15.
Trong siêu thị, Giang Ly đẩy xe còn tôi ở bên cạnh chọn nguyên liệu. Đến quầy rượu, tôi hỏi cậu ấy: “Cậu có uống rượu không?”
Cậu ấy nhướng mày: “Cậu uống à?”
“Tôi sao cũng được.”
Cậu ấy cười nhẹ một tiếng: “Vậy mua đi.”
Đã nói hôm nay tôi sẽ mời khách nên nguyên liệu tôi mua cũng khá nhiều. Giang Ly đứng trước máy bán hàng tự động quét mã QR, còn tôi thì nhàm chán nhìn xung quanh. Có một người mặc đồ thời Đường, khá gầy nhưng rất cao, ông ta còn đeo cặp kính râm trong đặc trưng đã thu hút sự chú ý của tôi.
Đúng là ông ta rồi! Là tên thầy bói dởm đã xem cho tôi trước tiệm cắt tóc.
Tôi nói với Giang Ly: “Cậu đi tính tiền trước đi, lát nữa tôi chuyển lại cho cậu sau, tôi thấy bạn cũ nên đi chào hỏi một tí.”
Giang Ly gật đầu: “Đi đi.”
Tôi bước đến bên cạnh người đó, lúc gần đến còn tạo ra tiếng huýt sáo. Tôi nở nụ cười giả tạo, tay đặt lên vai ông ta: “Đã lâu không gặp…”
“Thầy bói.” Tôi gần như cắn răng nghiến lợi khi nói hai từ này ra.
Cơ thể người đó đơ ra, sau đó nở nụ cười gượng chào hỏi với tôi: “Chào cô Trình, tạo hình này của cô Trình… thật sự rất đẹp!”
Tiếp theo chân ông ta như bôi dầu mà chạy đi.
“Ông đứng lại!”
Chạy gì còn nhanh hơn chuột vậy! Nhưng ông ta đâu ngờ đến chuyện tôi là quán quân cuộc thi chạy đường dài ở trường cấp ba.