Việc cần làm nhất hiện tại chính là nhanh chóng tìm một nơi có thể trốn đi, tránh để bị vật ô nhiễm ăn thịt.

Sau khi xác định được việc cần làm đầu tiên ở khu ô nhiễm, cánh tay gầy gò của Tô Diệp ôm chặt lấy hai món gia tài duy nhất của mình, cũng chính là nửa hộp bánh quy và một túi thạch trái cây rồi chạy vào trong rừng sâu.

Cậu bước từng bước thật chậm, đôi mắt chất chứa đầy sự cảnh giác, hai vành tai trắng nõn cũng vểnh lên để lắng nghe xung quanh, trông như một con thỏ trắng sợ gặp phải một con sói vừa mới ăn tối xong đang đình tìm chút đồ tráng miệng để nhét kẽ răng vậy.

Lông trên người nhóc thỏ con ấy dựng hết cả lên, tiếp tục đi sâu vào khu rừng, trong lúc đề phòng với vật ô nhiễm thì cậu cũng cố gắng tìm kiếm nơi có thể ở được.

Thời gian dần dần trôi đi, ánh nắng chiều xinh đẹp kia cũng đã ẩn mình nơi chân trời, chỉ còn sót lại những đám mây tối đen, cứ như một lớp vải mỏng bao trùm lấy cả đất trời, sắc trời càng tối thì nhiệt độ vốn đang rất ấm áp ban nãy cũng dần dần hạ xuống theo, cơn gió đêm luồn qua các ngọn cây, tán lá, lạnh đến mức khiến cổ cậu nhóc gầy gò chỉ mặc một chiếc áo mỏng tanh nổi đầy da gà.

Tô Diệp dùng cánh tay nhỏ nhắn đã đông cứng vì lạnh của mình chà xát lên cánh tay tê dại, rúc cổ lại, cố gắng chống chịu lại cơn lạnh giá này nhưng cuối cùng cũng chỉ như dã tràng xe cát.

Sắc trời ngày càng tối hơn, Tô Diệp nhất thời bất cẩn giẫm phải phần rễ cây nhô lên mặt đất, cả cơ thể chao đảo rồi ngã bịch xuống nền đất rụng đầy lá.

Những nơi tiếp xúc với mặt đất đều xuất hiện vết trầy xước có độ nặng nhẹ khác nhau, đau rát cả lên.

Tô Diệp đã đi được nửa tiếng đồng hồ rồi nên bây giờ rất mệt, thậm chí còn không có sức bò từ dưới đất dậy nữa, cậu vẫn nằm dài trên đống lá cây kia, thẫn thờ nhìn những vết thương đang chảy máu của mình.

Khuỷu tay và đầu gối trắng nõn, thon gầy của đứa nhỏ đều bị trầy xước hết, vết thương sưng tấy lên, không ngừng rỉ máu.

Đột nhiên cậu nghĩ nếu như bây giờ ba và mẹ thấy mình bị thương thì như thế thì e là sẽ sốt ruột đến mức bật khóc mất.

Trước đây có một lần cậu nghịch ngợm nên đã ngã lăn từ trên sofa xuống, cổ tay bị cứa phải nên chảy máu, lúc đó mẹ đã rất đau lòng rồi, sau đó lại lo lắng bế cậu lên đưa cậu đi băng bó vết thương nữa, trong quá trình bôi thuốc còn không ngừng thổi nhẹ vào vết thương của cậu nói “thổi một chút là sẽ hết đau ngay thôi”.

Tô Diệp học theo những động tác trước đây của mẹ, cái miệng nhỏ nhắn vểnh lên, thổi vào vết thương đang chảy máu của mình: “Thổi một cái là sẽ hết đau thôi.”

Một lúc sau những giọt nước mắt trong suốt dần tràn ra nơi khóe mắt, Tô Diệp khóc đến nỗi không cách nào dừng lại được, nước mắt giàn giụa khắp gương mặt nhỏ nhắn, trắng nõn kia.

“Mẹ, mẹ lừa con, thổi xong vẫn còn thấy rất đau…” Cậu nhóc ấm ức khóc nức nở nhưng lại không dám khóc quá lớn tiếng, sợ rằng sẽ thu hút đám vật ô nhiễm kia đến rồi ăn tươi nuốt sống mình.

Tô Diệp quỳ rạp dưới đất khóc mất một lúc, sau khi khôi phục lại chút sức lực mới có thể miễn cưỡng ôm lấy lương thực của mình đứng lên, dùng tay áo lau đi những giọt nước mắt sắp khô trên mặt mình rồi tiếp tục đi về phía trước.

Đi được khoảng thêm năm sáu phút thì Tô Diệp ngẩng đầu lên, nhìn thấy một cái hang động tối đen như mực.

Hang động à, nếu như trốn trong đó thì sẽ không bị vật ô nhiễm phát hiện nữa! Tô Diệp vừa nghĩ thế thì vội vàng nhấc hai chân ngắn ngủn của mình chạy vào hang động.

Vào khoảnh khắc cậu chạy vào trong hang động thì đã bị một cơn gió đêm lạnh lẽo ngăn ở bên ngoài.

Khi thấy nhiệt độ cơ thể mình dần ấm áp trở lại thì Tô Diệp mới bước chậm lại, từ từ đi vào bên trong hang động. Trừ đoạn đường ngắn bên ngoài có thể nhìn thấy được hình dạng của vách hang động ra thì càng đi sâu vào trong càng tối, tối đến mức cho dù đưa tay ra cũng không nhìn thấy được năm ngón tay của mình.

Cuối cùng Tô Diệp dừng lại trước một cái lỗ thủng, ánh trăng len lỏi qua cái lỗ đó rọi vào trong hang động, chiếu sáng xung quanh.

Cậu nhóc ngồi xuống bên cạnh bức tường, sờ lên cái bụng xẹp lép của mình, sau đó mở chiếc túi đựng bánh quy ra, ăn hai miếng bánh một cách rất tiết kiệm, ngay cả vụn bánh rơi xuống lòng bàn tay cũng không bỏ đi, bốc từng chút từng chút một bỏ lại vào miệng.

Sau khi ăn hai miếng bánh quy xong, Tô Diệp sờ lên cái bụng vẫn còn xẹp lép của mình nhưng lại không đụng vào số bánh quy kia nữa mà gói kỹ chúng lại rồi đặt sang một bên —— Đây là thức ăn duy nhất của cậu, nếu như ăn hết thì ngày mai sẽ phải chịu đói nữa cho xem.

Tô Diệp sợ vật ô nhiễm nhất, tiếp đó chính là sợ đói.

Khi đói bụng không những cả người không còn sức lực mà còn đau bụng, đau đầu, không thể làm hết những việc mà thím giao, sau đó sẽ bị thím đánh, thím đánh rất đau đấy… Hôm qua thím đá cậu một cái cho đến bây giờ vẫn còn thấy đau đây này. (đọc truyện trên app giúp phát triển các team dịch TYT)

Nghĩ đến đây thì những vết thương trên bụng, mặt, khuỷu tay và đầu gối cậu đều bắt đầu đau âm ỉ.

Do vết thương khá nhiều nên Tô Diệp không thể phân biệt rõ được rốt cuộc là vết thương nào đang đau nữa, hoặc có thể là tất cả các vết thương đều đang đau cũng không chừng.

Mặc dù đã biết câu nói “thổi một cái là sẽ hết đau ngay” của mẹ là lừa cậu nhưng cậu nhóc vẫn bất chợt vểnh miệng mình thổi vào những vết thương mà mình có thể thổi đến được.

Cảm giác mệt mỏi do đi đường cả một đêm dài đột nhiên ập đến, Tô Diệp từ từ nhắm mắt lại, ngủ thiếp đi trong những cơn đau âm ỉ.

Tô Diệp không biết giấc ngủ này kéo dài mất bao lâu, cậu chỉ biết trong cơn mơ mơ màng màng thì cậu cảm thấy mặt đất xung quanh chỗ mình nằm khẽ rung lên, kéo theo bụi trên vách hang động rơi xuống.

Chẳng lẽ là động đất sao? Tô Diệp chớp mắt thật mạnh, ngay sau đó đã hoang mang với lấy túi thạch trái cây và bánh quy bên cạnh rồi chạy ra ngoài hang động.

Cậu vẫn còn nhớ sơ sơ con đường lúc mình vào đây, thế nên cũng không cần mò đường mà chỉ cần chạy nhanh hết sức để trốn ra ngoài.

Cậu nhóc chạy như bay trên nền đất rung động nhẹ, tim cậu như muốn nhảy cả ra ngoài. 

Bên ngoài là một mảng tối đen, cậu nhóc với đôi chân ngắn ngủn của mình đang lảo đảo chạy nhanh thì đột nhiên đụng đầu vào một “bức tường” ấm áp.

“Bịch…” Do không có sự đề phòng nên Tô Diệp bị đụng vào rồi văng ra một khoảng khá xa, tạo thêm vài vết thương mới.

Cậu nhớ rất rõ ở đây không hề có bức tường nào cơ mà, cái đầu nhỏ xíu của Tô Diệp chứa đầy những dấu hỏi to đùng.

Cậu vươn bàn tay lạnh tanh do bị cảnh tượng trước mặt dọa sợ vào trong màn đêm với ý muốn sờ thử nơi mà lúc nãy mà mình đụng phải, một bước, hai bước, ba bước, cuối cùng tay của Tô Diệp đụng phải một bức tường rắn chắc, ấm áp, hơn nữa còn đang từ từ phập phồng lên xuống nữa. 

Vào khoảnh khắc nhận ra được “bức tường” đó đang thở dốc thì lông tơ khắp người cậu nhóc Tô Diệp đều dựng hết cả lên.

Một suy nghĩ đáng sợ lập tức xẹt ngang trong đầu khiến Tô Diệp ớn lạnh cả người, cứ như vừa bị rơi xuống hầm băng vậy.

Hình như cậu đã gặp phải vật ô nhiễm rồi.

Rõ ràng là vì muốn tránh mặt đám vật ô nhiễm nên mới trốn vào hang động để ở, kết quả lại bị vật ô nhiễm chặn ngay tại đây, nói cho cùng thì vẫn là tự dâng đến cửa, đưa dê vào miệng cọp rồi.

Tô Diệp bị biến cố đột nhiên xảy ra kia dọa đến mức hai mắt sưng lên như trứng chần, cả người đứng chôn chân tại chỗ, toàn thân hóa đá.

Một giây sau, hang động tối om kia bỗng xuất hiện một cây đèn đi đêm.

Nhờ có ánh đèn của cây đèn đó mà cậu nhóc đang hóa đá đã có thể nhìn rõ hơn phần nào “bức tường” đối diện.

Đó một vật ô nhiễm có chiều cao gần bằng hang động này, cơ thể tròn vo, khắp người mọc đầy gai nhọn màu nâu, cái gai nào cũng dài tầm nửa mét, dựng đứng hết cả lên —— Nếu như không phải lúc nãy Tô Diệp đụng phải phần bụng, nơi duy nhất không có gai trên người vật ô nhiễm này thì e là bây giờ đã biến thành món thịt người xiên rồi.

Lúc Tô Diệp nhìn rõ được hình dáng của vật ô nhiễm thì vật ô nhiễm kia cũng đã nhìn rõ Tô Diệp.

Ông ấy nhíu mày lại, lạnh lùng rũ mắt xuống quan sát thật kỹ thằng nhóc trắng nõn yếu ớt, chỉ ngã xuống đất thôi là đã trầy xước thêm vài chỗ đang đứng trước mặt mình.

Thằng nhóc này có một làn da trắng nõn và đôi mắt tròn vo, nhưng trên lớp da ấy lại phủ đầy các vết thương, trông rất mềm mại nhưng khá yếu đuối, hoàn toàn không giống với loài người thường xuất hiện trong khu ô nhiễm.

Tô Diệp cảm nhận được ánh mắt lạnh lùng đang nhìn mình chằm chằm từ trên cao xuống nên lông tơ trên người cậu đều dựng ngược hết lên, run rẩy đưa túi bánh quy soda và thạch trái cây mà ngay cả lúc “động đất” cũng không nỡ vứt bỏ cho vật ô nhiễm đang dùng ánh mắt sắc lẹm để nhìn mình, trông như đang cống nạp vật phẩm cho ông trùm nào đó vậy.

“Con con con, con giao hết đồ ăn ra rồi, ngài đừng ăn thịt con có được không QAQ…” Đôi mắt xinh đẹp tròn vo của cậu nhóc lập tức rưng rưng.

Vật ô nhiễm đó híp mắt lại nhìn những thứ mà cậu nhóc đó cống nạp cho mình, dường như cảm thấy bao nhiêu đây còn không đủ nhét kẽ răng nữa là, thế nên lập tức mở cái miệng đầy răng nhọn của mình lên, giọng nói vô cùng lạnh lùng: “Nhóc từ đâu đến thế, sao lại ở khu ô nhiễm?”

Thằng nhóc đang đứng trước mặt cho dù có nhìn thế nào thì cũng là một đứa bé loài người bình thường, không có chỗ nào giống đã bị biến dị cả.

Sau khi nghe vật ô nhiễm cao to như một ngọn núi kia lên tiếng thì Tô Diệp lập tức sững sờ. Những vật ô nhiễm trong sách tranh đều rất xấu xa, độc ác, hơn nữa còn không thể nói chuyện, cũng không thể nghe hiểu được loài người nói gì, chỉ biết làm tổn thương tất cả loài người ở trong tầm mắt mình.

Nhưng vật ô nhiễm này lại có thể nói chuyện được ư?

Đôi mắt sưng húp như hai quả trứng chần của Tô Diệp dần hồi phục lại bình thường, chỉ là vẫn còn cảnh giác: “Con, con đến từ trung tâm thành phố, chú đưa con đến đây nói là con bị bệnh rồi nên bắt buộc phải đến khu ô nhiễm sống.”

Chân mày của vật ô nhiễm đó nhíu chặt lại hơn.

Tô Diệp nhạy bén cảm nhận được sự thay đổi trong cảm xúc của vật ô nhiễm thì giật mình co ro lại thành một khối tròn. Trước đây khi chú và thím dùng nét mặt như thế để nhìn cậu… Thì không bao lâu sẽ có một trận đòn roi hoặc một hình phạt nào đó ập đến.

“Xin lỗi…” Tô Diệp nói như một phản xạ.

Bị đánh rất đau, càng không cần nói đến một vật ô nhiễm to lớn như thế đánh.

Thậm chí… Rất có thể đối phương còn ăn tươi nuốt sống mình nữa là!

Thấy cậu nhóc run rẩy vì sợ mình thì lòng vật ô nhiễm rõ ràng mới tiêm thuốc ức chế không bao lâu lại bất chợt dâng trào một cảm giác buồn bực, thế nên mới nhíu chặt mày lại, cả người toát ra một luồng không khí lạnh lùng như vậy.

Nhưng đợi đến khi cậu nhóc thốt lên câu “xin lỗi” thì cảm giác kỳ lạ đó lại được đẩy lên cao thêm lần nữa.

Vậy ô nhiễm nghĩ thầm có lẽ giá trị ô nhiễm bên trong mình đã tăng lên, bản thân sắp mất khống chế rồi, nếu không thì thuốc ức chế vừa mới tiêm vào người sao lại không có chút tác dụng gì hết chứ?

Nghĩ vậy ông ấy quay người lại, dáng người to lớn đi về phía cửa hang động, lúc bước chân đặt xuống thì mặt đất lại rung nhẹ lần nữa.

Không bao lâu sau, cảm giác lung lay kia đã hoàn toàn biến mất, vật ô nhiễm cũng đã đi xa.

Tô Diệp sững sờ đứng nhìn hang động trống huơ không còn ai ngoài mình, thêm vào đó là mặt đất đã yên tĩnh trở lại, cây đèn đi đêm vẫn còn đang toả ra những tia sáng dịu dàng rọi lên gương mặt trắng nõn, hoang mang không hiểu chuyện gì vừa mới diễn ra của cậu. 

Không, không ăn mình sao? Sao lại bỏ đi vậy?

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play