Sau Khi Được Trăm Ngàn Vật Ô Nhiễm Đoàn Sủng

Chương 2: Đứa trẻ thần kỳ


4 ngày


Vì hành vi đẩy anh họ ngã vào bùn đất vào ban ngày nên bữa tối chú thím không thèm liếc mắt tới Tô Diệp, chỉ bảo cậu cút về phòng mình.

Tô Diệp bị đuổi bơ vơ bất lực, chỉ đành cố gắng giảm tiêu hao năng lượng hết mức có thể, tựa vào gối giường không nhúc nhích ngắm nhìn bầu trời dần tối qua khung cửa sổ nhỏ.

Giống hệt mấy hôm trước, khi màn đêm ập xuống thì đủ thứ giọng nói của nam lẫn nữ và tiếng kèn xe hơi dần ùa tới, phòng khách bắt đầu ồn ào, mang theo tiếng cười mắng hỗn tạp, tiếng ly rượu va chạm và cả tiếng vang giòn tan khi con mạc chược rơi xuống bàn.

Thỉnh thoảng còn pha lẫn tiếng gào không cam tâm khi thua bài của chú.

Tô Diệp mang gò má trắng nõn in dấu bàn tay đỏ chót vùi đầu vào chăn không mấy mềm mại, muốn chặn tiếng ồn dưới phòng khách truyền lên nhưng mấy tiếng la inh ỏi đó cứ như lưỡi dao bén nhọn, luôn có thể dễ dàng rạch nát lớp chăn mỏng tang rồi đâm vào màng nhĩ của Tô Diệp.

Ngủ là không sao rồi, Tô Diệp nghĩ.

Đây cũng đâu phải lần đầu bị phạt bỏ đói đâu.

Duy trì tư thế vùi đầu trong chăn, hai tay cậu bịt chặt đôi tai, cố gắng ủ nuôi cơn buồn ngủ.

Nhưng thứ ùa đến trước không phải là cơn buồn ngủ mà là cơn đói như dao cứa dạ dày, cả ngày chỉ uống mỗi ly sữa đậu nành, có là người lớn thì cũng chịu không nổi nói chi là Tô Diệp, cơn đói như một đám rắn độc điên cuồng bò lúc nhúc gặm cắn bụng cậu, nhanh chóng làm đứa trẻ đau tới nỗi mặt mày trắng bệch, ngay cả hít thở cũng trở nên yếu ớt chậm chạp.

Điều nguy hiểm hơn là cú đá của thím vào người cậu cũng bắt đầu phát tác một lượt.

Bàn tay nhỏ đè lên phần bụng đau quặn thắt, Tô Diệp nhăn mặt, lúc đau đớn tới mất tỉnh táo, Tô Diệp chỉ cảm thấy dường như cậu đã trông thấy “ba mẹ” được bao bọc trong ánh sáng, đang đứng bên giường dang tay về phía mình.

“Ba, mẹ...” Đứa trẻ nhỏ gầy gọi hết lần này đến lần khác bằng hơi, không màng cơn đau như thấu tim truyền đến từ bụng, quẫy đạp bò tới bên cửa sổ, bàn tay nhỏ quơ quào trong không khí như đang rất cố gắng muốn bắt lấy thứ gì đó.

Thế nhưng bàn tay cậu còn chưa kịp chạm vào “ba mẹ” đắm mình trong ánh sáng ấy thì đã vô lực rũ xuống.

Cậu ngất đi.

...

Trong phòng khách tiệc tùng linh đình.

Một đám người mắt không đảo tròng đang nhìn chằm chằm vào con xúc xắc sắp ra, tất nhiên là ông chú cũng không ngoại lệ.

Bỗng dưng có một tên bạn tồi lên tiếng: “Hữu Tài, giờ ông đã ở trong nhà lớn rồi, tiền anh chị để lại xài cả đời không hết, cuộc sống thật sung sướng.”

Nghe tên bạn tồi đề cập đến chuyện quá khứ của mình, Tô Hữu Tài, cũng chính là chú của Tô Diệp chợt gục mặt xuống, lộ vẻ không vui.

Người bạn đó thấy ông ta xụ mặt thì thầm rủa tên này có tí tiền đã vênh váo, nhưng ngoài mặt vẫn cười xòa: “Ý của tôi là ông đã xem luật thừa kế gì đó chưa, tôi nghe người ta nói, tình huống giống nhà ông, người đầu tiên thừa kế tài sản của anh trai ông vẫn là con trai của ông ấy, chờ nó mười tám tuổi, căn nhà ông ở bây giờ, tiền ông xài lúc này đều phải trả lại nó hết.”

“Ông, ông nói bậy gì đấy hả, căn nhà này tôi ở thì là của tôi rồi, số tiền đó tôi cũng xài rồi...” Sắc mặt của Tô Hữu Tài tệ đi, nghi ngờ bạn mình ăn nói lung tung nhưng lại thấy câu này giống thật hơn.

Suy cho cùng thì đám bạn xấu này của ông ta cũng đâu có trình độ bịa ra luật thừa kế.

Thấy Tô Hữu Tài xụ mặt, trong đám bạn xấu ngồi gần ông ta có người nói: “Chẳng phải chỉ là một thằng nhóc thôi sao, có thì khó nhằn chứ, tôi quen một người bạn, nói là có thể cung cấp dung dịch chiết xuất từ vật ô nhiễm hay là cái gì đó, chỉ cần tiêm vào thì người đó cũng biến thành vật ô nhiễm luôn.”

“Khi đó thằng nhóc kia cũng chẳng phải người nữa rồi, vậy ông chính là người thừa kế hợp pháp duy nhất của số tài sản anh trai ông để lại.”

“Chiêu này ghê đấy! Vừa giải quyết được mớ rắc rối vừa lấy được tiền!” Có một tên bạn khác tán thưởng nói.

Thấy Tô Hữu Tài trưng ra vẻ sửng sốt, người chủ động đề nghị kia lập tức nói: “Ông cứ suy nghĩ kỹ đi, nếu nghĩ xong rồi thì gọi thẳng cho tôi là được, chắc chắn chỗ bạn bè sẽ tính giá tốt giúp ông.”

Rất nhanh, phòng khách lại lần nữa sôi nổi, khói thuốc bay lập lờ đến tận sau nửa đêm.

Đuổi đám bạn về, cuối cùng chỉ còn lại người đề nghị dùng dung dịch chiết xuất cướp tài sản kia, Tô Hữu Tài đè bả vai gã lại, ánh mắt ngập tràn vẻ xấu xa: “Người anh em, dung dịch chiết xuất ông nói có đáng tin không?”

Tuy người đó đã say khướt rồi nhưng nghe Tô Hữu Tài hỏi thì vẫn khoác lác ngay: “Sao mà không đáng tin chứ, bạn tôi nói rồi, không ít người giàu tranh tài sản đều lấy thứ đồ đó từ chỗ ông ta đấy!”

Tô Hữu Tài nghe vậy thì đưa mắt nhìn chằm chằm vào cánh cửa phòng người làm, sau đó nhìn lướt qua phòng khách biệt thự sang trọng rộng rãi và sân vườn cây cỏ được cắt tỉa vô cùng gọn gàng, cuối cùng nói: “Được, vậy lấy giúp tôi một phần.”

...

Sáng hôm sau, Tô Diệp tỉnh lại theo đồng hồ sinh học đã quen.

Có lẽ đã quá đói bụng nên bụng không còn đau như tối hôm qua nữa, chỉ là vẫn còn in dấu giày xanh tím, chạm nhẹ bằng đầu ngón tay cái là đau âm ỉ.

Chỉ đờ người trên giường vài giây, Tô Diệp đã ngồi dậy — Nếu không dọn sạch phòng khách trước khi chú thím ngủ dậy, e là bữa sáng hôm nay cũng chẳng có phần mất.

Đứa trẻ chịu đựng cơn đau ở bụng, nhanh nhẹn vớ lấy tạp dề để trên đống đồ khoác lên người, thắt dây xong thì lập tức nhón chân đi cửa mở.

Mở cửa phòng, cậu vội vàng đi ra phòng khách.

Vừa đến phòng khách, Tô Diệp đã hết sức hốt hoảng bởi cảnh tượng trước mắt, chỉ thấy người chú bây giờ vốn nên ngủ khò vậy mà xuất hiện trên sô pha, với tư thế đang chờ cậu.

Đứa trẻ vô thức thấy có gì đó sai sai, nhưng lại không nghĩ ra nguyên nhân: “Chú ạ.”

Cậu cúi đầu, giọng nói hơi run rẩy gọi ông ta một tiếng.

“Tiểu Thụ Diệp à, dậy sớm vậy, đúng là một đứa trẻ ngoan.” Dưới mắt Tô Hữu Tài vẫn mang theo quầng thâm đen sì, trông ông ta vô cùng mỏi mệt nhưng cố nặn ra nụ cười, hiển nhiên làm cả gương mặt cực kỳ méo mó.

Tô Diệp vô thức lùi một bước về sau, nhưng nhanh chóng bị Tô Hữu Tài túm vai kéo lại phía trước ông ta.

Theo đó, khoảng cách của hai người được thu hẹp, miệng Tô Hữu Tài nồng nặc mùi thuốc và rượu làm Tô Diệp xây xẩm mặt mày, mặt cậu ngày càng trắng bệch và tệ đi.

“Sao sắc mặt tệ vậy con, nhất định là bị bệnh rồi nhỉ? Nào, để chú tiêm thuốc cho con, tiêm xong là khỏe ngay.” Tô Hữu Tài nói xong bèn móc một ống tiêm trong chiếc hộp màu bạc để bên người ra, nhanh chóng mở nắp vứt xuống sàn, đâm mũi kim nhọn hoắc mang theo ánh bạc lạnh băng vào cánh tay Tô Diệp.

Ngay lập tức Tô Diệp muốn tránh đi nhưng dù gì cậu cũng chỉ là một đứa trẻ, chỉ vùng ra được một chốc đã bị Tô Hữu Tài mạnh mẽ ghìm lại, sau đó đâm mũi kim vào da thịt trắng nõn của đứa trẻ, Tô Hữu Tài nở nụ cười dữ tợn khi đã thực hiện được hành vi xấu xa, cấp tốc đẩy dung dịch màu đen trong ống tiêm vào người Tô Diệp.

“Được rồi, ngủ một giấc nhé... Đến khi tỉnh lại thì không sao rồi.” Tô Hữu Tài nói bằng chất giọng âm u lạnh lẽo.

...

Thủ đô của khu ô nhiễm, trong dinh thự lãnh sự.

Sau khi phát hiện nụ cười của bé trai trong gameshow có thể giúp thần trí của mình minh mẫn thì cai ngục trưởng lập tức cầm máy tính bảng đến nhà giam dưới lòng đất, nơi giam giữ những vật ô nhiễm đã hoàn toàn đánh mất lý trí.

Anh ấy dừng lại trước vật ô nhiễm có ngoại hình ngày càng biến dạng và luôn luôn trong trạng thái nóng nảy kia, sau đó đưa màn hình đang dừng lại ở nụ cười của đứa trẻ kia cho đám vật ô nhiễm đó ngay.

Thời gian trôi qua từng phút từng giây, khi cai ngục trưởng sắp cho rằng sự minh mẫn phút chốc kia chỉ là do anh ấy nghĩ nhiều thì những vật ô nhiễm luôn nóng nảy kia lại nhúc nhích, chúng duy trì động tác nhìn chằm chằm vào màn hình nhỏ kia bằng đồng tử to lớn, chậm rãi bò trên đất nhoài người ra trước, lúc cử động còn bộc lộ sự khát khao với nụ cười ấy.

Còn có một vài vật ô nhiễm có lực sát thương khá nhỏ nên bị giam tập thể cũng đã mỗi người một cú bắt đầu đánh nhau để giành lấy nơi dễ nhìn đứa trẻ nhất trong phòng giam.

Xác nhận mọi thứ đều không phải ảo giác của mình, cai ngục trưởng run rẩy xúc tu ôm chặt lấy máy tính bảng, sợ bản thân bất cẩn để ánh bình minh vừa ló dạng này biến mất trong bóng tối không thấy ánh mặt trời tại khu ô nhiễm.

Lúc anh ấy ấn tắt màn hình, tất cả vật ô nhiễm trong nhà giam dưới lòng đất đều cáu kỉnh hết lên, thậm chí còn cáu hơn trước đó, có con đã bắt đầu không màn sống chết đập quả đầu khổng lồ vào cửa phòng giam kiên cố được chế tạo bằng kim loại đặc biệt.

Cai ngục trưởng vội sai người tiêm thuốc an thần cho những vật ô nhiễm bạo động này, đồng thời gọi điện thoại cho lãnh sự. (đọc truyện trên app giúp phát triển các team dịch TYT)

Như thường lệ, lãnh sự bắt máy đúng sau ba tiếng chuông “reng reng reng”.

“Chuyện gì?” Giọng nữ lạnh lùng quanh năm không trầm không bổng của lãnh sự vang lên trong điện thoại.

“Đại nhân, tôi có một phát hiện vĩ đại, cần phải báo cáo trực tiếp với ngài, tôi cần mười phút... Không, một tiếng của ngài!” Cai ngục trưởng biết chấp chính quan đại nhân bận bịu công việc, vốn định tiết kiệm thời gian cho đối phương nhưng vừa nghĩ đến xem một tập gameshow của đứa trẻ ấy ít nhất cũng phải mất bốn mươi lăm phút, bèn sửa lại.

Bên kia điện thoại im lặng vài giây rồi nói: “Được.”

Nhận được sự cho phép của lãnh sự, cai ngục trưởng nhanh chóng chạy lên mặt đất, vô số xúc tu lúc nhúc ngoằn ngoèo vung vẩy tạo ra gió.

Làm cho rất nhiều cai ngục khác dồn dập nhìn theo.

Mười phút sau, cai ngục trưởng đã đến bên ngoài đơn vị hành chính cấp cao nhất của khu ô nhiễm, quét mặt tiến vào.

Một chàng trai là hình chiếu ảo màu xanh nhạt đã chờ sẵn tại đây, anh ta có giọng nói hiền hòa: “Cai ngục Sở, đại nhân đang chờ ngài ở phòng họp tầng hai, mời theo tôi.”

Đi theo hình chiếu ảo xanh nhạt bay lơ lửng trên không, cai ngục trưởng đến được phòng họp.

Phòng họp rộng rãi nhưng không trang trí đồ đạc gì giờ đang mở rộng cửa, bên trong có một người phụ nữ tầm bốn năm chục tuổi đang ngồi, bà ấy có mái tóc ngắn gọn gàng màu bạch kim và một đôi mắt rất sắc, khóe môi bà ấy có nếp nhăn mờ, hiển nhiên có tính cách vô cùng nghiêm nghị.

Nửa thân trên của bà ấy giống với con người bình thường, nhưng nửa thân dưới lại không phải đôi chân mà là những chiếc chân nhện sắc nhọn trắng bạc, phát ra ánh sáng bóng loáng của kim loại.

“Đại nhân.” Khoảnh khắc gặp được lãnh sự Natasha, cai ngục trưởng lập tức rũ hết xúc tu trên người xuống, thể hiện sự tôn kính và khuất phục xuất phát từ tận đáy lòng.

“Phát hiện vĩ đại anh nói là gì?” Natasha đi thẳng vào vấn đề.

Cai ngục trưởng vội lấy máy tính bảng anh ấy bảo vệ cẩn thận suốt dọc đường ra, để lên bàn: “Ngài xem cái này.”

“Đồ của loài người?” Natasha khẽ nhíu mày, tự nhiên nảy sinh cảm giác bức bối.

“Tôi phát hiện trong video này có một đứa trẻ có năng lực kỳ lạ, chỉ cần thấy nụ cười của cậu bé thì tư duy của tôi sẽ trở nên cực kỳ minh mẫn, còn hiệu quả hơn tiêm một lần ba ống thuốc ức chế!” Cai ngục trưởng nói xong thì nóng lòng mở máy tính bảng lên, phát đoạn video ấy.

Bỗng dưng nghe thấy chuyện không có căn cứ khoa học như vậy nhưng Natasha cũng không lộ ra vẻ kinh ngạc gì, chỉ làm theo những gì cai ngục trưởng nói, cúi đầu chăm chú nhìn vào màn hình nhỏ đó.

Trong màn hình, dường như đứa trẻ trắng mềm ấy mới bắt đầu tập nói không lâu, giọng nói vẫn còn ậm ờ không rõ, chỉ có thể biểu đạt được đại khái, còn lại thì phải đoán mò.

“Cá! Ăn!” Đứa trẻ lộ ra hai chiếc răng sữa duy nhất, quơ bàn tay bé nhỏ với ba mẹ trẻ.

Điều bất ngờ là người mẹ diva hiểu ý cậu rất nhanh, lập tức nói: “Tiểu Thụ Diệp muốn bánh cá đúng không? Giờ mẹ đi làm ngay.”

Bánh cá là một món ăn cực kỳ rắc rối, đầu tiên là phải lóc xương cá lấy thịt rồi từ từ băm nhừ, cuối cùng cho một ít bột năng vào trộn đều rồi thêm gia vị, nặn thành hình bánh quy tròn nho nhỏ, sau đó bỏ vào nồi hấp.

Nhưng mẹ của đứa trẻ lại không hề có ý mất kiên nhẫn gì, nở nụ cười bưng món đứa trẻ muốn ăn ra bàn ăn, đồng thời giải thích với máy quay: “Tiểu Thụ Diệp nhà tôi kén ăn, không ăn rất nhiều món, chỉ có bánh cá này là lần nào cũng giục tôi làm cho thằng bé.”

Đứa trẻ được nếm món bánh cá mình thích như ý muốn, đôi mắt to tròn ấy như có ánh sao lấp lánh, nụ cười chữa lành cực kỳ dễ lây lan.

Khoảnh khắc nhìn thấy nụ cười đáng yêu này, khóe môi luôn mím chặt của Natasha khẽ thả lỏng, cảm xúc điên cuồng luôn dằn nén cũng dịu đi đôi phần, đồng thời có một hương thơm như trà bạc hà lan tỏa trong đầu bà ấy, làm bà ấy thấy mình lý trí chưa từng có.

Chuyện nghe có vẻ viển vông, ấy thế mà lại thật sự tồn tại!

Natasha nghiêng đầu nhìn hình chiếu nam màu xanh nhạt sau lưng, giọng điệu nghiêm túc, âm cuối khẽ run: “Tống Tinh, lập tức điều tra toàn bộ thông tin của đứa trẻ này.”

 

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play