Sau Khi Được Trăm Ngàn Vật Ô Nhiễm Đoàn Sủng

Chương 5: Vật ô nhiễm cứu nguy


4 ngày


Tô Diệp nhặt lại được cái mạng nhỏ bé của mình trong cơn hoang mang, lén lút thập thò nhìn chằm chằm hang động khúc khuỷu một lúc lâu, sau khi xác nhận vật ô nhiễm sẽ không quay lại nữa thì mới dùng bàn tay nhỏ bé vuốt ve trái tim đang đập như trống đánh của mình, từ từ bình tĩnh lại.

Lúc này cậu mới dời sự chú ý của mình lên chiếc đèn đang tỏa ra những ánh sáng trắng tinh kia, cây đèn cong cong như vầng trăng khuyết, bên trên còn có vẽ một đôi mắt với hàng lông mi dài, trông khá đáng yêu.

Cậu nhóc sững người mất vài giây, sau đó nhặt chiếc đèn mặt trăng lên, phủi bỏ lớp bụi dính trên đó.

Ánh sáng của chiếc đèn soi sáng cả hang động, Tô Diệp nhờ vào ánh sáng ấy mới có thể thuận lợi ra khỏi nơi đó.

Bên ngoài cánh rừng vẫn im lặng như thế, chỉ có những cơn gió đêm thổi qua tán lá phát ra âm thanh xào xạc rất nhỏ, ngoài ra còn có tầng tầng lớp lớp bóng của những tán cây được ánh trăng trên cao khắc hoạ —— Trong bóng tối vô tận kia, chúng trông như vô số những chiếc xúc tua của vật ô nhiễm đang uốn lượn, đợi chờ một thằng nhóc ngu ngốc nào đó chủ động chạm vào vậy.

Đôi chân nhỏ của Tô Diệp thò ra khỏi hang động hai centimet để thăm dò thử, nhưng sau đó đã rút về ngay.

Khu rừng về đêm rất đáng sợ, chi bằng đợi đến khi trời sáng rồi hãy rời khỏi đây nhỉ? Nếu vật ô nhiễm đó đã rời đi rồi thì có lẽ trong hôm nay sẽ không quay về nữa đâu đúng không?

Cậu nhóc suy nghĩ như thế thì lùi về hang động như một con chim cút con vậy.

Tô Diệp không dám nằm ở chỗ ban nãy nữa mà tìm một hòn đá có khe thật sâu khác, khe đá rất hẹp, vật ô nhiễm không chui lọt được nhưng Tô Diệp thì có thể.

Cậu nhét cả người mình vào trong khe đá đó như muốn lấp đầy nó, sau đó đặt bánh quy và thạch trái cây sang một bên, cuối cùng là với lấy chiếc đèn hình mặt trăng toả ra những tia sáng ấm áp kia rồi tắt nó đi.

Tô Diệp ôm lấy chiếc đèn vẫn còn chút hơi ấm ấy, cảm nhận sự ấm áp mà từ rất lâu rồi mình không còn cảm nhận được nữa —— Nó khiến cậu nhớ đến cái ôm của mẹ, đã lâu lắm rồi cậu không được người khác ôm vào lòng như thế.

Giấc ngủ này Tô Diệp ngủ rất sâu, không hề mơ thấy gì cả.

Sáng sớm hôm sau, vài tia sáng lọt vào trong hang động tối tăm kia, vô cùng chói mắt.

Tô Diệp đưa tay lên che mắt mình lại như một phản xạ, sau đó ngay vào lúc cảm nhận được có ánh sáng thì ngồi bật dậy.

Nếu còn không dậy, vệ sinh xong xuôi để đi mua đồ ăn sáng thì lại bị ăn đòn nữa cho xem!

Tô Diệp mở mắt ra chớp vài cái, lúc này mới nhớ ra bây giờ mình đã không còn ở nhà nữa, thế nên cả người cậu nhóc lập tức yểu xìu như một cục slime. 

Những đứa trẻ vốn rất thích ngủ nướng, Tô Diệp không những thích nằm lì trên giường mà tính nết khi thức dậy còn rất xấu nữa. Trước đây nếu như lúc thức dậy không thấy ba mẹ ở cạnh thì sẽ lập tức phụng phịu ngay, cứ như ai làm gì đó khiến cậu phải chịu ấm ức vậy.

Nếu như trong một thời gian dài mà ba mẹ vẫn không xuất hiện thì lúc quay lại phòng của cậu nhóc sẽ thấy một con cá nóc con ngay.

Lúc nghĩ đến hôm nay mình không cần làm việc nhà nữa, Tô Diệp mới đứng giữa khe đá vươn vai, lắc lắc cái hông đau đớn và tê cứng vì bị các hòn đá cấn vào, bụng cậu cũng rất biết điều, lúc này đã kêu lên “ọt ọt”. 

Tô Diệp cũng lấy một miếng bánh quy soda ra ăn như hôm qua, nhưng vừa mới ăn được một miếng thì đã cảm thấy nuốt không trôi nữa —— Cả ngày hôm qua cậu đã không uống ngụm nước nào rồi nên bây giờ miệng lưỡi đều khô khốc hết, thật sự không ăn nổi món bánh quy này nữa.

Suy nghĩ một lúc, Tô Diệp dùng răng nanh sắc bén của mình để xé túi thạch trái cây ra, lấy một hộp thạch có vị táo ra, sau đó lại tiếp tục dùng răng nanh cắn mạnh vào lớp màng nhựa trên hộp thạch.

Nhưng rõ ràng lớp màng nhựa trên hộp thạch dày hơn túi đựng thạch nhiều nên cho dù Tô Diệp đã dùng răng nanh cắn một lúc lâu thì cũng chỉ để lại được một dấu răng bên trên lớp màng nhựa mà thôi.

Trước đây khi ăn những thứ như thạch trái cây thì đều do ba và mẹ lột xong hết rồi đưa vào miệng cậu, đây là lần đầu tiên cậu thử mở chúng nhưng lại gặp thất bại.

“Ngoàm!” Tô Diệp không hề từ bỏ, cậu cắn mạnh vào phần đáy của hộp thạch trái cây, sau khi vừa cắn vào thì đáy hộp thì một dòng thạch trái cây xanh biếc tuôn ra khỏi lớp nhựa bọc, tỏa ra hương thơm nồng nàn của táo xanh.

Cậu nhóc nhanh chóng quay hộp thạch đã được mở ra lại, hút lấy hút để những miếng thạch thơm ngọt và mọng nước, đôi mắt to tròn của cậu ánh lên ý cười.

Tô Diệp ăn hộp thạch thứ hai cũng bằng cách giống hệt vậy, sau khi cơn khát dịu đi được phần nào thì cậu nhanh chóng lấy bánh quy lúc nãy ăn còn dư ra bỏ vào miệng, vác theo hai cái má phúng phính đi dọn dẹp đồ đạc, chuẩn bị xuất phát đi tìm một nơi ở mới.

Tay trái cầm túi thạch trái cây và bánh quy, tay phải cầm cây đèn hình mặt trăng, Tô Diệp nhấc đôi chân ngắn ngủn của mình lên để bước chầm chậm ra ngoài.

Đợi khi đi đến cửa hang động thì Tô Diệp bỗng khựng lại, cậu đặt thức ăn xuống đất, tiếp đó kéo vạt áo lên lau sạch lớp bụi bám trên chiếc đèn hình mặt trăng kia, sau khi lau sạch lớp bụi dính trên đèn rồi thì mới chạy lon ton đặt cây đèn hình mặt trăng đó lên tảng đá dễ thấy nhất trong hang động.

Chiếc đèn này là do hôm qua vật ô nhiễm kia để lại, là đồ vật của người khác nên Tô Diệp không định mang nó theo cùng.

Mẹ cậu đã nói rồi, nhặt được đồ thì phải đứng yên ở chỗ đó, đợi chủ nhân bị rơi mất đồ quay lại tìm, nhưng khi suy nghĩ đến việc “chủ nhân” này hơi đặc biệt, nếu như lúc đối phương quay về thì sẽ hứng thú với cậu hơn cả cây đèn mặt trăng kia cũng không chừng, cho nên Tô Diệp quyết định đặt nó ở một chỗ mà vật ô nhiễm dễ nhìn thấy nhất.

Sau khi giải quyết xong vấn đề đồ lưu lạc rơi rớt tối qua, Tô Diệp lại xách “hành lý” của mình lên, tiếp tục hành trình tìm kiếm nơi ở mới.

Lúc này Nhím Vạn Kim, cũng chính là vật ô nhiễm đã chạm mặt với Tô Diệp vào tối qua đang buồn rầu ngồi trên một tảng đá lớn, ông ấy nhìn chằm chằm vào thuốc ức chế đang nằm trong tay minh, trông rất hoang mang.

Tối qua ông ấy cảm nhận được triệu chứng ô nhiễm của mình sắp phát tác cho nên mới vội vàng rời khỏi đó, nhưng đợi khi ông ấy rời khỏi hang động, cầm lấy ống thuốc ức chế, đợi đến khi cảm giác toàn bộ lý trí đều không còn nữa thì sẽ tiêm thuốc vào người mình ngay, nhưng đợi hết cả đêm cũng không đợi được dấu hiệu gì cả, thậm chí còn cảm thấy mình tỉnh táo hơn bao giờ hết, hoàn toàn có thể làm một bộ đề thi đại học của thế giới loài người nữa.

Tối qua, ông ấy đã “run tay” bỏ lại cây đèn mặt trăng đó thằng nhóc ấy, nếu bây giờ đã không phát bệnh thì đương nhiên phải quay về tìm lại cây đèn ấy rồi.

Chứ không phải là vì đi xem thằng nhóc đó còn sống hay đã chết đâu đấy.

Nhím Vạn Kim nghĩ vậy thì đứng bật dậy khỏi tảng đá lớn kia, nhanh chóng đi về phía hang động.

Hơn mười phút sau Nhím Vạn Kim đã nhìn thấy cây đèn hình mặt trăng đang được đặt trên một tảng đá, rõ ràng là đã được lau chùi qua rất kỹ càng nên mới trông sạch sẽ hơn cả lúc ông ấy cầm đến như thế.

Là thằng nhóc kia để nó ở lại đây sao? Thằng nhóc đó muốn trả lại cho mình à?

Không biết vì sao nhưng cảm giác kỳ lạ tối qua lại dâng trào thêm lần nữa, bây giờ trong tay Nhím Vạn Kim đã có sẵn thuốc ức chế nên cũng không vội rời khỏi đây, móng vuốt bằng kim loại sáng bóng, sắc bén móc lấy cây đèn mặt trăng đi vào trong hang động.

Nhưng sau khi đi dạo hết một vòng hang động thì Nhím Vạn Kim vẫn không tìm thấy bóng dáng của thằng nhóc đó đâu cả.

Đi rồi sao? Móng vuốt sắc bén của Nhím Vạn Kim siết chặt lại với nhau.

Trong khu rừng nằm ngay nơi giao nhau của căn cứ loài người và khu ô nhiễm này có rất nhiều vật ô nhiễm đã sắp đi đến tận cùng của cuộc đời nhưng vẫn chưa đủ tiêu chuẩn để bị bắt vào nhà tù của vật ô nhiễm như ông ấy… Họ không giống ông ấy có thuốc ức chế dùng mãi không hết nên có thể bộc phát, làm người khác bị thương bất cứ lúc nào.

Nói xa hơn thì cho dù không đụng phải vật ô nhiễm mà bị một con thú hoang nào đó trong khu rừng này nhắm phải thì một đứa nhóc như cậu hoàn toàn không thể đối phó được. 

Đôi mắt đen tuyền của Nhím Vạn Kim nhắm chặt lại, lúc mở mắt ra lần nữa thì đã hạ quyết tâm.

Do mặt trời vẫn chưa ló dạng nên mặt đất của khu rừng rậm bị sương mù bao phủ cả đêm vẫn còn khá ẩm ướt, Nhím Vạn Kim quan sát dưới đất thật kỹ, cuối cùng cũng nhìn ra được một loạt các dấu giày của trẻ con.

Tô Diệp đi xuyên qua làn sương sớm lạnh lẽo, bước trên con đường đầy bùn đất trong khu rừng rậm. Bốn phía đều là những cây cao tầm mấy chục mét, che rợp cả bầu trời, khiến cậu nhóc vốn đã nhỏ con càng trông nhỏ bé hơn.

Cậu đi mãi đi mãi, cuối cùng cũng nghe được tiếng suối chảy róc rách.

Thoáng chốc đôi mắt của cậu nhóc bị khát cả đoạn đường dài bỗng sáng rực lên, vội vàng chạy về phía phát ra tiếng nước chảy.

Cậu không hề hay biết trong một khu rừng rậm, nơi nguy hiểm nhất chính là bên bờ suối, do cho dù là bất cứ loài nào đi thì nữa thì vẫn cần uống nước.

Tô Diệp không hiểu được đạo lý này, đôi chắn ngắn ngủn của cậu chỉ biết chạy lon ton về phía đó, trông như được gắn Phong Hỏa Luân phiên bản cấp thấp vậy.

Vài phút sau, cậu nhóc đã đứng trước một con suốt trong veo đến mức nhìn thấy được cả đáy, trên gương mặt nhỏ nhắn ấy tràn đầy vẻ ngạc nhiên. Trước giờ cậu chưa từng nhìn thấy con suối nào trong veo đến thế, nó đẹp đến mức trông như giả vậy.

Sau khi cảm thán được vài phút thì cậu nhóc đã cúi người xuống, hai tay vớt lấy một làn nước trong vắt lên đưa đến bên miệng, nhưng ngay vào lúc này ——

Tô Diệp quay phắt đầu lại, hai bàn tay đang vớt nước buông ra khiến nước văng đầy ra đất, vô số giọt nước long lanh bắn tung tóe lên, cậu thấy trên một ngọn cây cách chỗ cậu đứng không xa có một con khỉ hoang không biết xuất hiện từ lúc nào, bộ lông của con khỉ hoang đó rối xù cả lên, đôi mắt đỏ ngầu, móng vuốt sắc bén cắm sâu vào trong thân cây, để lộ ra hàm răng màu vàng trông rất đáng sợ.

Sau khi nhận thức được ánh mắt không mấy thiện lành của đối phương thì Tô Diệp lập tức lùi về sau, nhưng chỉ mới lùi được vài bước thì một cảm giác mát lạnh ập vào vớ, vừa cúi đầu xuống nhìn thì phát hiện một bên chân đã nằm trong con suối kia rồi.

Thấy cậu nhóc yếu ớt này đã không còn đường để lui nữa nên con khỉ hoang đang đu trên cành cây cao kia đã lắc lư cánh tay dài của mình, lấy đà bay thẳng về phía Tô Diệp.

Khi thấy con khỉ hoang đó ngày càng đến gần mình thì Tô Diệp chỉ biết tránh ra sau, chao đảo lùi về phía bên kia, nhưng tốc độ chạy của Tô Diệp sao lại có thể nhanh hơn con khỉ đã trải qua trăm trận chiến kia được, chẳng mấy chốc con khỉ hoang đó đã đuổi kịp cậu.  (đọc truyện trên app giúp phát triển các team dịch TYT)

Bởi vì khoảng cách của hai rất gần nên thậm chí Tô Diệp còn ngửi thấy được mùi hơi thở hôi thối tỏa ra từ miệng của con khỉ hoang kia nữa.

Gương mặt của cậu nhóc nhăn nhúm lại, trong một phút giây nào đó còn hối hận vì hôm qua không để vật ô nhiễm kia ăn thịt cho rồi —— Ít nhất miệng của vật ô nhiễm tối qua không hề thối như con khỉ hoang này, là một con vật ô nhiễm ưa sạch sẽ.

Móng vuốt của con khỉ hoang đó nhắm thẳng vào đầu của Tô Diệp, cậu nhóc nhắm chặt mắt lại, đầu óc bây giờ chỉ là một khoảng trống.

Nhưng một giây rồi hai giây… Cơn đau trong dự tính không hề đổ ập xuống, Tô Diệp mở mắt ra thì thấy con khỉ hoang nhe nanh múa vuốt sắp lao về phía mình không hiểu tại sao lại bị treo lơ lửng giữa không trung, trên mặt đó viết đầy hai chữ hoang mang, tay chân huơ lung tung cả lên.

Tô Diệp từ từ dời mắt của mình nhìn ra phía sau, lúc này mới thấy đằng sau con khỉ hoang đó là một thân hình màu nâu to lớn như một ngọn núi nhỏ. Con khỉ hoang bị một người như vậy khống chế, chẳng trách không thể động đậy được gì.

Bóng đen khổng lồ đó che chắn hết toàn bộ ánh sáng rọi từ trên trời xuống, chỉ để lại một bóng râm phủ lên người Tô Diệp.

Chẳng bao lâu sau Tô Diệp đã nhận ra ông ấy, đây chính là vật ô nhiễm mà cậu gặp hôm qua mà!

So với cơ thể hôm qua phải nhờ vào ngọn đèn mặt trăng mới có thể nhìn thấy được thì khi đứng dưới ánh sáng mặt trời mọi thứ càng rõ ràng hơn.

Đây là một con vật ô nhiễm trông như con nhím vậy, cao tầm ba bốn mét, trong mắt Tô Diệp thì đối phương quả thật trông như một ngọn núi, phía trước của vật ô nhiễm kia là một lớp da màu hồng nhạt và hai cái móng vuốt sắc nhọn, trừ nó ra thì những bộ phận khác đều bị những cây gai màu nâu dài nửa mét, lóe lên ánh sáng lạnh lẽo bao trùm.

Sự đáng sợ của ông ấy đều được thể hiện ra hết ngay trước mắt Tô Diệp.

Vật ô nhiễm đáng sợ, uốn éo kia đang gần ngay trước mắt, Tô Diệp há hốc mồm, không thể phát ra bất kỳ âm thanh nào, gương mặt thì viết đầy hai chữ hoảng sợ.

Quả nhiên cậu vẫn không thể thoát khỏi được số phận bị ăn thịt ư?

 

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play