cầm bánh bao nhân thịt to đưa đến bên miệng con trai mình.

Chú cũng bất mãn nói: “Nếu không phải cả nhà tao bằng lòng chăm sóc mày thì có khi bây giờ mày đã chết đói rồi. Còn không biết ơn nữa... Mày trừng tao cái gì?”

Chú một câu thím một câu, nhưng việc chia bữa sáng lại không hề chậm lại, nhanh chóng chia hết túi đồ ăn sáng, trước khi thím định đưa cái bánh bao không còn lại cuối cùng ra trước mặt Tô Diệp thì anh họ béo ú đảo mắt tròn mắt: “Mẹ, hôm nay con ăn thêm một cái bánh bao.”

Thím nghe vậy bèn đưa bánh bao cho con mình, tươi cười vui vẻ nói: “Cục cưng hôm nay giỏi vậy cà, còn có thể ăn thêm một cái bánh bao.”

Anh họ cầm lấy cái bánh cắn một miếng to đùng, ngay sau đó nhìn sang Tô Diệp, ánh mắt mang theo ý khiêu khích.

Bàn tay đưa ra nhận bánh bao của Tô Diệp vẫn còn giơ giữa không trung, cậu từ từ hạ tay xuống, xoa xoa cái bụng chỉ mới uống được một ly sữa đậu nành nhỏ của mình, cúi đầu quay về phòng người làm chật chội.

Cậu biết, cho dù mình có chờ tới bao giờ thì chú thím cũng sẽ không đưa đồ cho cậu ăn.

Nhất là anh họ, dù thức ăn còn thừa thì thà đem vứt sọt rác chứ cũng sẽ không cho cậu.

Phòng người hầu chỉ rộng mấy mét vuông, nửa bên chất đồ lung tung, bên còn lại có một chiếc giường nhỏ, Tô Diệp cởi quần áo đã bị ướt một bên để lên đống đồ, thay bộ quần áo khác đã bị giặt đến phai màu.

Sau đó khó khăn leo lên chiếc giường nhỏ hơi cao so với cậu, lấy ra một tấm ảnh chụp gia đình nhét dưới gối nằm. Trên ảnh là một nhà ba người tươi cười rực rỡ, người ba cao lớn anh tuấn, người mẹ xinh đẹp dịu dàng, còn có bản thân cậu đứng giữa ba và mẹ, cái má phúng phính, trên người mặc một bộ đồ hình thú con khủng long.

Bàn tay nhỏ non nớt chậm rãi vuốt ve gương mặt tươi cười xán lạn của ba mẹ trên ảnh, Tô Diệp dè dặt áp má mình lên bức ảnh lạnh băng, cứ như làm vậy thì ba mẹ vẫn còn ở bên cậu.

Tô Diệp duy trì tư thế đó, thiếp đi.

Cậu đã nằm mơ, mơ thấy thuở vẫn chưa có chuyện gì xảy ra, ngày sinh nhật ba tuổi của cậu, ba mang từ bên ngoài về một mầm cây rồi trồng nó trong sân nhà cùng mẹ dưới cơn mưa phùn lất phất.

Tô Diệp ngồi trên ghế đẩu nhỏ dưới mái hiên quan sát ba mẹ trồng cây, cậu muốn qua đó trồng chung nhưng họ sợ cậu dầm mưa đổ bệnh nên rất kiên quyết chỉ cho cậu ngồi nhìn dưới hiên nhà.

Mầm cây nhỏ không phải giống cây quý hiếm gì mà chỉ là một cây hồng, quê của ba có lời truyền miệng rằng trồng một cây hồng vào năm con cái lên ba thì có thể phù hộ cho con sau này mọi việc thuận lợi.

Ông Tô không phải người mê tín nhưng vẫn chạy đến chợ Hoa Điểu vào ngày Tô Diệp ba tuổi, cuối cùng mua một cây hồng về trồng.

...

Kể từ khi ba mẹ rời xa, ngày nào Tô Diệp cũng muốn ngắm nhìn cây hồng ba mẹ đã trồng.

Trong mơ màng, Tô Diệp bị tiếng nói chuyện lố lăng của thím làm giật mình tỉnh giấc, cậu leo xuống giường, thành thạo trèo lên đống đồ cạnh cửa sổ, vịn hai tay lên bệ cửa sổ ngó ra ngoài.

Chỉ thấy anh họ đứng trong sân vườn hơi lầy lội sau cơn mưa, tay còn túm lấy cây hồng non, còn thím thì trưng biểu cảm tán thưởng cậu ta: “Cục cưng của mẹ giỏi thật, mới tí tuổi mà đã có thể nhổ cả cây lẫn rễ rồi, quả thật còn giỏi hơn Tôn Ngộ Không trong phim hoạt hình nữa!”

Thím đứng vỗ tay bên cạnh anh họ, trên mặt toàn là vẻ vui mừng tự hào con mình, anh họ được mẹ khen thì cũng nở nụ cười tươi rói.

Tô Diệp thẫn thờ nhìn cây hồng ba mẹ mình trồng bị anh họ vứt đại vào bùn đất, cổ họng phát ra tiếng gừ giận dữ như thú non bị thương, ngay lập tức xông ra khỏi phòng người làm.

Tô Diệp chưa từng chạy nhanh đến vậy, cậu đến khoảng sân thím và anh họ đang đứng, cũng không biết lấy sức mạnh ở đâu ra mà đẩy tên anh họ béo ú vạm vỡ hơn mình cả một vòng loạng choạng ngã vào đống bùn.

Bà thím thấy Tô Diệp tự dưng đẩy con trai mình thì miệng mắng “thằng súc sinh” rồi giơ tay tát Tô Diệp một bạt tai, cái tát này làm Tô Diệp ù tai chóng mặt, thân hình bé nhỏ ngã thẳng vào bùn đất, mãi lâu sau cũng chưa bò dậy nổi.

Thấy vẫn chưa hết giận, bà ta lại đá mạnh một cái lên bụng Tô Diệp đã không còn sức phản kháng.

“Tự nhiên xông ra nổi điên cái gì, thật là điên khùng!” Bà thím vừa mắng mỏ vừa bế con trai về phòng thay đồ.

Tô Diệp nằm rạp trên bùn đất, hít vào một cách đau đớn, hồi lâu sau cậu mới cố gắng đứng dậy, đỡ cây non đã dính bẩn lên muốn trồng nó vào hố đất lại nhưng trời vừa mưa xong nên đất nhão nhoẹt, dù Tô Diệp có cố gắng muốn cây non đứng thẳng thế nào thì nó vẫn nhanh chóng ngã tiếp.

Cứ như ba mẹ cậu mãi mãi không quay lại được.

Bà thím thay quần áo cho anh họ xong, đang định quay lại dạy dỗ Tô Diệp thì ngó từ cửa sổ trông thấy hành động đỡ cây lên hết lần này đến lần khác của cậu, không kìm được mà lẩm bẩm: “Thằng nhóc này điên thật rồi nhỉ, một mình ở đó so đo với cái cây.”

...

Mấy chục năm trước, một đợt dịch bệnh kỳ lạ đã càn quét con người, người bị nhiễm bệnh ô nhiễm này sẽ càng ngày càng nóng nảy theo thời gian rồi dần mất đi lý trí, cơ thể cũng biến thành hình thù của quái vật, cuối cùng sẽ hoàn toàn biến thành vật ô nhiễm hình thù biến dạng không có lý trí, tấn công con người bừa bãi.

Vì vậy nên mối quan hệ giữa người nhiễm bệnh và người khỏe mạnh ngày càng trở nên vi diệu, họ dè chừng lẫn nhau, đụng cái là nổ ra đại chiến ngay, với tình hình như vậy, lãnh sự đương thời của khu ô nhiễm đã đứng ra đề nghị chia trái đất thành hai phần, con người và vật ô nhiễm mỗi bên một phần.

Dưới sự thúc đẩy của các thế lực, căn cứ loài người và khu ô nhiễm đã hoàn toàn tách ra.

Thủ đô của khu ô nhiễm, trong văn phòng của cai ngục trưởng.

Một vật ô nhiễm khổng lồ trông như bị vướng vào vô số xúc tu ngoằn ngoèo đang ngồi trước bàn làm việc, trên bàn trước mắt anh ấy để một màn hình nhỏ, con ngươi to lớn của vật ô nhiễm nhìn chằm chằm vào màn hình nhỏ ấy không chớp lấy một cái, không nỡ bỏ lỡ bất kỳ nội dung nào trên đó.

Vật ô nhiễm đáng sợ này đang xem lịch sử bộ nhớ của một gameshow gia đình trong thế giới loài người.

Gameshow này có tổng cộng hai mươi bốn tập, mỗi tập quay cuộc sống sinh hoạt của một gia đình gồm ba mẹ là minh tinh và con của họ, vì đám trẻ con loài người ngô nghê đáng yêu nên đã khơi lên sự bàn luận không nhỏ trong thế giới loài người lúc phát sóng.

Trong khu ô nhiễm không có sự tồn tại của thứ như mạng internet, mạng lưới mạng sẽ làm phóng đại khuynh hướng xấu xa trong lòng vật ô nhiễm, làm họ ngày càng nóng nảy dễ cáu, mất đi lý trí, thế nên cả khu ô nhiễm chỉ có điện thoại truyền tin chứ không mở mạng lưới internet.

Cai ngục trưởng cũng tình cờ có được chiếc máy tính bảng có lưu trữ của gameshow gia đình này.

Anh ấy vốn định xem để giết thời gian, nhưng sau khi xem một tập trong đó được mấy phút thì sắc mặt ngày càng nghiêm túc, trông như ước gì có thể chui vào màn hình ngay lập tức ấy.

Tập này chiếu câu chuyện về gia đình của diva và ảnh đế, chương trình bắt đầu với cảnh ảnh đế và diva đứng bên ngoài biệt thự nhà họ, họ áy náy dẫn ekip vào nhà, nói với ekip là Tiểu Thụ Diệp nhà họ vẫn chưa dậy nên phiền họ chờ lát.

Vì phải làm phiền ekip chờ đợi nên diva và ảnh đế đã chuẩn bị một bữa sáng thịnh soạn cho ekip, sau khi lắp máy quay bên cạnh giường của đứa trẻ đáng yêu vẫn đang say giấc nồng thì ekip bắt đầu tận hưởng bữa sáng.

Máy quay với độ nét cao cứ vậy ghi lại cả quá trình bé Tô tỉnh giấc.

Đứa trẻ chớp hàng lông mi dài, mở đôi mắt tròn xoe ra nhìn quanh một vòng, không thấy bóng hình quen thuộc thì gương mặt nhỏ lập tức phùng mang trợn má tròn như cá nóc, cái miệng chúm chím dẩu lên, dáng vẻ là con sắp quậy đấy nhé.

Nhưng ngay sau đó, tựa như có tâm linh tương thông, người mẹ diva nhanh chân xuất hiện bên giường con mình.

Thấy mẹ xuất hiện, bỗng chốc đứa trẻ thu lại vẻ mặt ấm ức vừa rồi, cái má phồng lên đã xẹp xuống, thò hai cánh tay trắng mềm như ngó sen về phía ống kính, cười tươi đến mức để lộ hai chiếc răng sữa trắng bóc duy nhất, đôi mắt tròn cong cong, trong đó cứ như có ánh sao lấp lánh sáng chói. (đọc truyện trên app giúp phát triển các team dịch TYT)

“Tiểu Thụ Diệp nhà tôi hơi gắt ngủ, tỉnh rồi không thấy ba thằng bé hoặc tôi là sẽ quậy.” Người mẹ diva vội ôm đứa trẻ đang múa may hai tay muốn được bế vào lòng rồi mới quay người lại giải thích với máy quay.

Nhưng mấy câu giải thích này, cai ngục trưởng lại nghe không lọt tai chữ nào.

Ngay khoảnh khắc đứa trẻ nở nụ cười tươi như hoa nở với ống kính, đại não đần độn tận mấy ngày của anh ấy chợt cảm nhận được sự minh mẫn chưa từng có, trong một thoáng anh ấy có cảm giác như mình đã quay trở về thuở vẫn còn là con người, dồi dào lý trí.

Chuyện là vật ô nhiễm làm việc tại cơ quan nhà nước của khu ô nhiễm như anh ấy đây, chỉ trong một ngày đã phải tiêm thuốc ức chế duy trì lý trí tận mấy lần, để ức chế cơn thịnh nộ của mình lại và thúc đẩy sản sinh lý trí.

Nhưng tiêm quá nhiều thuốc ức chế này sẽ sinh ra tính kháng thuốc, dạo này cai ngục trưởng cảm thấy thuốc ức chế càng ngày càng kém hiệu quả với anh ấy, đã đến lúc phải “về hưu” rồi.

“Về hưu” mà những vật ô nhiễm gọi cũng chính là biến thành quái vật chỉ biết giết chóc sau khi mất sạch lý trí, bị giam vào tù.

Đây là số phận rồi cũng phải đến sau khi con người sau khi biến thành vật ô nhiễm, dĩ nhiên cai ngục trưởng cũng không ngoại lệ.

Sự minh mẫn hiện tại là hồi quang phản chiếu (*) trước khi hoàn toàn bị ô nhiễm sao? Cai ngục nghĩ.

(*) Hồi quang phản chiếu là một từ Hán Việt vốn để chỉ hiện tượng ánh sáng phản xạ lúc mặt trời sắp lặn khiến bầu trời trở nên sáng hơn trong thời gian ngắn rồi nhanh chóng tối đi, từ hiện tượng này người ta sử dụng cụm từ để ẩn dụ cho việc một người đột nhiên trở nên minh mẫn, khoẻ mạnh trong một khoảng thời gian ngắn trước lúc qua đời.

Anh ấy lập tức mò ra một ống thuốc ức chế trong suốt trong ngăn tủ rồi cầm trong xúc tu, định tiêm cho mình bất cứ lúc nào, sau đó vẫn nhìn chằm chằm vào đứa trẻ tươi cười rực rỡ trên màn hình.

Một giây, hai giây... Khung cảnh chợt thay đổi, quay về bên chỗ ekip đang ăn sáng.

Cơn cáu kỉnh trong lòng lại trào dâng không thể kiểm soát, che lấp lý trí khó khăn lắm mới có được của cai ngục trưởng.

Cai ngục nhíu mày, lập tức dùng xúc tu điều khiển thanh phát lùi về trước, lần nữa dừng tại nụ cười rực rỡ của cậu bé kia.

Bỗng chốc, trí não lại được tẩy sạch thoáng đãng, tựa như bầu trời trong xanh được cơn mưa lớn giội rửa, có một chú chim trắng dang rộng cánh bay qua.

Cuối cùng cai ngục trưởng cũng nhận ra điều bất thường — Nụ cười của đứa trẻ loài người này cứ như có chứa ma lực nào đó, vậy mà có thể làm tư duy đã bị bệnh ô nhiễm xâm nhập trở nên cáu kỉnh không thể kiềm chế của anh ấy có lý trí trở lại!

 

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play