Khi nhận được mệnh lệnh của Natasha thì hình chiếu màu xanh lam nhạt được gọi với cái tên “Tống Tinh” đã đưa tay phải lên không trung, những nơi mà bàn tay của anh ta lướt ngang qua đều xuất hiện một loạt đốm sáng màu xanh lam nhấp nháy liên tục.

Ba giây sau, con AI đẹp trai tên “Tống Tinh” ấy mở mắt ra: “Tô Diệp, Tiểu Thụ Diệp, con trai một của Tô Lương và Diệp Điệp, năm nay ba tuổi chín tháng, ba tháng trước sau khi ba mẹ gặp tai nạn xe qua đời thì được chú và thím nuôi dưỡng. Chú của Tô Diệp, Tô Hữu Tài là một con nghiện cờ bạc, trước đây nợ bên ngoài rất nhiều tiền, nhưng sau khi nhận nuôi Tô Diệp thì đã trả hết toàn bộ số nợ kia.”

Nghe đến phần cuối của câu chuyện, Natasha khẽ nhíu mày lại.

Để cho một người trưởng thành nhưng nghiện cờ bạc quanh năm giáo dục một đứa nhỏ như thế rõ ràng không phải là ý kiến sáng suốt, một đứa nhỏ bị người như vậy nuôi nấng thì có ma mới biết sẽ bị dạy ra thành ra thế nào?

“Có địa chỉ của gia đình thằng nhóc này không?” Cai ngục trưởng buộc miệng thốt lên.

Suy nghĩ của anh ấy rất đơn giản, nếu như người lớn trong nhà của thằng nhóc đó đều không đáng tin như vậy thì chúng ta có thể họ nuôi nấng đứa nhỏ thay họ.

Tống Tinh: “Nằm ở khu vực trung tâm của căn cứ loài người, cách thủ đô của khu ô nhiễm khoảng bốn trăm năm mươi bảy kilomet.”

Cai ngục trưởng: “…”

Khoảng cách này nếu là khi khu ô nhiễm chưa hoàn toàn cách ly với căn cứ loài người thì cũng không thể gọi là xa, nhưng bây giờ giữa khu ô nhiễm và căn cứ của loài người đã dựng lên hàng loạt bức tường cao hơn mười mét để ngăn lại, chỉ riêng việc muốn vượt qua những bức tường cao ngất đó để đến ranh giới của căn cứ loài người thôi cũng là một việc khó khăn rồi, huống hồ còn phải giấu giếm thân phận là người đến từ khu ô nhiễm của mình để vào đến trung tâm thành phố mà thằng nhóc đó đang sống nữa chứ.

Những vật ô nhiễm trong khu ô nhiễm có con nào là không có hình thù kỳ quái đâu chứ, cho dù có thể vượt qua được bức tường đó thì cũng sẽ bị bại lộ vì vẻ ngoài kỳ dị của mình ngay thôi.

Nếu như khiến loài người kiêng dè với vật ô nhiễm thì sợ là sẽ gây ra họa mất.

Nhưng nếu thẳng thừng đòi căn cứ loài người quyền nuôi dưỡng một đứa nhóc thì lại quá đáng, chắc chắn loài người sẽ nảy sinh đề phòng rồi đề ra những yêu cầu mà họ khó có thể làm được.

Sắc mặt Natasha vẫn bình tĩnh như thế, nhưng bên trong vẻ bề ngoài lạnh lùng kia là một ngọn lửa đang cháy hừng hực. 

Cho dù có phải bỏ ra cái giá thế nào thì bà ấy cũng nhất định phải đưa thằng nhóc loài người đó về khu ô nhiễm.

Đó không phải chỉ là một thằng nhóc bình thường mà còn là người gánh vác toàn bộ hy vọng của khu ô nhiễm. Bầu trời của khu ô nhiễm có thể nhìn thấy ánh sáng không đều phụ thuộc hết vào thằng nhóc này.

Đó là ánh sáng mặt trời mà bà ấy đã phải bày mưu, đàm phán tận ba mươi năm cũng không thể có được, nay nó lại gần ngay trước mắt.

“Tống Tinh, thông báo cho toàn bộ nhân viên của các bộ phận lập tức đến phòng họp để tiến hành cuộc nghị quyết quan trọng.” Giọng nói như một chiếc hồ sâu của Natasha khẽ run lên.

“Vâng.”

Cai ngục trưởng nhạy bén phát hiện ra được khí thế của chính quan đại nhân trở nên rất lẫm liệt, cứ như có một mối nguy hiểm nào đó đang ẩn mình dưới lớp băng lạnh giá vậy: “Đại nhân, ngài muốn tìm thằng nhóc này về bằng cách nào?”

“Đàm phán, nếu như phía căn cứ loài người không phối hợp… Vậy thì chúng ta cũng sẽ không tiếc bất cứ giá nào.”

Tính từ lúc thuốc ức chế ô nhiễm đời thứ nhất ra đời cho đến hiện tại lúc thuốc ức chế đời thứ mười mới vừa tung ra, ước muốn giải quyết triệt để triệu chứng ô nhiễm của khu ô nhiễm đã kéo dài trong một thời gian quá dài rồi, nay ánh sáng có thể giúp họ giải quyết hoàn toàn triệu chứng ô nhiễm kia đang gần ngay trước mắt, như vậy bảo một người một tay gây dựng nên khu ô nhiễm, dẫn dắt các vật ô nhiễm đi từng bước một mới đến được ngày hôm nay như Natasha đây sao có thể không kích động được cơ chứ.

Trong ba mươi năm làm người đứng đầu của khu ô nhiễm, Natasha luôn trưng ra bộ mặt lý trí, lạnh lùng và cực đoan với người ngoài, dùng ý chí có thể chống lại triệu chứng ô nhiễm đang xâm lược của mình để tạo dựng lòng tin cho những vật ô nhiễm khác.

Nhưng khi đặt chân bước càng sâu vào con đường này thì Natasha lại càng cảm thấy nó lạnh lẽo và không có lối thoát, có lẽ triệu chứng ô nhiễm là một căn bệnh không thể nào chữa được, cũng giống như những vật ô nhiễm như họ sau khi mắc bệnh thì nên chấp nhận số phận mất đi lý trí rồi bước thẳng về phía cái chết.

Một năm gần đây Natasha càng cảm thấy lực bất tòng tâm hơn, dường như thuốc ức chế ngày càng không có tác dụng với họ, hình như con đường của bà ấy chưa kịp đi hết thì đã phải kết thúc rồi. 

Nhưng ngay vào lúc cùng đường bí lối thì Tô Diệp đã xuất hiện!

Điều này khiến Natasha như được thấy được ánh sáng một lần nữa, những vật ô nhiễm khi ở trong bóng tối quá lâu và vô tình nhìn thấy ánh sáng thì đương nhiên sẽ không màng tất cả để đuổi theo nó rồi.

Căn cứ loài người, trong một chiếc xe áp giải được che chắn kín mít đang chạy nhanh trên đường.

Tô Diệp tỉnh dậy giữa các đợt chồng chềnh mạnh của chiếc xe, thứ đập vào mắt cậu chính là những đám mây trắng trên bầu trời xanh bị các mảnh kim loại đặc biệt chia thành từng khối nhỏ.

Tô Diệp bị nhốt trong một chiếc xe áp giải, cậu dụi mắt, cứ có cảm giác mình ngủ vẫn chưa tỉnh vậy.

Nhưng sau khi dụi mắt mấy lần thì cảnh vật trước mắt vẫn không thay đổi gì cả, chỉ khác ở chỗ là từ vùng trời này biến thành một vùng trời khác mà thôi.

Tô Diệp sững sờ nhìn lên trời một lúc, sau đó cúi đầu nhìn xuống cánh tay từng bị chú của mình đâm kim vào nhưng lại không tìm thấy bất kỳ một dấu vết bị đâm nào cả.

Chẳng lẽ là cậu nằm mơ thật sao?

Ngay vào lúc Tô Diệp đang thả suy nghĩ bay xa, dùng tay vỗ lên gương mặt nhỏ nhắn của mình như muốn đánh thức bản thân dậy thì một giọng nam xa lạ vang lên ngay phía sau cậu: “Anh Vương, thằng nhóc ấy tỉnh rồi kìa, có cần tiêm thêm một liều thuốc mê cho nó không?”

Anh Vương nghe vậy thì nghiêng đầu từ ghế lái nhìn ra xe goòng (*), đúng lúc chạm ngay vào ánh mắt đang kiểm tra xem mình đang ở đâu của Tô Diệp.

(*) Ảnh xe goòng

“Chào, chào chú ạ.” Tô Diệp nhìn người đàn ông trung niên đang đứng cách mình một cái lồng, gương mặt toát lên đầy sự uể oải, mệt mỏi, cậu đưa tay ra vẫy vẫy, lễ phép chào hỏi đối phương.

Anh Vương bị tiếng chú của thằng nhóc khiến cho sững sờ, lập tức tránh mặt đi nơi khác, không thèm đáp lại câu chào của Tô Diệp mà chỉ nói với đồng bọn của mình: “Bỏ đi, một thằng nhóc như thế thì gây ra chuyện gì được chứ, đừng lãng phí thuốc mê nữa, tiết kiệm chút tiền cho căn cứ đi.”

Chiếc xe áp giải đó tiếp tục chồng chềnh đi về phía trước, Tô Diệp xoa nhẹ vào cái bụng xẹp lép của mình, sau đó lại nhìn lên hai ông chú dường như không thèm quan tâm đến mình thì chỉ đành buồn chán rũ đầu xuống dựa vào lồng sắt.

“Ọt ọt…” Cái bụng đã chịu đói hai ngày của cậu lên tiếng kháng nghị lần nữa.

Ngay vào lúc Tô Diệp đang định co người mình thành một cục tròn vo để chống chịu qua cơn đói thì anh Vương đã ném một hộp bánh soda vào chiếc lồng, đập trúng ngay đầu cậu.

Tô Diệp thấy ống bánh quy “rơi từ trên trời xuống” thì không màng đến cơn đau do bị đập trúng nữa, đôi mắt to tròn sáng rực lên như bầu trời đầy sao, giọng nói nhẹ nhàng, nũng nịu: “Cảm ơn chú!”

Tô Diệp đã bị bỏ đói hai ngày rồi nên sau khi cảm ơn xong thì vội vàng mở hộp bánh ra ngay, ăn một cách ngon lành, hai má phồng hết cả lên, trông như một con chuột hamster đang nhét đầy thức ăn vào miệng mình vậy.

Sau khi ăn gần nửa hộp bánh quy thì cuối cùng Tô Diệp cũng có cảm giác no nê, trông cậu rất thoả mãn, xoa xoa cái bụng mình nói câu “cảm ơn chú” lần nữa.

“Có gì phải cảm ơn chứ.” Anh Vương lạnh lùng nói.

Tô Diệp còn muốn hỏi bây giờ mình đang ở đâu thì lại bị tạt thêm gáo nước lạnh, cuối cùng đành phải nuốt ngược câu hỏi vào bụng, cậu tức giận rũ đầu xuống, chỉ có thể ngắm nhìn những cảnh vật cậu chưa từng thấy trước đây đang lướt qua người mình với một tốc độ chóng mặt.

Cậu cũng không biết xe đã chạy được bao lâu, chỉ thấy phía chân trời dần dần nhuốm lên những đám mây ráng chiều vừa tráng lệ nhưng cũng không kém phần thê lương.

Dưới những đám mây ngũ sắc ấy, chiếc xe áp giải đi xuyên qua biết bao nhiêu bức tường cao hàng chục mét bằng sắt thép, cuối cùng dừng lại trước một cánh rừng rậm nhìn không thấy điểm dừng.

Sau đó là tiếng cửa lồng được mở ra.

Tô Diệp cuống quýt lên, quay đầu lại nhìn hai ông chú đang ngồi ở ghế lái như một phản xạ.

“Đến nơi rồi, xuống đi.” Anh Vương nói.

Tô Diệp lộ vẻ hoang mang, chầm chậm chớp mắt nhìn họ. 

“Nơi này là ranh giới giữa căn cứ loài người và khu ô nhiễm, lúc nhóc hôn mê thì đã được chẩn đoán là mắc bệnh ô nhiễm, dựa theo quy định thì sau này nhóc phải sống trong khu ô nhiễm.” Anh Vương quay mặt đi, không dám nhìn thẳng vào mắt Tô Diệp.

Anh Vương là người thường xuyên áp giải vật ô nhiễm, mấy năm gần đây đã từng đưa rất nhiều vật ô nhiễm, trong đó cũng có người không cam lòng bị đưa vào khu ô nhiễm nên đã điên cuồng mắng ông ấy, cũng có người khóc lóc, nước mắt giàn giụa ăn vạ, cũng có người trong lòng như chết lặng, không làm gì cả. (đọc truyện trên app giúp phát triển các team dịch TYT)

Đây là lần đầu tiên ông ấy đưa một thằng nhóc còn nhỏ tuổi như Tô Diệp đến khu ô nhiễm.

Lòng anh Vương hiểu rất rõ, một đứa nhỏ ngay cả vật ô nhiễm và khu ô nhiễm là gì cũng không biết như Tô Diệp thì một khi bước vào đó sẽ không thể nào sống sót được, bên trong đó đều là những vật ô nhiễm điên cuồng, tâm lý vặn vẹo, một thế giới như thế thì làm sao một cậu nhóc như cậu có thể chấp nhận được cơ chứ?

Sau đó ông ấy nhìn lên dấu bàn tay đỏ chót của người trưởng thành đang in hằn lên gương mặt trắng nõn của đứa nhỏ ấy thì không cần nói cũng biết cuộc sống của thằng bé này khi còn ở nhà cũng không vui vẻ gì.

Lúc nào cũng thế, người trưởng thành luôn thương xót cho những đứa trẻ, trên đường đi anh Vương cũng không dám nói quá nhiều với Tô Diệp, ông ấy sợ nếu nói nhiều thì mình sẽ không đành lòng đưa cậu nhóc này đi.

“Chúng ta chỉ có thể dừng ở đây được năm phút thôi, sau khi nhóc xuống xe thì phải lập tức đi vào trong rừng, đừng lượn lờ ở ngoài này, nếu không sẽ bị binh lính tuần tra cho rằng nhóc là vật ô nhiễm dự định xâm nhập vào căn cứ loài người đấy…” Anh Vương nói xong thì cúi người xuống, đưa tay lục lọi trong túi một lúc, cuối cùng đưa một túi thạch trái cây cho Tô Diệp đang ngồi trong lồng.

“Đi thôi, bọn này chỉ có thể đưa nhóc đến đây mà thôi.” Anh Vương nói.

Tô Diệp nhìn vào đôi mắt như đang rưng rưng nước mắt của anh Vương, sau đó lại nhìn chiếc lồng đã được mở mở toang, cậu biết nếu mình còn ở lại trong chiếc lồng này thì sẽ khiến người chú tốt bụng trước mặt khó xử.

Tô Diệp cười, hai mắt cong lên, giọng nói vang vọng như thể không hề biết mình sắp phải vào một nơi vô cùng nguy hiểm: “Con biết rồi, cảm ơn thạch trái cây của chú, con đi đây.”

Cậu bước xuống bậc thang của chiếc xe áp giải, không thèm quay đầu lại, đi thẳng vào khu rừng rậm nhuốm màu vàng óng của những đám mây chiều tà.

Khi thấy bóng dáng Tô Diệp mất hút hẳn giữa cánh rừng thì anh Vương mới nói với đồng bọn của mình: “Chúng ta đi thôi.”

Tiếng khởi động của chiếc xe áp giải ấy vang lên, chẳng mấy chốc đã biến thành một chấm đen nhỏ biến mất giữa ánh nắng nơi chân trời.

Mãi cho đến khi chiếc xe áp giải đó hoàn toàn biến mất không thấy đâu nữa thì Tô Diệp mới mới thò đầu ra khỏi một gốc cây to ở sát cánh rừng, dùng cánh tay gầy gò nhỏ nhắn của mình vẫy chào tạm biệt chiếc xe áp giải ấy.

Thật ra Tô Diệp biết cái gì là khu ô nhiễm, cái gì gọi là vật ô nhiễm, cũng biết mình đã bị đưa đến một nơi vô cùng nguy hiểm và đáng sợ.

Cậu đã từng thấy nó trong một cuốn sách tranh, trong quyển sách đó vật ô nhiễm đều được minh hoạ bằng hình tượng của những con quái vật, chúng rất to lớn, đi đứng lắc lư qua lại, tấn công loài người mà không cần bất cứ nguyên nhân nào, thậm chí còn bắt những đứa nhỏ như cậu để ăn lót bụng nữa.

Cũng vì những hình ảnh minh hoạ trên quyển sách “không dành cho trẻ em” kia mà từ nhỏ Tô Diệp đã rất sợ những vật ô nhiễm này, có đôi khi chỉ cần ba mẹ nói ra cái tên vật ô nhiễm thì chắc chắn sẽ có doạ Tô Diệp đến mức phải ngoan ngoãn nghe lời, lập tức biến thành cậu nhóc nói gì là phải nghe đấy ngay.

Đầu Tô Diệp vừa hiện lên những hình ảnh của đám vật ô nhiễm trong sách thì cả người lập tức run bần bật, ngay cả sợi tóc mềm mại nằm rũ trên đầu cũng dựng đứng cả lên.

Cậu, cậu sợ bị đám vật ô nhiễm đó ăn thịt!

Cũng không biết vật ô nhiễm có thích ăn thịt người thật không nữa, chúng bắt đầu ăn từ chân trước hay là đầu trước nhỉ, hay là không thèm nhai gì cả, nuốt thẳng vào bụng luôn.

Vốn Tô Diệp muốn chọn ra cách chết mà mình có thể chấp nhận được nhất nhưng càng nghĩ thì càng thấy sợ.

Nhóc con đi giữa cơn gió đêm nên gương mặt trở nên tái nhợt, cơ thể chao đảo như sắp ngã —— Cho dù có bị ăn thế nào đi nữa thì cũng đều rất đáng sợ QAQ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play